Dưới một chương như vậy, cửa nhà lao giống như tờ giấy lập tức tan thành từng mảnh. Thánh tôn cất bước đi vào, chỉ vài ba bước đã tới căn phòng bằng sắt đang giam giữ Cố Tích Cửu. Hắn dùng cách tương tự phá vỡ cánh cửa nơi giam giữ Cố Tích Cửu, nhìn thấy được nàng ——
Những sợi dây xích trấn ma vạn năm tuổi, dưới chưởng lực của thánh tôn giống như sợi mì, bị một chưởng của hắn phá vỡ thành từng đoạn ——
Từ đầu đến cuối, thánh tôn đều không nói với Cổ Tàn Mặc một câu vô nghĩa, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn ông ta một cái. Sự thấp thỏm trong lòng Cổ Tàn Mặc càng ngày càng tăng, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng Cổ Tích Cửu lại càng trở nên bất an!
Khi nhìn thấy thánh tôn ôm tiểu cô nương vào trong lòng ngực đi nhanh ra phía bên ngoài, trong lòng Cố Tàn Mặc chẳng những không yên, mà tất cả những người đứng đầu Thiên Tụ Đường đều dấy lên nỗi bất an, giống như tai họa sắp sửa ập đến ——
Thì ra thánh tôn để ý tới tiểu cô nương này như thế!
Ở trong cảm nhận của mỗi người, thánh tôn luôn luôn không dính khói lửa phàm tục, cũng sẽ không thân cận với bất luận nữ tử nào. Hoặc, có thể nói, bất luận nữ tử nào tiếp cận hắn cũng đều khiến cho người ta có cảm giác phạm thượng với thần ——
Nhưng hiện tại thánh tôn lại không quan tâm tới dơ bẩn, ôm tiểu cô nương này vào trong lòng ngực, còn ôm chặt như vậy!
Đây là tình huống gì vậy?!
Thánh tôn cuối cùng cũng động tâm? Nữ hài tử này có lẽ không phải đơn giản chỉ là đệ tử thánh tôn, nói không chừng nàng chính là người trong lòng thánh tôn ——
Trong lòng mọi người ở đây đều cảm thấy giống như sấm sét vang lên ầm ầm, bị chấn động bởi cảnh tượng này!
Đương nhiên, bốn sứ giả dưới trướng thánh tôn không hề kinh ngạc. Bọn họ rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng đi theo bên cạnh thánh tôn, mở đường giúp hắn.
Thiên Tụ Đường được thành lập trên danh nghĩa thánh tôn. Trong mắt thánh tôn, nó cũng quan trọng không khác gì đệ tử thiên bẩm.
Vì vậy, bình thường Cố Tàn Mặc - người lãnh đạo tối cao của Thiên Tụ Đường vẫn liên lạc với bốn sứ giả môn hạ của thánh tôn. Đương nhiên, đó chỉ là một chút liên lạc nhỏ mà thôi.
Bất cứ lúc nào Thiên Tụ Đường có trường hợp cần thánh tôn giải quyết, Cổ Tàn Mặc đều cố gắng liên lạc với sứ giả Tưởng Thiện, nhưng vị sứ giả Tưởng Thiện cực kỳ khó đối phó, thậm chí còn khó hơn cả tiểu quỷ dưới trướng Diêm Vương.
Mỗi lần khi ông ta cần sứ giả Tưởng Thiện truyền đạt tin tức cho thánh tôn, sứ giả Tưởng Thiện đều đáp lại ông ta một chữ: Chờ. Sau đó thì không có bất luận câu trả lời nào nữa.
Hoặc là để ông ta vất vả chờ đợi mấy ngày, thậm chí là mấy tháng, cuối cùng sứ giả Tưởng Thiện tới cũng chỉ để lại một câu: Tự mình giải quyết!
Điều này khiến cho Cổ Tàn Mặc nghi ngờ, sứ giả Tưởng Thiện căn bản không hề bẩm báo với thánh tôn!
(Mộc Phong nước mắt thành sông: Thật oan uổng cho hắn! Mỗi lần hắn đều cố gắng hết sức bẩm báo với thánh tôn, nhưng thánh tôn đại nhân quá thâm trầm, căn bản không hề trả lời, nhiều nhất chỉ đưa ra bốn chữ "tự mình giải quyết", hắn cũng chỉ có thể truyền đạt nguyên lời nói đó. Bốn sứ giả bọn họ chưa bao giờ kiếm tiền qua trung gian, cũng chưa bao giờ tham ô hay nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm...... Tuy nhiên, đối với hầu hết mọi người, bọn họ đều trở thành tiểu quỷ khó chiều nhất, ngay cả những đệ tử thiên bẩm khác cũng hận bọn họ đến nỗi nghiến răng......)
Cứ như vậy, Cổ Tàn Mặc lựa chọn không bẩm báo sự tình với bốn sứ giả nữa.
Ngay cả khi ông ta bẩm báo, ông ta cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Chính vì như vậy, chuyện của Cố Tích Cửu, Cổ Tàn Mặc cũng không bẩm báo với thánh tôn trước, ông ta nghĩ mình cứ tự giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi mới bẩm báo.
Hơn nữa, đây cũng là tâm tư của Cố Tàn Mặc. Cố Tích Cửu nổi tiếng là đệ tử thánh tôn, nếu nàng không tự mình muốn rời đi, ông ta sẽ không thể nào đuổi nàng đi.
Hiện tại xảy ra việc này, mặc dù hai học sinh chết thảm khiến ông ta đau đớn đến nỗi muốn dậm chân, nhưng ông ta vừa lúc có thể dùng cơ hội này để đuổi người đi.
~~~Hết chương 509~~~
Những sợi dây xích trấn ma vạn năm tuổi, dưới chưởng lực của thánh tôn giống như sợi mì, bị một chưởng của hắn phá vỡ thành từng đoạn ——
Từ đầu đến cuối, thánh tôn đều không nói với Cổ Tàn Mặc một câu vô nghĩa, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn ông ta một cái. Sự thấp thỏm trong lòng Cổ Tàn Mặc càng ngày càng tăng, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng Cổ Tích Cửu lại càng trở nên bất an!
Khi nhìn thấy thánh tôn ôm tiểu cô nương vào trong lòng ngực đi nhanh ra phía bên ngoài, trong lòng Cố Tàn Mặc chẳng những không yên, mà tất cả những người đứng đầu Thiên Tụ Đường đều dấy lên nỗi bất an, giống như tai họa sắp sửa ập đến ——
Thì ra thánh tôn để ý tới tiểu cô nương này như thế!
Ở trong cảm nhận của mỗi người, thánh tôn luôn luôn không dính khói lửa phàm tục, cũng sẽ không thân cận với bất luận nữ tử nào. Hoặc, có thể nói, bất luận nữ tử nào tiếp cận hắn cũng đều khiến cho người ta có cảm giác phạm thượng với thần ——
Nhưng hiện tại thánh tôn lại không quan tâm tới dơ bẩn, ôm tiểu cô nương này vào trong lòng ngực, còn ôm chặt như vậy!
Đây là tình huống gì vậy?!
Thánh tôn cuối cùng cũng động tâm? Nữ hài tử này có lẽ không phải đơn giản chỉ là đệ tử thánh tôn, nói không chừng nàng chính là người trong lòng thánh tôn ——
Trong lòng mọi người ở đây đều cảm thấy giống như sấm sét vang lên ầm ầm, bị chấn động bởi cảnh tượng này!
Đương nhiên, bốn sứ giả dưới trướng thánh tôn không hề kinh ngạc. Bọn họ rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng đi theo bên cạnh thánh tôn, mở đường giúp hắn.
Thiên Tụ Đường được thành lập trên danh nghĩa thánh tôn. Trong mắt thánh tôn, nó cũng quan trọng không khác gì đệ tử thiên bẩm.
Vì vậy, bình thường Cố Tàn Mặc - người lãnh đạo tối cao của Thiên Tụ Đường vẫn liên lạc với bốn sứ giả môn hạ của thánh tôn. Đương nhiên, đó chỉ là một chút liên lạc nhỏ mà thôi.
Bất cứ lúc nào Thiên Tụ Đường có trường hợp cần thánh tôn giải quyết, Cổ Tàn Mặc đều cố gắng liên lạc với sứ giả Tưởng Thiện, nhưng vị sứ giả Tưởng Thiện cực kỳ khó đối phó, thậm chí còn khó hơn cả tiểu quỷ dưới trướng Diêm Vương.
Mỗi lần khi ông ta cần sứ giả Tưởng Thiện truyền đạt tin tức cho thánh tôn, sứ giả Tưởng Thiện đều đáp lại ông ta một chữ: Chờ. Sau đó thì không có bất luận câu trả lời nào nữa.
Hoặc là để ông ta vất vả chờ đợi mấy ngày, thậm chí là mấy tháng, cuối cùng sứ giả Tưởng Thiện tới cũng chỉ để lại một câu: Tự mình giải quyết!
Điều này khiến cho Cổ Tàn Mặc nghi ngờ, sứ giả Tưởng Thiện căn bản không hề bẩm báo với thánh tôn!
(Mộc Phong nước mắt thành sông: Thật oan uổng cho hắn! Mỗi lần hắn đều cố gắng hết sức bẩm báo với thánh tôn, nhưng thánh tôn đại nhân quá thâm trầm, căn bản không hề trả lời, nhiều nhất chỉ đưa ra bốn chữ "tự mình giải quyết", hắn cũng chỉ có thể truyền đạt nguyên lời nói đó. Bốn sứ giả bọn họ chưa bao giờ kiếm tiền qua trung gian, cũng chưa bao giờ tham ô hay nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm...... Tuy nhiên, đối với hầu hết mọi người, bọn họ đều trở thành tiểu quỷ khó chiều nhất, ngay cả những đệ tử thiên bẩm khác cũng hận bọn họ đến nỗi nghiến răng......)
Cứ như vậy, Cổ Tàn Mặc lựa chọn không bẩm báo sự tình với bốn sứ giả nữa.
Ngay cả khi ông ta bẩm báo, ông ta cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Chính vì như vậy, chuyện của Cố Tích Cửu, Cổ Tàn Mặc cũng không bẩm báo với thánh tôn trước, ông ta nghĩ mình cứ tự giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi mới bẩm báo.
Hơn nữa, đây cũng là tâm tư của Cố Tàn Mặc. Cố Tích Cửu nổi tiếng là đệ tử thánh tôn, nếu nàng không tự mình muốn rời đi, ông ta sẽ không thể nào đuổi nàng đi.
Hiện tại xảy ra việc này, mặc dù hai học sinh chết thảm khiến ông ta đau đớn đến nỗi muốn dậm chân, nhưng ông ta vừa lúc có thể dùng cơ hội này để đuổi người đi.
~~~Hết chương 509~~~
Danh sách chương