Edit & Dịch: Emily Ton.

Cố Thiên Tình hơi gật gật đầu.

Mặc dù sắc mặt Dung Ngôn vốn không được tốt, ánh mắt cũng hơi phù phiếm, giờ phút này khi nhìn thấy cố Thiên Tình gật đầu, ánh mắt hắn sáng lên, có vẻ tự tin lên không ít.

Sự tình lần này là do hắn hợp mưu cùng với Cố Thiên Tình. Đêm qua, Cố Thiên Tình đã lặng lẽ cất giấu một vật dưới giường của Cố Tích Cửu. Cố Thiên Tình gật đầu chính là muốn tỏ vẻ vật kia đã được nàng đặt ở nơi đó, ý nói Dung Ngôn không cần phải lo lắng ——

Cố Tích Cửu tất nhiên đều đem biểu tình và động tác của bọn họ thu vào trong mắt, cười lạnh trong lòng.

Để cho bọn họ đắc ý thêm một lát, nàng muốn đợi xem lát nữa bọn họ còn cười nổi không!

"Cố Lục tiểu thư, ngươi có lo lắng hay không?" Cố Tích Cửu đang có chút thất thần, bên tai không đề phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói giống như gió xuân. Giọng nói này cách nàng không đầy một thước!

Nàng quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy vị Vương gia Dung Triệt phong lưu như hoa đang đứng bên cạnh người mình, mỉm cười nhìn nàng.

...... Hắn khi nào thì dựa gần nàng như vậy?! Nàng cư nhiên không phát hiện ra! Xem ra vị Vương gia đẹp như hoa này còn có một thân công phu xuất quỷ nhập thần!

Cố Tích Cửu bất động thanh sắc bước về phía bên cạnh hai bước, kéo ra chút khoảng cách với hắn, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Có gì phải lo lắng? Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!"

"Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, những lời này quả thực không tồi, có ấn tượng!" Dung Triệt nhẹ nhàng xếp quạt, thay đổi chủ đề: "Đôi khi ngươi không làm chuyện trái với lương tâm, nhưng lại không có nghĩa là người khác không làm chuyện trái với lương tâm. Thí dụ như có người đặt một vật gì đó ở trong viện ngươi trước mà không thông báo với ngươi. Ngươi dù sao cũng sống ở nơi này một mình, nơi nào có thể nhìn thấy qua? Thật sự nếu có cái gì đó nhảy ra, cho dù ngươi có một trăm cái mồm cũng không nói rõ được."

Hắn nói những lời này rõ ràng là có ý gì đó. Trong viện này trừ bỏ vài vị nữ tử trẻ tuổi, cơ hồ đều là những cây gậy già trà trộn chốn quan trường, người nào sẽ không thể nghe ra ẩn ý trong lời nói đó? Dung Ngôn, Cố Thiên Tình, Cố phu nhân đều hơi đổi sắc mặt.

Dung Ngôn miễn cưỡng cười nói: "Bát hoàng huynh nói lời này, tuy rằng viện của Tích Cửu rất u tĩnh, nhưng Tướng quân phủ phòng thủ nghiêm ngặt, làm sao có thể để cho bất luận kẻ nào ra vào? Làm sao có người có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào trong viện Tích Cửu muội muội cố ý đặt vật gì đó để vu oan? Lời này dường như không hợp lý."

Dung Triệt chạm nhẹ cây quạt trên bả vai Dung Ngôn một cái: "Tiểu Thập Nhị, ngươi không hiểu, đôi khi kẻ trộm bên ngoài khó tiến vào, nhưng cướp trong nhà khó phòng a."

Dung Ngôn: "......" Hắn khụ một tiếng: "Những lời này của Bát hoàng huynh càng thêm không ổn, việc này quan hệ đến danh dự của Tướng quân phủ. Người trong Tướng quân phủ không thể tự mình hắt bát nước bẩn lên Tướng quân phủ như vậy? Đối với hắn có chỗ nào tốt? Căn bản là không có động cơ."

Dung Triệt mỉm cười: "Điều này thế nhưng khó nói, hai gã mật báo còn không phải là tôi tớ trong Tướng quân phủ hay sao? Có người vì đạt được mục đích nào đó, khó đảm bảo sẽ không làm ra sự tình như vậy."

Dung Ngôn rốt cuộc mới chỉ 16 tuổi, không có nhiều kinh nghiệm giang hồ, trong lòng hắn có quỷ, vừa bị Dung Triệt nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú có chút biến xanh, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: "Điều này thật kỳ lạ, hãm hại Tích Cửu muội muội thì có gì tốt? Tiểu đệ thật sự không nên nghĩ như thế."

Đôi mắt hoa đào của Dung Triệt không ngừng lưu chuyển ở trên người Dung Ngôn. Dung Ngôn nhìn thấy thì trong lòng không thoải mái, hắn đang muốn mở miệng, Dung Triệt đã chậm rãi nói: "Thập Nhị đệ, ngươi gần đây rất tuyệt, nghe nói nhiều tiểu thư khuê các đang thực sự ái mộ ngươi. Tuy nhiên, ngươi lại sớm có hôn ước cùng với Cố Lục tiểu thư, điều này khó tránh khỏi khiến cho các nàng bị bóp cổ tay, hận không thể thay thế......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện