Edit: Lan Sung nghi
Beta: Rine Hiền phi
Sau khi Thư Quý phi trở lại tẩm cung cũng không dùng bữa tối, trông có vẻ nặng nề tâm sự, cung nhân bên cạnh dò hỏi, nàng lại không dám nói.
Nàng cảm thấy cả người mình đều như đang treo trên không trung, không thể di chuyển, bước về phía trước một bước là vực sâu, bước về phía sau một bước là địa ngục, dù thế nào cũng không chạy thoát được.
"Nương nương, có phải Mẫn Phi nói gì khiến ngài khó xử? Ngài cần phải cẩn thận, các vị phi tần trong cung không phải đã ở Lãnh cung thì chính là bán thân bất toại (bị liệt nửa người), thậm chí Nguyệt Quý phi đã bị biếm vào Lãnh cung lúc trước không hiểu sao lại chạy thoát ra ngoài rồi đụng phải Hoàng thượng, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến vị phi tần nào đó trong cung. Nô tỳ thấy vị Mẫn Phi này có hiềm nghi nhất, ngài đừng để bị trúng bẫy rập của nàng ta."
Trên thực tế, đại cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng không phải người quá thông minh, chỉ là có trực giác rất mạnh.
Lúc Mẫn Phi phái người đến mời Thư Quý phi, người đó nói ra những lời không khách khí, những người hầu hạ bọn họ đều nghe rất rõ ràng, đây vừa nhìn liền biết chính là Hồng Môn yến, sau khi chủ tử đi dự tiệc, trở về liền mặt ủ mày chau, chắc chắn là Mẫn Phi đã giở trò gì.
Thư Quý phi vẫy tay, nói: "Để ta suy nghĩ đã."
Chuyện này không phải dễ đưa ra quyết định như vậy, nàng biết Tần Phiên Phiên không phải là người cố ý gây chuyện, nàng ta rất có nguyên tắc, ngày thường cũng dễ ở chung.
Nhưng dù sao các nàng tiếp xúc vẫn còn quá ít, chẳng qua là cùng nhau lo liệu hai buổi dạ tiệc, ấn tượng của nàng với Tần Phiên Phiên khá tốt, nhưng nàng cũng không dám đánh cược.
Nàng căn bản không muốn tranh giành trong vũng nước đục này, càng không muốn ra tay với Thưởng Đào các, nhưng Chúc Mẫn lại bắt được nhược điểm của nàng, hơn nữa còn là nhược điểm trí mạng.
Tuy tự nàng biết bản thân chưa cho Hoàng thượng đội nón xanh, chỉ là gửi đi mấy phong thư, nhưng mà nhìn thấy những dòng thư khóc lóc kể lể tâm sự kia, ai cũng đều sẽ cho rằng nàng và nam nhân bên ngoài thông dâm.
Nếu không làm theo ý Chúc Mẫn, vậy thì nàng nhất định không có quả ngon để ăn.
Thư Quý phi u sầu nằm trên giường, mở to mắt thức đến hừng đông, không có chút buồn ngủ.
Đến ngay cả nhắm đôi mắt lại nàng cũng không làm được, lúc cảm thấy một mảng đen trước mắt, thân thể liền không nhịn được co rút, giống như mạng của nàng đã đi đến tận cùng, đang chờ đón cái chết.
Cho đến khi gà gáy ba tiếng, trong lòng nàng mới có chút mưu tính.
Khi qua thời gian ăn sáng, nàng mang theo mấy quyển sổ đến Thưởng Đào các.
Thời điểm Thư Quý phi đến Thưởng Đào các, Tần Phiên Phiên đang ôm Tiêu Nháo Nháo chơi đùa, sáng sớm mỗi ngày, sau khi Tần Phiên Phiên rời giường, rửa mặt, chải đầu, đều sẽ kêu bà vú ôm tiểu nãi oa kia qua đây, nàng sẽ chơi cùng bé con một khoảng thời gian.
"Phải đối chiếu sổ sách à? Bà vú!" Tần Phiên Phiên cười cười với Thư Quý phi, ra vẻ muốn để bà vú ôm tiểu nãi oa đi.
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Đã đến Thưởng Đào các nhiều lần như vậy, ngoại trừ đưa đồ mấy lần, còn chưa ôm Đại Hoàng tử lần nào đâu, có thể cho ta ôm một lần không?" Thư Quý phi cẩn thận dò hỏi nàng ấy một câu.
Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, Thư Quý phi thật sự chưa từng có ý định muốn ôm tiểu nãi oa, chủ yếu là Thư Quý phi rất cẩn thận, nàng sợ sau khi ôm đứa bé sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết gì đó.
Dù sao toàn hậu cung chỉ có một miếng bánh thơm này, Hoàng thượng lại càng coi như bảo bối, nếu xảy ra sai lầm gì, có bán nàng đi cũng không bồi thường lại được.
"Ôm đi, tính tình ngươi tốt như vậy, nói không chừng đứa bé sẽ rất thích ngươi ôm ấy chứ. Chỉ là bé con thật sự rất nghịch ngợm, ta chỉ sợ tiểu nãi oa này sẽ tiểu ra người ngươi thôi." Tần Phiên Phiên phất phất tay, không chút để ý.
Trước mắt bao người, trừ phi là kẻ điên thì mới có thể quang minh chính đại làm ra chuyện cực đoan gì đó, Thư Quý phi vẫn luôn rất bình thường, hơn nữa tính tình còn không tệ.
Thư Quý phi thật cẩn thận tiếp nhận tiểu nãi oa, bé con vừa nhỏ lại vừa mềm như vậy, hơn nữa độ ấm còn rất cao, ôm sát vào còn có thể ngửi thấy một thân mùi thơm của sữa.
Tiểu nãi oa dựa vào trong ngực nàng rất ngoan, không có chút sợ người lạ nào, mở to đôi mắt đen láy như trái nho nhìn nàng chằm chằm, có vẻ vô cùng tò mò.
Trong lòng Thư Quý phi nhũn ra, không nhịn được duỗi tay điểm điểm lên chóp mũi bé con, liền thấy tiểu nãi oa vốn đang tò mò quan sát nàng liền cười lên khanh khách mấy tiếng, giống như là thấy chuyện thú vị gì vậy.
Nàng hơi ngạc nhiên, lại giơ tay điểm điểm lên chóp mũi bé con, vẫn lại là tiếng cười khanh khách vang vọng.
Bà vú ở một bên lập tức cười nói: "Đại Hoàng tử là thích Thư Quý phi đấy, ngài nhìn đứa bé cười đến là vui vẻ nha."
Tần Phiên Phiên cũng phụ họa thêm một câu: "Đúng vậy, thật ra thì mỗi ngày đứa bé này đều trừng mắt lạnh lùng với người mẹ ruột là ta đây, đối với ngươi lại tốt như vậy, thật sự bị ta đoán trúng rồi, bé con này đúng là thích ngươi đấy."
Thư Quý phi chơi với tiểu nãi oa một lát, liền trả lại cho bà vú.
Sau khi cho bà vú ôm Đại Hoàng tử đi, Tần Phiên Phiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hốc mắt Thư Quý phi đỏ lên, trong lòng nàng có chút băn khoăn.
"Nếu ngươi thích hắn, mỗi ngày hãy đến đây chơi, vừa lúc có thể giúp ta coi chừng bé con." Tần Phiên Phiên thấp giọng trấn an một câu.
Nói thật nàng đối với Thư Quý phi không có bao nhiêu địch ý, bởi vì Thư Quý phi đã sớm thất sủng, từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ, số lần chiêu hạnh nàng ấy chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm được, cộng thêm sau khi Tần Phiên Phiên tiến cung, Hoàng thượng lại càng không tìm Thư Quý phi thị tẩm.
Ở trong cung này, nữ nhân duy nhất có thể khiến Tần Phiên Phiên nhìn thuận mắt một chút, cũng chỉ có Thư Quý phi.
Thư Quý phi kéo khóe môi cười khổ một chút, thấp giọng nói: "Ngươi vẫn nên chú ý động tĩnh trong Thưởng Đào các gần đây một chút đi, có người muốn động thủ đó."
Giọng nói nàng ấy ép xuống cực thấp, chỉ có Tần Phiên Phiên và Hồng Y đứng ngay bên cạnh là nghe thấy, những cung nữ khác đứng trong góc chờ hầu hạ đều không có phản ứng gì, hiển nhiên là không nghe được gì.
Tần Phiên Phiên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt liền u ám lạnh lùng, ngay cả Hồng Y cũng bước lên nửa bước, cách Tần Phiên Phiên gần hơn một chút, tựa hồ giống như sợ Thư Quý phi đột nhiên tập kích.
Thư Quý phi vẫy tay về phía nàng, lưng tựa vào lưng ghế phía sau, cách xa nàng thêm một chút, tỏ vẻ bản thân không có ý uy hiếp, căn bản là không có ý muốn tổn thương nàng.
Tần Phiên Phiên phất phất tay, để cung nữ xung quanh đều lui xuống, chỉ để lại một mình Hồng Y.
"Ngươi nhận được tin tức gì? Có thể nói với ta không?" Tần Phiên Phiên thẳng thắn dò hỏi, sau lại cảm thấy không ổn, nói thêm một câu: "Có yêu cầu gì có thể nói, chỉ cần ta có thể làm được. Đương nhiên loại chuyện như giúp ngươi phục sủng là không thể, ta không làm được."
Thư Quý phi bị nửa câu sau của nàng chọc cười, cười khổ nói: "Ngươi xem ta là loại người sẽ nhờ ngươi giúp ta phục sủng sao? Ngươi đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng mà. Chẳng lẽ có một vài phi tần nhờ ngươi giúp họ phục sủng sao?"
Tần Phiên Phiên gật đầu, vội hỏi: "Ngoại trừ điều này, chỉ cần ta có thể làm, ngươi đều có thể nói ra. Rốt cuộc là ai muốn ra tay với Thưởng Đào các, là muốn ra tay với ai? Đại Hoàng tử sao? Vừa rồi ngươi khóc là vì Đại Hoàng tử?"
Người làm mẫu thân luôn nhạy cảm với hài tử, khó trách vừa rồi Thư Quý phi ôm Đại Hoàng tử khóc, thì ra không phải là muốn tự mình sinh một đứa, mà là nghĩ tới có người muốn ra tay với hài tử? "Vị bên cạnh Hoàng Quý phi đây hẳn là biết võ nghệ? Ta muốn nhờ nàng ấy giúp ta lấy một món đồ, vật này cũng có liên quan đến chuyện này. Hoặc nói, vật đó là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện lần này, sau khi ta nói xong, ngươi lại cho ta câu trả lời đi."
Thư Quý phi không có chút dấu diếm, trực tiếp khai Chúc Mẫn ra, không một chút che giấu.
"Trong tay Mẫn Phi có nhược điểm của ta, nàng ta lấy đó để áp chế ta, tạo ra một câu chuyện xưa để cho bà vú của Đại Hoàng tử nghe, khiến bà ta làm ra chuyện bất lợi với Đại Hoàng tử. Ta không biết nàng ta có hậu chiêu gì không, còn nhược điểm kia là gì, Hồng Y đi lấy liền biết ngay, tóm lại là thứ có thể đoạt mạng của ta. Đương nhiên nếu ngươi muốn nói chuyện này với Hoàng thượng, muốn một lưới bắt hết hai người bọn ta, vậy thì tùy ngươi, ta chỉ là đánh cược một phen, có thể sống thì sống, không thể thì đành thôi, đã tới tình thế này, ta chỉ muốn an ổn qua ngày, không muốn gia nhập vào hàng ngũ những phi tần mơ giấc mộng đẹp muốn phục sủng." Thư Quý phi khẽ thở dài một hơi, sau khi nói xong những việc này, cả người nàng ấy xụi lơ trên ghế, giống như hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần.
Trên thực tế, Tần Phiên Phiên biết nàng ấy rất lo lắng, ngón tay Thư Quý phi vẫn luôn phát run, hoàn toàn không thể khống chế.
Cho dù là mang theo tâm trạng bất chấp tất cả đến thẳng thắn, nhưng lúc chờ kết quả, nội tâm vẫn bất an như cũ.
Thư Quý phi suy nghĩ một đêm, nàng vẫn không dám giao mạng mình vào tay Chúc Mẫn, tuy nàng không chắc chắn là mình hiểu rõ Tần Phiên Phiên, nhưng nàng lại hiểu rất rõ Chúc Mẫn.
Nữ nhân Chúc Mẫn kia vô cùng mưu mô, chỉ để lộ cho người khác thấy ba phần, tự giữ lại bảy phần tự bảo vệ mình, cho nên Thư Quý phi tình nguyện giao mạng mình vào tay Tần Phiên Phiên cũng không muốn bán mạng cho Chúc Mẫn.
Nếu nàng thật sự thay Chúc Mẫn làm việc, sau khi việc thành, nếu Chúc Mẫn không trả lại giấy viết thư, vẫn muốn nàng tiếp tục bán mạng như cũ, khi đó nàng sẽ rơi vào thế bị động, không thể tìm Tần Phiên Phiên thẳng thắn nữa, bởi vì nàng đã động tay động chân với bà vú kia, chắc chắn đã tạo ra thương tổn nhất định đối với Đại Hoàng tử, lúc đó thẳng thắn thì đã muộn.
Hơn nữa đối với nhược điểm trong tay Chúc Mẫn, lại trở về điểm xuất phát ban đầu, hoặc là tiếp tục bị Chúc Mẫn lợi dụng mà hại người, cho đến lúc bị đẩy ra làm kẻ chết thay, hoặc là đến lúc cá chết lưới rách.
Đối với nàng mà nói, đều là thương tổn rất lớn, không bằng ngay từ đầu, vào lúc chưa làm gì cả liền chọn thẳng thắn với Tần Phiên Phiên, ít nhất trong tay nàng còn có chút lợi thế để đàm phán.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút không rõ, nói: "Xuống tay với đồ ăn hoặc đồ dùng của bà vú, khiến cho sữa của bà ấy có vấn đề, ta còn có thể lý giải. Chỉ là tạo ra một cái âm mưu với bà vú là có ý gì? Ta không hiểu rõ chuyện này lắm."
Thư Quý phi nhìn dáng vẻ hoàn toàn không nghĩ ra của nàng, cong môi cười, châm chọc: "Ngay từ đầu ta cũng không rõ, mưu kế này đúng là từ Mẫn Phi mà ra, nàng ta là nữ nhân đến đường cùng đều sẽ luồn cúi. Nếu xuống tay với đồ ăn, sẽ quá dễ bị phát hiện, hơn nữa chỉ cần điều tra một chút đều sẽ bị lộ ra, mà tạo ra một cái âm mưu, liền rất khó tìm ra người phía sau. Ta cho ngươi một ví dụ, ngươi liền sẽ hiểu."
Tần Phiên Phiên bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, bởi vì Thư Quý phi thẳng thắn thành khẩn, nàng vốn đang lo lắng cũng vơi đi một nửa, Hồng Y cũng lui về vị trí cũ, lặng yên không một tiếng động mà chờ đợi.
"Lần đầu tiên Mẫn Phi sử dụng mưu kế này, người bị hại là Nhị tỷ của ngươi, cũng là đương kim Cảnh vương phi." Thư Quý phi đi thẳng vào đề.
Tần Phiên Phiên bỗng nhiên cả kinh, nàng không ngờ chuyện này đã từng xảy ra trên người Tần Kiêu.
"Hơn nữa những người thực hiện mưu kế này là những người có danh hào thiếp thất hoặc là thông phòng trong Vương phủ lúc đó. Đương nhiên cũng là những phi tần có địa vị cao trong cung hiện nay, chỉ là phần lớn đều đã bị phế."
Trên mặt Thư Quý phi lộ ra vài phần biểu tình bừng tỉnh, nghĩ đến tâm tình cũng có chút phức tạp, có lẽ những chuyện này cũng là báo ứng.
"Tuy rằng Tần Kiêu là Vương phi, nhưng cũng chỉ là phụ nhân trong hậu trạch, cơ hội gặp được Cảnh Vương thật sự đã ít lại càng thêm ít, chắc chỉ là vài lần gặp ngẫu nhiên khi thỉnh an. Sinh ra tâm tư ái mộ, thậm chí là hành động câu dẫn vậy càng khó khăn hơn. Chỉ là mọi chuyện vẫn xảy ra, chính là âm mưu mà mấy vị kia thiết kế cho nàng ta. Lúc ấy tâm tư Tần Kiêu vẫn còn chưa thành thục, giống như một tiểu cô nương, tranh cường háo thắng, Chúc Mẫn sai người dẫn dắt, hai người các nàng quan hệ rất tốt, Chúc Mẫn phát hiện Tần Kiêu thích đọc thoại bản, loại sách tình tình ái ái. Chúc Mẫn coi đây là cơ hội, ở trước mặt Tần Kiêu đắp nặn Cảnh Vương thành nam nhân vừa hoàn mỹ vừa chung tình."
Thư Quý phi kể từ đầu, ngay cả chi tiết nhỏ trong đó cũng nói rất rõ ràng, dĩ nhiên là vì để Tần Phiên Phiên càng tin lời của nàng ấy hơn.
"Tính tình Hoàng thượng thế nào, ngươi càng rõ ràng hơn ta, trước mặt nữ nhân khác, chính là việc công xử theo phép công, không chút ôn nhu, thậm chí không động chút nào mà chỉ ném cho người ta sắc mặt. Một người là tình lang thần bí trong mộng, một người là phu quân lãnh khốc không hiểu phong tình, nội tâm Tần Kiêu sinh ra dao động là rất bình thường. Mà việc khiến nàng ấy có quyết tâm câu dẫn Cảnh Vương chính là có một khoảng thời gian, tiên hoàng đột nhiên rất nâng đỡ Cảnh Vương, diệt uy phong Hoàng thượng, hướng gió trên triều đình cũng thay đổi. Lúc ấy trong vương phủ của Hoàng thượng nổi lên lời đồn bốn phía, thậm chí so với người bên ngoài còn muốn gay gắt hơn, đều nói ngài ấy không thể đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế, Vương gia mà tiên hoàng sủng ái nhất đã đổi thành người khác, Cảnh Vương đăng cơ hoàn toàn là chuyện ván đã đóng thuyền."
Thư Quý phi vừa nói vừa cười châm chọc, mỗi lần nàng nhớ lại chuyện này liền cảm thấy nơi nơi đều đáng cười.
"Lúc Tần Kiêu còn làm Vương phi của Hoàng thượng không những không ngăn chặn lời đồn còn hỏi thăm khắp nơi. Kết quả ở giữa một đám người có tâm tư khác, đám cơ thiếp kia liền thay đổi phương pháp kể khổ cho nàng nghe. Thỉnh thoảng còn có người lén chạy đến chỗ nàng khóc, nói cái gì mà nếu Cảnh Vương đăng cơ nhất định sẽ không tha cho vương phủ chúng ta sống trên đời, những người hầu hạ như chúng ta nhất định sẽ phải tuẫn táng theo. Sớm biết vậy đã không vào vương phủ, hoặc là nếu ánh mắt của trưởng bối trong nhà tốt một chút, đưa các nàng đi Cảnh vương phủ, nói không chừng còn có thể làm Hoàng Quý phi ấy."
Thư Quý phi ho nhẹ một tiếng, nàng nói nhiều lời như vậy, hiển nhiên là có chút khô họng. Hồng Y liền tiến lên rót cho nàng một ly trà.
Nàng gật gật đầu, tiếp tục nói: "Khát khao tình cảm của Tần Kiêu cùng với hiện thực tàn khốc khiến Cảnh Vương ở thế thắng lợi tuyệt đối. Tần Kiêu hoàn toàn điên cuồng, lao vào Cảnh Vương, lao vào mộng đẹp mà mọi người dệt cho nàng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Lúc nàng hòa li, còn tiến cử Chúc Mẫn làm Vương phi cho Hoàng thượng, chỉ là ngươi cũng biết, vị trí Vương phi vẫn luôn bỏ trống. Mộng đẹp của Tần Kiêu cuối cùng cũng nát."
Nàng nhẹ nhấp một ngụm trà nóng, nước trà chảy qua yết hầu mới khiến lòng nàng thoải mái hơn chút.
Tần Phiên Phiên vẫn còn đang chìm trong cảm giác giật mình. Việc này Tần Kiêu lại không hề nói gì, mọi người chỉ cho rằng nàng bị úng não, hóa ra là còn có khúc mắc như vậy.
Hoặc là nói, qua nhiều năm như vậy, đối với những việc này, Tần Kiêu có tỉnh ngộ hay không, không ai biết cả.
"Lần này thiết kế âm mưu với bà vú, tuy không lớn giống chuyện lần trước, nhưng có một số việc sợ nhất là tích tiểu thành đại. Thân thể của hài tử yếu ớt như vậy, không thể có chút sơ suất gì, ai biết được sẽ tạo thành thương tổn đến mức nào. Cho nên lòng dạ ác độc của Chúc Mẫn đã rõ như ban ngày."
Beta: Rine Hiền phi
Sau khi Thư Quý phi trở lại tẩm cung cũng không dùng bữa tối, trông có vẻ nặng nề tâm sự, cung nhân bên cạnh dò hỏi, nàng lại không dám nói.
Nàng cảm thấy cả người mình đều như đang treo trên không trung, không thể di chuyển, bước về phía trước một bước là vực sâu, bước về phía sau một bước là địa ngục, dù thế nào cũng không chạy thoát được.
"Nương nương, có phải Mẫn Phi nói gì khiến ngài khó xử? Ngài cần phải cẩn thận, các vị phi tần trong cung không phải đã ở Lãnh cung thì chính là bán thân bất toại (bị liệt nửa người), thậm chí Nguyệt Quý phi đã bị biếm vào Lãnh cung lúc trước không hiểu sao lại chạy thoát ra ngoài rồi đụng phải Hoàng thượng, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến vị phi tần nào đó trong cung. Nô tỳ thấy vị Mẫn Phi này có hiềm nghi nhất, ngài đừng để bị trúng bẫy rập của nàng ta."
Trên thực tế, đại cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng không phải người quá thông minh, chỉ là có trực giác rất mạnh.
Lúc Mẫn Phi phái người đến mời Thư Quý phi, người đó nói ra những lời không khách khí, những người hầu hạ bọn họ đều nghe rất rõ ràng, đây vừa nhìn liền biết chính là Hồng Môn yến, sau khi chủ tử đi dự tiệc, trở về liền mặt ủ mày chau, chắc chắn là Mẫn Phi đã giở trò gì.
Thư Quý phi vẫy tay, nói: "Để ta suy nghĩ đã."
Chuyện này không phải dễ đưa ra quyết định như vậy, nàng biết Tần Phiên Phiên không phải là người cố ý gây chuyện, nàng ta rất có nguyên tắc, ngày thường cũng dễ ở chung.
Nhưng dù sao các nàng tiếp xúc vẫn còn quá ít, chẳng qua là cùng nhau lo liệu hai buổi dạ tiệc, ấn tượng của nàng với Tần Phiên Phiên khá tốt, nhưng nàng cũng không dám đánh cược.
Nàng căn bản không muốn tranh giành trong vũng nước đục này, càng không muốn ra tay với Thưởng Đào các, nhưng Chúc Mẫn lại bắt được nhược điểm của nàng, hơn nữa còn là nhược điểm trí mạng.
Tuy tự nàng biết bản thân chưa cho Hoàng thượng đội nón xanh, chỉ là gửi đi mấy phong thư, nhưng mà nhìn thấy những dòng thư khóc lóc kể lể tâm sự kia, ai cũng đều sẽ cho rằng nàng và nam nhân bên ngoài thông dâm.
Nếu không làm theo ý Chúc Mẫn, vậy thì nàng nhất định không có quả ngon để ăn.
Thư Quý phi u sầu nằm trên giường, mở to mắt thức đến hừng đông, không có chút buồn ngủ.
Đến ngay cả nhắm đôi mắt lại nàng cũng không làm được, lúc cảm thấy một mảng đen trước mắt, thân thể liền không nhịn được co rút, giống như mạng của nàng đã đi đến tận cùng, đang chờ đón cái chết.
Cho đến khi gà gáy ba tiếng, trong lòng nàng mới có chút mưu tính.
Khi qua thời gian ăn sáng, nàng mang theo mấy quyển sổ đến Thưởng Đào các.
Thời điểm Thư Quý phi đến Thưởng Đào các, Tần Phiên Phiên đang ôm Tiêu Nháo Nháo chơi đùa, sáng sớm mỗi ngày, sau khi Tần Phiên Phiên rời giường, rửa mặt, chải đầu, đều sẽ kêu bà vú ôm tiểu nãi oa kia qua đây, nàng sẽ chơi cùng bé con một khoảng thời gian.
"Phải đối chiếu sổ sách à? Bà vú!" Tần Phiên Phiên cười cười với Thư Quý phi, ra vẻ muốn để bà vú ôm tiểu nãi oa đi.
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Đã đến Thưởng Đào các nhiều lần như vậy, ngoại trừ đưa đồ mấy lần, còn chưa ôm Đại Hoàng tử lần nào đâu, có thể cho ta ôm một lần không?" Thư Quý phi cẩn thận dò hỏi nàng ấy một câu.
Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, Thư Quý phi thật sự chưa từng có ý định muốn ôm tiểu nãi oa, chủ yếu là Thư Quý phi rất cẩn thận, nàng sợ sau khi ôm đứa bé sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết gì đó.
Dù sao toàn hậu cung chỉ có một miếng bánh thơm này, Hoàng thượng lại càng coi như bảo bối, nếu xảy ra sai lầm gì, có bán nàng đi cũng không bồi thường lại được.
"Ôm đi, tính tình ngươi tốt như vậy, nói không chừng đứa bé sẽ rất thích ngươi ôm ấy chứ. Chỉ là bé con thật sự rất nghịch ngợm, ta chỉ sợ tiểu nãi oa này sẽ tiểu ra người ngươi thôi." Tần Phiên Phiên phất phất tay, không chút để ý.
Trước mắt bao người, trừ phi là kẻ điên thì mới có thể quang minh chính đại làm ra chuyện cực đoan gì đó, Thư Quý phi vẫn luôn rất bình thường, hơn nữa tính tình còn không tệ.
Thư Quý phi thật cẩn thận tiếp nhận tiểu nãi oa, bé con vừa nhỏ lại vừa mềm như vậy, hơn nữa độ ấm còn rất cao, ôm sát vào còn có thể ngửi thấy một thân mùi thơm của sữa.
Tiểu nãi oa dựa vào trong ngực nàng rất ngoan, không có chút sợ người lạ nào, mở to đôi mắt đen láy như trái nho nhìn nàng chằm chằm, có vẻ vô cùng tò mò.
Trong lòng Thư Quý phi nhũn ra, không nhịn được duỗi tay điểm điểm lên chóp mũi bé con, liền thấy tiểu nãi oa vốn đang tò mò quan sát nàng liền cười lên khanh khách mấy tiếng, giống như là thấy chuyện thú vị gì vậy.
Nàng hơi ngạc nhiên, lại giơ tay điểm điểm lên chóp mũi bé con, vẫn lại là tiếng cười khanh khách vang vọng.
Bà vú ở một bên lập tức cười nói: "Đại Hoàng tử là thích Thư Quý phi đấy, ngài nhìn đứa bé cười đến là vui vẻ nha."
Tần Phiên Phiên cũng phụ họa thêm một câu: "Đúng vậy, thật ra thì mỗi ngày đứa bé này đều trừng mắt lạnh lùng với người mẹ ruột là ta đây, đối với ngươi lại tốt như vậy, thật sự bị ta đoán trúng rồi, bé con này đúng là thích ngươi đấy."
Thư Quý phi chơi với tiểu nãi oa một lát, liền trả lại cho bà vú.
Sau khi cho bà vú ôm Đại Hoàng tử đi, Tần Phiên Phiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hốc mắt Thư Quý phi đỏ lên, trong lòng nàng có chút băn khoăn.
"Nếu ngươi thích hắn, mỗi ngày hãy đến đây chơi, vừa lúc có thể giúp ta coi chừng bé con." Tần Phiên Phiên thấp giọng trấn an một câu.
Nói thật nàng đối với Thư Quý phi không có bao nhiêu địch ý, bởi vì Thư Quý phi đã sớm thất sủng, từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ, số lần chiêu hạnh nàng ấy chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm được, cộng thêm sau khi Tần Phiên Phiên tiến cung, Hoàng thượng lại càng không tìm Thư Quý phi thị tẩm.
Ở trong cung này, nữ nhân duy nhất có thể khiến Tần Phiên Phiên nhìn thuận mắt một chút, cũng chỉ có Thư Quý phi.
Thư Quý phi kéo khóe môi cười khổ một chút, thấp giọng nói: "Ngươi vẫn nên chú ý động tĩnh trong Thưởng Đào các gần đây một chút đi, có người muốn động thủ đó."
Giọng nói nàng ấy ép xuống cực thấp, chỉ có Tần Phiên Phiên và Hồng Y đứng ngay bên cạnh là nghe thấy, những cung nữ khác đứng trong góc chờ hầu hạ đều không có phản ứng gì, hiển nhiên là không nghe được gì.
Tần Phiên Phiên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt liền u ám lạnh lùng, ngay cả Hồng Y cũng bước lên nửa bước, cách Tần Phiên Phiên gần hơn một chút, tựa hồ giống như sợ Thư Quý phi đột nhiên tập kích.
Thư Quý phi vẫy tay về phía nàng, lưng tựa vào lưng ghế phía sau, cách xa nàng thêm một chút, tỏ vẻ bản thân không có ý uy hiếp, căn bản là không có ý muốn tổn thương nàng.
Tần Phiên Phiên phất phất tay, để cung nữ xung quanh đều lui xuống, chỉ để lại một mình Hồng Y.
"Ngươi nhận được tin tức gì? Có thể nói với ta không?" Tần Phiên Phiên thẳng thắn dò hỏi, sau lại cảm thấy không ổn, nói thêm một câu: "Có yêu cầu gì có thể nói, chỉ cần ta có thể làm được. Đương nhiên loại chuyện như giúp ngươi phục sủng là không thể, ta không làm được."
Thư Quý phi bị nửa câu sau của nàng chọc cười, cười khổ nói: "Ngươi xem ta là loại người sẽ nhờ ngươi giúp ta phục sủng sao? Ngươi đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng mà. Chẳng lẽ có một vài phi tần nhờ ngươi giúp họ phục sủng sao?"
Tần Phiên Phiên gật đầu, vội hỏi: "Ngoại trừ điều này, chỉ cần ta có thể làm, ngươi đều có thể nói ra. Rốt cuộc là ai muốn ra tay với Thưởng Đào các, là muốn ra tay với ai? Đại Hoàng tử sao? Vừa rồi ngươi khóc là vì Đại Hoàng tử?"
Người làm mẫu thân luôn nhạy cảm với hài tử, khó trách vừa rồi Thư Quý phi ôm Đại Hoàng tử khóc, thì ra không phải là muốn tự mình sinh một đứa, mà là nghĩ tới có người muốn ra tay với hài tử? "Vị bên cạnh Hoàng Quý phi đây hẳn là biết võ nghệ? Ta muốn nhờ nàng ấy giúp ta lấy một món đồ, vật này cũng có liên quan đến chuyện này. Hoặc nói, vật đó là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện lần này, sau khi ta nói xong, ngươi lại cho ta câu trả lời đi."
Thư Quý phi không có chút dấu diếm, trực tiếp khai Chúc Mẫn ra, không một chút che giấu.
"Trong tay Mẫn Phi có nhược điểm của ta, nàng ta lấy đó để áp chế ta, tạo ra một câu chuyện xưa để cho bà vú của Đại Hoàng tử nghe, khiến bà ta làm ra chuyện bất lợi với Đại Hoàng tử. Ta không biết nàng ta có hậu chiêu gì không, còn nhược điểm kia là gì, Hồng Y đi lấy liền biết ngay, tóm lại là thứ có thể đoạt mạng của ta. Đương nhiên nếu ngươi muốn nói chuyện này với Hoàng thượng, muốn một lưới bắt hết hai người bọn ta, vậy thì tùy ngươi, ta chỉ là đánh cược một phen, có thể sống thì sống, không thể thì đành thôi, đã tới tình thế này, ta chỉ muốn an ổn qua ngày, không muốn gia nhập vào hàng ngũ những phi tần mơ giấc mộng đẹp muốn phục sủng." Thư Quý phi khẽ thở dài một hơi, sau khi nói xong những việc này, cả người nàng ấy xụi lơ trên ghế, giống như hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần.
Trên thực tế, Tần Phiên Phiên biết nàng ấy rất lo lắng, ngón tay Thư Quý phi vẫn luôn phát run, hoàn toàn không thể khống chế.
Cho dù là mang theo tâm trạng bất chấp tất cả đến thẳng thắn, nhưng lúc chờ kết quả, nội tâm vẫn bất an như cũ.
Thư Quý phi suy nghĩ một đêm, nàng vẫn không dám giao mạng mình vào tay Chúc Mẫn, tuy nàng không chắc chắn là mình hiểu rõ Tần Phiên Phiên, nhưng nàng lại hiểu rất rõ Chúc Mẫn.
Nữ nhân Chúc Mẫn kia vô cùng mưu mô, chỉ để lộ cho người khác thấy ba phần, tự giữ lại bảy phần tự bảo vệ mình, cho nên Thư Quý phi tình nguyện giao mạng mình vào tay Tần Phiên Phiên cũng không muốn bán mạng cho Chúc Mẫn.
Nếu nàng thật sự thay Chúc Mẫn làm việc, sau khi việc thành, nếu Chúc Mẫn không trả lại giấy viết thư, vẫn muốn nàng tiếp tục bán mạng như cũ, khi đó nàng sẽ rơi vào thế bị động, không thể tìm Tần Phiên Phiên thẳng thắn nữa, bởi vì nàng đã động tay động chân với bà vú kia, chắc chắn đã tạo ra thương tổn nhất định đối với Đại Hoàng tử, lúc đó thẳng thắn thì đã muộn.
Hơn nữa đối với nhược điểm trong tay Chúc Mẫn, lại trở về điểm xuất phát ban đầu, hoặc là tiếp tục bị Chúc Mẫn lợi dụng mà hại người, cho đến lúc bị đẩy ra làm kẻ chết thay, hoặc là đến lúc cá chết lưới rách.
Đối với nàng mà nói, đều là thương tổn rất lớn, không bằng ngay từ đầu, vào lúc chưa làm gì cả liền chọn thẳng thắn với Tần Phiên Phiên, ít nhất trong tay nàng còn có chút lợi thế để đàm phán.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút không rõ, nói: "Xuống tay với đồ ăn hoặc đồ dùng của bà vú, khiến cho sữa của bà ấy có vấn đề, ta còn có thể lý giải. Chỉ là tạo ra một cái âm mưu với bà vú là có ý gì? Ta không hiểu rõ chuyện này lắm."
Thư Quý phi nhìn dáng vẻ hoàn toàn không nghĩ ra của nàng, cong môi cười, châm chọc: "Ngay từ đầu ta cũng không rõ, mưu kế này đúng là từ Mẫn Phi mà ra, nàng ta là nữ nhân đến đường cùng đều sẽ luồn cúi. Nếu xuống tay với đồ ăn, sẽ quá dễ bị phát hiện, hơn nữa chỉ cần điều tra một chút đều sẽ bị lộ ra, mà tạo ra một cái âm mưu, liền rất khó tìm ra người phía sau. Ta cho ngươi một ví dụ, ngươi liền sẽ hiểu."
Tần Phiên Phiên bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, bởi vì Thư Quý phi thẳng thắn thành khẩn, nàng vốn đang lo lắng cũng vơi đi một nửa, Hồng Y cũng lui về vị trí cũ, lặng yên không một tiếng động mà chờ đợi.
"Lần đầu tiên Mẫn Phi sử dụng mưu kế này, người bị hại là Nhị tỷ của ngươi, cũng là đương kim Cảnh vương phi." Thư Quý phi đi thẳng vào đề.
Tần Phiên Phiên bỗng nhiên cả kinh, nàng không ngờ chuyện này đã từng xảy ra trên người Tần Kiêu.
"Hơn nữa những người thực hiện mưu kế này là những người có danh hào thiếp thất hoặc là thông phòng trong Vương phủ lúc đó. Đương nhiên cũng là những phi tần có địa vị cao trong cung hiện nay, chỉ là phần lớn đều đã bị phế."
Trên mặt Thư Quý phi lộ ra vài phần biểu tình bừng tỉnh, nghĩ đến tâm tình cũng có chút phức tạp, có lẽ những chuyện này cũng là báo ứng.
"Tuy rằng Tần Kiêu là Vương phi, nhưng cũng chỉ là phụ nhân trong hậu trạch, cơ hội gặp được Cảnh Vương thật sự đã ít lại càng thêm ít, chắc chỉ là vài lần gặp ngẫu nhiên khi thỉnh an. Sinh ra tâm tư ái mộ, thậm chí là hành động câu dẫn vậy càng khó khăn hơn. Chỉ là mọi chuyện vẫn xảy ra, chính là âm mưu mà mấy vị kia thiết kế cho nàng ta. Lúc ấy tâm tư Tần Kiêu vẫn còn chưa thành thục, giống như một tiểu cô nương, tranh cường háo thắng, Chúc Mẫn sai người dẫn dắt, hai người các nàng quan hệ rất tốt, Chúc Mẫn phát hiện Tần Kiêu thích đọc thoại bản, loại sách tình tình ái ái. Chúc Mẫn coi đây là cơ hội, ở trước mặt Tần Kiêu đắp nặn Cảnh Vương thành nam nhân vừa hoàn mỹ vừa chung tình."
Thư Quý phi kể từ đầu, ngay cả chi tiết nhỏ trong đó cũng nói rất rõ ràng, dĩ nhiên là vì để Tần Phiên Phiên càng tin lời của nàng ấy hơn.
"Tính tình Hoàng thượng thế nào, ngươi càng rõ ràng hơn ta, trước mặt nữ nhân khác, chính là việc công xử theo phép công, không chút ôn nhu, thậm chí không động chút nào mà chỉ ném cho người ta sắc mặt. Một người là tình lang thần bí trong mộng, một người là phu quân lãnh khốc không hiểu phong tình, nội tâm Tần Kiêu sinh ra dao động là rất bình thường. Mà việc khiến nàng ấy có quyết tâm câu dẫn Cảnh Vương chính là có một khoảng thời gian, tiên hoàng đột nhiên rất nâng đỡ Cảnh Vương, diệt uy phong Hoàng thượng, hướng gió trên triều đình cũng thay đổi. Lúc ấy trong vương phủ của Hoàng thượng nổi lên lời đồn bốn phía, thậm chí so với người bên ngoài còn muốn gay gắt hơn, đều nói ngài ấy không thể đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế, Vương gia mà tiên hoàng sủng ái nhất đã đổi thành người khác, Cảnh Vương đăng cơ hoàn toàn là chuyện ván đã đóng thuyền."
Thư Quý phi vừa nói vừa cười châm chọc, mỗi lần nàng nhớ lại chuyện này liền cảm thấy nơi nơi đều đáng cười.
"Lúc Tần Kiêu còn làm Vương phi của Hoàng thượng không những không ngăn chặn lời đồn còn hỏi thăm khắp nơi. Kết quả ở giữa một đám người có tâm tư khác, đám cơ thiếp kia liền thay đổi phương pháp kể khổ cho nàng nghe. Thỉnh thoảng còn có người lén chạy đến chỗ nàng khóc, nói cái gì mà nếu Cảnh Vương đăng cơ nhất định sẽ không tha cho vương phủ chúng ta sống trên đời, những người hầu hạ như chúng ta nhất định sẽ phải tuẫn táng theo. Sớm biết vậy đã không vào vương phủ, hoặc là nếu ánh mắt của trưởng bối trong nhà tốt một chút, đưa các nàng đi Cảnh vương phủ, nói không chừng còn có thể làm Hoàng Quý phi ấy."
Thư Quý phi ho nhẹ một tiếng, nàng nói nhiều lời như vậy, hiển nhiên là có chút khô họng. Hồng Y liền tiến lên rót cho nàng một ly trà.
Nàng gật gật đầu, tiếp tục nói: "Khát khao tình cảm của Tần Kiêu cùng với hiện thực tàn khốc khiến Cảnh Vương ở thế thắng lợi tuyệt đối. Tần Kiêu hoàn toàn điên cuồng, lao vào Cảnh Vương, lao vào mộng đẹp mà mọi người dệt cho nàng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Lúc nàng hòa li, còn tiến cử Chúc Mẫn làm Vương phi cho Hoàng thượng, chỉ là ngươi cũng biết, vị trí Vương phi vẫn luôn bỏ trống. Mộng đẹp của Tần Kiêu cuối cùng cũng nát."
Nàng nhẹ nhấp một ngụm trà nóng, nước trà chảy qua yết hầu mới khiến lòng nàng thoải mái hơn chút.
Tần Phiên Phiên vẫn còn đang chìm trong cảm giác giật mình. Việc này Tần Kiêu lại không hề nói gì, mọi người chỉ cho rằng nàng bị úng não, hóa ra là còn có khúc mắc như vậy.
Hoặc là nói, qua nhiều năm như vậy, đối với những việc này, Tần Kiêu có tỉnh ngộ hay không, không ai biết cả.
"Lần này thiết kế âm mưu với bà vú, tuy không lớn giống chuyện lần trước, nhưng có một số việc sợ nhất là tích tiểu thành đại. Thân thể của hài tử yếu ớt như vậy, không thể có chút sơ suất gì, ai biết được sẽ tạo thành thương tổn đến mức nào. Cho nên lòng dạ ác độc của Chúc Mẫn đã rõ như ban ngày."
Danh sách chương