Chẳng lẽ hắn cũng giống như nàng?
Ý niệm trong đầu nhảy ra, ngay cả Cố Thiền cũng tự cảm thấy vớ vẩn.
Loại chuyện thần kì khó có thể tưởng tượng được như thế này, xuất hiện một chuyện đã là kỳ tích, không thể giống như hội ngắm đèn đoán đố đèn, mỗi người đều có phần, cơ hội chỉ có một.
Huống chi trí nhớ cuối cùng của nàng, hắn đang khiển trách ngự y, thanh âm to lớn, trung khí mười phần, thân thể khoẻ mạnh, sợ là sống thêm năm mươi năm không hề có vấn đề, thì làm sao có thể giống mình, chết sớm rồi trọng sinh.
Nhưng, nếu không như thế, còn có lý do gì có thể giải thích hắn liếc mắt một cái liền nhận ra nàng?
Hắn rời kinh đã tám năm, mỗi hai năm mới vào kinh yết kiến một lần. Nàng ở kinh từ nhỏ, tháng 9 năm mới theo cha tới U châu, còn hắn lĩnh quân bên ngoài chống lại Thát Đát xâm nhập, chiến sự đại thắng cho đến tháng chạp, sau đó hắn liền vào kinh rồi bị bắt giữ, vẫn chưa về.
Bọn họ chưa từng có, cũng không có cơ hội chạm mặt.
Đa nghi xoay quanh trong lòng cũng không có được đáp án, không bằng để hỏi rõ ràng mới hiểu được.
“Sao ngài lại biết được ta?”
Nàng hỏi.
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Hắn cũng hỏi.
Hai người đồng thời cất tiếng hỏi, nói xong nhìn nhau cười, nàng xấu hổ, hắn thập phần hào hiệp.
Hàn Thác xoay người xuống ngựa, đến gần, ngồi xổm trước người Cố Thiền trước nhìn thẳng nàng: “Thu hoạch vụ mùa của ba năm trước, ta đã gặp đệ đệ cùa ngươi.”
Thì ra là thế.
Trái tim treo cao của Cố Thiền bùm một tiếng trở xuống bụng, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự mẫn cảm đa nghi mới vừa rồi, đột nhiên nhớ tới chính mình lúc này mặc nam trang, cãi chày cãi cối nói:“Sao ngài lại biết ta là Cố Thiền, mà không phải Đồng Lâm?”
Hàn Thác cười nhạo:“Bổn vương chẳng lẽ còn có thể không phân biệt được trống mái?”
Bất luận kiếp trước kiếp này, cùng hắn tranh luận, nàng chưa bao giờ thắng nổi.
Thần sắc Cố Thiền ngượng ngùng, bên tai lại nghe hắn hòa nhã nói:“Ta là Hàn Thác.”
Hắn giới thiệu bản thân, nàng nên đáp lại như thế nào đây?
Cố Thiền của mười ba tuổi hiện giờ, cũng không từng gặp qua Hàn Thác một lần nào nên không thể biết gì về hắn.
Nhưng mà hồn đã sống quá mười tám tuổi, đã từng cùng hắn làm chuyện nam nữ thân mật nhất, sau đó lại chết đi ở trong ngực hắn. Cho dù nàng đối với Hàn Thác không có tình cảm chân chính của vợ chồng, nhưng cũng rất khó điều chỉnh thái độ khi đối mặt như một người xa lạ.
Hàn Thác phát hiện trong mắt của Cố Thiền tràn đầy đề phòng, nên đưa tay từ trong lòng lấy ra một vật, để ở trước mặt nàng.
“Ngươi không nhận biết ta, bất quá, ta nghĩ ngươi nhất định nhận được nó.”
Đó là một khối điền hoàng ngọc bội, ấm áp, khắc hình rồng, vị trí long nhãn khảm hai viên kim thủy bồ đề sáng lóng lánh.
Đây là tín vậy của hoàng tử, mỗi một người con của Nguyên Đồng đế đều có một khối, đều dùng điền hoàng ngọc thượng đẳng nhất chế thành, điểm khác nhau duy nhất đó chính là bảo thạch dùng để điểm long nhãn trên ngọc bội. Khối ngọc bội của Hàn Khải là hồng bảo ngọc, mà Thái tử Hàn Lỗi là ngọc lục bảo.
Hàn Thác trả lời vấn đề của nàng, bằng phẳng tỉ mỉ xác thực.
Đối với vấn đề của hắn, Cố Thiền lại thấy khó có thể mở miệng.
Nàng cắn răng một cái, lầm bầm nói: “Ở ngoài dịch quán ngựa bị kinh hách, lúc ấy trên xe chỉ có một mình ta......”
Hắn đã hiểu được, hỏi:“Là dịch quán nào? Ta sẽ đưa ngươi trở về.”
Cố Thiền lắc đầu, nàng ngượng ngùng. Cố Phong nói nàng cái gì cũng không cần quan tâm, tất cả mọi chuyện đã có hắn, nàng cũng thực sự không để ý tới, trừ biết mình đi ra khỏi U Châu, đi về hướng Nhâm Khâu, thì những chuyện khác lại hoàn toàn không hề biết gì, đần độn ở đây, nói ra chẳng phải là có cớ chọc người chê cười.
Hàn Thác lại thông hiểu ý người khác hơn nàng nghĩ, hoàn toàn không hề chế nhạo, chỉ nói:“Trời giá rét đông lạnh, không nên ở lâu, ba dặm phía trước có một thôn trấn, ta mang ngươi đến đó ở tạm trước.”
Vừa nói, vừa đứng dậy đi trở về bạch mã,“Chỉ là phải ủy khuất ngươi phải ngồi cùng chung con ngựa với ta rồi.”
Nói xong, thấy Cố Thiền vẫn ngồi ở tại chỗ, không hề có chút ý định muốn nhúc nhích, nghĩ rằng nàng không muốn, nên cất lời khuyên:“Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá việc gấp phải tùy cơ ứng biến, nói ra thì tuổi ngươi vẫn còn quá nhỏ, không cần quá mức câu nệ.”
Kỳ thật tuyệt đối không tính nhỏ, ở Đại Ân, nữ tử mười ba tuổi xuất giá cũng không hiếm thấy. Cố Thiền xuất thân tốt, thuở nhỏ điều dưỡng thoả đáng, mười hai tuổi đã có quỳ thủy, thân hình cũng cao lên, trước ngực cũng hở ra hai viên bánh bao, nghiễm nhiên mượt mà có bộ dáng yểu điệu của cô gái.
Đối mặt với Hàn Thác, Cố Thiền sợ không phải nam nữ thân cận, dù sao đời trước chuyện thân cận hơn thì cũng đã làm không chỉ một lần.
Nàng chỉ là không muốn cùng hắn có liên quan.
(Theo lịch sự thì nam khi gặp nữ nên gọi là cô nương nhưng xưng ta. Tuy nhiên ở đây mình để nam 9 gọi là ta - ngươi. Bởi theo bối phận thì nam 9 chỉ coi nữ 9 lúc này như trẻ con.)
Cố Thiền tâm tư đơn giản, dì cùng hai vị biểu huynh là thân nhân, nàng đương nhiên quy tâm cho bọn họ, Ninh hoàng hậu không thích hắn, nàng cho dù không chán ghét cũng không muốn nhiều tiếp xúc. Huống chi, từ sau khi nàng biết chuyện cho đến nay, bọn họ cùng Hàn Thác đã là nthâm cừu đại hận không thể bỏ qua.
Nếu có thể, Cố Thiền đương nhiên muốn cự tuyệt hắn, nhưng trước mắt không có biện pháp khác, bản đồ cùng ngân lượng tất cả ở trên người Cố Phong, tự nàng đi không được, cho dù nàng gặp may, cho nàng đi tới Nhâm Khâu, không có bản đồ nàng cũng không vào được thành.
Nàng chỉ có hai lựa chọn, một là ở chỗ này chờ chết, hai là cùng Hàn Thác đồng hành.
Nàng còn không muốn chết, cho nên chỉ có lựa chọn vế sau.
“Ta...... Đông cứng, không đứng lên đuợc.” Nàng ngập ngừng, thanh âm như muỗi kêu.
Nhưng hắn lại nghe rõ ràng, nói một tiếng “Đường đột”, ngồi lui về sau đem nàng bế lên đưa lên lưng ngựa.
Lò sưởi tay được khảm ngọc lưu ly rơi xuống, lăn ở trong tuyết, Hàn Thác thấy, lắc đầu cười khẽ, nhặt lên đến giao vào trong tay nàng.
Hắn thoăn thoắt nhảy lên ngựa, ngồi ở phía sau Cố Thiền, hai tay cầm cương, giục ngựa chạy đi.
Hắn không phải vì gặp người hoạn nạn mà làm chuyện xấu, hai tay đặt 2 bên cạnh nàng cũng cẩn thận tạo ra khoảng cách, nhưng ngồi ngựa xóc nảy, khó tránh khỏi thỉnh thoảng đụng vào. Mỗi khi hai người đụng nhau, nhiệt trên người hắn xuyên thấu qua lớp quần áo, truyền lại tới da thịt bên trong của nàng, bỗng nhiên lại hết lạnh, rất ấm áp, nhưng hơi chút thẫn thờ.
Trên suốt đoạn đường đi, rõ ràng không có người qua lại, tình cảm ái muội hàm xúc như nước bốc hơi, như tơ trời bao bọc, quanh quẩn không ngừng.
Tiểu nhị mang theo hai chậu nước nóng mới vào trong phòng, đi ra sau bình phong đổ vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn, hơi nóng bốc hơi lên nghi ngút.
Trong góc phòng có đốt lò than, Cố Thiền ghé vào gần đó sưởi ấm, tay chân cứng ngắc sớm được sưởi ấm rất dễ chịu.
Nàng cảm thấy mỹ mãn, từ trên ghế dài đứng dậy, dò xét nhìn Hàn Thác 1 cái, mặc dù không lên tiếng, nhưng ý đã thể hiện rõ rằng mình có chuyện muốn nói.
Hàn Thác đang ngồi trước bàn uống trà nóng, đối với động tác của nàng làm như chưa thấy, vững như Thái Sơn, không có động tác.
Cố Thiền lại dò xét hắn, liếc mắt một cái, thấy hắn vẫn không có phản ứng, lại ngượng ngùng nói thẳng với nam nhân này, rằng mình muốn tắm rửa, chỉ nói:“Vương gia, nước tắm đã chuẩn bị xong, đa tạ Vương gia.”
Hàn Thác đang cầm chén trà, nói với nàng: “Đi thôi, ngâm lâu một chút để xua tan hàn khí.”
Dứt lời thì hắn vẫn ngồi, cầm bình trà lên đổ thêm nước trà vào chén, tiếp tục uống trà.
Tiểu điếm sơn thôn, nước trà thô, hắn uống như rất thích ý, động tác tao nhã, tư thái nhẹ nhàng, tựa như Thần Quân nhẹ nhàng trong bức họa.
Cố Thiền không có tâm thưởng thức, thấy hắn không hề có chút ý gì gọi là muốn tránh đi, cắn cắn môi, nâng ngón tay hướng về phía cửa nói:“Thỉnh Vương gia trở về phòng đi.”
“Hửm?” Hắn nghiêm mặt nói,“Bổn vương chỉ mướn một gian phòng.”
Thấy nàng trợn tròn mắt, thở hổn hển xoắn 2 tay áo, trong lòng buồn cười, vẫn nghiêm trang tiếp tục nói:“Bình Xuyên trấn ở U châu phủ là địa hạ hạt của châu huyện Lương Hương, ranh giới Cố An cùng Trác Châu không ai quản lí, nên có nhiều thổ phỉ. Trên trấn mỗi người đều có thể là bọn cướp đường, nhà nhà có thể đều là hắc điếm. Ta không có ý định muốn bắt nạt ngươi, nhưng chỉ sợ ta chân trước rời đi, sau lưng ngươi liền bị người khác bắt làm áp trại phu nhân.”
Cố Thiền bị hắn dọa, phiền não bất an dậm chân một cái, tức hắn vì sao đem mình mang đến địa phương này, thử thăm dò:“Không có việc gì, nơi này là đất phong của Vương gia.”
Hàn Thác cười cười: “Thì tính sao? Cường long không áp đảo được địa đầu xà. Huống hồ ta không mang hộ vệ, một thân một mình, nếu có người hủy thi diệt tích, dù cho trăm vạn hùng binh tiến đến san bằng trấn này cũng không cứu được, vẫn là cẩn thận tốt hơn.”
Hắn không nói khi nàng sẽ không cảm thấy, đường đường là Vương gia, xuất môn đi ra ngoài, đừng nói hộ vệ, thậm chí ngay cả 1 tùy tùng đều không có, nói mà không có chút ép buộc nào, quả nhiên là tâm tư giả dối, khó có thể nắm bắt được.
Nhưng giận thì giận, lúc này cho dù Hàn Thác muốn đi, Cố Thiền cũng không dám cho hắn rời đi.
Nàng nhìn tấm bình phong rất đỗi bình thường bất quá có 4 phiến gỗ, được bọc lấy bằng vải sa màu xanh biếc, năng lực che đậy thật sự hữu hạn, lờ mờ có thể đem hình dạng bồn tắm miêu tả ra, nghĩ đến khi mình trở ra cũng giống nhau.
Hàn Thác nhìn theo ánh mắt nàng, bỗng săn sóc đứng lên, thập phần quân tử bối rối xoay người: “Như vậy được chưa? Yên tâm đi, bổn vương sẽ không nhìn lén.”
Cố Thiền bất đắc dĩ, do dự đi thong thả đến mặt sau bình phong, đem từng món quần áo cởi ra, khoát lên bình phong, làm cho bóng dáng của mình có chút bị ngăn trở, nàng cuối cùng cũng yên lòng, thế này mới bước vào trong bồn.
Nước thật ấm, thích hợp cho nàng ngâm khi bị đông lạnh cả người lẫn tâm, ngâm trong nước, tay chân đều ấm áp mạnh máu lưu thông, nàng tựa vào thành bồn, thoải mái thở dài một hơi.
Đêm khuya vắng vẻ, tiếng nước liêu nhân, dù cho Hàn Thác tự chủ hơn người, cũng khó ức chế tâm ý bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Ma xui quỷ khiến, hắn mở miệng:“Quần áo của ngươi cũng ướt sao? Lúc này chậu than đang cháy lớn, ta sẽ giúp hong khô.”
Cố Thiền bị nhiệt khí nóng làm cho buồn ngủ, lời nói của hắn, nàng mới đầu không có nghe rõ ràng, tùy ý trả lời một tiếng. Sau đó nghe được tiếng vang, bỗng dưng phản ứng lại, kêu sợ hãi:“Không muốn không muốn!”
Nàng ở khuê phòng được nuông chiều, chưa tập qua võ, không hiểu nghe âm đoán chỗ, chỉ cảm thấy tiếng bước chân càng gần làm loạn lòng người.
“Đừng đụng vào quần áo của ta!” Nàng hoảng loạn quẫn bách, vội vàng đứng dậy, cánh tay túm chặt quần áo trên bình thượng, sợ chậm một bước bị hắn đoạt đi, đem sự che đậy mà nàng cố ý làm ra lấy đi.
Tảng đá chuyên để dưới bồn tắm, để dễ trượt bồn, Cố Thiền dưới chân sử dụng nhiều lực, bồn liền trượt về phía sau rất xa.
Nàng không đề phòng, người liền nghiêng qua một bên, lực đạo mười phần hung mãnh, quần áo thật ra còn cầm đủ, thậm chí túm lôi xuống dưới, thế ngã lúc này đã hoàn toàn không có điểm dừng, chỉ nghe “Loảng xoảng” Một tiếng, một bóng người nho nhỏ theo bình phong kia cùng nhau ngã xuống.
Ý niệm trong đầu nhảy ra, ngay cả Cố Thiền cũng tự cảm thấy vớ vẩn.
Loại chuyện thần kì khó có thể tưởng tượng được như thế này, xuất hiện một chuyện đã là kỳ tích, không thể giống như hội ngắm đèn đoán đố đèn, mỗi người đều có phần, cơ hội chỉ có một.
Huống chi trí nhớ cuối cùng của nàng, hắn đang khiển trách ngự y, thanh âm to lớn, trung khí mười phần, thân thể khoẻ mạnh, sợ là sống thêm năm mươi năm không hề có vấn đề, thì làm sao có thể giống mình, chết sớm rồi trọng sinh.
Nhưng, nếu không như thế, còn có lý do gì có thể giải thích hắn liếc mắt một cái liền nhận ra nàng?
Hắn rời kinh đã tám năm, mỗi hai năm mới vào kinh yết kiến một lần. Nàng ở kinh từ nhỏ, tháng 9 năm mới theo cha tới U châu, còn hắn lĩnh quân bên ngoài chống lại Thát Đát xâm nhập, chiến sự đại thắng cho đến tháng chạp, sau đó hắn liền vào kinh rồi bị bắt giữ, vẫn chưa về.
Bọn họ chưa từng có, cũng không có cơ hội chạm mặt.
Đa nghi xoay quanh trong lòng cũng không có được đáp án, không bằng để hỏi rõ ràng mới hiểu được.
“Sao ngài lại biết được ta?”
Nàng hỏi.
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Hắn cũng hỏi.
Hai người đồng thời cất tiếng hỏi, nói xong nhìn nhau cười, nàng xấu hổ, hắn thập phần hào hiệp.
Hàn Thác xoay người xuống ngựa, đến gần, ngồi xổm trước người Cố Thiền trước nhìn thẳng nàng: “Thu hoạch vụ mùa của ba năm trước, ta đã gặp đệ đệ cùa ngươi.”
Thì ra là thế.
Trái tim treo cao của Cố Thiền bùm một tiếng trở xuống bụng, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự mẫn cảm đa nghi mới vừa rồi, đột nhiên nhớ tới chính mình lúc này mặc nam trang, cãi chày cãi cối nói:“Sao ngài lại biết ta là Cố Thiền, mà không phải Đồng Lâm?”
Hàn Thác cười nhạo:“Bổn vương chẳng lẽ còn có thể không phân biệt được trống mái?”
Bất luận kiếp trước kiếp này, cùng hắn tranh luận, nàng chưa bao giờ thắng nổi.
Thần sắc Cố Thiền ngượng ngùng, bên tai lại nghe hắn hòa nhã nói:“Ta là Hàn Thác.”
Hắn giới thiệu bản thân, nàng nên đáp lại như thế nào đây?
Cố Thiền của mười ba tuổi hiện giờ, cũng không từng gặp qua Hàn Thác một lần nào nên không thể biết gì về hắn.
Nhưng mà hồn đã sống quá mười tám tuổi, đã từng cùng hắn làm chuyện nam nữ thân mật nhất, sau đó lại chết đi ở trong ngực hắn. Cho dù nàng đối với Hàn Thác không có tình cảm chân chính của vợ chồng, nhưng cũng rất khó điều chỉnh thái độ khi đối mặt như một người xa lạ.
Hàn Thác phát hiện trong mắt của Cố Thiền tràn đầy đề phòng, nên đưa tay từ trong lòng lấy ra một vật, để ở trước mặt nàng.
“Ngươi không nhận biết ta, bất quá, ta nghĩ ngươi nhất định nhận được nó.”
Đó là một khối điền hoàng ngọc bội, ấm áp, khắc hình rồng, vị trí long nhãn khảm hai viên kim thủy bồ đề sáng lóng lánh.
Đây là tín vậy của hoàng tử, mỗi một người con của Nguyên Đồng đế đều có một khối, đều dùng điền hoàng ngọc thượng đẳng nhất chế thành, điểm khác nhau duy nhất đó chính là bảo thạch dùng để điểm long nhãn trên ngọc bội. Khối ngọc bội của Hàn Khải là hồng bảo ngọc, mà Thái tử Hàn Lỗi là ngọc lục bảo.
Hàn Thác trả lời vấn đề của nàng, bằng phẳng tỉ mỉ xác thực.
Đối với vấn đề của hắn, Cố Thiền lại thấy khó có thể mở miệng.
Nàng cắn răng một cái, lầm bầm nói: “Ở ngoài dịch quán ngựa bị kinh hách, lúc ấy trên xe chỉ có một mình ta......”
Hắn đã hiểu được, hỏi:“Là dịch quán nào? Ta sẽ đưa ngươi trở về.”
Cố Thiền lắc đầu, nàng ngượng ngùng. Cố Phong nói nàng cái gì cũng không cần quan tâm, tất cả mọi chuyện đã có hắn, nàng cũng thực sự không để ý tới, trừ biết mình đi ra khỏi U Châu, đi về hướng Nhâm Khâu, thì những chuyện khác lại hoàn toàn không hề biết gì, đần độn ở đây, nói ra chẳng phải là có cớ chọc người chê cười.
Hàn Thác lại thông hiểu ý người khác hơn nàng nghĩ, hoàn toàn không hề chế nhạo, chỉ nói:“Trời giá rét đông lạnh, không nên ở lâu, ba dặm phía trước có một thôn trấn, ta mang ngươi đến đó ở tạm trước.”
Vừa nói, vừa đứng dậy đi trở về bạch mã,“Chỉ là phải ủy khuất ngươi phải ngồi cùng chung con ngựa với ta rồi.”
Nói xong, thấy Cố Thiền vẫn ngồi ở tại chỗ, không hề có chút ý định muốn nhúc nhích, nghĩ rằng nàng không muốn, nên cất lời khuyên:“Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá việc gấp phải tùy cơ ứng biến, nói ra thì tuổi ngươi vẫn còn quá nhỏ, không cần quá mức câu nệ.”
Kỳ thật tuyệt đối không tính nhỏ, ở Đại Ân, nữ tử mười ba tuổi xuất giá cũng không hiếm thấy. Cố Thiền xuất thân tốt, thuở nhỏ điều dưỡng thoả đáng, mười hai tuổi đã có quỳ thủy, thân hình cũng cao lên, trước ngực cũng hở ra hai viên bánh bao, nghiễm nhiên mượt mà có bộ dáng yểu điệu của cô gái.
Đối mặt với Hàn Thác, Cố Thiền sợ không phải nam nữ thân cận, dù sao đời trước chuyện thân cận hơn thì cũng đã làm không chỉ một lần.
Nàng chỉ là không muốn cùng hắn có liên quan.
(Theo lịch sự thì nam khi gặp nữ nên gọi là cô nương nhưng xưng ta. Tuy nhiên ở đây mình để nam 9 gọi là ta - ngươi. Bởi theo bối phận thì nam 9 chỉ coi nữ 9 lúc này như trẻ con.)
Cố Thiền tâm tư đơn giản, dì cùng hai vị biểu huynh là thân nhân, nàng đương nhiên quy tâm cho bọn họ, Ninh hoàng hậu không thích hắn, nàng cho dù không chán ghét cũng không muốn nhiều tiếp xúc. Huống chi, từ sau khi nàng biết chuyện cho đến nay, bọn họ cùng Hàn Thác đã là nthâm cừu đại hận không thể bỏ qua.
Nếu có thể, Cố Thiền đương nhiên muốn cự tuyệt hắn, nhưng trước mắt không có biện pháp khác, bản đồ cùng ngân lượng tất cả ở trên người Cố Phong, tự nàng đi không được, cho dù nàng gặp may, cho nàng đi tới Nhâm Khâu, không có bản đồ nàng cũng không vào được thành.
Nàng chỉ có hai lựa chọn, một là ở chỗ này chờ chết, hai là cùng Hàn Thác đồng hành.
Nàng còn không muốn chết, cho nên chỉ có lựa chọn vế sau.
“Ta...... Đông cứng, không đứng lên đuợc.” Nàng ngập ngừng, thanh âm như muỗi kêu.
Nhưng hắn lại nghe rõ ràng, nói một tiếng “Đường đột”, ngồi lui về sau đem nàng bế lên đưa lên lưng ngựa.
Lò sưởi tay được khảm ngọc lưu ly rơi xuống, lăn ở trong tuyết, Hàn Thác thấy, lắc đầu cười khẽ, nhặt lên đến giao vào trong tay nàng.
Hắn thoăn thoắt nhảy lên ngựa, ngồi ở phía sau Cố Thiền, hai tay cầm cương, giục ngựa chạy đi.
Hắn không phải vì gặp người hoạn nạn mà làm chuyện xấu, hai tay đặt 2 bên cạnh nàng cũng cẩn thận tạo ra khoảng cách, nhưng ngồi ngựa xóc nảy, khó tránh khỏi thỉnh thoảng đụng vào. Mỗi khi hai người đụng nhau, nhiệt trên người hắn xuyên thấu qua lớp quần áo, truyền lại tới da thịt bên trong của nàng, bỗng nhiên lại hết lạnh, rất ấm áp, nhưng hơi chút thẫn thờ.
Trên suốt đoạn đường đi, rõ ràng không có người qua lại, tình cảm ái muội hàm xúc như nước bốc hơi, như tơ trời bao bọc, quanh quẩn không ngừng.
Tiểu nhị mang theo hai chậu nước nóng mới vào trong phòng, đi ra sau bình phong đổ vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn, hơi nóng bốc hơi lên nghi ngút.
Trong góc phòng có đốt lò than, Cố Thiền ghé vào gần đó sưởi ấm, tay chân cứng ngắc sớm được sưởi ấm rất dễ chịu.
Nàng cảm thấy mỹ mãn, từ trên ghế dài đứng dậy, dò xét nhìn Hàn Thác 1 cái, mặc dù không lên tiếng, nhưng ý đã thể hiện rõ rằng mình có chuyện muốn nói.
Hàn Thác đang ngồi trước bàn uống trà nóng, đối với động tác của nàng làm như chưa thấy, vững như Thái Sơn, không có động tác.
Cố Thiền lại dò xét hắn, liếc mắt một cái, thấy hắn vẫn không có phản ứng, lại ngượng ngùng nói thẳng với nam nhân này, rằng mình muốn tắm rửa, chỉ nói:“Vương gia, nước tắm đã chuẩn bị xong, đa tạ Vương gia.”
Hàn Thác đang cầm chén trà, nói với nàng: “Đi thôi, ngâm lâu một chút để xua tan hàn khí.”
Dứt lời thì hắn vẫn ngồi, cầm bình trà lên đổ thêm nước trà vào chén, tiếp tục uống trà.
Tiểu điếm sơn thôn, nước trà thô, hắn uống như rất thích ý, động tác tao nhã, tư thái nhẹ nhàng, tựa như Thần Quân nhẹ nhàng trong bức họa.
Cố Thiền không có tâm thưởng thức, thấy hắn không hề có chút ý gì gọi là muốn tránh đi, cắn cắn môi, nâng ngón tay hướng về phía cửa nói:“Thỉnh Vương gia trở về phòng đi.”
“Hửm?” Hắn nghiêm mặt nói,“Bổn vương chỉ mướn một gian phòng.”
Thấy nàng trợn tròn mắt, thở hổn hển xoắn 2 tay áo, trong lòng buồn cười, vẫn nghiêm trang tiếp tục nói:“Bình Xuyên trấn ở U châu phủ là địa hạ hạt của châu huyện Lương Hương, ranh giới Cố An cùng Trác Châu không ai quản lí, nên có nhiều thổ phỉ. Trên trấn mỗi người đều có thể là bọn cướp đường, nhà nhà có thể đều là hắc điếm. Ta không có ý định muốn bắt nạt ngươi, nhưng chỉ sợ ta chân trước rời đi, sau lưng ngươi liền bị người khác bắt làm áp trại phu nhân.”
Cố Thiền bị hắn dọa, phiền não bất an dậm chân một cái, tức hắn vì sao đem mình mang đến địa phương này, thử thăm dò:“Không có việc gì, nơi này là đất phong của Vương gia.”
Hàn Thác cười cười: “Thì tính sao? Cường long không áp đảo được địa đầu xà. Huống hồ ta không mang hộ vệ, một thân một mình, nếu có người hủy thi diệt tích, dù cho trăm vạn hùng binh tiến đến san bằng trấn này cũng không cứu được, vẫn là cẩn thận tốt hơn.”
Hắn không nói khi nàng sẽ không cảm thấy, đường đường là Vương gia, xuất môn đi ra ngoài, đừng nói hộ vệ, thậm chí ngay cả 1 tùy tùng đều không có, nói mà không có chút ép buộc nào, quả nhiên là tâm tư giả dối, khó có thể nắm bắt được.
Nhưng giận thì giận, lúc này cho dù Hàn Thác muốn đi, Cố Thiền cũng không dám cho hắn rời đi.
Nàng nhìn tấm bình phong rất đỗi bình thường bất quá có 4 phiến gỗ, được bọc lấy bằng vải sa màu xanh biếc, năng lực che đậy thật sự hữu hạn, lờ mờ có thể đem hình dạng bồn tắm miêu tả ra, nghĩ đến khi mình trở ra cũng giống nhau.
Hàn Thác nhìn theo ánh mắt nàng, bỗng săn sóc đứng lên, thập phần quân tử bối rối xoay người: “Như vậy được chưa? Yên tâm đi, bổn vương sẽ không nhìn lén.”
Cố Thiền bất đắc dĩ, do dự đi thong thả đến mặt sau bình phong, đem từng món quần áo cởi ra, khoát lên bình phong, làm cho bóng dáng của mình có chút bị ngăn trở, nàng cuối cùng cũng yên lòng, thế này mới bước vào trong bồn.
Nước thật ấm, thích hợp cho nàng ngâm khi bị đông lạnh cả người lẫn tâm, ngâm trong nước, tay chân đều ấm áp mạnh máu lưu thông, nàng tựa vào thành bồn, thoải mái thở dài một hơi.
Đêm khuya vắng vẻ, tiếng nước liêu nhân, dù cho Hàn Thác tự chủ hơn người, cũng khó ức chế tâm ý bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Ma xui quỷ khiến, hắn mở miệng:“Quần áo của ngươi cũng ướt sao? Lúc này chậu than đang cháy lớn, ta sẽ giúp hong khô.”
Cố Thiền bị nhiệt khí nóng làm cho buồn ngủ, lời nói của hắn, nàng mới đầu không có nghe rõ ràng, tùy ý trả lời một tiếng. Sau đó nghe được tiếng vang, bỗng dưng phản ứng lại, kêu sợ hãi:“Không muốn không muốn!”
Nàng ở khuê phòng được nuông chiều, chưa tập qua võ, không hiểu nghe âm đoán chỗ, chỉ cảm thấy tiếng bước chân càng gần làm loạn lòng người.
“Đừng đụng vào quần áo của ta!” Nàng hoảng loạn quẫn bách, vội vàng đứng dậy, cánh tay túm chặt quần áo trên bình thượng, sợ chậm một bước bị hắn đoạt đi, đem sự che đậy mà nàng cố ý làm ra lấy đi.
Tảng đá chuyên để dưới bồn tắm, để dễ trượt bồn, Cố Thiền dưới chân sử dụng nhiều lực, bồn liền trượt về phía sau rất xa.
Nàng không đề phòng, người liền nghiêng qua một bên, lực đạo mười phần hung mãnh, quần áo thật ra còn cầm đủ, thậm chí túm lôi xuống dưới, thế ngã lúc này đã hoàn toàn không có điểm dừng, chỉ nghe “Loảng xoảng” Một tiếng, một bóng người nho nhỏ theo bình phong kia cùng nhau ngã xuống.
Danh sách chương