Cố Thiền kinh hô một tiếng, xoay người chạy trở về, nhưng có người động tác nhanh hơn nàng, từ phía sau lưng bắt được nàng, bắt lấy đầu vai nàng giống như diều hâu bắt gà con, đem nàng xốc lên.

Hàn Thác đã đi ra khỏi đại điện, áo khoác bị gió Bắc thổi bay, càng làm hắn thêm cao to, dáng người cao ngất, nhanh nhẹn như tiên.

Mọi người nhanh chóng vây quanh hắn.

Tuyết bay toán loạn càng có nhiều bóng người chớp lên, cầm trong tay binh khí mặc áo đen từ bốn phương tám hướng vọt tới, nháy mắt đem áo tơi vứt đi.

Trận này diễn ra quá nhanh làm người ta trở tay không kịp.

Cố Thiền nhận ra đó là Huyền Giáp quân của Hàn Thác, là cận vệ của Phiên vuơng được Hoàng thượng cho phép, tự Phiên vương chiêu mộ, là tâm phúc của hắn, bọn họ cũng là tử sĩ. Khi Hàn Thác công kích kinh thành, mang vào hoàng cung chính là đội ngũ này.

Giọng nói kỳ quái, tiếng Hán không lưu loát vang lên lần nữa, trong giọng nói không che giấu phẫn nộ:“Người Trung Nguyên thật giảo hoạt, âm hiểm, Tĩnh vương, đây là bẫy mà ngươi thiết kế.”

Hàn Thác cười nhạo:“ Ô Nhân Thuật, ngươi theo ta từ khi bắt đầu, âm thầm theo dõi ta đến tận đây, là làm việc quang minh chính đại sao?”

Ô Nhân Thuật đối với lời hắn nói không cho là đúng, đúng lý hợp tình nói:“Ta muốn thủ cấp của ngươi, tế bái cha và anh ta, còn có mấy ngàn dũng sĩ Thát Đát của ta chết trận ở núi Cầm Cô.”

Giọng nói của Hàn Thác càng thêm khinh miệt:“Ở trên chiến trường đánh không thắng tướng sĩ đại Ân, cũng chỉ biết dùng chiêu ám sát hạ tiện này? Chẳng trách gì ngươi bị nhị huynh của ngươi cướp đi vị trí đại Hãn.”

Cố Thiền nghe bọn họ đối thoại, xâu chuỗi những việc xảy ra khi gặp được Hàn Thác một ngày hai đêm nay, có cái gì ở trong đầu miêu tả sinh động, tựa hồ sẽ chạm được đáp án, nhưng nàng không kịp nghĩ tiếp, thì lưỡi đao lạnh như băng đao đã để trên cổ nàng.

Ô Nhân Thuật không bị kích thìch, âm trầm nói:“Hãy bớt sàm ngôn đi, kêu thuộc hạ của ngươi thả vũ khí xuống, thúc thủ chịu trói, nếu không ta liền giết nàng.”

Hàn Thác đứng ở thềm đá trước đại điện nhìn qua, ánh mắt còn lạnh hơn cả đao:“Ngươi vẫn là giết nàng ta đi, chẳng qua cũng chỉ là tiện tay nhặt được trong tuyết được thôi, không có gì đáng giá.”

Cố Thiền run bắn lên không thể kiềm chế, kết quả như thế đương nhiên không hề ngoài ý muốn, bọn họ chẳng qua chỉ mới quen biết một ngày, đương nhiên không thể so sánh với thân tín cùng vào sinh ra tử với hắn, nàng cũng không có tư cách bảo hắn vì nàng mà đem bản thân dấn vào trong nguy hiểm.

Uy hiếp không có tác dụng, Ô Nhân Thuật mang theo Cố Thiền đem nàng chuyển qua, đánh giá nàng từ đầu đến chân, tựa hồ cân nhắc lời nói của Hàn Thác rốt cuộc có bao nhiêu phần thực sự, bao nhiêu phần giả dối.

Chỉ một khắc lơi lỏng, đã có tên bắn lén bay đến, cuồng phong gió bắc đã che đậy tiếng rít gió của mũi tên, không hề phòng bị, Ô Nhân Thuật bị mũi tên dài đâm thủng ngực.

Hắn té ngã, trừng lớn ánh mắt không thể tin.

Cố Thiền cũng rơi xuống đất.

