"Đại ngao! Dừng!" Cố Tích Cửu nhảy tới, trực tiếp xuyên ra khỏi kết giới, kéo lấy vỏ ngao! Đại ngao ngây người ngẩn ngơ, không dám khép vỏ lại, đôi mắt vẫn đỏ như máu, biến hóa thành tiểu oa nhi, bắt đầu khóc lớn: "Chủ nhân, bọn họ muốn giết ta! Ta muốn ăn bọn họ! Bọn họ vẫn không cho ta ăn cơm, ta đói quá, chết cũng muốn no bụng"

Cố Tích Cửu kéo hai học sinh kia vẫn đang ngây người ngẩn ngơ, sau đó ôm lấy tiểu oa nhi: "Ngươi sẽ không chết, ta sẽ không để bọn họ giết ngươi."

Tiểu oa nhi khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa như mưa, vô cùng ủy khuất: "Nhưng vừa rồi ngươi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn xem, không hề ngăn cản......"

"Đại ngao, tin tưởng ta, tất cả đều vì muốn rửa sạch oan khuất cho ngươi. Ta sẽ không thật sự bỏ rơi ngươi." Cố Tích Cửu trấn an nó.

"Thật ư?" Đại ngao bán tín bán nghi.

"Thật hơn vàng!"

Cố Tích Cửu trấn an đại ngao xong, thi lễ với thánh tôn: "Thánh tôn đại nhân, có thể cho phép Tích Cửu tự mình điều tra vụ án này hay không?"

Thánh tôn gật đầu: "Có thể." Hắn quét ánh mắt một vòng, nhận ra những người khác ở trong đại sảnh đều có chút bối rối, trong khi tiểu Tích Cửu của hắn lại hoàn toàn hiểu được dụng ý của hắn. Đây là một nha đầu thông minh tuyệt đỉnh!

Ánh mắt hắn hiện lên vui mừng, nhưng cũng hiện lên một chút đau đớn, chẳng qua đau đớn kia lướt qua rất nhanh, đã biến mất trước khi người khác có thể nhận ra.

Đôi mắt Cố Tích Cửu sáng ngời: "Vậy đệ tử có thể mượn hai sứ giả Thưởng Thiện và Trừng Ác dùng một chút hay không?"

"Tùy ngươi." Lời nói của thánh tôn như vàng, trực tiếp bán đứng hai tên thuộc hạ.

Vì thế Cố Tích Cửu lập tức tuỳ ý. Nàng mời sứ giả Trừng Ác am hiểu về việc kiểm tra dấu vết, xem xét dấu vết đánh nhau lần này, sau đó yêu cầu Cổ Tàn Mặc lấy một miếng thịt bò lớn có cả da lẫn xương để đại ngao kẹp một chút.

Đại ngao làm theo lời nàng, bấm một cái khiến miếng thịt bò hãy đôi, dứt khoát giống như cắt đậu hủ.

Một lát sau, sứ giả Trừng Ác báo cáo kết quả dấu vết đánh nhau với Cố Tích Cửu.

Cố Tích Cửu nhìn mọi người, bắt đầu phân tích mọi thứ: Thứ nhất, từ dấu vết đánh nhau, dựa vào lực hành động của đại ngao, nếu muốn đánh lén, chỉ có thể chôn mình dưới đất, sau đó đột nhiên vụt ra rồi đánh lén. Nhưng với tốc độ đánh lén của nó quá chậm, khinh công của hai đệ tử kia đủ khả năng tránh thoát. Một khi bọn họ tránh thoát, bọn họ sẽ không có khả năng bị đại ngao một kích trí mạng, chắc chắn sẽ có một trận đánh nhau. Trong khi tại hiện trường lại không có bất luận dấu vết đánh nhau nào......

Thứ hai, sau khi đại ngao dùng ảo ảnh thận độc mê hoặc người, nó cần phải hóa thành nguyên thân mới có thể ăn thịt người. Kích thước nguyên thân của nó dài 4 mét rộng 3 mét, giống như một căn phòng nhỏ. Tuy nhiên, dấu vết tại hiện trường vỏ lại không lớn như vậy, chỉ ước chừng khoảng hai mét mà thôi.

Thứ ba, đại ngao không dùng vỏ kẹp người để ăn, mà là trực tiếp kéo người nhét vào trong miệng, đặcđiểm giống như loài trăn ăn mồi.

Cuối cùng, cũng chính là điểm quan trọng nhất. Khi đại ngao dùng vỏ kẹp đồ ăn sẽ lưu lại dấu vết trên mép vỏ. Nhưng vỏ đại ngao đã bị thương, khi kẹp đồ sẽ tạo ra vài vết khứa nhỏ trên đó. Đương nhiên, các vết khứa kia sẽ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không có thể khiến người bỏ qua.

Vỏ của nó quá sắc bén, vì thế Cố Tích Cửu cũng không chú ý tới mép vỏ của nó, hiện tại nhìn thấy nó bấm gãy thịt bò và dấu vết lưu lại, nàng mới phát hiện ra điều này.

Bất luận là sứ giả Thưởng Thiện hay là ngỗ tác, bọn họ đều đã cẩn thận kiểm tra hai khối thi thể kia, vì thế bọn họ biết rất rõ dấu vết để lại trên miệng vết thương.

Cố Tích Cửu cho bọn họ nhìn xem miệng vết thương trên miếng thịt bò, hai người đều đồng ý, dấu vết của cả hai mặt đều rất khác nhau. Nói cách khác, cho dù hai người kia thật sự đã bị vỏ ngao kẹp chết, nhưng đều không phải do cùng một con ngao thực hiện ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện