Edit: Tiểu Pi
Liễu Nhi lén đi theo Thập Hoan tới đây, vốn định tìm cơ hội trả thù nhưng không ngờ đi một đoạn thì bị mất dấu, ả ta đi loạn một lúc thì vô tình đến được đây.
Thấy có người lội tới, ả ta hoảng sợ.
“Mau, mau…… Kéo tiểu thư nhà ngươi lên đi!” Thập Hoan đã không còn nhiều sức lực nữa, cố hết sức nói với Liễu Nhi.
Liễu Nhi vừa thấy quả thật là Liên Đình Vân thì vội vàng tiến lên, kéo nàng ta từ trong nước ra. Đã không còn bị Liên Đình Vân liên lụy, Thập Hoan cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng bám vào thành hồ, ra sức rướn người muốn trèo lên.
Liễu Nhi buông Liên Đình Vân ra, thấy bốn bề vắng lặng, hơn nữa gã sai vặt này đã đuối sức, ả ta liền nổi lên ý nghĩ xấu xa, tiến lên đưa một chân đá vào vai Thập Hoan. Đột nhiên bị người ta đá, một lần nữa Thập Hoan rơi xuống nước.
Không ngờ ả Liễu Nhi này lại có thể ác độc như thế! Thập Hoan gắt gao xiết chặt tay, nếu hôm nay nàng có thể tránh được kiếp nạn này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả!
Sức lực của nàng đã không đủ để tránh thoát được mạch nước ngầm kia, nàng đành thả trôi tự do.
Nhiệt độ xung quanh hồ nước càng ngày càng lạnh như băng, mà dần dần nàng cảm giác được mình sắp không thể thở nổi, không khí trong phổi không còn đủ dùng nữa. Nàng không còn sức để giãy giụa, dần dần mất đi ý thức.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, dường như có người đang gọi tên nàng. Nàng muốn mở to mắt nhưng thân thể lại không nghe theo, căn bản nàng không thể động đậy được.
“Hàn Thập Hoan, nàng tỉnh lại cho bổn vương, ta không cho phép nàng giả bộ ngủ!” Giọng nói lạnh băng của Tần Vị Trạch vang bên tai nàng.
Trước đó Giản Hàn Chi là người ôm Thập Hoan từ trong nước lên bờ. Khi vừa nghe được có tiếng nói phát ra từ bên này, hắn và Tần Vị Trạch cùng nhau chạy tới.
Nhìn nàng trong hồ nước đã sắp bị ngập qua khỏi đầu, Giản Hàn Chi liền nhảy xuống. Tần Vị Trạch vừa muốn đi xuống thì bị Liên Đình Vân ôm chân thật chặt, hắn giận dữ, đá chân muốn tránh thoát.
Giằng co một chút, Giản Hàn Chi đã cứu được Thập Hoan lên bờ.
Liễu Nhi vốn tưởng rằng gã sai vặt kia chết là cái chắc, nhưng ai biết Vương gia và Giản đại nhân giữa đường lại xông ra, tức khắc ả sợ tới mức hồn phi phách tán. Cũng mặc kệ tiểu thư nhà mình, trực tiếp chạy ra ngoài mất dạng.
Hai người bọn họ đều chú ý đến tình trạng của Thập Hoan nên vẫn chưa để ý đến ả. Thập Hoan đã lâm vào hôn mê, hơn nữa mạch đập rất yếu.
Hai người bọn họ rất nôn nóng, nhưng Tần Vị Trạch nhanh chóng trấn định lại.
Hắn nhớ những lúc mình nhàm chán có xem qua y thư cơ bản của Lữ Bất Chu. Trong đó có một quyển tên《 Thiên Kim Yếu Phương 》của Tôn Tư Mạc [1], trong đó ghi lại một phương pháp là thổi khí, thường dùng cho những trường hợp hít thở không thông này.
[1] Tôn Tư Mạc, còn được gọi là Dược vương Tôn Thiên Y, là thầy thuốc nổi tiếng thời cổ đại của Trung Quốc. Ông cũng là một người ứng dụng khí công vào thuật dưỡng sinh.
Tôn Tư Mạc nổi danh với việc tổng kết kinh nghiệm lâm sàng và lý luận y học từ thời Đường trở về trước, từ đó biên soạn thành hai bộ kiệt tác y học: “Thiên Kim Yếu Phương” (Phương thuốc giá trị cả ngàn lượng vàng – gồm 30 quyển) và “Thiên Kim Dực Phương” (Phần bổ sung của ‘Thiên Kim Yếu Phương’). Ông mất năm 101 tuổi.
Tình huống hiện tại vô cùng gấp gáp, bất luận là có dùng được hay không, hắn cũng muốn thử một lần.
Ấn ở ngực và bụng nàng theo tiết tấu, sau đó hắn hơi dùng sức cạy miệng Thập Hoan ra, phủ lên cánh môi nàng thổi khí vào.
Liên Đình Vân lập tức mở to hai mắt nhìn, biểu ca hắn…… Hắn lại có thể hôn một gã sai vặt ghê tởm đó!
Trong lòng Giản Hàn Chi cảm thấy nôn nóng, nhưng khi nhìn thấy động tác của Tần Vị Trạch, hắn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đỡ lấy thân thể Thập Hoan, cố hết sức phối hợp với động tác của Tần Vị Trạch
Một lần lại một lần, Tần Vị Trạch làm cực kỳ nghiêm túc. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi đôi mắt trong như nước hồ thu của nàng một lần nữa có thể phản chiếu được hình bóng của hắn.
“Khụ khụ khụ……” Đột nhiên Thập Hoan ho khan một trận mãnh liệt, trong miệng hộc ra một ít nước, cuối cùng nàng cũng đã có phản ứng.
Tần Vị Trạch vô cùng vui mừng, nhưng vẫn chưa ngừng động tác trên tay, tiếp tục hô hấp nhân tạo cho nàng.
Đã có thể thở được nên nàng cũng dần dần khôi phục lại ý thức. Đột nhiên cảm giác được sự mềm mại trên môi, lại còn có luồng khí đang truyền vào. Lập tức nàng mở to mắt, liền thấy được gương mặt anh tuấn của Tần Vị Trạch đang kề rất gần mình.
Hắn dám hô hấp nhân tạo cho nàng!
Thấy nàng đã tỉnh, Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giản Hàn Chi cẩn thận lau đi vệt nước trên má nàng: “Ngươi có khỏe không? Thập Hoan?”
Là từ miệng Tần Vị Trạch mà hắn biết được tên nàng, cười khổ một tiếng, chuẩn bị ôm nàng trở về.
Ai ngờ còn chưa động thủ đã bị Tần Vị Trạch đoạt lấy ôm lên, sau lại chỉ chỉ sang Liên Đình Vân đang đứng bên cạnh: “Ngươi đi ôm nàng ta đi!”
Hiện tại không phải là lúc có thể hành động theo cảm tính, Giản Hàn Chi đi qua đó bế Liên Đình Vân lên, đi theo Tần Vị Trạch quay về chùa.
“Ngụy Đạt, đi tìm Lữ Bất Chu đến đây!” Tần Vị Trạch quát to một tiếng rồi ôm Thập Hoan vào thiền phòng.
Đầu tiên là Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi nghe xong lời tiểu nha hoàn bẩm báo lại thì lao ra ngoài như hai kẻ điên, sau đó nghe được tiếng nổ mạnh. Lữ Bất Chu biết nhất định là đã xảy ra chuyện, hắn để Linh Nhi ở lại chỗ của Thái Hậu, còn mình thì quay về gian phòng mình ở để lấy thêm hòm thuốc.
Quả nhiên vừa mới thu thập xong liền thấy Ngụy Đạt đứng ở cửa.
Người mà Vị Trạch để ý thì có rất ít, xem bộ dáng hiện tại, tất nhiên không còn ai khác ngoài Thập Hoan.
-----
Ôm Thập Hoan đang suy yếu nhẹ nhàng đặt lên trên giường, tiếp theo duỗi tay muốn cởi quần áo nàng ra.
“Không…… được…… cởi!” Giọng nói yếu ớt của Thập Hoan vang lên.
Tần Vị Trạch mắt điếc tai ngơ, một phen kéo quần áo nàng ra. Trong lúc giằng co, hắn thấy chỗ xương quai xanh bên vai trái của nàng mảng xanh mảng tím, trong mắt lập tức nổi lên hai đốm lửa giận.
Vừa nhìn qua đã biết vết thương này là do bị đánh mà có, trước kia khi hắn tập võ là lúc bị rất nhiều vết thương như vậy, cho nên hắn đã quá quen thuộc với nó.
Nhìn nàng bị thương, sát khí trong mắt Tần Vị Trạch càng hiện rõ. Tất nhiên hắn muốn đem kẻ khiến nàng bị thương mà băm - thành - nghìn - mảnh!
Tần Vị Trạch nhẹ nhàng cởi lớp quần áo ướt sũng của nàng ra, sau đó lấy một bộ quần áo của mình mặc vào cho nàng. Trong toàn bộ quá trình này, trong mắt hắn không có một chút dục vọng nào.
Khi hắn đang đắp chăn lên cho Thập Hoan, Lữ Bất Chu cũng đã tới ngoài cửa.
“Mau lại đây xem cho nàng.” Tần Vị Trạch thấy Lữ Bất Chu tới vội vàng nói.
Lữ Bất Chu buông hòm thuốc xuống, đi qua xem mạch cho nàng. “Chỉ là bởi vì sặc nước nên có chút suy yếu, cũng không có gì đáng lo ngại.”
Tiếp theo hắn lấy một cái bình sứ từ trong hòm thuốc ra, lấy một viên cho nàng ăn. “Đây là thuốc an thần, để nàng có thể ngủ thêm một lát.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Tần Vị Trạch an tâm hơn một chút.
“Ca ca làm sao vậy? Muội nghe mọi người bên ngoài nói khi Liên cô nương được ôm trở về thì toàn thân đều là nước, hiện tại nàng ấy vẫn luôn khóc.” Linh Nhi sốt ruột, Lữ Bất Chu đi mà không nói gì cả, sao nàng có thể không lo lắng, cho nên đến đây xem thử.
Tần Vị Trạch cười cười: “Không có gì đâu, Linh Nhi đừng lo lắng, không phải ca ca đang rất khỏe đây sao?”
“Là Thập Hoan bị thương.”
“Thập Hoan?” Linh Nhi có chút khó hiểu, ngược lại nhìn về phía người đang nằm trên giường: “Nàng…… Nàng là nữ tử?”
Tin tức này làm Tần Linh Nhi có chút khó tiêu hóa, gã sai vặt bên cạnh ca ca lại có thể là nữ? Lữ Bất Chu vừa nhìn thấy chỗ xanh chỗ tím trên xương quai xanh của Thập Hoan, lúc này Linh Nhi cũng vừa tới. Hắn đứng dậy, đưa cho Linh Nhi hai cái bình sứ một đen một trắng: “Linh Nhi, dùng khăn mềm thấm thuốc trong bình màu trắng, rồi lau hết thuốc màu đen trên người nàng ấy đi [*]. Sau lại dùng thuốc trong bình sứ màu đen bôi lên chỗ bị thương trên vai nàng ấy.”
[*] Editor: Thuốc màu đen là thuốc từ trước tới giờ Thập Hoan dùng để cải trang, bôi đen làn da của mình á.
Chuyện này phải để Linh Nhi tới làm, nếu đổi thành người khác, còn không bị Tần Vị Trạch giết chết mới lạ.
“Được, mọi người đi ra ngoài trước đi.” Linh Nhi nhận lấy bình thuốc, nhìn cô nương đang hôn mê nằm trên giường, nói.
Cho Lữ Bất Chu một ánh mắt khen ngợi "Ngươi thật thông minh" xong, hai người bọn họ liền đi ra ngoài.
Linh nhi tò mò nhìn người trên giường, cẩn thận lau hết thuốc màu đen trên má Thập Hoan. Dần dần lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.
Nhìn hai mảng đen trắng đối lập, Linh nhi cảm thấy rất thú vị, động tác trên tay càng thêm cẩn thận.
-----
Giản Hàn Chi buông Liên Đình Vân xuống, sau khi thay đổi một bộ quần áo xong cũng đi tới chỗ của Tần Vị Trạch. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Vị Trạch cùng Lữ Bất Chu đang đứng ở gian ngoài.
“Thập Hoan thế nào rồi?” Giản Hàn Chi hỏi.
Nghe trong giọng nói kia không hề che giấu sự quan tâm, ánh mắt Tần Vị Trạch hơi trầm xuống, nhưng suy cho cùng thì hôm nay hắn mới là người cứu được Thập Hoan: “Nàng không sao, Linh Nhi đang ở bên trong chăm sóc cho nàng."
Đêm đã về khuya, trăng treo trên cao, ánh sáng màu trắng bạc soi tỏa như phủ thêm một tầng sa mỏng khắp tứ phía.
Ba người đều không nói nữa, hoặc đứng hoặc ngồi chờ tin tức bên trong.
Mà bên chỗ Liên Đình Vân, nàng bị hoảng sợ không nhẹ, vẫn luôn không ngừng run rẩy kêu khóc. Mặc kệ Thừa tướng phu nhân có an ủi thế nào cũng không được.
Nàng không hiểu vì sao Tần Vị Trạch lại hành động như vậy, chẳng lẽ đúng như lời đồn – hắn thật sự là đoạn tụ?
-----
Ước chừng qua một canh giờ, rốt cuộc cửa cũng được mở ra, Linh Nhi vẫy tay với đám người bên ngoài, trong ánh mắt nàng tràn đầy hưng phấn.
Lữ Bất Chu đi qua trực tiếp lôi kéo tay Linh Nhi: “Có phải nàng phát hiện ra bảo bối nên mới khiến nàng cao hứng như vậy?”
“Nàng ấy đã tỉnh, hơn nữa……”
"Suỵt!” Lữ Bất Chu ý bảo nàng đừng lên tiếng, lôi kéo nàng rời đi. Người đã không còn gì đáng ngại, những chuyện còn lại hắn không muốn dính vào, vẫn nên đi trước thì hơn.
Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi vội vàng vào phòng, trên giường Thập Hoan đã tỉnh, nàng vừa nhấc đầu lên đã thấy hai người kia đều đang sững sờ ở nơi đó.
Tuy rằng Tần Vị Trạch đã sớm xem qua bức họa của nàng, nhưng hiện tại thấy được dung nhan thật sự của nàng hắn vẫn vô cùng ngạc nhiên. Mái tóc dài đen nhánh xỏa tung, đôi mày liễu cong cong, dưới hai hàng lông mi run run như cánh bướm, là một đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu đang nhìn hai người bọn họ. Cái mũi nhỏ nhắn tinh tế, phía dưới là hai cánh môi đỏ thắm.
Bởi vì thân thể suy yếu, nên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng ngược lại càng khiến cả người nàng có thêm một vẻ đẹp mềm yếu dịu dàng.
Mà độ kinh ngạc của Giản Hàn Chi cũng không kém gì Tần Vị Trạch, đã quen nhìn nàng trong bộ dạng gã sai vặt, thật sự hắn có chút khó mà tin được mỹ nhân trước mắt và gã sai vặt mọi ngày là cùng một người!
“Nàng cảm thấy thế nào rồi?” Giản Hàn Chi hoàn hồn đầu tiên, hỏi.
Thập Hoan yếu ớt cười cười: “Đã không sao rồi, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu, lại nghỉ ngơi một chút là được.”
Tần Vị Trạch tiến lên, ngồi vào mép giường: “Có muốn ăn cái gì không?”
Nàng lắc đầu, lúc này không đặc biệt muốn ăn gì cả, tinh thần có hơi uể oải.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, mặc kệ chuyện gì đều chờ ngày mai lại nói.” Giản Hàn Chi thấy Tần Vị Trạch không có ý định rời đi, hắn ngậm ý cười nhìn Tần Vị Trạch: “Vương gia, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước, cũng để cho Thập Hoan nghỉ ngơi.”
Tần Vị Trạch không vui, hắn vốn định ở lại bồi Thập Hoan nhưng hiện tại lại gặp một tên nhiều chuyện này.
“Vương gia và Giản đại nhân cũng mệt mỏi rồi, các người đi nghỉ ngơi đi.” Thập Hoan yếu ớt mở miệng nói.
Giọng nói dịu dàng giống như tiếng suối róc rách chảy thẳng vào lòng Tần Vị Trạch. Hắn đồng ý, đắp chăn lên cho nàng rồi đứng dậy cùng Giản Hàn Chi đi ra ngoài.
Thập Hoan thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện tại nàng rất sợ một mình đối mặt với Tần Vị Trạch. Hắn cứu nàng, giúp nàng, nàng đều rất cảm kích, nhưng hiện tại nàng không có cảm giác ái mộ Tần Vị Trạch.
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được hành động của Tần Vị Trạch là đang thể hiện điều gì.
Ở trước mặt Giản Hàn Chi và Liên Đình Vân mà hắn dám hô hấp nhân tạo cho nàng, không biết Liên Đình Vân có bị hành động này của hắn dọa sợ hay không.
Nhưng nàng cũng không cần lo lắng cho Liên Đình Vân, nàng cần phải nghĩ ngơi lấy lại tinh thần cái đã. Ầm ĩ làm ra động tĩnh lớn như vậy, không biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.
Nữ nhi của Thừa tướng suýt nữa mất đi trong sạch, tay chân của nhi tử nhà Tĩnh Nam Hầu đã bị phế, lại bị trọng thương. Gia quyến của hai vị trọng thần trong triều đình xảy ra chuyện như thế, Thái Hậu lập tức mang theo mọi người hồi cung điều tra chân tướng sự việc.
Tần Vị Trạch vẫn chưa kinh động bất kỳ kẻ nào, trực tiếp mang theo Thập Hoan về vương phủ.
“Nàng định đi đâu?” Thấy nàng muốn xuống giường, hắn liền ấn nàng trở về, hỏi.
“Ta đã không có việc gì, hơn nữa ta có chút lo lắng chuyện hái hoa tặc nên muốn đi xem.”
“Chỗ nào nàng cũng không được đi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho bổn vương.”
Kéo chăn qua đắp lên người nàng: “Nếu nàng dám chạy loạn, bổn vương sẽ trói nàng lại.”
Thập Hoan vừa muốn phản bác đã thấy Ngụy Đạt đi đến: “Vương gia, thỉnh ngài đến đại đường một chuyến, Thái Hậu dẫn theo Liên cô nương đến đây, hơn nữa Thái tử cũng đi theo.”
“Đã biết.” Hắn lười biếng trả lời.
Không có việc thì không đến tòa tam bảo [2], nhóm người này tất nhiên là không có ý gì tốt gì. Đặc biệt là Thái tử, chỉ sợ hắn muốn mượn sự việc hôm qua để đến gây chuyện đây mà [3].
[2] Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿). Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”, đại loại không có việc thì không đến gõ cửa.
[3] Nguyên văn Tố văn chương (做文章), nghĩa là làm văn; viết văn (dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng lên...).
Ném cho Thập Hoan một ánh mắt cảnh cáo xong hắn liền xoay người rời đi.
Mà Thập Hoan cũng nghe mấy lời vừa rồi của Ngụy Đạt, sao Thái tử lại đột nhiên đến đây? Hơn nữa nàng nghe nói Tĩnh Nam Hầu và Thái tử thường xuyên qua lại rất thân thiết, chẳng lẽ là muốn ra mặt thay Lý Văn Hàng?
Nhưng hiện tại cũng đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng, chỉ cần Liên Đình Vân chịu đứng ra làm chứng, kết hợp với vật chứng trong tay Thập Hoan thì vụ án hái hoa tặc này đã có thể kết thúc.
Tần Vị Trạch mới vừa ra khỏi cửa, còn chưa đi xa đã nhìn thấy đoàn người của Thái Hậu đã tới Vô Ngân các trước hắn.
“Sao Hoàng tổ mẫu lại trực tiếp đến đây, các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy?” Tần Vị Trạch lạnh giọng nói với đám người hầu hạ bên cạnh bà.
Thái Hậu độ khoảng 60 tuổi, mặc trường bào màu xanh đậm, trên đầu cài trâm phượng hoàng bát bảo. Ánh mắt uy nghiêm, nhưng khi nhìn sang Tần Vị Trạch thì trong mắt bà lại xuất hiện một chút ý tứ sủng ái.
“Vân nhi nói với ai gia rằng tối hôm qua Lý Văn Hàng và một gã sai vặt có ý đồ vô lễ với nàng, mà gã sai vặt này đúng là ngươi trong Vương phủ, có việc này không?”
“Là nàng nói?” Ánh mắt sắc lạnh của Tần Vị Trạch đảo qua người Liên Đình Vân, nàng cúi đầu, hôm nay nàng chính là muốn đẩy gã sai vặt kia vào chỗ chết.
Nàng không thể để bất kỳ kẻ nào cướp biểu ca đi, dù là kẻ nào cũng không được!
“Ngươi xác định là gã sai vặt kia vô lễ ngươi?” Vẻ mặt tươi cười của Tần Vị Trạch mang hàm ý sâu xa, khiến Liên Đình Vân trong lúc nhất thời có chút mơ hồ khó hiểu.
“Chính là hắn, gã sai vặt đó đã ấn muội ở trên mặt đất, có ý đồ…… Ý đồ muốn hủy đi trong sạch của muội!”
Nàng vừa nói vừa lau nước mắt, làm ra vẻ nhu nhược động lòng người, nhìn bộ dạng thật đáng thương.
Nhưng Tần Vị Trạch lại khinh miệt nhìn những giọt nước mắt cá sấu của nàng, không hề dao động.
Thái tử đứng ở một bên vui vẻ xem kịch. Năm nay hắn đã hai mươi bốn tuổi, so với Tần Vị Trạch thì hắn lớn hơn hai tuổi. Đầu đội mũ kim quan, thân mặc trường bào đen tuyền, trong đôi mắt hạnh chứa đầy ý cười, môi trên khẽ nhếch.
Có ý đồ vô lễ với nữ nhi của Thừa tướng, nếu hắn làm tốt lần "Tố văn chương" này, tuyệt đối có thể khiến Tần Vị Trạch đại thương nguyên khí.
