Cố Thiền một chút cũng không động, đứng im tại chỗ, chăm chú tìm chút tin tức của Hàn Thác phía dưới.

Thời khắc Hàn Thác nhảy xuống, nàng thấy như tim mình bị vật gì đó đánh mạnh, liên tục đập “bùm bụp” “bùm bụp” không ngừng.

Cố Thiền áp hai bàn tay vào trái tim mình, nàng có thể cảm nhận được từng nhịp đập của nó, mạnh mẽ như đánh vào lòng bàn tay nàng, dường như lực tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng thậm chí còn cảm nhận được dòng máu trong toàn cơ thể đang dồn toàn lực chảy, chỉ hướng về nơi đó.

Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ dài như một canh giờ, hoặc có khi ngắn chỉ thời gian một khắc.

Trong mắt Cố Thiền, toàn bộ tâm tư đặt vào chỗ giao nối giữa sợi dây thừng và đám mây mù, cho đến khi đoạn dây gắn chuông bạc vang lên, hình bóng Hàn Thác xuất hiện, nàng mới như sống lại.

Hàn Thác nắm lấy sợi dây thừng leo lên, thân thủ nhanh nhẹn, động tác gọn gàng.

Mặt trời lặn xuống như được ôm trọn bởi tầng mây, lộ ra tia sáng vạn trượng, khiến cho hắn như thần tiên hạ phàm.

Mọi sự căng thẳng như được giãn ra, Cố Thiền liền rơi lệ.

Hàn Thác đưa Lâm Tu cái giỏ sau lưng, bên trong đầy ắp một mảng tím tím của cỏ Long Giản.

“Sao vậy?” hắn nhẹ giọng hỏi,” Ta chẳng phải vẫn tốt sao, khóc cái gì?”

Vừa nói, hắn lấy tay lau lệ trên mắt nàng, tay hắn dính bụi bẩn, khi lau lệ cho nàng, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của nàng cũng lưu lại một vệt đen.

Cố Thiền không biết, Hàn Thác âm thầm cười trộm, cố tình lau xuống mấy lần.

“Hàn Thác.... Vương gia...” nàng nắm chặt vạt váy, thì thầm không nên câu, tim cứ vậy mà đập không ngừng.

“Tốt rồi, tốt rồi, không sao rồi...” Hàn Thác dỗ dành Cố Thiền, khéo léo quay sang một bên, chặn trước đám đông, vòng tay ôm nàng, siết chặt một lúc, sau đó cẩn thận kéo ra khăn tay để lau cho gương mặt lấm bẩn như chú mèo của nàng.

Tầm mắt Cố Thiền rơi trên bờ vai trái rộng lớn của Hàn Thác, để thuận tiện hành động, hắn bỏ áo choàng, chỉ mặc một cái cẩm bào thanh sắc, vì vậy có thể thấy rõ những vết máu dính trên quần áo, màu đỏ tươi mới, mà phạm vi cũng ngày càng lan rộng.

Nàng cao giọng hô: “Vương gia, ngài bị thương rồi....”

Hàn Thác quay đầu nhìn qua, cười nhẹ: “ Có lẽ do dùng lực quá mạnh, không đáng ngại, quay về đắp ít thuốc trị thương là được.”

Giọng điệu của hắn cực kì nhẹ nhàng, xem ra vết thương không đáng ngại.

Bọn hắn một đường lên núi hết hơn nửa canh giờ, xuống núi sợ cũng không nhanh hơn, đã lãng phí nhiều thời gian, máu cũng chảy tận rồi.

Cố Thiền nào có thể trơ mắt đứng nhìn bộ dạng không lo cho bản thân mình của hắn, gọi Lâm Tu lập tức băng vết thương cho Hàn Thác.

“Vương gia đang bị thương, sao lại còn tự mình đi xuống vậy?”

Trên đường đi xuống, Cố Thiền không nhịn được bèn hỏi.

Hàn Thác đáp:” Cỏ Long Giản có thể trị ôn dịch, trừ nạn cho dân chúng phủ Hà Gian, về tình về lý, người nào có năng lực cũng đều nên xuất một phần”.

Thanh âm của hắn trầm ổn vang vang từ đỉnh đầu nàng truyền tới. Đạo lý này đúng, Cố Thiền nguyện tin rằng Hàn Thác là kẻ biết thương tiếc chúng sinh, chăm lo cho bách tính, nhưng lại nói, hắn đường đường là Tĩnh vương gia, Tam hoàng tử điện hạ, sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm, hộ vệ của hắn cũng đều ở đây, sao không phái bọn họ đi, thân thủ bọn họ chắc cũng không kém gì hắn, không phải sao? “Nếu như ta tự mình mang cỏ Long Giản trở về, nàng nguyện ý thay đổi tâm ý, đồng ý gả cho ta chứ?”

Cố Thiền đột nhiên nhớ ra lời Hàn Thác nói trước khi xuống núi, lúc đó nàng không nghĩ ngợi gì, thậm chí còn quên luôn sau đó.

Đồng ý không? Nàng tự hỏi mình.

Sau khi thân mình của Hàn Thác biến mất sau đám mây mù, trong đầu nàng cũng loạn một mảnh rất nhiều ý niệm.

Bội phục hắn dũng cảm, cũng lo sự an toàn của hắn, sợ hắn nhìn không rõ gặp phải nguy hiểm, không thể trở lại được.

Hàn Thác thực ra có thể làm hoàng đế, trong mấy năm tới, hắn còn đánh thắng nhiều trận, bảo vệ biên cương và bách tính. Nếu như hắn có mệnh hệ gì, Cố Thiền sẽ thấy áy náy, hắn không liên quan, cũng không vì nàng mà cải biến vận mệnh mình.

Trong chớp mắt kia, Cố Thiền nhớ lại đêm mùa hạ dài nóng nực đó ở kiếp trước, nếu trước đó Hàn Thác chết rồi, có lẽ không gì là không tốt. Nếu như Hàn Thác chết tại đây, vậy biểu ca sẽ không bị hắn soán ngôi, dì cũng sẽ không chịu nhục.

Sự thù hận, ác ý này rất nhanh biến mất, khi Hàn Thác cuối cùng bình an vô sự trở về, sự vui mừng của Cố Thiền thật sự là xuất phát từ nội tâm.

Nàng hi vọng hắn bình an vô sự sống tiếp.

Cố Thiền từng nghe phụ thân nói qua một số việc Hàn Khải đã làm sau khi lên ngôi, quả thực không xứng với ngôi vị. Kiếp trước nàng vẫn luôn sợ Hàn Thác, không thể cam tâm tình nguyện làm Hoàng hậu của hắn, nhưng cũng biết Hàn Thác có thể thành công soán ngôi, trừ năng lực bản thân hắn, vẫn là do Hàn Khải đã bị mất nhân tâm. Từ xưa đã có câu: Có được nhân tâm có thiên hạ. Cố Thiền cho rằng bản thân mình với Hàn Thác đứng đối lập, là do Ninh Thái hậu và Hàn Khải là người thân của nàng, thuần túy xuất ra cảm tình.

Thế nhưng, cho dù như vậy, nàng vẫn không muốn lấy Hàn Thác thêm lần nữa.

“Tại sao Vương gia muốn lấy ta?”. Cố Thiền hỏi.

Nàng muốn biết nguyên nhân Hà Thác trong một đêm lại muốn cải biến tâm ý, ví như bình thường xem bệnh, dùng đúng thuốc, mới có biện pháp khuyên hắn từ bỏ mong muốn này.

Cánh tay trái Hàn Thác vẫn luôn đặt trên eo Cố Thiền, bảo hộ nàng khỏi ngã ngựa. Lúc này, nghe nàng hỏi, cánh tay hắn thêm chút lực, thân thể nàng lui lại phía sau, nhè nhẹ dựa vào lồng ngực hắn.

“Hiện tại đã thay đổi chủ ý, đồng ý gả cho ta rồi sao?” Hàn Thác không đáp hỏi ngược lại.

Hôm qua Cố Thiền đã cự tuyệt hắn một lần, lần này càng không tiện nói lại: “ Suốt đoạn đường đi, vương gia đã giúp đỡ thần nữ quá nhiều, đây coi như là ân huệ, thần nữ thật sự không biết nên báo đáp ngài thế nào.”

Hàn Thác cười nhẹ: “ Nàng cảm thấy bản thân nên làm gì?”.

Hắn kề bên tai nàng nói, thậm chí nàng còn cảm nhận được từng hơi thở nóng ấm của hắn, mà làn môi lạnh lẽo của hắn cũng gần như chạm vào vành tai đông cứng của nàng.

Cố Thiền thất kinh không đáp, trái tim mới bình phục được chưa lâu lại đập lên mãnh liệt.

Hàn Thác ngồi sau, tuy không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng lại có thể cảm nhận được sự lo lắng cùng cự tuyệt của nàng.

“Được rồi, ta chỉ đùa với nàng chút thôi.” Hắn cười to đáp.

Cố Thiền cũng không thấy được vẻ mặt của Hàn Thác, chỉ có thể dựa vào lời nói để cảm nhận, hắn cười thoải mái như thế chắc chắn không phát giận, nàng cũng cười, toàn thân cũng như được thả lỏng.

Âm thanh của Hàn Thác lại vang lên: “Chỉ là, bổn vương trước nay chưa giúp qua ai, nhất định phải lấy được báo đáp của nàng, đợi bổn vương nghĩ kỹ cần nàng làm gì, sẽ nói với nàng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện