Editor: huyetsacthiensu

Tôn Nhuận Xương trợn mắt líu lưỡi, ngồi xếp bằng trên đất, nghiêng cổ, nhìn giống như đang bị trúng gió, ngây người.

Chuyện này…

Vừa rồi đang nói đến chuyện gì? Tại sao nói đi nói lại lại biến thành đứa cháu này muốn làm mật thám rồi?

hắn rút khăn trong ngực ra, lau mồ hô hột rỉ ra trên trán. Bàn tay có chút run rẩy, không biết là vì ban ngày giết nhiều gà quá hay bị lời nói của Cố Phong dọa sợ. Trong lòng lại đang cảm thán thật sự là không thể hiểu được suy nghĩ như ngựa hoang trong đầu thiếu niên này nữa.

Tôn Nhuận Xương là Binh bộ thượng thư, bối phận tuy lớn nhưng tuổi còn nhỏ, năm nay mới hai mươi lăm, nếu so tuổi thì còn kém Hàn Thác hai tuổi.

Bởi vậy xưa nay hắn chưa từng thừa nhận mình già.

Nhưng hôm nay gặp được Cố Phong làm hắn không thể không thừa nhận mình đãkhông thể theo kịp suy nghĩ của những người trẻ tuổi này.

Cũng may người đã già nhưng trí nhớ thì không kém, có thể bù đắp cho nhau.

Những người trong Hàn Lâm viện Tôn Nhuận Xương đã nghe tên hoặc đã gặp sẽkhông quên, nhớ lại những gì lúc trước hai người đã nói.

A, bọn họ vừa nói đến việc Cố Phong muốn trở về Kinh thành, đầu hàng Hoàng đế, sau đó lại thảo luận về việc Hoàng thượng có nên sắp xếp mật thám trong quân Tĩnh vương hay không?

Cuối cùng cũng xâu chuỗi trước sau nhân quả rõ ràng, nhưng thảo luận thì thảo luận sao lại chuyển thành tự mình xung phong đi làm mật thám vậy? Chẳng lẽ ngày mai các đại thần thảo luận chuyện chiến sự thì hắn sẽ xin xuất chinh, đích thân lên chiến trường hay sao?

Dù lần này hắn được Hoàng thượng phái đến giành lại binh quyền nhưng cũng chưa từng có ý định thật sự lên chiến trường. Chủ soái không phải đều chỉ ở trong lều lên kế hoạch tác chiến hay sao? Giống như Hoàng đế, hắn ra lệnh, mạng là người khác bán cho hắn.

Đây chỉ là ý nghĩ đơn phương của Tôn Nhuận Xương,

trên thực tế, uy tín của chủ soái không chỉ dựa vào việc khua chân múa tay là có thể giành được.

Mặc dù không quá nhiều lần nhưng Hàn Thác cũng không ít lần tự mình dẫn quân lên chiến trường, càng không ít lần đồng cam cộng khổ cùng binh sĩ, các binh sĩ tự nguyện hy sinh tính mạng vì hắn cho nên mới không nhận binh phù chỉ nhận người.

Tôn Nhuận Xương cũng không biết những điều này, hắn chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, Cố Phong vẫn là một cậu thiếu niên, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản liền hỏi "Ngươi không định trở lại Kinh thành sao?"

"Ta muốn về nhưng nếu lần này rời đi chính là đào ngủ, đến lúc quay trở lại sẽ rất khó khăn, không vào được quân doanh làm sao phục vụ cho Hoàng thượng được?" Cố Phong nói "Lúc trước quyết định trở về còn chưa nghĩ đến vấn đề này…"

Tôn Nhuận Xương hỏi lại "Nếu ngươi không trở về Kinh thành, không gặp mặt Hoàng thượng thì làm sao có thể danh chính ngôn thuận làm việc cho Hoàng thượng được?"

"Ta sẽ viết một bức thư, xin tiểu thúc phụ chuyển cho Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng đọc được tất nhiên sẽ biết suy nghĩ của ta." Cố Phong đáp lại rất tự nhiên.

"không phải vậy." Tôn Nhuận Xương phản đối nói "Làm sao ngươi biết Hoàng thượng sẽ đồng ý với suy nghĩ của ngươi? Làm sao ngươi biết được Hoàng thượng có đồng ý phai ngươi đi làm chuyện này hay không? Vẫn nên gặp mặt trực tiếp để nói chuyện thìhơn."

Tấu chương thể hiện lòng trung thành như vậy đương nhiên mặt gặp mặt trực tiếp mới có hiệu quả, Tôn Nhuận Xương cảm thấy đây là chuyện rất bình thường cho nên không nói rõ.

Cố Phong lẩm bẩm nói "Vì sao Hoàng thượng lại không đồng ý, người cần một người như ta."

"Có cần hay không không phải là chuyện người làm thần tử như chúng ta có thể quyết định "Tôn Nhuận Xương nói "Chuyện này phải xem suy nghĩ của Hoàng thượng. Người cảm thấy cần thì không cần cũng là cần. Người cảm thấy không cần thì cần cũng là không cần."

Mấy câu này nói mơ mơ hồ hồ, Cố Phong đảo đảo trong mắt vài lần mới hiểu được, kinh ngạc nói "Tiểu thúc phụ, nếu không nói thật chẳng phải là thành gian thần a dua nịnh bợ sao?"

Phi phi phi, ngươi đang mắng ai đó?

Tôn Nhuận Xương hừ hừ trong lòng, bị một câu nói của Cố Phong làm cho tức giận đến đau đầu, nhưng nghĩ lại bản thân dù sao cũng lớn hơn hắn vài tuổi, không phí mấy năm ăn nhiều gạo hơn, cũng không phí mấy năm đi qua nhiều nơi hơn hắn, tóm lại hắn hiểu nhiều chuyện hơn Cố Phong. Hơn nữa, hôm nay được hắn cứu mạng, lại được hắn gọi một tiếng tiểu thúc phụ cho nên không thể tính toán những điều nhỏnhặt với tên tiểu tử này được.

Cho nên, hắn kiên trì nói "Ta đang nói là tôn kính Hoàng thượng, không thể bởi vì ngươi cảm thấy cần hoặc không cần mà làm việc một cách lỗ mãng mà phải dựa vào ý nghĩ của Hoàng thượng, tùy cơ ứng biến, việc này đương nhiên bao gồm cả chuyện tùy cơ ứng biến tìm cơ hộ thích hợp để khuyên can cũng không phải chỉ có nịnh hót."

Còn có câu nói đã bị hắn nuốt vào bụng "không tìm được cơ hội thích hợp thì đương nhiên sẽ không khuyên, không khuyên can một lần sẽ không chết, nhưng nếu đối nghịch với Hoàng thượng sẽ có phiền toái lớn".

"Trong vấn đề này học vấn cũng là vấn đề lớn, có thể làm cho Hoàng thượng đồng ý với cái nhìn của ngươi, lại không làm cho người cảm thấy ngươi đang đối nghịch với người, nếu không không những uổng phí công sức mà còn có thể rước họa vào thân. Lại như lệnh tôn, rõ ràng là một trung thần nhưng lại bị oan khuất, tại sao? khôngphải là do bị Hoàng thượng hiểu lầm sao?"

Tôn Nhuận Xương thao thao bất tuyệt, thậm chí không chú ý đến chuyện bàn luận về phụ thân của người ta là hành vi không lễ phép.

Cố Phong cũng thể hiện là không thích, chỉ ngắt lời nói "Nếu ta đạt được thành tựu trước, Hoàng thượng tất nhiên sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc này, sau đó sẽcảm thấy việc này là cần thiết."

"Tiền trảm hậu tấu… nhất quyết không được." Tôn Nhuận Xương liên tục xua tay nói"Việc này sẽ khiến Hoàng thượng không thích, sẽ cảm thấy ngươi không để người vào trong mắt. Nếu ngươi được Hoàng thượng đồng ý cho đi xuất chinh, như vậy trong tương lai việc này thành công ngươi sẽ nhận được nhiều cái tốt. Nếu không, làm tốt hơn nữa cũng không phải là những gì Hoàng thượng muốn, ngươi phí công, không chỉ không được thưởng còn đắc tội với người. Nếu làm không tốt thì càng thảm hơn, trực tiếp bị giáng tội, kết cục cũng không tốt hơn so với làm đào binh…"

nói rất nhiều, miệng có chút khô, hắn dừng lại uống mấy ngụm nước rồi lại nói tiếp "Cho dù tương lai Hoàng thượng thật sự muốn phái ngươi đi làm việc này, thì ngươi làm thế nào để giữ chữ tín với Tĩnh vương, những chuyện này tạm thời chưa nói đến, làm việc phải chú ý đến trình tự, bước từng bước một, không thể nóng vội."

Cuối cùng Cố Phong vẫn bị thuyết phục, theo Tôn Nhuận Xương lên đường trở về kinh thành.

Lúc khởi hành Tôn Nhuận Xương lên ngựa trước, sợ Cố Phong lại đổi ý không chịu đicho nên vẫn liên miệng khuyên "Nghe lời tiểu thúc phụ không sai đâu, ta nhận được lòng tin của Hoàng thượng…"

Còn có chuyện quan trọng nhất không thể nói, hắn chỉ là thư sinh, đoạn đường về Kinh thành này xa xôi ngàn dặm, không biết sẽ gặp được bao nhiêu nguy hiểm, có một người biết võ đồng hành cũng coi như có thêm một tấm bùa hộ mệnh cũng không thể dễ dàng để hắn chạy mất.

Tôn Nhuận Xương gẩy bàn tính lạch cạch trong đầu, thấy Cố Phong nhảy lên lưng ngựa càng dương dương tự đắc, xông lên trước vội vàng chạy ra ngoài.

Cố Phong giục ngựa quay đầu lại, ngóng nhìn về phương hướng của doanh trại, sắc mặt đã không còn sự ung dung vừa rồi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào với nhau, có chút tối tăm, thật lâu sau mới đột nhiên quay đầu lại thúc ngựa đuổi theo Tôn Nhuận Xương.

Hai người trở lại Kinh thành, thấy Hàn Khải, Tôn Nhuận Xương kể lại đầu đuôi mọi chuyện một lần, tất nhiên cũng không quên nói tốt cho Cố Phong. Vì muốn thể hiệnlòng trung thành tuyệt đối của Cố Phong đối với Hàn Khải hắn đương nhiên sẽ khôngquên kể lại chấp niệm của Cố Phong về chuyện mật thám.

Tuy rằng sau khi đăng cơ Hàng Khải tự mình chấp chính nhnwg gặp chuyện gì lớn cũng vẫn quen phải thương lượng với Ninh thái hậu, tất nhiên chuyện này cũng khôngche giấu.

"Đồng Lâm đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện." Đầu tiên Ninh thái hậu cũng khen ngợi nhưng nghe thấy Hàn Khải nói về chuyện Cố Phong muốn làm mật thám thì có hơi dao động liền nhắc nhở "Hoàng Thượng thật sự cảm thấy hắn có thể tin được sao?"

Hàn Khải hỏi ngược lại "Lẽ nào mẫu hậu cảm thấy hắn không đáng tin sao?"

Ninh thái hậu đáp "Cũng không phải không tin được, chỉ là muốn Hoàng thượng cẩn thận một chút. Ta biết các ngươi học cùng nhau từ bé hơn nữa lại là biểu huynh đệ, tình cảm sâu nặng, nhưng lúc dùng người không thể quá cả tin."

thật ra, nếu Cố Phong thật sự có năng lực cống hiến cho Hàn Khải sử dụng thì tất nhiên là Ninh thái hậu rát vui mừng. Lúc trước bà xin Hoàng thượng để Cố Phong làm thư đồng cho Hàn Khải chính là để hai người bồi dưỡng tình cảm. Chỉ là không ngờ thế sự vô thường, Tiên hoàng tâm huyết dâng trào, tứ hôn cho Cố Thiền, phá hỏng tất cả dự định của bà.

"Mẫu hậu, con đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu không phải Đồng Tâm cứu Tôn Nhuận Xương thì cho đến tận bây giờ con cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, vẫn vô cùng tin tưởng, cho rằng Tam ca nhất định sẽ giao binh quyền ra." Hàn Khải giải thích "Nếu hắn không một lòng hướng về chúng ta thì chỉ cần không có hành động gì là được. Người nghĩ lại xem, hắn cũng không thể biết được chúng ta có tin hắn hay không. Nếu hắn đã hành động nhưng chúng ta không tin hắn thì chẳng phải bốn phía hắnđều là địch sao, có thể nói là không có ích lợi nào đối với hắn."

"Có thể là hắn chó cùng rứt giậu, hắn có yêu cầu gì không?" Ninh thái hậu lại hỏi.

Cứu Tôn Nhuận Xương cũng không khó, dựa vào thân phận của Cố Phong ở trong quân đội thì chuyện này là vô cùng dễ dàng. Nhưng lại quay trở lại đó để làm nội ứng, chính là lấy tính mạng làm tiền cuộc, chỉ dựa vào một câu nói trung thành tuyệt đối có phần hơi thiếu ổn thỏa.

Hàn Khải lập tức đáp "hắn hy vọng sau chuyện này ta đồng ý tin tưởng lòng trung thành của Vĩnh chiêu hầu phủ, triệu hồi dượng về kinh thành, phục hồi chức vị."

Ninh thái hậu buông lỏng tâm "Đây ngược lại lại là điều kiện tốt. Có điều, bệ hạ đãtừng nghĩ đến, lần này Đồng Tâm trốn khỏi quân doanh, sợ là mọi chuyện đã bị lộ, nếu quay trở về nên làm gì để nhận được sự tin tưởng của Tĩnh vương? Nếu khônglấy được lòng tin của hắn thì căn bản là không dùng được."

Có câu hỏi này chỉ cần suy bụng ta ra bụng người là rõ. Nếu trong Phượng nghi cung có người hầu làm hỏng việc của mình, nhất định Ninh thái hậu sẽ không dùng lại người đó, còn có thể phạt thật nặng, thậm chí còn lấy mạng đối phương.

Hàn Khải tất nhiên cũng nghĩ về vấn đề này, hắn vưới Cố Phong cũng đã thảo luận hơn một canh giờ, nghĩ ra rất nhiều cách, phân tích từng cách một, cuối cùng cũng tìm ra một cách có khả năng nhất, bởi vậy trả lời vô cùng thông thuận "Mẫu hậu, Đồng Tâm sau khi trở về sẽ giả vờ vì muốn giúp Tam Ca mới tiếp xúc với chúng ta. Tiền trảm hậu tấu, thả Tôn Nhuận Xương chạy thoát, nhờ đó mà lấy được sự tin tưởng của chúng ta, sau đó sẽ biết được nhất cử nhất động của chúng ta rồi quay về báo cáo với Tam ca."

"Chỉ là một cách nói, Tĩnh vương chưa chắc đã tin." Ninh thái hậu nhíu mày nói.

"Cho nên chúng ta cần phối hợp với hắn, một hai lần giả vờ hành động để Cố Phong báo cáo lại cho Tam ca, như vậy hắn sẽ lấy được sự tin tưởng của Tam ca."

Hàn Khải càng nói càng cảm thấy hắn nhìn xa trộng rộng, mỗi điều mẫu thân lo lắng hắn đều đã suy nghĩ đến, cũng có cách đối phó.

Ninh thái hậu vô cùng hài lòng, bà vẫn lo lắng con trai còn nhỏ tuổi, làm việc thô lỗ, không thể nghxi trước nghĩ sau. Bây giờ xem ra mặc dù mới đăng cơ vài tháng nhưng Hàn Khải đã trưởng thành rất nhanh, tâm tư từ từ cẩn thận.

Cuối cùng cũng coi như không phí tâm tư lúc trước của bà.

***

Thời gian Cố Phong chính thức lên đường đã là một tháng sau.

Lòng nhớ nhà của hắn như mũi lên, một đường không ngừng nghỉ, lại một lần nữa đạp trăng vượt núi băng đèo.

Nắng mai vừa nhú, toàn bộ doanh trại còn đag yên tĩnh, chưa có người tỉnh dậy, Cố Phong đi thẳng đến trước lều trại của Hàn Thác, đứng trước cửa, ngăn động tác thông báo của binh lính canh gác, tự mình mở miệng "Tỷ phu, đệ đã trở về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện