"Ngươi đi theo bản tôn, bản tôn có chuyện muốn hỏi ngươi." Thánh tôn vừa nói vừa bay về phía dòng suối.
Cố Tích Cửu đành phải đi theo.
Lúc đó đúng là thời tiết cuối xuân, bên dòng suối có rất nhiều hoa nở cùng với những cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua.
Cố Tích Cửu và thánh tôn đi dọc theo dòng suối nhỏ, thánh tôn dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, không nói một lời.
Cố Tích Cửu hơi giảm tốc độ và bước đi phía sau hắn.
Một lúc sau, thánh tôn quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi định áp giải bản tôn sao?"
Cố Tích Cửu: "......"
Chẳng phải khi đi cùng với trưởng bối nên giống như vậy hay sao? Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, vậy nàng sẽ đi lên phía trước, giành quyền dẫn đường.
Nàng bước nhanh vài bước, đi ở phía trước bên phải của hắn.
"Không có quy củ gì, vì sao lại đi ở phía trước bản tôn?"
Sao hắn lại kén chọn như thế?!
Cố Tích Cửu đau đầu, nếu như người khác bắt bẻ như thế, nàng sớm đã một chân đá đối phương vào trong nước. Nhưng hiện tại, người bắt bẻ mình là thánh tôn ——
Thôi, nàng không cần tức giận.
Không thể đi phía trước cũng không thể đi phía sau, vậy chỉ có thể đi song song cùng hắn. Vì thế, Cố Tích Cửu liền song hành cùng thánh tôn.
Đi song song như vậy một lát, thánh tôn bỗng nhiên lại liếc mắt nhìn nàng một cái: "Bộ quần áo này của ngươi có phải nên thay đổi hay không? Chúng đã hơi bốc mùi ——"
Da mặt Cố Tích Cửu vẫn luôn rất dày đột nhiên nóng lên, cảm thấy muốn khóc!
Nàng bị khoá trên tường trong phòng giam kia ba ngày ba đêm, sau đó được thánh tôn cứu, cho tới bây giờ vẫn mặc một bộ quần áo kia, căn bản chưa kịp thay đổi, sao có thể không hôi? Thậm chí bản thân nàng cũng cảm thấy trên người mình có một mùi hương kinh khủng. Nàng hận không thể chui vào một dòng suối nhỏ nào đó trước mắt để tắm rửa một cái......
"Ngươi là môn nhân bản tôn, đừng khiến bản tôn mất mặt, ngoại hình và trang phục sạch sẽ là điều cơ bản, nhưng giờ phút này ngươi lại lôi thôi như thế......"
Cố Tích Cửu rốt cuộc nổi giận!
Hắn cứ dây dưa mãi vậy sao?
Nàng muốn bùng nổ!
Nhưng nàng lại nghĩ đến thân phận quá lớn của đối phương, vì thế nên đè nén lửa giận xuống.
"Tích Cửu cũng muốn ăn mặc sạch sẽ, nhưng chẳng phải vừa mới được thả ra hay sao? Tích Cửu không có thời gian để sửa sang lại. Hay là thánh tôn ở đây chờ một lát, đợi Tích Cửu tìm một chỗ tắm gội thay quần áo rồi sẽ đến bái yết sau?"
"Nơi này thanh tịnh, ở đây cũng được." Thánh tôn giơ tay chỉ về phía một cái ao nhỏ cách đó không xa.
Cái ao kia không lớn, nước trong vắt mát lạnh, hơn nữa nơi này khá xa, không có người qua lại. Nếu là ngày thường, nó thật sự là một nơi lý tưởng để tắm.
Nhưng hiện tại thánh tôn đang ở ngay bên cạnh nàng, nàng nào dám xuống đó tắm gội?!
Nàng chần chừ một chút, thánh tôn dường như đoán ra được tâm ý của nàng: "Sợ bản tôn nhìn lén ngươi tắm?"
Cố Tích Cửu lập tức nói: "Thánh tôn nghĩ nhiều, thánh tôn tôn quý như thế, sao sẽ nhìn lén một tiểu bối như Tích Cửu tắm gội? Tích Cửu chỉ sợ có người bỗng nhiên xông tới."
"Tiểu bối?" Thánh tôn lặp lại, không thể hiện cảm xúc.
Cố Tích Cửu không biết lý do vì sao hắn lặp lại lời nàng, vì thế nàng suy nghĩ một chút, giải thích: "Ồ, có lẽ nên gọi là vãn bối, Tích Cửu là môn nhân thánh tôn, tất nhiên là vãn bối của thánh tôn, một vãn bối còn rất trẻ......"
Thánh tôn là thần của đại lục này, không biết đã sống mấy ngàn năm. Dường như hắn tồn lại trong thần thoại và truyền thuyết của đại lục này. Trong khi đó, nàng với dáng người nho nhỏ, cũng chỉ mới mười bốn tuổi. So với thánh tôn, tuổi của hai người chính là khoảng cách giữa trời và đất!
Nàng tất nhiên là vãn bối, chỉ sợ tất cả những nhân loại trên đời này, đều là vãn bối của hắn.
Cố Tích Cửu cảm thấy, thánh tôn nhất định sẽ rất vui khi nghe câu này của mình, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy gió lạnh đã chuyển sang ấm áp ——
Thánh tôn vung ống tay áo, Cố Tích Cửu chỉ thấy hoa mắt, sau đó đột nhiên rơi xuống cái ao kia, cùng với tiếng của nàng rơi xuống nước còn có một câu nói của thánh tôn đại nhân: "Nếu đã là vẫn bối siêu trẻ, vậy cần gì phải thẹn thùng khi tắm ở trước mặt bổn tọa? Tắm cho sạch sẽ đi!"
Cố Tích Cửu đành phải đi theo.
Lúc đó đúng là thời tiết cuối xuân, bên dòng suối có rất nhiều hoa nở cùng với những cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua.
Cố Tích Cửu và thánh tôn đi dọc theo dòng suối nhỏ, thánh tôn dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, không nói một lời.
Cố Tích Cửu hơi giảm tốc độ và bước đi phía sau hắn.
Một lúc sau, thánh tôn quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi định áp giải bản tôn sao?"
Cố Tích Cửu: "......"
Chẳng phải khi đi cùng với trưởng bối nên giống như vậy hay sao? Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, vậy nàng sẽ đi lên phía trước, giành quyền dẫn đường.
Nàng bước nhanh vài bước, đi ở phía trước bên phải của hắn.
"Không có quy củ gì, vì sao lại đi ở phía trước bản tôn?"
Sao hắn lại kén chọn như thế?!
Cố Tích Cửu đau đầu, nếu như người khác bắt bẻ như thế, nàng sớm đã một chân đá đối phương vào trong nước. Nhưng hiện tại, người bắt bẻ mình là thánh tôn ——
Thôi, nàng không cần tức giận.
Không thể đi phía trước cũng không thể đi phía sau, vậy chỉ có thể đi song song cùng hắn. Vì thế, Cố Tích Cửu liền song hành cùng thánh tôn.
Đi song song như vậy một lát, thánh tôn bỗng nhiên lại liếc mắt nhìn nàng một cái: "Bộ quần áo này của ngươi có phải nên thay đổi hay không? Chúng đã hơi bốc mùi ——"
Da mặt Cố Tích Cửu vẫn luôn rất dày đột nhiên nóng lên, cảm thấy muốn khóc!
Nàng bị khoá trên tường trong phòng giam kia ba ngày ba đêm, sau đó được thánh tôn cứu, cho tới bây giờ vẫn mặc một bộ quần áo kia, căn bản chưa kịp thay đổi, sao có thể không hôi? Thậm chí bản thân nàng cũng cảm thấy trên người mình có một mùi hương kinh khủng. Nàng hận không thể chui vào một dòng suối nhỏ nào đó trước mắt để tắm rửa một cái......
"Ngươi là môn nhân bản tôn, đừng khiến bản tôn mất mặt, ngoại hình và trang phục sạch sẽ là điều cơ bản, nhưng giờ phút này ngươi lại lôi thôi như thế......"
Cố Tích Cửu rốt cuộc nổi giận!
Hắn cứ dây dưa mãi vậy sao?
Nàng muốn bùng nổ!
Nhưng nàng lại nghĩ đến thân phận quá lớn của đối phương, vì thế nên đè nén lửa giận xuống.
"Tích Cửu cũng muốn ăn mặc sạch sẽ, nhưng chẳng phải vừa mới được thả ra hay sao? Tích Cửu không có thời gian để sửa sang lại. Hay là thánh tôn ở đây chờ một lát, đợi Tích Cửu tìm một chỗ tắm gội thay quần áo rồi sẽ đến bái yết sau?"
"Nơi này thanh tịnh, ở đây cũng được." Thánh tôn giơ tay chỉ về phía một cái ao nhỏ cách đó không xa.
Cái ao kia không lớn, nước trong vắt mát lạnh, hơn nữa nơi này khá xa, không có người qua lại. Nếu là ngày thường, nó thật sự là một nơi lý tưởng để tắm.
Nhưng hiện tại thánh tôn đang ở ngay bên cạnh nàng, nàng nào dám xuống đó tắm gội?!
Nàng chần chừ một chút, thánh tôn dường như đoán ra được tâm ý của nàng: "Sợ bản tôn nhìn lén ngươi tắm?"
Cố Tích Cửu lập tức nói: "Thánh tôn nghĩ nhiều, thánh tôn tôn quý như thế, sao sẽ nhìn lén một tiểu bối như Tích Cửu tắm gội? Tích Cửu chỉ sợ có người bỗng nhiên xông tới."
"Tiểu bối?" Thánh tôn lặp lại, không thể hiện cảm xúc.
Cố Tích Cửu không biết lý do vì sao hắn lặp lại lời nàng, vì thế nàng suy nghĩ một chút, giải thích: "Ồ, có lẽ nên gọi là vãn bối, Tích Cửu là môn nhân thánh tôn, tất nhiên là vãn bối của thánh tôn, một vãn bối còn rất trẻ......"
Thánh tôn là thần của đại lục này, không biết đã sống mấy ngàn năm. Dường như hắn tồn lại trong thần thoại và truyền thuyết của đại lục này. Trong khi đó, nàng với dáng người nho nhỏ, cũng chỉ mới mười bốn tuổi. So với thánh tôn, tuổi của hai người chính là khoảng cách giữa trời và đất!
Nàng tất nhiên là vãn bối, chỉ sợ tất cả những nhân loại trên đời này, đều là vãn bối của hắn.
Cố Tích Cửu cảm thấy, thánh tôn nhất định sẽ rất vui khi nghe câu này của mình, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy gió lạnh đã chuyển sang ấm áp ——
Thánh tôn vung ống tay áo, Cố Tích Cửu chỉ thấy hoa mắt, sau đó đột nhiên rơi xuống cái ao kia, cùng với tiếng của nàng rơi xuống nước còn có một câu nói của thánh tôn đại nhân: "Nếu đã là vẫn bối siêu trẻ, vậy cần gì phải thẹn thùng khi tắm ở trước mặt bổn tọa? Tắm cho sạch sẽ đi!"
Danh sách chương