Editor: huyetsacthiensu
Hàn Thác không ngờ Hồng Hoa Bạch Hoa đến nhanh như vậy, bởi vì vốn là hắn còn muốn Cố Thiền ở lại thêm vài ngày nữa, dù sao vết thương của nàng cũng chưa khỏi hẳn, dù sao cũng phải để cho hắn tận mắt nhìn thấy vết thương của nàng gần khỏi, đến lúc đó… để cho nàng về Vương phủ hắn cũng có thể yên tâm một chút.
không biết, trong bảy ngày này, cả đám người hầu hầu hạ Vương phi đã chờ Vương phi sốt ruột đến tóc cũng sắp rụng hết rồi.
Lại nói về ngày ấy, Cố Thiền và Phó Y Lan đi đột ngột, cũng không nhớ đến việc cho người báo lại tin tức này.
Mấy nha hoàn trong Tam Khác đường biết Vương phi đi cùng với Phó Y Lan tiễn nhóm người Lý thị vệ, các nàng biết Phó Y Lan có võ công cao cường, đương nhiên cũng không lo lắng về vấn đề an toàn của Cố Thiền.
Ai mà ngờ được, càng tràn đầy tự tin, càng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Các nàng dậy sớm hầu hạ Cố Thiền rửa mặt thay quần áo ra ngoài rồi chia nhau nên làm cái gì thì làm cái đó. Đến trưa vẫn không thấy Cố Thiền quay về, nàng đi cũng đã lâu bọn họ khó tránh khỏi có chút hoảng thần, nhưng vẫn tự an ủi mình có lẽ Vương phi muốn đi tiễn xa một chút nên mới trở về muộn thôi. Đợi lại đợi đến tận lúc mặt trời đã ngả về Tây cũng không thấy nàng trở về, ngay cả đến lúc mặt trời đã lặn xuống núi cũng không thấy bóng người, có ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện rồi.
Vương gia Vương phi cũng không có trong phủ, mọi người cũng không có người tâm phúc, cuối cùng vẫn là Lý ma ma chu đáo, lệnh cho thị vệ trong phủ ra ngoài thành tìm kiếm, kết quả thế nào cũng có thể tưởng tượng được, chính là không có thu hoạch gì.
Lần này lớn chuyện rồi, Vương gia không ở trong phủ, Vương phi lại không có tung tích, tất cả các nàng đều có trách nhiệm không trốn tránh được, vừa lo lắng cho sự an nguy của Cố Thiền vừa lo lắng cho tương lai của mình.
Đúng lúc cả phủ đang náo loạn thì gã sai vặt được lệnh đến An Quốc Công phủ cũng trở về, hóa ra Nhị tiểu thư cũng không trở về phủ.
An Quốc Công hiểu khá rõ con gái, thấy nàng đi ra ngoài nhưng mãi không thấy trở về, hơn nữa còn có người của Tĩnh vương phủ đến thăm dò, biết được Tĩnh Vương phi cũng không thấy đâu cũng đoán được nơi hai người đến.
Ông biết con gái nhà mình có bản lĩnh như thế nào, cho nên cũng không cảm thấy đoạn đường này có gì nguy hiểm.
Huống chi ông cũng không biết là hai người lén lút đi theo sau, chỉ nghĩ có lẽ là hai người tạm thời thay đổi chủ ý, muốn cùng đi áp giải ngân phiếu.
Dù sao Cố Thiền là Vương phi, người chỉ huy những thị vệ kia cũng là người được Tĩnh vương lưu lại để bảo vệ Vương phi, tất nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng, nói như vậy nước đi này cũng không có bất ngờ gì quá lớn.
Còn về chuyện hai cô nương làm như vậy có thích hợp hay không cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của An Quốc Công.
Từ sau khi con trai độc nhất qua đời, An Quốc Công liền dạy dỗ đứa con gái hoạt bát hiếu động này như một đứa con trai, không riêng gì tập võ, hàng ngày cũng đọc những loại sách dành cho nam tử: kinh, sử, tử, tập (cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập); cho nên Phó Y Lan thỉnh thoảng cũng có chút to gan, thường làm những chuyện không giống những tiểu thư khuê các của những gia đình bình thường khác. Ông không chỉ không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn cảm thấy không phí công mình dạy dỗ. Ngay cả An Quốc Công phu nhân cũng không thấy quá lo lắng.
Trước kia bà cũng phản đối cách nuôi dạy con gái của An Quốc Công, dù sao cô nương như vậy cũng khó tìm chồng. Nhưng phản đối không có hiệu lực, hơn nữa trước đó một đôi trai gái mất sớm, dần dần cũng nhìn thoáng hơn.
Con trai và con gái lớn đều là hình mẫu hoàn mỹ nhất trong mắt người đời. Nam anh dũng bất phàm, văn võ song toàn, nữ tướng mạo xinh đẹp thông tuệ, ôn nhu hiền thục, nhưng hai người cưới vợ gả chồng mới được vài năm đã mất. Cho nên nói, bọn nhỏ lớn lên như thế nào cũng không quan trong, chỉ cần sống lâu trăm tuổi, một đời bình an, phẩm chất không có vấn đề gì lớn là được. Ngược lại cảm thấy An Quốc Công dạy dỗ Phó Y Lan như vậy cũng không có gì không tốt, so sánh với nữ nhi những gia đình bình thường khác còn làm bà bớt lo đi không ít.
Việc thành thân, An Quốc Công cũng nói trước: "Nhân duyên nhân duyên cần xem duyên phận, vị hôn phu tốt như Tĩnh vương Thụy Nhi cũng không gả được, có thể thấy nếu không có duyên phận cũng không được. Tương lai nếu có người có duyên thì nhất định sẽ yêu thích con gái của chúng ta, cần gì lo lắng? Cho dù số mệnh đã an bài không gặp được người có duyên thì dựa vào tài sản nhà chúng ta cùng kiến thức năng lực của con gái còn sợ không nuôi được nàng cả đời, không sống cả đời tốt đẹp được sao?"
Vì lẽ đó, thỉnh thoảng An Quốc Công phu nhân ngoài miệng vẫn oán giận Phó Y Lan như một tên tiểu tử nhưng trên thực tế cũng an tâm buông tay, để mặc hai cha con họ muốn làm gì thì làm gì.
một trong những phương pháp dạy dỗ của An Quốc Công đối với Phó Y Lan chính là hàng năm sẽ đi xa nhà ít nhất một lần. Lúc đầu An Quốc Công còn tự mình dẫn nàng đi, sau đó thì bởi vì võ công của nàng càng ngày càng giỏi, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh mà không cần phụ mẫu đi theo, có thể tự mình dẫn theo hạ nhân theo tổ mẫu hồi kinh qua mùa đông. Nghe quản gia bẩm báo lại, Nhị tiểu thư cả đường đều trấn tĩnh ổn thỏa, xử sự đúng mực, còn giỏi hơn những thiếu gia của gia đình bình thường; An Quốc Công phu nhân hoàn toàn yên tâm.
Hai vợ chồng An Quốc Công vô cùng yên tâm về Phó Y Lan, cho nên cũng bảo gã sai vặt của Tĩnh vương phủ phái đến đi về truyền lời lại, để hạ nhân trong phủ không cần quá lo lắng về Cố Thiền.
Nhưng bọn họ làm sao có thể không lo lắng được chứ, đặc biệt là Bích Linh Bích Lạc hầu hạ Cố Thiền từ nhỏ, bọn họ lo lắng đến mất ăn mất ngủ, sống một ngày như một năm. Mặc dù hàng ngày Hồng Hoa Bạch Hoa cũng không hầu hạ trong phòng Cố Thiền nhưng cũng ở bên cạnh phòng Vương gia Vương phi, hàng ngày đi lại rất nhiều, tất cả đều nhìn vào mắt.
Mãi cho đến lúc Hàn Thác phái người trở lại, cuối cùng mọi người cũng biết được Vương phi đã "an toàn" đến được doanh trại, đã họp mặt với Vương gia, nỗi lòng lo lắng mới rơi xuống.
Trước khi Hồng Hoa Bạch Hoa ra khỏi cửa còn bị Bích Linh Bích Lạc kéo tay nhắc nhở một hồi lâu, ngoài nhiệm vụ Hàn Thác giao cho còn nhắc nhở hai người thêm nhiều điều. trên lưng hai người họ chính là đeo hai nhiệm vụ to lớn, cho nên hai người cố gắng đi đường càng nhanh càng tốt. Các nàng xuất thân là những tử sĩ, đi bộ cũng thuận tiện tập võ, hoàn toàn không coi sáu trăm dặm đường vào mắt, vốn tình toán một ngày là đến nơi, nếu không phải chạng vạng hôm qua trời bắt đầu mưa thì các nàng cũng không cần phải vào trú mưa ở dịch quán, đến tận hôm nay mới đến nơi.
Chỉ là, người gọi hai nàng đến đây dường như hoạt động không có hiệu suất.
Thị vệ đã vào bẩm báo một lần mà trong lều thật lâu cũng chưa có phản ứng.
Theo quy củ, nếu chủ nhân không lên tiếng có nghĩa là đang có việc bận không quan tâm đến ngươi, ngươi cứ đứng cẩn thận chờ.
Có điều, quy củ là chết, người là sống.
Thị vệ thấy Hàn Thác không trả lời lại bẩm báo một lần nữa.
Ai biết được lần này cũng không có ai lên tiếng.
Lúc này cũng không cần hỏi nữa.
Cho nên, hai tên thị vệ đứng hai bên trái phải, thêm Hồng Hoa Bạch Hoa, bốn người, tám mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ có thể mở to mắt đứng đợi.
Trong lều trại, Hàn Thác bị Cố Thiền túm chặt vạt áo kéo lại, nửa nghiêng nửa ngả ở trên giường, dáng vẻ có chút chật vật.
"Xán Xán, buông tay, ta đi căn dặn các nàng hai câu, không phải là để nàng đi luôn bây giờ."
Hàn Thác nói đến miệng cũng khô nhưng nói thế nào Cố Thiền cũng không chịu buông tay, chỉ sợ nàng vừa buông lỏng tay hắn liền lập tức gọi Hồng Hoa Bạch Hoa vào dẫn nàng về.
"Vương gia, xin chàng, ta đảm bảo không gây thêm phiền phức cho chàng, ta còn có thể chăm sóc chàng, ta… Giúp chàng gội đầu, còn có tắm rửa… Đấm lưng…" Nàng cố chấp lắc đầu, ríu rít liệt kê điều kiện, nhìn như con mèo nhỏ phải chịu oan ức.
Đối với những chuyện chăm sóc người khác như vậy thật sự là Cố Thiền cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể so sánh đối chiếu với những chuyện Hàn Thác đã từng làm, nếu không phải câu "ta đút chàng ăn cơm" dùng trên người Hàn Thác thật sự quá buồn cười chỉ sợ nàng cũng sẽ không do dự mà nói ra khỏi miệng.
Hàn Thác bất đắc dĩ, nằm xuống bên người nàng, vỗ lưng động viên nàng nói: "Ta thật sự không định để nàng lập tức trở về, nàng xem vết thương của nàng còn chưa khỏi, ta nhất định sẽ không yên tâm, đúng không?"
"Vậy sau khi ta khỏi rồi thì sao?" Cố Thiền hỏi
Sau đó, được rồi, Hàn Thác vốn định trực tiếp đưa nàng về U châu, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất hắn ra lệnh cho Hồng Hoa Bạch Hoa đến đây, nhưng bây giờ, hắn không xác định được.
Bởi vì trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Hàn Thác phát hiện để một mình Cố Thiền ở trong Vương phủ thìsẽ làm nàng suy nghĩ lung tung.
Ở trong mắt Hàn Thác, dù sao Cố Thiền cũng còn nhỏ tuổi, trước đây đều sống cùng phụ mẫu, sau khi thành thân cũng chưa từng xa mình quá lâu, lần này là lần đầu tiên nàng một mình rời xa người thân của mình lâu như vậy. Nhất định là nàng không quen, lại bởi vì hắn đi xuất chinh, nàng không tránh được lo lắng sợ hãi. Hai chuyện chồng chất tất nhiên cũng làm cho tâm tình bị ảnh hưởng lớn.
Cho nên, Hàn Thác không cảm thấy Cố Thiền có chỗ nào không bình thường, ngược lại còn cảm thấy là do mình chăm sóc nàng không chu đáo mới làm cho nàng suy nghĩ như vậy. Trong lòng đang áy náy cũng đang bắt đầu tìm cách khác.
Cố Thiền làm sao biết trong đầu Hàn Thác đang nghĩ đến cái gì, thấy hắn chậm chạp không trả lời, còn tưởng rằng hắn đã quyết tâm phải đưa mình đi, bây giờ trong đầu hắn đang tìm cách khuyên mình nghe lời đi về.
Nàng bối rối, vậy mà lại làm ra một hành động rất to gan.
"Ta không thể trở về, cho dù chàng không nhớ ta, không cần ta thì nó cũng nhớ ta, cần ta, không phải chàng từng nói nó chính là điều trượng phu cần sao, ta ở lại là điều tốt với nó…"
Cố Thiền nói năng lộn xộn, thả lỏng tay đang túm lấy vạt áo Hàn Thác, thuận thế đưa xuống dưới.
Hàn Thác không hề phòng bị, bất thình lình bị sợ, nhảy dựng lên một cái, chờ phản ứng lại được đã bị nàng tóm gọn.
Bàn tay của Cố Thiền mềm mại không xương, mặc dù cách một lớp quần áo xúc cảm vẫn vô cùng tốt.
Hơn nữa thường ngày nàng đều vô cùng ngượng ngùng, chuyện này hắn dụ dỗ nàng mười lần mà nàng đồng ý làm một lần đã đáng ngạc nhiên. Bây giờ nàng chủ động như vậy, mặc dù động tác vẫn còn trúc trắc vẫn làm cho người tiêu hồn. Chỉ với hai ba lần vuốt ve, trên người Hàn Thác đã dựng lên một cái lều nhỏ, rõ ràng là không giải quyết được sẽ không thể ra gặp người.
"Xán Xán, đừng nghịch nữa." Hàn Thác nắm lấy bàn tay đang không ngừng làm loạn trên người, nàng vốn không biết mình đang chọc vào phiền toái gì, đốt lửa dễ dập lửa khó. Mặc dù tối qua Hàn Thác có mượn bàn tay nhỏ nhắn của nàng để giải trừ thương nhớ một lần nhưng cũng không thật sự muốn làm, dù sao cũng phải lấy vết thương của nàng làm trọng, không thể làm chuyện hồ đồ được.
Cố Thiền đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Nếu như có thể lựa chọn nhất định nàng sẽ không chọn cách này nhưng mà nàng thật sự không còn cách nào khác. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy cả hai kiếp Hàn Thác đều đối với chuyện này yêu cầu nhất mãnh liệt, tối qua chỉ dùng tay mà cũng có thể làm hắn đến hai lần đó là còn chưa đủ; nếu không phải còn băn khoăn thân thể nàng cần dưỡng thương chắc chắn hắn sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy.
"Là chàng nói, lẽ nào là chàng lừa ta sao? Cuối cùng là chàng có muốn hay không…" Nàng xấu hổ nhưng vẫn nhớ đến mục đích muốn đạt được, tự ép mình nói ra những lời không hiền thục chút nào.
Cố Thiền không nói được cảm giác lúc này là như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy, nếu như có thể cùng phu quân của mình đồng sinh cộng tử, sống chết không rời thì cho dù là lấy sắc đẹp hầu người cũng có làm sao.
Hàn Thác bất đắc dĩ vô cùng, ai nói hắn không muốn, nhưng mà Cố Thiền bị thương ở đùi, hắn là đangthương xót nàng, nàng ngược lại còn không thèm cảm kích hắn: "Bây giờ ta đang muuốn tốt cho nàng." hắn ghé sát vào tai nàng, cắn vành tai nàng nói "Tối hôm qua nàng cũng thấy rồi, ta muốn nàng bao nhiêu, nhưng nàng còn đang bị thương, nghe lời ta được không?"
Vừa nói vừa nắm lấy tay nàng không có nàng di chuyển.
"Nhưng mà, vừa rồi chàng nói, trước khi chưa khỏi thì không để ta đi, đợi vết thương của ta khỏi thì sẽphải đi…" Cố Thiền nói đến đây, cả khuôn mặt cũng hận không thể khảm vào trong lồng ngực của hắn, cũng không muốn gặp người khác nữa, nhưng vẫn nhắm mắt nói tiếp "Có lúc, ta cũng muốn…"
Lời phía sau nàng cũng không nói được nữa.
Giọng nói của Cố Thiền còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu nhưng hai người đang ôm nhau rất sát, Hàn Thác nghe được vô cùng rõ ràng.
Nàng muốn cái gì, không cần nói hết hắn cũng hiểu rõ.
Hai người đã thành thân được hơn một năm, mặc dù đã triền miên vô số lần nhưng bởi vì Cố Thiền da mặt mỏng cho nên từ trước đến giờ chưa từng trao đổi về vấn đề này.
Bởi vậy, câu nói có bốn chữ (tiếng trung câu đấy là我也想的) ngắn ngủi nhưng đối với Hàn Thác còn có tác dụng hơn so với bí dược lợi hại nhất, hắn nghiêng người chặn Cố Thiền, chỉ mấy động tác đã cởi xong quần áo của người trong lòng…
thật ra Hàn Thác biết rất nhiều cách không cần đụng đến giữa hai chân nàng nhưng từ trước đến giờ vẫn băn khoăn chuyện Cố Thiền thấy xấu hổ nên không nói mà thôi. Bây giờ tiểu kiều thê đã tự động yêu cầu hắn tất nhiên phải thỏa mãn nàng rồi.
Hàn Thác không ngờ Hồng Hoa Bạch Hoa đến nhanh như vậy, bởi vì vốn là hắn còn muốn Cố Thiền ở lại thêm vài ngày nữa, dù sao vết thương của nàng cũng chưa khỏi hẳn, dù sao cũng phải để cho hắn tận mắt nhìn thấy vết thương của nàng gần khỏi, đến lúc đó… để cho nàng về Vương phủ hắn cũng có thể yên tâm một chút.
không biết, trong bảy ngày này, cả đám người hầu hầu hạ Vương phi đã chờ Vương phi sốt ruột đến tóc cũng sắp rụng hết rồi.
Lại nói về ngày ấy, Cố Thiền và Phó Y Lan đi đột ngột, cũng không nhớ đến việc cho người báo lại tin tức này.
Mấy nha hoàn trong Tam Khác đường biết Vương phi đi cùng với Phó Y Lan tiễn nhóm người Lý thị vệ, các nàng biết Phó Y Lan có võ công cao cường, đương nhiên cũng không lo lắng về vấn đề an toàn của Cố Thiền.
Ai mà ngờ được, càng tràn đầy tự tin, càng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Các nàng dậy sớm hầu hạ Cố Thiền rửa mặt thay quần áo ra ngoài rồi chia nhau nên làm cái gì thì làm cái đó. Đến trưa vẫn không thấy Cố Thiền quay về, nàng đi cũng đã lâu bọn họ khó tránh khỏi có chút hoảng thần, nhưng vẫn tự an ủi mình có lẽ Vương phi muốn đi tiễn xa một chút nên mới trở về muộn thôi. Đợi lại đợi đến tận lúc mặt trời đã ngả về Tây cũng không thấy nàng trở về, ngay cả đến lúc mặt trời đã lặn xuống núi cũng không thấy bóng người, có ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện rồi.
Vương gia Vương phi cũng không có trong phủ, mọi người cũng không có người tâm phúc, cuối cùng vẫn là Lý ma ma chu đáo, lệnh cho thị vệ trong phủ ra ngoài thành tìm kiếm, kết quả thế nào cũng có thể tưởng tượng được, chính là không có thu hoạch gì.
Lần này lớn chuyện rồi, Vương gia không ở trong phủ, Vương phi lại không có tung tích, tất cả các nàng đều có trách nhiệm không trốn tránh được, vừa lo lắng cho sự an nguy của Cố Thiền vừa lo lắng cho tương lai của mình.
Đúng lúc cả phủ đang náo loạn thì gã sai vặt được lệnh đến An Quốc Công phủ cũng trở về, hóa ra Nhị tiểu thư cũng không trở về phủ.
An Quốc Công hiểu khá rõ con gái, thấy nàng đi ra ngoài nhưng mãi không thấy trở về, hơn nữa còn có người của Tĩnh vương phủ đến thăm dò, biết được Tĩnh Vương phi cũng không thấy đâu cũng đoán được nơi hai người đến.
Ông biết con gái nhà mình có bản lĩnh như thế nào, cho nên cũng không cảm thấy đoạn đường này có gì nguy hiểm.
Huống chi ông cũng không biết là hai người lén lút đi theo sau, chỉ nghĩ có lẽ là hai người tạm thời thay đổi chủ ý, muốn cùng đi áp giải ngân phiếu.
Dù sao Cố Thiền là Vương phi, người chỉ huy những thị vệ kia cũng là người được Tĩnh vương lưu lại để bảo vệ Vương phi, tất nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng, nói như vậy nước đi này cũng không có bất ngờ gì quá lớn.
Còn về chuyện hai cô nương làm như vậy có thích hợp hay không cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của An Quốc Công.
Từ sau khi con trai độc nhất qua đời, An Quốc Công liền dạy dỗ đứa con gái hoạt bát hiếu động này như một đứa con trai, không riêng gì tập võ, hàng ngày cũng đọc những loại sách dành cho nam tử: kinh, sử, tử, tập (cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập); cho nên Phó Y Lan thỉnh thoảng cũng có chút to gan, thường làm những chuyện không giống những tiểu thư khuê các của những gia đình bình thường khác. Ông không chỉ không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn cảm thấy không phí công mình dạy dỗ. Ngay cả An Quốc Công phu nhân cũng không thấy quá lo lắng.
Trước kia bà cũng phản đối cách nuôi dạy con gái của An Quốc Công, dù sao cô nương như vậy cũng khó tìm chồng. Nhưng phản đối không có hiệu lực, hơn nữa trước đó một đôi trai gái mất sớm, dần dần cũng nhìn thoáng hơn.
Con trai và con gái lớn đều là hình mẫu hoàn mỹ nhất trong mắt người đời. Nam anh dũng bất phàm, văn võ song toàn, nữ tướng mạo xinh đẹp thông tuệ, ôn nhu hiền thục, nhưng hai người cưới vợ gả chồng mới được vài năm đã mất. Cho nên nói, bọn nhỏ lớn lên như thế nào cũng không quan trong, chỉ cần sống lâu trăm tuổi, một đời bình an, phẩm chất không có vấn đề gì lớn là được. Ngược lại cảm thấy An Quốc Công dạy dỗ Phó Y Lan như vậy cũng không có gì không tốt, so sánh với nữ nhi những gia đình bình thường khác còn làm bà bớt lo đi không ít.
Việc thành thân, An Quốc Công cũng nói trước: "Nhân duyên nhân duyên cần xem duyên phận, vị hôn phu tốt như Tĩnh vương Thụy Nhi cũng không gả được, có thể thấy nếu không có duyên phận cũng không được. Tương lai nếu có người có duyên thì nhất định sẽ yêu thích con gái của chúng ta, cần gì lo lắng? Cho dù số mệnh đã an bài không gặp được người có duyên thì dựa vào tài sản nhà chúng ta cùng kiến thức năng lực của con gái còn sợ không nuôi được nàng cả đời, không sống cả đời tốt đẹp được sao?"
Vì lẽ đó, thỉnh thoảng An Quốc Công phu nhân ngoài miệng vẫn oán giận Phó Y Lan như một tên tiểu tử nhưng trên thực tế cũng an tâm buông tay, để mặc hai cha con họ muốn làm gì thì làm gì.
một trong những phương pháp dạy dỗ của An Quốc Công đối với Phó Y Lan chính là hàng năm sẽ đi xa nhà ít nhất một lần. Lúc đầu An Quốc Công còn tự mình dẫn nàng đi, sau đó thì bởi vì võ công của nàng càng ngày càng giỏi, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh mà không cần phụ mẫu đi theo, có thể tự mình dẫn theo hạ nhân theo tổ mẫu hồi kinh qua mùa đông. Nghe quản gia bẩm báo lại, Nhị tiểu thư cả đường đều trấn tĩnh ổn thỏa, xử sự đúng mực, còn giỏi hơn những thiếu gia của gia đình bình thường; An Quốc Công phu nhân hoàn toàn yên tâm.
Hai vợ chồng An Quốc Công vô cùng yên tâm về Phó Y Lan, cho nên cũng bảo gã sai vặt của Tĩnh vương phủ phái đến đi về truyền lời lại, để hạ nhân trong phủ không cần quá lo lắng về Cố Thiền.
Nhưng bọn họ làm sao có thể không lo lắng được chứ, đặc biệt là Bích Linh Bích Lạc hầu hạ Cố Thiền từ nhỏ, bọn họ lo lắng đến mất ăn mất ngủ, sống một ngày như một năm. Mặc dù hàng ngày Hồng Hoa Bạch Hoa cũng không hầu hạ trong phòng Cố Thiền nhưng cũng ở bên cạnh phòng Vương gia Vương phi, hàng ngày đi lại rất nhiều, tất cả đều nhìn vào mắt.
Mãi cho đến lúc Hàn Thác phái người trở lại, cuối cùng mọi người cũng biết được Vương phi đã "an toàn" đến được doanh trại, đã họp mặt với Vương gia, nỗi lòng lo lắng mới rơi xuống.
Trước khi Hồng Hoa Bạch Hoa ra khỏi cửa còn bị Bích Linh Bích Lạc kéo tay nhắc nhở một hồi lâu, ngoài nhiệm vụ Hàn Thác giao cho còn nhắc nhở hai người thêm nhiều điều. trên lưng hai người họ chính là đeo hai nhiệm vụ to lớn, cho nên hai người cố gắng đi đường càng nhanh càng tốt. Các nàng xuất thân là những tử sĩ, đi bộ cũng thuận tiện tập võ, hoàn toàn không coi sáu trăm dặm đường vào mắt, vốn tình toán một ngày là đến nơi, nếu không phải chạng vạng hôm qua trời bắt đầu mưa thì các nàng cũng không cần phải vào trú mưa ở dịch quán, đến tận hôm nay mới đến nơi.
Chỉ là, người gọi hai nàng đến đây dường như hoạt động không có hiệu suất.
Thị vệ đã vào bẩm báo một lần mà trong lều thật lâu cũng chưa có phản ứng.
Theo quy củ, nếu chủ nhân không lên tiếng có nghĩa là đang có việc bận không quan tâm đến ngươi, ngươi cứ đứng cẩn thận chờ.
Có điều, quy củ là chết, người là sống.
Thị vệ thấy Hàn Thác không trả lời lại bẩm báo một lần nữa.
Ai biết được lần này cũng không có ai lên tiếng.
Lúc này cũng không cần hỏi nữa.
Cho nên, hai tên thị vệ đứng hai bên trái phải, thêm Hồng Hoa Bạch Hoa, bốn người, tám mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ có thể mở to mắt đứng đợi.
Trong lều trại, Hàn Thác bị Cố Thiền túm chặt vạt áo kéo lại, nửa nghiêng nửa ngả ở trên giường, dáng vẻ có chút chật vật.
"Xán Xán, buông tay, ta đi căn dặn các nàng hai câu, không phải là để nàng đi luôn bây giờ."
Hàn Thác nói đến miệng cũng khô nhưng nói thế nào Cố Thiền cũng không chịu buông tay, chỉ sợ nàng vừa buông lỏng tay hắn liền lập tức gọi Hồng Hoa Bạch Hoa vào dẫn nàng về.
"Vương gia, xin chàng, ta đảm bảo không gây thêm phiền phức cho chàng, ta còn có thể chăm sóc chàng, ta… Giúp chàng gội đầu, còn có tắm rửa… Đấm lưng…" Nàng cố chấp lắc đầu, ríu rít liệt kê điều kiện, nhìn như con mèo nhỏ phải chịu oan ức.
Đối với những chuyện chăm sóc người khác như vậy thật sự là Cố Thiền cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể so sánh đối chiếu với những chuyện Hàn Thác đã từng làm, nếu không phải câu "ta đút chàng ăn cơm" dùng trên người Hàn Thác thật sự quá buồn cười chỉ sợ nàng cũng sẽ không do dự mà nói ra khỏi miệng.
Hàn Thác bất đắc dĩ, nằm xuống bên người nàng, vỗ lưng động viên nàng nói: "Ta thật sự không định để nàng lập tức trở về, nàng xem vết thương của nàng còn chưa khỏi, ta nhất định sẽ không yên tâm, đúng không?"
"Vậy sau khi ta khỏi rồi thì sao?" Cố Thiền hỏi
Sau đó, được rồi, Hàn Thác vốn định trực tiếp đưa nàng về U châu, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất hắn ra lệnh cho Hồng Hoa Bạch Hoa đến đây, nhưng bây giờ, hắn không xác định được.
Bởi vì trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Hàn Thác phát hiện để một mình Cố Thiền ở trong Vương phủ thìsẽ làm nàng suy nghĩ lung tung.
Ở trong mắt Hàn Thác, dù sao Cố Thiền cũng còn nhỏ tuổi, trước đây đều sống cùng phụ mẫu, sau khi thành thân cũng chưa từng xa mình quá lâu, lần này là lần đầu tiên nàng một mình rời xa người thân của mình lâu như vậy. Nhất định là nàng không quen, lại bởi vì hắn đi xuất chinh, nàng không tránh được lo lắng sợ hãi. Hai chuyện chồng chất tất nhiên cũng làm cho tâm tình bị ảnh hưởng lớn.
Cho nên, Hàn Thác không cảm thấy Cố Thiền có chỗ nào không bình thường, ngược lại còn cảm thấy là do mình chăm sóc nàng không chu đáo mới làm cho nàng suy nghĩ như vậy. Trong lòng đang áy náy cũng đang bắt đầu tìm cách khác.
Cố Thiền làm sao biết trong đầu Hàn Thác đang nghĩ đến cái gì, thấy hắn chậm chạp không trả lời, còn tưởng rằng hắn đã quyết tâm phải đưa mình đi, bây giờ trong đầu hắn đang tìm cách khuyên mình nghe lời đi về.
Nàng bối rối, vậy mà lại làm ra một hành động rất to gan.
"Ta không thể trở về, cho dù chàng không nhớ ta, không cần ta thì nó cũng nhớ ta, cần ta, không phải chàng từng nói nó chính là điều trượng phu cần sao, ta ở lại là điều tốt với nó…"
Cố Thiền nói năng lộn xộn, thả lỏng tay đang túm lấy vạt áo Hàn Thác, thuận thế đưa xuống dưới.
Hàn Thác không hề phòng bị, bất thình lình bị sợ, nhảy dựng lên một cái, chờ phản ứng lại được đã bị nàng tóm gọn.
Bàn tay của Cố Thiền mềm mại không xương, mặc dù cách một lớp quần áo xúc cảm vẫn vô cùng tốt.
Hơn nữa thường ngày nàng đều vô cùng ngượng ngùng, chuyện này hắn dụ dỗ nàng mười lần mà nàng đồng ý làm một lần đã đáng ngạc nhiên. Bây giờ nàng chủ động như vậy, mặc dù động tác vẫn còn trúc trắc vẫn làm cho người tiêu hồn. Chỉ với hai ba lần vuốt ve, trên người Hàn Thác đã dựng lên một cái lều nhỏ, rõ ràng là không giải quyết được sẽ không thể ra gặp người.
"Xán Xán, đừng nghịch nữa." Hàn Thác nắm lấy bàn tay đang không ngừng làm loạn trên người, nàng vốn không biết mình đang chọc vào phiền toái gì, đốt lửa dễ dập lửa khó. Mặc dù tối qua Hàn Thác có mượn bàn tay nhỏ nhắn của nàng để giải trừ thương nhớ một lần nhưng cũng không thật sự muốn làm, dù sao cũng phải lấy vết thương của nàng làm trọng, không thể làm chuyện hồ đồ được.
Cố Thiền đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Nếu như có thể lựa chọn nhất định nàng sẽ không chọn cách này nhưng mà nàng thật sự không còn cách nào khác. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy cả hai kiếp Hàn Thác đều đối với chuyện này yêu cầu nhất mãnh liệt, tối qua chỉ dùng tay mà cũng có thể làm hắn đến hai lần đó là còn chưa đủ; nếu không phải còn băn khoăn thân thể nàng cần dưỡng thương chắc chắn hắn sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy.
"Là chàng nói, lẽ nào là chàng lừa ta sao? Cuối cùng là chàng có muốn hay không…" Nàng xấu hổ nhưng vẫn nhớ đến mục đích muốn đạt được, tự ép mình nói ra những lời không hiền thục chút nào.
Cố Thiền không nói được cảm giác lúc này là như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy, nếu như có thể cùng phu quân của mình đồng sinh cộng tử, sống chết không rời thì cho dù là lấy sắc đẹp hầu người cũng có làm sao.
Hàn Thác bất đắc dĩ vô cùng, ai nói hắn không muốn, nhưng mà Cố Thiền bị thương ở đùi, hắn là đangthương xót nàng, nàng ngược lại còn không thèm cảm kích hắn: "Bây giờ ta đang muuốn tốt cho nàng." hắn ghé sát vào tai nàng, cắn vành tai nàng nói "Tối hôm qua nàng cũng thấy rồi, ta muốn nàng bao nhiêu, nhưng nàng còn đang bị thương, nghe lời ta được không?"
Vừa nói vừa nắm lấy tay nàng không có nàng di chuyển.
"Nhưng mà, vừa rồi chàng nói, trước khi chưa khỏi thì không để ta đi, đợi vết thương của ta khỏi thì sẽphải đi…" Cố Thiền nói đến đây, cả khuôn mặt cũng hận không thể khảm vào trong lồng ngực của hắn, cũng không muốn gặp người khác nữa, nhưng vẫn nhắm mắt nói tiếp "Có lúc, ta cũng muốn…"
Lời phía sau nàng cũng không nói được nữa.
Giọng nói của Cố Thiền còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu nhưng hai người đang ôm nhau rất sát, Hàn Thác nghe được vô cùng rõ ràng.
Nàng muốn cái gì, không cần nói hết hắn cũng hiểu rõ.
Hai người đã thành thân được hơn một năm, mặc dù đã triền miên vô số lần nhưng bởi vì Cố Thiền da mặt mỏng cho nên từ trước đến giờ chưa từng trao đổi về vấn đề này.
Bởi vậy, câu nói có bốn chữ (tiếng trung câu đấy là我也想的) ngắn ngủi nhưng đối với Hàn Thác còn có tác dụng hơn so với bí dược lợi hại nhất, hắn nghiêng người chặn Cố Thiền, chỉ mấy động tác đã cởi xong quần áo của người trong lòng…
thật ra Hàn Thác biết rất nhiều cách không cần đụng đến giữa hai chân nàng nhưng từ trước đến giờ vẫn băn khoăn chuyện Cố Thiền thấy xấu hổ nên không nói mà thôi. Bây giờ tiểu kiều thê đã tự động yêu cầu hắn tất nhiên phải thỏa mãn nàng rồi.
Danh sách chương