Ở trong phòng, Thập Hoan vội lật chăn ra nhảy xuống giường. Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Liên Đình Vân thật là càng ngày càng lão luyện. Nàng cứu nàng ta, ngược lại còn bị nàng ta hãm hại.
Hôm nay nàng sẽ tính món nợ này cho rõ ràng! Nàng ta thật sự nghĩ rằng nàng rất dễ bị ức hiếp sao?!
Mở cửa ra, Thập Hoan lập tức xuất hiện trước mặt mọi người. “Liên cô nương nói đêm qua ta có ý đồ vô lễ với cô sao?”
Mọi người vừa thấy Thập Hoan thì ai nấy đều sửng sốt, sao người xuất hiện lại là một nữ nhân? Không phải là gã sai vặt sao?
Nhìn thấy mỹ nhân, trong mắt Thái tử lập tức xuất hiện vẻ tham lam.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Vị Trạch bắn về phía Thái tử, hận không thể móc mắt hắn ta ra.
Nàng dám không nghe lời hắn mà tự mình chạy ra, chẳng lẽ nàng không tin hắn có thể bảo che chở được cho nàng hay sao?
Bộ dáng nàng cẩn thận mà đoan trang, Liên Đình Vân càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Trách không được biểu ca lại hôn nàng, còn che chở nàng như vậy! Liên Đình Vân bỗng nhiên hiểu được.
Thì ra là kim ốc tàng kiều!
Vẻ oán độc hiện lên trong mắt Liên Đình Vân, một nữ nhân là không có khả năng phi lễ nàng, cho nên nàng lập tức sửa miệng, nói dối: “Chính là ngươi, ngươi giúp đỡ Lý Văn Hàng lừa ta đến đó.”
Thập Hoan từ từ đi tới, nhìn vị lão phu nhân đang ngồi ở đó, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là Thái Hậu.
Nàng cúi người hành lễ, xem như gặp qua.
Tiếp theo lại đi tới bên cạnh Liên Đình Vân: “Không phải vừa rồi Liên cô nương còn nói ta phi lễ cô sao? Sao bây giờ nhìn thấy ta là nữ nhi thì lại sửa miệng rồi? Chẳng lẽ nhìn thấy ta là nữ nhi, không có cách nào chứng thực tội danh ta phi lễ nên cô nương không cam lòng à?!”
“Ngươi…… Ngươi ngậm máu phun người!”
“Vậy xin Liên cô nương nói rõ cụ thể là ta đã lừa gạt cô nương thế nào?”
Gió nhẹ chợt thổi qua, làn váy dài của Thập Hoan cũng khẽ dao động theo gió. Nàng chỉ chải kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tự tin đứng sóng vai với Tần Vị Trạch, khiến người ta nhịn không được mà đưa mắt nhìn qua.
Thái Hậu vẫn là lần đầu tiên thấy cô nương to gan như vậy, đứng ở trước mặt mọi người mà không hề hoảng sợ chút nào. Ngược lại bà cũng chưa mở miệng cắt ngang, chỉ là muốn nhìn xem nàng sẽ làm thế nào.
“Ngươi gạt ta nói biểu ca ở trên đảo chờ ta, nói ta qua đi tìm huynh ấy.”
“Ta nói với cô nương vào lúc nào?”
“Tất nhiên là lúc chạng vạng.”
Khóe miệng Tần Vị Trạch cong lên một nụ cười tán thưởng, không tệ, còn rất thông minh, Liên Đình Vân này đã bị nàng cho vào tròng.
“Thỉnh Thái Hậu minh giám, lúc chạng vạng ta đang ở cùng với Vương gia, hơn nữa Giản Hàn Chi Giản đại nhân cũng có thể làm chứng!” Vừa nhớ lại cảnh tượng kia Thập Hoan lập tức nổi giận. Mình chật vật như vậy, tất cả đều là do Tần Vị Trạch ban tặng.
“Không sai, chạng vạng ngày hôm qua ta cùng với Vương gia luận bàn võ nghệ, hơn nữa lúc ấy nàng cũng có ở đó.” Giản Hàn Chi nghe được tin tức nói Thái Hậu dẫn theo đoàn người đến đây, hắn không yên lòng nên cũng đi theo đến.
Ai ngờ vừa đi vào Liền nghe được Thập Hoan muốn hắn làm chứng, tất nhiên là hắn đồng ý không chút do dự.
Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua nàng bị hắn ôm vào trong ngực, lại nhìn Thập Hoan của hôm nay.... Trong ánh mắt hắn có hơi mất tự nhiên.
Tuy rằng Tần Vị Trạch rất không không thích cách Giản Hàn Chi xuất hiện kịp lúc như vậy, nhưng trong lúc này hắn không rảnh để ý tới người này.
Liên Đình Vân có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh nàng ta đã kịp bình tĩnh lại, lập tức hạ giọng, vô cùng uất ức nói với Thái Hậu: “Thái Hậu, Vân nhi vô dụng, ngay cả sự việc mà cũng nói không rõ, để người ta ức hiếp như vậy. Vân nhi là không muốn để biểu ca bị người xấu lừa gạt, Thái Hậu ngài nhất định phải nhìn rõ mọi việc đó!”
Từ trước đến nay Liên Đình Vân ở trước mặt Thái Hậu đều bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, nên được Thái Hậu yêu thích. Hiện tại thấy Thập Hoan xinh đẹp như vậy, hơn nữa nàng còn làm gã sai vặt đi theo bên cạnh biểu ca bấy lâu nay, sao nàng ta có thể không hận cho được.
Khi nghe được câu chất vấn của nữ tử trước mặt, hiển nhiên là câu trả lời của Liên Đình Vân không hợp logic. Thái Hậu vỗ vỗ tay nàng ta, nói: “Vân nhi yên tâm, ai gia sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào dám khi dễ ngươi! Nhưng mà ngươi cần phải nói thật cho ai gia biết.”
“Lời Vân nhi nói đều là lời nói thật.”
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bộ dáng của Liên Đình Vân, Thập Hoan cười lạnh, nàng hỏi tiếp: “Tối hôm qua Liên cô nương bị rớt vào hồ sao? Nhưng hình như Liên cô nương không biết bơi, mà trong hồ kia lại có rất nhiều mạch nước ngầm. Xin Liên cô nương giải thích một chút xem cô lên bờ bằng cách nào vậy?”
Nhắc tới chuyện rơi xuống nước, Liên Đình Vân liền tức giận: “Rõ ràng là ngươi đẩy ta xuống.”
“Nói như vậy là đầu tiên Liên cô nương bị ta lừa đi lên đảo, sau đó tránh được ma trảo của Lý Văn Hàng và ta mưu hại cô nương, cuối cùng đại nạn không chết mà từ trong hồ bò lên được bờ, lại được Giản đại nhân cứu rồi đưa về thiền phòng. Ta nói vậy đúng không?”
“Chính là như thế!” Liên Đình Vân một mực chắc chắn.
“Ha ha……” Tần Vị Trạch đã nhịn không được nữa, hắn bật cười: “Thế nhưng vì sao Lý Văn Hàng lại nói hắn muốn phi lễ ngươi, mà gã sai vặt này thì đến cứu ngươi, lại còn mang theo ngươi nhảy vào trong hồ để tránh hỏa lôi đạn vậy?”
“Nói hươu nói vượn!”
“Ngươi đang nói bổn vương sao?” Giọng nói của hắn trở nên vô cùng âm trầm, Liên Đình Vân sợ tới mức tránh ra sau lưng Thái Hậu.
Liễu Nhi lén đi theo Thập Hoan tới đây, vốn định tìm cơ hội trả thù nhưng không ngờ đi một đoạn thì bị mất dấu, ả ta đi loạn một lúc thì vô tình đến được đây.
Thấy có người lội tới, ả ta hoảng sợ.
“Mau, mau…… Kéo tiểu thư nhà ngươi lên đi!” Thập Hoan đã không còn nhiều sức lực nữa, cố hết sức nói với Liễu Nhi.
Liễu Nhi vừa thấy quả thật là Liên Đình Vân thì vội vàng tiến lên, kéo nàng ta từ trong nước ra. Đã không còn bị Liên Đình Vân liên lụy, Thập Hoan cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng bám vào thành hồ, ra sức rướn người muốn trèo lên.
Liễu Nhi buông Liên Đình Vân ra, thấy bốn bề vắng lặng, hơn nữa gã sai vặt này đã đuối sức, ả ta liền nổi lên ý nghĩ xấu xa, tiến lên đưa một chân đá vào vai Thập Hoan. Đột nhiên bị người ta đá, một lần nữa Thập Hoan rơi xuống nước.
Không ngờ ả Liễu Nhi này lại có thể ác độc như thế! Thập Hoan gắt gao xiết chặt tay, nếu hôm nay nàng có thể tránh được kiếp nạn này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả!
Sức lực của nàng đã không đủ để tránh thoát được mạch nước ngầm kia, nàng đành thả trôi tự do.
Nhiệt độ xung quanh hồ nước càng ngày càng lạnh như băng, mà dần dần nàng cảm giác được mình sắp không thể thở nổi, không khí trong phổi không còn đủ dùng nữa. Nàng không còn sức để giãy giụa, dần dần mất đi ý thức.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, dường như có người đang gọi tên nàng. Nàng muốn mở to mắt nhưng thân thể lại không nghe theo, căn bản nàng không thể động đậy được.
“Hàn Thập Hoan, nàng tỉnh lại cho bổn vương, ta không cho phép nàng giả bộ ngủ!” Giọng nói lạnh băng của Tần Vị Trạch vang bên tai nàng.
Trước đó Giản Hàn Chi là người ôm Thập Hoan từ trong nước lên bờ. Khi vừa nghe được có tiếng nói phát ra từ bên này, hắn và Tần Vị Trạch cùng nhau chạy tới.
Nhìn nàng trong hồ nước đã sắp bị ngập qua khỏi đầu, Giản Hàn Chi liền nhảy xuống. Tần Vị Trạch vừa muốn đi xuống thì bị Liên Đình Vân ôm chân thật chặt, hắn giận dữ, đá chân muốn tránh thoát.
Giằng co một chút, Giản Hàn Chi đã cứu được Thập Hoan lên bờ.
Liễu Nhi vốn tưởng rằng gã sai vặt kia chết là cái chắc, nhưng ai biết Vương gia và Giản đại nhân giữa đường lại xông ra, tức khắc ả sợ tới mức hồn phi phách tán. Cũng mặc kệ tiểu thư nhà mình, trực tiếp chạy ra ngoài mất dạng.
Hai người bọn họ đều chú ý đến tình trạng của Thập Hoan nên vẫn chưa để ý đến ả. Thập Hoan đã lâm vào hôn mê, hơn nữa mạch đập rất yếu.
Hai người bọn họ rất nôn nóng, nhưng Tần Vị Trạch nhanh chóng trấn định lại.
Hắn nhớ những lúc mình nhàm chán có xem qua y thư cơ bản của Lữ Bất Chu. Trong đó có một quyển tên《 Thiên Kim Yếu Phương 》của Tôn Tư Mạc [1], trong đó ghi lại một phương pháp là thổi khí, thường dùng cho những trường hợp hít thở không thông này.
[1] Tôn Tư Mạc, còn được gọi là Dược vương Tôn Thiên Y, là thầy thuốc nổi tiếng thời cổ đại của Trung Quốc. Ông cũng là một người ứng dụng khí công vào thuật dưỡng sinh.
Tôn Tư Mạc nổi danh với việc tổng kết kinh nghiệm lâm sàng và lý luận y học từ thời Đường trở về trước, từ đó biên soạn thành hai bộ kiệt tác y học: “Thiên Kim Yếu Phương” (Phương thuốc giá trị cả ngàn lượng vàng – gồm 30 quyển) và “Thiên Kim Dực Phương” (Phần bổ sung của ‘Thiên Kim Yếu Phương’). Ông mất năm 101 tuổi.
Tình huống hiện tại vô cùng gấp gáp, bất luận là có dùng được hay không, hắn cũng muốn thử một lần.
Ấn ở ngực và bụng nàng theo tiết tấu, sau đó hắn hơi dùng sức cạy miệng Thập Hoan ra, phủ lên cánh môi nàng thổi khí vào.
Liên Đình Vân lập tức mở to hai mắt nhìn, biểu ca hắn…… Hắn lại có thể hôn một gã sai vặt ghê tởm đó!
Trong lòng Giản Hàn Chi cảm thấy nôn nóng, nhưng khi nhìn thấy động tác của Tần Vị Trạch, hắn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đỡ lấy thân thể Thập Hoan, cố hết sức phối hợp với động tác của Tần Vị Trạch
Một lần lại một lần, Tần Vị Trạch làm cực kỳ nghiêm túc. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi đôi mắt trong như nước hồ thu của nàng một lần nữa có thể phản chiếu được hình bóng của hắn.
“Khụ khụ khụ……” Đột nhiên Thập Hoan ho khan một trận mãnh liệt, trong miệng hộc ra một ít nước, cuối cùng nàng cũng đã có phản ứng.
Tần Vị Trạch vô cùng vui mừng, nhưng vẫn chưa ngừng động tác trên tay, tiếp tục hô hấp nhân tạo cho nàng.
Đã có thể thở được nên nàng cũng dần dần khôi phục lại ý thức. Đột nhiên cảm giác được sự mềm mại trên môi, lại còn có luồng khí đang truyền vào. Lập tức nàng mở to mắt, liền thấy được gương mặt anh tuấn của Tần Vị Trạch đang kề rất gần mình.
Hắn dám hô hấp nhân tạo cho nàng!
Thấy nàng đã tỉnh, Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giản Hàn Chi cẩn thận lau đi vệt nước trên má nàng: “Ngươi có khỏe không? Thập Hoan?”
Là từ miệng Tần Vị Trạch mà hắn biết được tên nàng, cười khổ một tiếng, chuẩn bị ôm nàng trở về.
Ai ngờ còn chưa động thủ đã bị Tần Vị Trạch đoạt lấy ôm lên, sau lại chỉ chỉ sang Liên Đình Vân đang đứng bên cạnh: “Ngươi đi ôm nàng ta đi!”
Hiện tại không phải là lúc có thể hành động theo cảm tính, Giản Hàn Chi đi qua đó bế Liên Đình Vân lên, đi theo Tần Vị Trạch quay về chùa.
“Ngụy Đạt, đi tìm Lữ Bất Chu đến đây!” Tần Vị Trạch quát to một tiếng rồi ôm Thập Hoan vào thiền phòng.
Đầu tiên là Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi nghe xong lời tiểu nha hoàn bẩm báo lại thì lao ra ngoài như hai kẻ điên, sau đó nghe được tiếng nổ mạnh. Lữ Bất Chu biết nhất định là đã xảy ra chuyện, hắn để Linh Nhi ở lại chỗ của Thái Hậu, còn mình thì quay về gian phòng mình ở để lấy thêm hòm thuốc.
Quả nhiên vừa mới thu thập xong liền thấy Ngụy Đạt đứng ở cửa.
Người mà Vị Trạch để ý thì có rất ít, xem bộ dáng hiện tại, tất nhiên không còn ai khác ngoài Thập Hoan.
-----
Ôm Thập Hoan đang suy yếu nhẹ nhàng đặt lên trên giường, tiếp theo duỗi tay muốn cởi quần áo nàng ra.
“Không…… được…… cởi!” Giọng nói yếu ớt của Thập Hoan vang lên.
Tần Vị Trạch mắt điếc tai ngơ, một phen kéo quần áo nàng ra. Trong lúc giằng co, hắn thấy chỗ xương quai xanh bên vai trái của nàng mảng xanh mảng tím, trong mắt lập tức nổi lên hai đốm lửa giận.
Vừa nhìn qua đã biết vết thương này là do bị đánh mà có, trước kia khi hắn tập võ là lúc bị rất nhiều vết thương như vậy, cho nên hắn đã quá quen thuộc với nó.
Nhìn nàng bị thương, sát khí trong mắt Tần Vị Trạch càng hiện rõ. Tất nhiên hắn muốn đem kẻ khiến nàng bị thương mà băm - thành - nghìn - mảnh!
Tần Vị Trạch nhẹ nhàng cởi lớp quần áo ướt sũng của nàng ra, sau đó lấy một bộ quần áo của mình mặc vào cho nàng. Trong toàn bộ quá trình này, trong mắt hắn không có một chút dục vọng nào.
Khi hắn đang đắp chăn lên cho Thập Hoan, Lữ Bất Chu cũng đã tới ngoài cửa.
“Mau lại đây xem cho nàng.” Tần Vị Trạch thấy Lữ Bất Chu tới vội vàng nói.
Lữ Bất Chu buông hòm thuốc xuống, đi qua xem mạch cho nàng. “Chỉ là bởi vì sặc nước nên có chút suy yếu, cũng không có gì đáng lo ngại.”
Tiếp theo hắn lấy một cái bình sứ từ trong hòm thuốc ra, lấy một viên cho nàng ăn. “Đây là thuốc an thần, để nàng có thể ngủ thêm một lát.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Tần Vị Trạch an tâm hơn một chút.
“Ca ca làm sao vậy? Muội nghe mọi người bên ngoài nói khi Liên cô nương được ôm trở về thì toàn thân đều là nước, hiện tại nàng ấy vẫn luôn khóc.” Linh Nhi sốt ruột, Lữ Bất Chu đi mà không nói gì cả, sao nàng có thể không lo lắng, cho nên đến đây xem thử.
Tần Vị Trạch cười cười: “Không có gì đâu, Linh Nhi đừng lo lắng, không phải ca ca đang rất khỏe đây sao?”
“Là Thập Hoan bị thương.”
“Thập Hoan?” Linh Nhi có chút khó hiểu, ngược lại nhìn về phía người đang nằm trên giường: “Nàng…… Nàng là nữ tử?”
Tin tức này làm Tần Linh Nhi có chút khó tiêu hóa, gã sai vặt bên cạnh ca ca lại có thể là nữ? Lữ Bất Chu vừa nhìn thấy chỗ xanh chỗ tím trên xương quai xanh của Thập Hoan, lúc này Linh Nhi cũng vừa tới. Hắn đứng dậy, đưa cho Linh Nhi hai cái bình sứ một đen một trắng: “Linh Nhi, dùng khăn mềm thấm thuốc trong bình màu trắng, rồi lau hết thuốc màu đen trên người nàng ấy đi [*]. Sau lại dùng thuốc trong bình sứ màu đen bôi lên chỗ bị thương trên vai nàng ấy.”
[*] Editor: Thuốc màu đen là thuốc từ trước tới giờ Thập Hoan dùng để cải trang, bôi đen làn da của mình á.
Chuyện này phải để Linh Nhi tới làm, nếu đổi thành người khác, còn không bị Tần Vị Trạch giết chết mới lạ.
“Được, mọi người đi ra ngoài trước đi.” Linh Nhi nhận lấy bình thuốc, nhìn cô nương đang hôn mê nằm trên giường, nói.
Cho Lữ Bất Chu một ánh mắt khen ngợi "Ngươi thật thông minh" xong, hai người bọn họ liền đi ra ngoài.
Linh nhi tò mò nhìn người trên giường, cẩn thận lau hết thuốc màu đen trên má Thập Hoan. Dần dần lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.
Nhìn hai mảng đen trắng đối lập, Linh nhi cảm thấy rất thú vị, động tác trên tay càng thêm cẩn thận.
-----
Giản Hàn Chi buông Liên Đình Vân xuống, sau khi thay đổi một bộ quần áo xong cũng đi tới chỗ của Tần Vị Trạch. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Vị Trạch cùng Lữ Bất Chu đang đứng ở gian ngoài.
“Thập Hoan thế nào rồi?” Giản Hàn Chi hỏi.
Nghe trong giọng nói kia không hề che giấu sự quan tâm, ánh mắt Tần Vị Trạch hơi trầm xuống, nhưng suy cho cùng thì hôm nay hắn mới là người cứu được Thập Hoan: “Nàng không sao, Linh Nhi đang ở bên trong chăm sóc cho nàng."
Đêm đã về khuya, trăng treo trên cao, ánh sáng màu trắng bạc soi tỏa như phủ thêm một tầng sa mỏng khắp tứ phía.
Ba người đều không nói nữa, hoặc đứng hoặc ngồi chờ tin tức bên trong.
Mà bên chỗ Liên Đình Vân, nàng bị hoảng sợ không nhẹ, vẫn luôn không ngừng run rẩy kêu khóc. Mặc kệ Thừa tướng phu nhân có an ủi thế nào cũng không được.
Nàng không hiểu vì sao Tần Vị Trạch lại hành động như vậy, chẳng lẽ đúng như lời đồn – hắn thật sự là đoạn tụ?
-----
Ước chừng qua một canh giờ, rốt cuộc cửa cũng được mở ra, Linh Nhi vẫy tay với đám người bên ngoài, trong ánh mắt nàng tràn đầy hưng phấn.
Lữ Bất Chu đi qua trực tiếp lôi kéo tay Linh Nhi: “Có phải nàng phát hiện ra bảo bối nên mới khiến nàng cao hứng như vậy?”
“Nàng ấy đã tỉnh, hơn nữa……”
"Suỵt!” Lữ Bất Chu ý bảo nàng đừng lên tiếng, lôi kéo nàng rời đi. Người đã không còn gì đáng ngại, những chuyện còn lại hắn không muốn dính vào, vẫn nên đi trước thì hơn.
Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi vội vàng vào phòng, trên giường Thập Hoan đã tỉnh, nàng vừa nhấc đầu lên đã thấy hai người kia đều đang sững sờ ở nơi đó.
Tuy rằng Tần Vị Trạch đã sớm xem qua bức họa của nàng, nhưng hiện tại thấy được dung nhan thật sự của nàng hắn vẫn vô cùng ngạc nhiên. Mái tóc dài đen nhánh xỏa tung, đôi mày liễu cong cong, dưới hai hàng lông mi run run như cánh bướm, là một đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu đang nhìn hai người bọn họ. Cái mũi nhỏ nhắn tinh tế, phía dưới là hai cánh môi đỏ thắm.
Bởi vì thân thể suy yếu, nên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng ngược lại càng khiến cả người nàng có thêm một vẻ đẹp mềm yếu dịu dàng.
Mà độ kinh ngạc của Giản Hàn Chi cũng không kém gì Tần Vị Trạch, đã quen nhìn nàng trong bộ dạng gã sai vặt, thật sự hắn có chút khó mà tin được mỹ nhân trước mắt và gã sai vặt mọi ngày là cùng một người!
“Nàng cảm thấy thế nào rồi?” Giản Hàn Chi hoàn hồn đầu tiên, hỏi.
Thập Hoan yếu ớt cười cười: “Đã không sao rồi, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu, lại nghỉ ngơi một chút là được.”
Tần Vị Trạch tiến lên, ngồi vào mép giường: “Có muốn ăn cái gì không?”
Nàng lắc đầu, lúc này không đặc biệt muốn ăn gì cả, tinh thần có hơi uể oải.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, mặc kệ chuyện gì đều chờ ngày mai lại nói.” Giản Hàn Chi thấy Tần Vị Trạch không có ý định rời đi, hắn ngậm ý cười nhìn Tần Vị Trạch: “Vương gia, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước, cũng để cho Thập Hoan nghỉ ngơi.”
Tần Vị Trạch không vui, hắn vốn định ở lại bồi Thập Hoan nhưng hiện tại lại gặp một tên nhiều chuyện này.
“Vương gia và Giản đại nhân cũng mệt mỏi rồi, các người đi nghỉ ngơi đi.” Thập Hoan yếu ớt mở miệng nói.
Giọng nói dịu dàng giống như tiếng suối róc rách chảy thẳng vào lòng Tần Vị Trạch. Hắn đồng ý, đắp chăn lên cho nàng rồi đứng dậy cùng Giản Hàn Chi đi ra ngoài.
Thập Hoan thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện tại nàng rất sợ một mình đối mặt với Tần Vị Trạch. Hắn cứu nàng, giúp nàng, nàng đều rất cảm kích, nhưng hiện tại nàng không có cảm giác ái mộ Tần Vị Trạch.
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được hành động của Tần Vị Trạch là đang thể hiện điều gì.
Ở trước mặt Giản Hàn Chi và Liên Đình Vân mà hắn dám hô hấp nhân tạo cho nàng, không biết Liên Đình Vân có bị hành động này của hắn dọa sợ hay không.
Nhưng nàng cũng không cần lo lắng cho Liên Đình Vân, nàng cần phải nghĩ ngơi lấy lại tinh thần cái đã. Ầm ĩ làm ra động tĩnh lớn như vậy, không biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.
Nữ nhi của Thừa tướng suýt nữa mất đi trong sạch, tay chân của nhi tử nhà Tĩnh Nam Hầu đã bị phế, lại bị trọng thương. Gia quyến của hai vị trọng thần trong triều đình xảy ra chuyện như thế, Thái Hậu lập tức mang theo mọi người hồi cung điều tra chân tướng sự việc.
Tần Vị Trạch vẫn chưa kinh động bất kỳ kẻ nào, trực tiếp mang theo Thập Hoan về vương phủ.
“Nàng định đi đâu?” Thấy nàng muốn xuống giường, hắn liền ấn nàng trở về, hỏi.
“Ta đã không có việc gì, hơn nữa ta có chút lo lắng chuyện hái hoa tặc nên muốn đi xem.”
“Chỗ nào nàng cũng không được đi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho bổn vương.”
Kéo chăn qua đắp lên người nàng: “Nếu nàng dám chạy loạn, bổn vương sẽ trói nàng lại.”
Thập Hoan vừa muốn phản bác đã thấy Ngụy Đạt đi đến: “Vương gia, thỉnh ngài đến đại đường một chuyến, Thái Hậu dẫn theo Liên cô nương đến đây, hơn nữa Thái tử cũng đi theo.”
“Đã biết.” Hắn lười biếng trả lời.
Không có việc thì không đến tòa tam bảo [2], nhóm người này tất nhiên là không có ý gì tốt gì. Đặc biệt là Thái tử, chỉ sợ hắn muốn mượn sự việc hôm qua để đến gây chuyện đây mà [3].
[2] Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿). Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”, đại loại không có việc thì không đến gõ cửa.
[3] Nguyên văn Tố văn chương (做文章), nghĩa là làm văn; viết văn (dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng lên...).
Ném cho Thập Hoan một ánh mắt cảnh cáo xong hắn liền xoay người rời đi.
Mà Thập Hoan cũng nghe mấy lời vừa rồi của Ngụy Đạt, sao Thái tử lại đột nhiên đến đây? Hơn nữa nàng nghe nói Tĩnh Nam Hầu và Thái tử thường xuyên qua lại rất thân thiết, chẳng lẽ là muốn ra mặt thay Lý Văn Hàng?
Nhưng hiện tại cũng đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng, chỉ cần Liên Đình Vân chịu đứng ra làm chứng, kết hợp với vật chứng trong tay Thập Hoan thì vụ án hái hoa tặc này đã có thể kết thúc.
Tần Vị Trạch mới vừa ra khỏi cửa, còn chưa đi xa đã nhìn thấy đoàn người của Thái Hậu đã tới Vô Ngân các trước hắn.
“Sao Hoàng tổ mẫu lại trực tiếp đến đây, các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy?” Tần Vị Trạch lạnh giọng nói với đám người hầu hạ bên cạnh bà.
Thái Hậu độ khoảng 60 tuổi, mặc trường bào màu xanh đậm, trên đầu cài trâm phượng hoàng bát bảo. Ánh mắt uy nghiêm, nhưng khi nhìn sang Tần Vị Trạch thì trong mắt bà lại xuất hiện một chút ý tứ sủng ái.
“Vân nhi nói với ai gia rằng tối hôm qua Lý Văn Hàng và một gã sai vặt có ý đồ vô lễ với nàng, mà gã sai vặt này đúng là ngươi trong Vương phủ, có việc này không?”
“Là nàng nói?” Ánh mắt sắc lạnh của Tần Vị Trạch đảo qua người Liên Đình Vân, nàng cúi đầu, hôm nay nàng chính là muốn đẩy gã sai vặt kia vào chỗ chết.
Nàng không thể để bất kỳ kẻ nào cướp biểu ca đi, dù là kẻ nào cũng không được!
“Ngươi xác định là gã sai vặt kia vô lễ ngươi?” Vẻ mặt tươi cười của Tần Vị Trạch mang hàm ý sâu xa, khiến Liên Đình Vân trong lúc nhất thời có chút mơ hồ khó hiểu.
“Chính là hắn, gã sai vặt đó đã ấn muội ở trên mặt đất, có ý đồ…… Ý đồ muốn hủy đi trong sạch của muội!”
Nàng vừa nói vừa lau nước mắt, làm ra vẻ nhu nhược động lòng người, nhìn bộ dạng thật đáng thương.
Nhưng Tần Vị Trạch lại khinh miệt nhìn những giọt nước mắt cá sấu của nàng, không hề dao động.
Thái tử đứng ở một bên vui vẻ xem kịch. Năm nay hắn đã hai mươi bốn tuổi, so với Tần Vị Trạch thì hắn lớn hơn hai tuổi. Đầu đội mũ kim quan, thân mặc trường bào đen tuyền, trong đôi mắt hạnh chứa đầy ý cười, môi trên khẽ nhếch.
Có ý đồ vô lễ với nữ nhi của Thừa tướng, nếu hắn làm tốt lần "Tố văn chương" này, tuyệt đối có thể khiến Tần Vị Trạch đại thương nguyên khí.
Ở trong phòng, Thập Hoan vội lật chăn ra nhảy xuống giường. Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Liên Đình Vân thật là càng ngày càng lão luyện. Nàng cứu nàng ta, ngược lại còn bị nàng ta hãm hại.
Hôm nay nàng sẽ tính món nợ này cho rõ ràng! Nàng ta thật sự nghĩ rằng nàng rất dễ bị ức hiếp sao?!
Mở cửa ra, Thập Hoan lập tức xuất hiện trước mặt mọi người. “Liên cô nương nói đêm qua ta có ý đồ vô lễ với cô sao?”
Mọi người vừa thấy Thập Hoan thì ai nấy đều sửng sốt, sao người xuất hiện lại là một nữ nhân? Không phải là gã sai vặt sao?
Nhìn thấy mỹ nhân, trong mắt Thái tử lập tức xuất hiện vẻ tham lam.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Vị Trạch bắn về phía Thái tử, hận không thể móc mắt hắn ta ra.
Nàng dám không nghe lời hắn mà tự mình chạy ra, chẳng lẽ nàng không tin hắn có thể bảo che chở được cho nàng hay sao?
Bộ dáng nàng cẩn thận mà đoan trang, Liên Đình Vân càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Trách không được biểu ca lại hôn nàng, còn che chở nàng như vậy! Liên Đình Vân bỗng nhiên hiểu được.
Thì ra là kim ốc tàng kiều!
Vẻ oán độc hiện lên trong mắt Liên Đình Vân, một nữ nhân là không có khả năng phi lễ nàng, cho nên nàng lập tức sửa miệng, nói dối: “Chính là ngươi, ngươi giúp đỡ Lý Văn Hàng lừa ta đến đó.”
Thập Hoan từ từ đi tới, nhìn vị lão phu nhân đang ngồi ở đó, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là Thái Hậu.
Nàng cúi người hành lễ, xem như gặp qua.
Tiếp theo lại đi tới bên cạnh Liên Đình Vân: “Không phải vừa rồi Liên cô nương còn nói ta phi lễ cô sao? Sao bây giờ nhìn thấy ta là nữ nhi thì lại sửa miệng rồi? Chẳng lẽ nhìn thấy ta là nữ nhi, không có cách nào chứng thực tội danh ta phi lễ nên cô nương không cam lòng à?!”
“Ngươi…… Ngươi ngậm máu phun người!”
“Vậy xin Liên cô nương nói rõ cụ thể là ta đã lừa gạt cô nương thế nào?”
Gió nhẹ chợt thổi qua, làn váy dài của Thập Hoan cũng khẽ dao động theo gió. Nàng chỉ chải kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tự tin đứng sóng vai với Tần Vị Trạch, khiến người ta nhịn không được mà đưa mắt nhìn qua.
Thái Hậu vẫn là lần đầu tiên thấy cô nương to gan như vậy, đứng ở trước mặt mọi người mà không hề hoảng sợ chút nào. Ngược lại bà cũng chưa mở miệng cắt ngang, chỉ là muốn nhìn xem nàng sẽ làm thế nào.
“Ngươi gạt ta nói biểu ca ở trên đảo chờ ta, nói ta qua đi tìm huynh ấy.”
“Ta nói với cô nương vào lúc nào?”
“Tất nhiên là lúc chạng vạng.”
Khóe miệng Tần Vị Trạch cong lên một nụ cười tán thưởng, không tệ, còn rất thông minh, Liên Đình Vân này đã bị nàng cho vào tròng.
“Thỉnh Thái Hậu minh giám, lúc chạng vạng ta đang ở cùng với Vương gia, hơn nữa Giản Hàn Chi Giản đại nhân cũng có thể làm chứng!” Vừa nhớ lại cảnh tượng kia Thập Hoan lập tức nổi giận. Mình chật vật như vậy, tất cả đều là do Tần Vị Trạch ban tặng.
“Không sai, chạng vạng ngày hôm qua ta cùng với Vương gia luận bàn võ nghệ, hơn nữa lúc ấy nàng cũng có ở đó.” Giản Hàn Chi nghe được tin tức nói Thái Hậu dẫn theo đoàn người đến đây, hắn không yên lòng nên cũng đi theo đến.
Ai ngờ vừa đi vào Liền nghe được Thập Hoan muốn hắn làm chứng, tất nhiên là hắn đồng ý không chút do dự.
Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua nàng bị hắn ôm vào trong ngực, lại nhìn Thập Hoan của hôm nay.... Trong ánh mắt hắn có hơi mất tự nhiên.
Tuy rằng Tần Vị Trạch rất không không thích cách Giản Hàn Chi xuất hiện kịp lúc như vậy, nhưng trong lúc này hắn không rảnh để ý tới người này.
Liên Đình Vân có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh nàng ta đã kịp bình tĩnh lại, lập tức hạ giọng, vô cùng uất ức nói với Thái Hậu: “Thái Hậu, Vân nhi vô dụng, ngay cả sự việc mà cũng nói không rõ, để người ta ức hiếp như vậy. Vân nhi là không muốn để biểu ca bị người xấu lừa gạt, Thái Hậu ngài nhất định phải nhìn rõ mọi việc đó!”
Từ trước đến nay Liên Đình Vân ở trước mặt Thái Hậu đều bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, nên được Thái Hậu yêu thích. Hiện tại thấy Thập Hoan xinh đẹp như vậy, hơn nữa nàng còn làm gã sai vặt đi theo bên cạnh biểu ca bấy lâu nay, sao nàng ta có thể không hận cho được.
Khi nghe được câu chất vấn của nữ tử trước mặt, hiển nhiên là câu trả lời của Liên Đình Vân không hợp logic. Thái Hậu vỗ vỗ tay nàng ta, nói: “Vân nhi yên tâm, ai gia sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào dám khi dễ ngươi! Nhưng mà ngươi cần phải nói thật cho ai gia biết.”
“Lời Vân nhi nói đều là lời nói thật.”
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bộ dáng của Liên Đình Vân, Thập Hoan cười lạnh, nàng hỏi tiếp: “Tối hôm qua Liên cô nương bị rớt vào hồ sao? Nhưng hình như Liên cô nương không biết bơi, mà trong hồ kia lại có rất nhiều mạch nước ngầm. Xin Liên cô nương giải thích một chút xem cô lên bờ bằng cách nào vậy?”
Nhắc tới chuyện rơi xuống nước, Liên Đình Vân liền tức giận: “Rõ ràng là ngươi đẩy ta xuống.”
“Nói như vậy là đầu tiên Liên cô nương bị ta lừa đi lên đảo, sau đó tránh được ma trảo của Lý Văn Hàng và ta mưu hại cô nương, cuối cùng đại nạn không chết mà từ trong hồ bò lên được bờ, lại được Giản đại nhân cứu rồi đưa về thiền phòng. Ta nói vậy đúng không?”
“Chính là như thế!” Liên Đình Vân một mực chắc chắn.
“Ha ha……” Tần Vị Trạch đã nhịn không được nữa, hắn bật cười: “Thế nhưng vì sao Lý Văn Hàng lại nói hắn muốn phi lễ ngươi, mà gã sai vặt này thì đến cứu ngươi, lại còn mang theo ngươi nhảy vào trong hồ để tránh hỏa lôi đạn vậy?”
“Nói hươu nói vượn!”
“Ngươi đang nói bổn vương sao?” Giọng nói của hắn trở nên vô cùng âm trầm, Liên Đình Vân sợ tới mức tránh ra sau lưng Thái Hậu.
Danh sách chương