Hai phương nhân mã bắt đầu đứng lên giao chiến, có người tính làm trò cũ, lướt qua vòng vây tới bắt nàng, trải qua giao thủ mới miễn cưỡng tới gần nàng, rốt cuộc mất đi tính nhẫn nại, vung thanh đao sáng loáng chém mạnh xuống.

Trong loạn đao, một thân ảnh che trước người Cố Thiền, nàng chưa thấy rõ người tới là ai, đã bị hắn ôm vào trong ngực, hơi thở tràn đầy quen thuộc, là hương vị Hàn Thác.

Hàn Thác ôm nàng nhảy lên vài cái, an toàn trở lại trong đại điện.

“Có thể tự mình đứng không?” Hắn hỏi khẽ ở bên tai nàng.

Cố Thiền gật gật đầu, tiếp theo liền bị hắn buông ra.

Nàng chấn kinh không nhỏ, khi rơi xuống đất chân có chút như nhũn ra, nhất thời đứng thẳng không được, khi sắp ngã xuống, trong hoảng loạn tay đặt lên đầu vai Hàn Thác, chỉ cảm thấy hắn hơi lạnh, thu hồi tay thì thấy tay đầy máu.

Cố Thiền nhìn về hướng trên vai của Hàn Thác, chiếc áo khoác đen nhiễm máu cũng không nhìn thấy rõ, nhưng có thể nhìn ra lông cừu dính một ít máu:“Ngươi bị thương?”

Nàng nhớ tới khi nãy người kia đem đao chém xuống, cuối cùng là hắn đã thay mình chắn đi tai hoạ.

“Không có gì.” Hàn Thác thản nhiên nói.

Nhưng chỉ thoáng chốc, máu tươi liền thẩm thấu tầng tầng quần áo mùa đông, làm sao có thể không có gì?

Cố Thiền cố ý xem vết thương của hắn, cởi quần áo ra từng món một, lộ ra cánh tay nam nhân rắn chắc, còn có bờ ngực vững chải.

Bên vai trái có vết thương rất sâu, da thịt nhiễm máu, nhìn rất dữ tợn và đáng sợ.

Cố Thiền cảm thấy trong lòng chua chát, còn khổ sở hơn cả khi bản thân bị thương, nước mắt bắt đầu dâng đầy trong hốc mắt, nàng cắn chặt môi không cho chúng nó chảy xuống.

Máu ở vết thương ồ ồ chảy ra, khăn tay mới đặt lên liền bị ướt sũng, đổi một cái cũng lại như thế.

Hàn Thác nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, bộ dáng run rẩy này làm trong lòng hắn biết nàng không từng thấy qua những chuyện như vậy, liền bảo nàng đừng nhìn nữa.

Ngoài cửa tiếng đánh nhau đã hết, nhân số của hai bên cách nhau quá xa, thời gian chỉ khoảng một tách trà đã phân thắng bại.

Cận vệ Lý Vũ Thành dẫn theo vài tên cận vệ tiến vào, thuận lý thành chương tiếp nhận chữa thương

cho Hàn Thác.

Cố Thiền vẫn có ý định giúp đỡ, nhưng bọn họ có huấn luyện, phối hợp ăn ý, nàng lại gần không có một chút hiệu quả, cái gì cũng giúp không được, cuối cùng chỉ có thể cô đơn ngồi ở góc sáng sủa mà khóc.

Nàng không biết mình đã khóc được bao lâu, cuối cùng mệt mỏi, nhìn mấy que củi đang cháy hừng hực, mơ màng mà ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại thì không thấy ai, trong đại điện lại chỉ còn lại có nàng cùng Hàn Thác.

Hàn Thác từ từ nhắm hai mắt, tựa vào bệ thờ, tùy ý ngồi dưới đất, vai đã băng bó thỏa đáng, vết thương được vải bông quấn lại nhưng vẫn thấy được vết máu chảy ra.

Cố Thiền nghĩ rằng hắn đang ngủ, nàng nhẹ nhàng vừa động, hắn liền mở mắt.

“Lại đây.” Hàn Thác kêu nàng, thuận tay vỗ vỗ bồ đoàn bên cạnh.

Cố Thiền thật cẩn thận đến gần, kéo bồ đoàn về phía sau một chút, vòng qua đống lửa ngồi đối diện với Hàn Thác.

Hai người cách đống lửa nhìn nhau, nhất thời không nói chuyện.

Hàn Thác chưa đem áo mặc lại, nhìn thấy cả người trần trụi.

Cố Thiền không dám nhìn nhiều nên cúi đầu.

Lặng im một lúc lâu, Hàn Thác bắt đầu nói chân tướng việc đêm nay.

Tháng 7, quân Thát Đát xâm phạm biên giới, Hàn Thác dẫn quân ứng chiến, ở núi Cầm Cô đem quân địch bao vây lại. Tháng12 khải hoàn hồi kinh, vào kinh dâng tấu, ở lại trong kinh cùng hoàng thất ăn mừng năm mới mới quay về đất phong. Trong lúc đó, lão Hãn vương của Thát Đát chết vì bệnh, người thừa kế sớm định ra là trưởng tử đã bỏ mình trong trận chiến này, mấy vị vương tử còn lại vì tranh đoạt vương vị gần như đấu đến ngươi chết ta sống. Ô Nhân Thuật đứng hàng thứ bốn, sau khi bại bởi Hãn Nhị Vương tử Ô Lặc cũng không chịu phục, liền nghĩ ra chủ ý ám sát Hàn Thác, để giúp bản thân tăng thêm lợi thế chuyển bại thành thắng.

Sau khi Hàn Thác rời kinh thu được thám tử mật báo, biết được Ô Nhân Thuật cải trang giả dạng dẫn theo một đội nhân mã tiến vào đất Đại Ân, có ý đồ bất lợi đối với mình. Vì thế trên đường đi cẩn thận lưu ý, cho đến Khúc Phụ bắt đầu phát hiện có người theo dõi. Hàn Thác đơn giản tương kế tựu kế, giả bộ người của mình có chuyện rời đi, hắn đi trước một mình, trên thực tế thì Lý Vũ Thành mang theo Huyền Giáp quân âm thầm đi theo điều tra, chỉ chờ Ô Nhân Thuật hiện thân thì tập kích.

Nhưng mà Ô Nhân Thuật thật sự quá mức cẩn thận, mắt thấy đã tiến vào U châu phủ, hắn vẫn không chịu hiện thân, Hàn Thác lo lắng sẽ có hại tới dân chúng, không muốn đem tai hoạ ngầm này vào trong thành U châu, lại vừa vặn nhặt được Cố Thiền, đêm nay liền an bài, giả vờ ra vẻ ý loạn tình mê, quả nhiên dụ được đám người Ô Nhân Thuật âm thầm theo dõi.

Phá cầu cùng Long vương miếu hoang vắng này, đều là do Lý Vũ Thành chuẩn bị vào ban đêm, an bài sẵn, tối hôm qua vào ở Bình Xuyên trấn, cũng là nhìn trúng cư dân nơi đó bưu hãn, không đến mức bị mình liên lụy.

Cố Thiền nghe xong, lẳng lặng cân nhắc một hồi, hỏi:“Vương gia, nếu vừa rồi ta không có chạy ra, ngươi sẽ không bị thương đúng không?”

Nàng là quá mức thiện lương, luôn hy vọng tất cả mọi người đều tốt đẹp, nhìn thấy ai chịu khổ chịu tội đều cảm thấy không đành lòng, huống chi người khác còn bị thương vì nàng, lương tâm của nàng thật sự băn khoăn.

Hàn Thác nghe được câu hỏi của nàng, ánh mắt trở nên cực kì nhu hòa, thanh âm cũng mềm nhẹ nói:“Không trách ngươi, là chủ ý của ta, ta phải nói trước cho ngươi biết rõ ràng.”

Bất cứ cô nương nào khi chạm phải nam nhân vừa gặp mình đã kéo lại còn ôm ấp, thì cô nương đứng đắn có xuất thân đáng hoàng, đương nhiên là trốn không kịp, hắn đương nhiên biết một câu nói của mình làm sao có thể bảo nàng ngoan ngoãn tùy mình xử trí.

Nhưng Cố Thiền vì hắn bị thương mà thương tâm khổ sở, hắn đều thấy ở trong mắt, muốn nói không cảm động tuyệt đối là giả.

Hàn Thác hướng nàng ngoắc: “Lại đây, ngồi ở đây.” Nói xong, thuận thế chỉ chỉ chỗ trống bên phải của mình.

Cố Thiền do dự đem bồ đoàn đẩy trở về, vẫn đang định ngồi xổm, ai ngờ còn chưa ngồi ổn, đã bị Hàn Thác dang tay ra, đem nàng ôm vào trong lòng, hai má dán trước ngực hắn, da thịt nóng hừng hực.

Nàng tất nhiên là giãy dụa muốn đứng lên.

“Đừng nhúc nhích, ta lạnh.” Giọng nói của Hàn Thác từ đỉnh đầu của nàng truyền đến.

Lạnh sao không mặc áo vào, ôm nàng làm cái gì? Nàng cũng không phải bình nước nóng.

Cố Thiền hãy còn vặn vẹo không ngớt, còn vươn tay ra đẩy hắn.

Hàn Thác “Ui da” Một tiếng, thở nhẹ: “Thiền nhi, miệng vết thương của ta đau.”

Những lời này có lực uy hiếp với Cố Thiền, nghĩ rằng vừa rồi do mình giãy dụa không cẩn thận đã va chạm vào vết thương của hắn, liền ngoan ngoãn dừng động tác, bất quá vẫn là dùng sức cọ ngực hắn muốn ngẩng đầu lên xem xét: “Vậy ngươi buông ra, ta đi gọi bọn họ trở về, sẽ giúp ngươi xem sao.”

Vừa rồi nàng nhìn thấy trên người của bọn Lý Vũ Thành đều mang theo thuốc trị thương, nói không chừng cũng có có thể thuốc để giảm đau.

Hàn Thác ôm cánh tay của nàng nắm thật chặt, bâng quơ nói:“Không cần, cứ để ta ôm ngươi ngủ một hồi sẽ tốt hơn.”

Thì ra là giả bộ đáng thương để chiếm tiện nghi, Cố Thiền vừa thẹn vừa giận, lại giãy dụa đứng lên, nhưng rốt cuộc cố kỵ hắn bị thương, bàn tay đẩy hắn không dám hướng lên trên, chỉ có thể xuống phía dưới, kết quả đụng phải địa phương không nên đụng.

Cố Thiền lập tức cứng ngắc ở nơi đó, không biết phản ứng như thế nào.

Kiếp trước cùng Hàn Thác viên phòng để Cố Thiền có con thừa tự, nàng đương nhiên biết vật đang giương nanh múa vuốt kia là vật gì, nếu Cố Thiền thật sự 13 tuổi, là không có khả năng biết đến điều này.

Nàng phải làm như thế nào đây?

Là làm bộ như chưa hề xảy ra chuyện gì, sau đó lặng lẽ buông tay, hay nên làm ra vẻ hồn nhiên tò mò truy vấn?

Điều sau nàng tự thấy bản thân làm không đuợc, còn điều trước...... Thật là một tiểu cô nương không hiểu việc đời đụng tới loại tình huống này thì phản ứng bình thường ra sao?

Chưa kịp suy nghĩ xong, Hàn Thác đột nhiên nắm thắt lưng của nàng đem nàng hướng lên trên nói gì đó, tay Cố Thiền tự nhiên liền ly khai nơi làm người ta xấu hổ.

Kỳ thật, thật không có thể trách Hàn Thác vô sỉ.

Hắn là nam tử trưởng thành bình thường, thân thể khỏe mạnh không có bệnh không tiện nói, sau khi bị thương mất máu quá nhiều, tinh thần không tốt, sự tự chủ sẽ yếu đi, lúc này mỹ nhân trong ngực, gần gũi như vậy, hắn có thể cảm nhận được hai trái mật đào phập phồng của nàng, hơn nữa mỹ nhân còn không ngừng giãy dụa, da thịt tiếp xúc, cọ xát......

Thì làm sao không có khả năng nổi lửa chứ?

Cố Thiền bị Hàn Thác “Vô sỉ” dọa, cằm để ở trên vai phải của hắn, toàn thân cao thấp trừ bỏ chớp mắt to ra, làm sao cũng không dám động nữa.

Hàn Thác tựa đầu chôn ở cổ Cố Thiền, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng nõn của nàng, làm Cố Thiền ngây ngẩn cả người.

“Đừng sợ,” Hắn khàn giọng trấn an nói,“Ta sẽ cưới ngươi.”

Cố Thiền không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên thái độ Hàn Thác đối với nàng phát sinh chuyển biến lớn như vậy. Vốn đang nghe hắn thuật lại chuyện ám sát, còn tưởng rằng hắn đêm nay thân cận đối với nàng, hoàn toàn là vì mê hoặc địch nhân, nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên không phải.

“Vương gia......” Cố Thiền gọi hắn, một mặt cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, định cùng hắn tiếp tục nói chuyện.

Đáp lại nàng là tiếng hít thở vững vàng lâu dài của Hàn Thác.

Hắn đang ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện