" Đừng... đừng... đừngggg "
Giật mình tỉnh giấc , mồ hôi ướt đẫm trên trán Yên Hoa... thở phào nhẹ nhõm vì tất cả chỉ là giấc mơ.
Cơn ác mộng làm cô lo sợ, trong cơn mơ cô đã thấy Như Ninh với gương mặt đầy uất hận, quần áo chẳng mấy lành lặn tiến đến gần bóp chặt lấy cổ cô.
Căn phòng quen thuộc khiến Yên Hoa thấy nhẹ cả người... ánh nắng lấp ló bên ngoài cửa sổ nhen nhóm chiếu lên gương mặt xinh đẹp của người con gái đang thẩn thờ ngồi trên giường.
Bước từng bước chân lười biếng ra khỏi giường, tiếp tục công việc thường ngày sau những ngày rảnh rỗi.
- Này ? Thẩn thờ điều gì thế ? Nghe tin Yên Hoa đã về Minh Nguyệt gấp gáp chạy đến nhà tìm cô.... Vừa vào nhà đã thấy Yên Hoa đang ngồi suy tư trên sofa, Minh Nguyệt âm thầm bước đến cất giọng khiến cô giật mình.
Giấc mơ kì lạ làm Yên Hoa cứ cảm thấy bồn chồn, lo lắng mà ngẫm nghĩ về nó.
- Giật cả mình... định hù chết mình hay gì ?
Ôm chầm lấy cô, Minh Nguyệt cười tươi
- Nào dám ! Đi chơi về có mua quà gì cho tớ không ?
- Không...
Nụ cười đã tắt trên môi Minh Nguyệt... thở dài vì sự vô tâm của người bạn thân. Cũng chỉ có thể đành cam chịu bởi cô cũng đã quá quen vơi sự phũ phàng này rồi.
Phụ cô bạn dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp... hai người cùng nhau đi dạo trên bãi cát, đã mấy tuần rồi cả hai chưa có dịp đi dạo với nhau.
Từ phía xa Trần Đình chạy thật nhanh đến trên tay cầm hai ly kem.
- Cho cậu này ăn đi... trời nóng thế này mà ăn kem là hết sảy luôn
Giả vờ chẳng thấy Yên Hoa, mặc dù trên tay cầm hai ly kem nhưng cậu chỉ đưa cho Minh Nguyệt. Sự việc lần trước cô bỏ chạy theo Lục Quân mà để mặt cậu ở lại đã khiến cậu giận dỗi đến tận giờ.
- Mình cũng muốn được ăn kem... không ngờ cậu giận dai đến vậy luôn đó !
- Kệ mình
Dù miệng nói kệ nhưng tay vẫn cầm ly kem đưa cho Yên Hoa, dáng vẻ giận hờn này của Trần Đình đôi lúc ngốc nghếch đến mức dễ thương làm hai người con gái phải phì cười.
Thời gian cứ thế mà trôi qua thật nhanh, mới trò chuyện được đôi ba câu thì cũng đã đến giờ cơm trưa... mọi người cùng nhau đi về nhà.
Do sự việc bị đám lưu manh chặn đường hôm trước... mặc dù đã báo với cảnh sát nhưng do bọn chúng mới chuyển đến đây không rõ danh tính với việc không có bằng chứng nên không thể buộc tội được chúng.
Sợ Minh Nguyệt sẽ gặp lại họ nên từ sau sự việc Trần Đình luôn đưa cô về tận nhà mỗi khi đi cùng nhau.
Cứ tưởng đám lưu manh đã rời đi nơi khác nào ngờ đang đi trên đường đưa Minh Nguyệt về lại gặp lại bọn chúng. Yên Hoa đã nghe cô bạn kể lại mọi chuyện nên cũng không mấy bất ngờ.
Thấy đám người Minh Nguyệt... chúng nhìn lướt qua ba người rồi nở nụ cười đểu cán.
- Hôm nay lại có một cô em xinh đẹp đi cùng nữa à...
- Nhìn cũng ngon đấy... ha.. ha
Cả ba run rẩy, sợ hãi nắm chặt lấy tay nhau.. dù sợ nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén liếc dòm bọn chúng.
- Mấy người muốn gì đây hả?
Lớn giọng quát to , giọng điệu rất hùng hồn nhưng hai chân Yên Hoa bây giờ đang run lên cầm cập, hai tay siết chặt lấy tay hai người bạn.
- Bọn anh chỉ là muốn đi chơi cùng hai em gái đây một tí thôi..
Vừa nói chúng vừa tiến đến gần, bắt đầu đụng tay đụng chân.
- Mau tránh ra... có.. có tin chúng tôi báo cảnh sát không hả ?
Không để họ có cơ hội chạm vào cơ thể hai người bạn... Trần Đình mạnh dạng đẩy họ ra, dùng tấm lưng che chắn cho hai người con gái yếu đuối.
Không để những câu nói, hù dọa của Trần Đình vào tai, ngày càng áp sát ba người... bọn lưu manh nở nụ cười quái gỡ.
Đường đi đều đã bị chúng chặn hai phía, chẳng thể thoát thân. Quan sát thấy gần đó có vài khúc gỗ Yên Hoa thì thầm bên tai đủ để Minh Nguyệt cùng Trần Đình nghe rõ.
Trong tư thế sẵn sàng, Yên Hoa ra khẩu hiệu cả ba cùng chạy đến cầm lấy khúc gỗ đánh loạn xạ về phía bọn chúng. Dù sao cũng chẳng còn đường lui thế thì chỉ đành mạo hiểm.
Vừa đánh ba người vừa la hét lớn để cầu cứu mọi người xung quanh... nhưng do số lượng ít cùng với sức khỏe có giới hạn chẳng mấy chốc đã bị áp đảo.
- Trần Đình... phía sau.. cẩn thận...
Một tên trong đám vì không thể kìm nén được cơn tức giận nên đã không khống chế hành động mà đánh một cú mạnh vào lưng Trần Đình khiến cậu ngã quỵ xuống đường.. máu tươi cứ thế chảy ướt đẩm cả áo.
- .. mày làm gì thế đồ ngu...
- Có người đến rồi kìa chạy mau..
Người dân gần đó nghe tiếng hét, kêu cứu của họ thì gấp gút chạy ra xem.. mọi người cũng đã bắt giữ được vài tên lưu manh.. và nhanh chóng gọi xe cứu thương đến.
- Đình.. cậu có sao không.. cậu đừng bị gì nghe chưa.. hu.. hu.. tôi không để cậu chết đâu...
- Minh Nguyệt bình tĩnh lại đi.. đừng khóc nữa
Thấy máu tươi chảy ngày càng nhiều Minh Nguyệt không thể kìm nổi cảm xúc, bắt đầu khóc to.
Giật mình tỉnh giấc , mồ hôi ướt đẫm trên trán Yên Hoa... thở phào nhẹ nhõm vì tất cả chỉ là giấc mơ.
Cơn ác mộng làm cô lo sợ, trong cơn mơ cô đã thấy Như Ninh với gương mặt đầy uất hận, quần áo chẳng mấy lành lặn tiến đến gần bóp chặt lấy cổ cô.
Căn phòng quen thuộc khiến Yên Hoa thấy nhẹ cả người... ánh nắng lấp ló bên ngoài cửa sổ nhen nhóm chiếu lên gương mặt xinh đẹp của người con gái đang thẩn thờ ngồi trên giường.
Bước từng bước chân lười biếng ra khỏi giường, tiếp tục công việc thường ngày sau những ngày rảnh rỗi.
- Này ? Thẩn thờ điều gì thế ? Nghe tin Yên Hoa đã về Minh Nguyệt gấp gáp chạy đến nhà tìm cô.... Vừa vào nhà đã thấy Yên Hoa đang ngồi suy tư trên sofa, Minh Nguyệt âm thầm bước đến cất giọng khiến cô giật mình.
Giấc mơ kì lạ làm Yên Hoa cứ cảm thấy bồn chồn, lo lắng mà ngẫm nghĩ về nó.
- Giật cả mình... định hù chết mình hay gì ?
Ôm chầm lấy cô, Minh Nguyệt cười tươi
- Nào dám ! Đi chơi về có mua quà gì cho tớ không ?
- Không...
Nụ cười đã tắt trên môi Minh Nguyệt... thở dài vì sự vô tâm của người bạn thân. Cũng chỉ có thể đành cam chịu bởi cô cũng đã quá quen vơi sự phũ phàng này rồi.
Phụ cô bạn dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp... hai người cùng nhau đi dạo trên bãi cát, đã mấy tuần rồi cả hai chưa có dịp đi dạo với nhau.
Từ phía xa Trần Đình chạy thật nhanh đến trên tay cầm hai ly kem.
- Cho cậu này ăn đi... trời nóng thế này mà ăn kem là hết sảy luôn
Giả vờ chẳng thấy Yên Hoa, mặc dù trên tay cầm hai ly kem nhưng cậu chỉ đưa cho Minh Nguyệt. Sự việc lần trước cô bỏ chạy theo Lục Quân mà để mặt cậu ở lại đã khiến cậu giận dỗi đến tận giờ.
- Mình cũng muốn được ăn kem... không ngờ cậu giận dai đến vậy luôn đó !
- Kệ mình
Dù miệng nói kệ nhưng tay vẫn cầm ly kem đưa cho Yên Hoa, dáng vẻ giận hờn này của Trần Đình đôi lúc ngốc nghếch đến mức dễ thương làm hai người con gái phải phì cười.
Thời gian cứ thế mà trôi qua thật nhanh, mới trò chuyện được đôi ba câu thì cũng đã đến giờ cơm trưa... mọi người cùng nhau đi về nhà.
Do sự việc bị đám lưu manh chặn đường hôm trước... mặc dù đã báo với cảnh sát nhưng do bọn chúng mới chuyển đến đây không rõ danh tính với việc không có bằng chứng nên không thể buộc tội được chúng.
Sợ Minh Nguyệt sẽ gặp lại họ nên từ sau sự việc Trần Đình luôn đưa cô về tận nhà mỗi khi đi cùng nhau.
Cứ tưởng đám lưu manh đã rời đi nơi khác nào ngờ đang đi trên đường đưa Minh Nguyệt về lại gặp lại bọn chúng. Yên Hoa đã nghe cô bạn kể lại mọi chuyện nên cũng không mấy bất ngờ.
Thấy đám người Minh Nguyệt... chúng nhìn lướt qua ba người rồi nở nụ cười đểu cán.
- Hôm nay lại có một cô em xinh đẹp đi cùng nữa à...
- Nhìn cũng ngon đấy... ha.. ha
Cả ba run rẩy, sợ hãi nắm chặt lấy tay nhau.. dù sợ nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén liếc dòm bọn chúng.
- Mấy người muốn gì đây hả?
Lớn giọng quát to , giọng điệu rất hùng hồn nhưng hai chân Yên Hoa bây giờ đang run lên cầm cập, hai tay siết chặt lấy tay hai người bạn.
- Bọn anh chỉ là muốn đi chơi cùng hai em gái đây một tí thôi..
Vừa nói chúng vừa tiến đến gần, bắt đầu đụng tay đụng chân.
- Mau tránh ra... có.. có tin chúng tôi báo cảnh sát không hả ?
Không để họ có cơ hội chạm vào cơ thể hai người bạn... Trần Đình mạnh dạng đẩy họ ra, dùng tấm lưng che chắn cho hai người con gái yếu đuối.
Không để những câu nói, hù dọa của Trần Đình vào tai, ngày càng áp sát ba người... bọn lưu manh nở nụ cười quái gỡ.
Đường đi đều đã bị chúng chặn hai phía, chẳng thể thoát thân. Quan sát thấy gần đó có vài khúc gỗ Yên Hoa thì thầm bên tai đủ để Minh Nguyệt cùng Trần Đình nghe rõ.
Trong tư thế sẵn sàng, Yên Hoa ra khẩu hiệu cả ba cùng chạy đến cầm lấy khúc gỗ đánh loạn xạ về phía bọn chúng. Dù sao cũng chẳng còn đường lui thế thì chỉ đành mạo hiểm.
Vừa đánh ba người vừa la hét lớn để cầu cứu mọi người xung quanh... nhưng do số lượng ít cùng với sức khỏe có giới hạn chẳng mấy chốc đã bị áp đảo.
- Trần Đình... phía sau.. cẩn thận...
Một tên trong đám vì không thể kìm nén được cơn tức giận nên đã không khống chế hành động mà đánh một cú mạnh vào lưng Trần Đình khiến cậu ngã quỵ xuống đường.. máu tươi cứ thế chảy ướt đẩm cả áo.
- .. mày làm gì thế đồ ngu...
- Có người đến rồi kìa chạy mau..
Người dân gần đó nghe tiếng hét, kêu cứu của họ thì gấp gút chạy ra xem.. mọi người cũng đã bắt giữ được vài tên lưu manh.. và nhanh chóng gọi xe cứu thương đến.
- Đình.. cậu có sao không.. cậu đừng bị gì nghe chưa.. hu.. hu.. tôi không để cậu chết đâu...
- Minh Nguyệt bình tĩnh lại đi.. đừng khóc nữa
Thấy máu tươi chảy ngày càng nhiều Minh Nguyệt không thể kìm nổi cảm xúc, bắt đầu khóc to.
Danh sách chương