Giọng nói của hắn rất dễ chịu, nhưng lời nói lại sắc bén như dao.
Nếu như một tiểu cô nương bị hắn nói một câu như vậy, đoán chừng sẽ đỏ mặt tía tai thật lâu, lòng tự trọng cũng chịu đủ đả kích, sẽ cúi đầu bởi vì xấu hổ.
Nhưng Cố Tích Cửu căn bản không thèm để ý, nàng vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn hắn.
Đế Phất Y lại liếc mắt nhìn nàng một cái, trên khuôn mặt tuấn tú cười giống như không cười, giọng nói thật ra tương đối dịu dàng: "Ngươi tự xưng có được thiên bẩm?"
"Đúng vậy, một số kỹ năng của ta là do người trong mộng truyền thụ, có lẽ đó là thiên bẩm." Cố Tích Cửu trả lời rất xảo quyệt.
Ánh mắt Long Tư Dạ rất phức tạp nhìn thoáng qua Cố Tích Cửu, quay đầu chắp tay nói với Đế Phất Y: "Nàng có lẽ không phải là thiên bẩm, mà là...... mà là...... Có lẽ là có cao nhân đắc đạo nào đó thấy nàng là một hạt giống tốt, vì vậy nên ở trong mộng đã truyền thụ một số y thuật và công phu cho nàng. Rốt cuộc nàng vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu được thiên bẩm và điều này khác nhau, vì vậy luôn bị nhầm lẫn."
Đế Phất Y cười, hắn dường như rất thích cười: Lần này tiếng cười lại rất lười biếng: "Long tông chủ thật ra rất hiếm khi nói chuyện giúp người, hay là Long tông chủ có gì đó sâu xa với nàng?"
Long Tư Dạ bất động thanh sắc, nói với giọng rất nhẹ: "Không có gì sâu xa, chẳng qua ta thấy hài tử này là hạt giống tốt, muốn nhận nàng làm đồ đệ mà thôi."
"Hài tử thiên bẩm mà ngươi cũng dám thu nhận?" Đế Phất Y cười như không cười.
"Ta đã nói rồi, nàng chưa chắc đã là thiên bẩm." Long Tư Dạ không cam lòng yếu thế.
"Nàng có thiên bẩm hay không là trách nhiệm bổn toạ xác minh, không phải do ngươi định đoạt." Đế Phất Y cười ưu nhã, giọng nói thì khá dịu dàng, nhưng lời nói lại không: "Nếu nàng đã tự xưng là thiên bẩm, bổn tọa tất nhiên muốn kiểm tra nàng một chút. Nếu như nàng là đệ tử thiên bẩm, ngươi không thể thu nhận nàng làm đồ đệ. Nếu nàng không phải, ta sẽ trị nàng tội vọng ngôn thiên bẩm, phế công lực toàn thân, ném vào rừng rậm ám hắc, sống chết phụ thuộc vào may mắn của nàng. Ngươi vẫn không thể thu nhận nàng làm đồ đệ."
Long Tư Dạ nhíu mày: "Tả thiên sư, nàng vẫn còn là hài tử! Lời của hài tử không cần để ý, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?"
Đế Phất Y thờ ơi nói: "Ở Tinh Nguyệt đại lục, cho dù là hài tử cũng biết hai chữ "thiên bẩm" không thể nói bậy, nếu đã nói ra thì sẽ phải gánh vác hậu quả tương ứng."
"Đúng vậy, đúng vậy." Dung Sở vẫn luôn ở bên cạnh rốt cuộc có thể mở miệng: "Năm đó một tiểu oa nhi mới tám tuổi cũng từng vọng ngôn thiên bẩm, bị Tả thiên sư trắc nghiệm ra là giả. Nó cũng bị phế bỏ toàn thân linh lực ngay tại hiện trường, sau đó bị ném vào rừng rậm ám hắc làm phân bón hoa. Hiện tại tất nhiên không thể làm việc thiên vị. Long tông chủ vẫn nên tránh ra, hãy để Tả thiên sư trắc nghiệm trước rồi lại nói tiếp. Có lẽ nàng là thật thì sao?"
Trong giọng nói của Dung Sở có chút vui sướng khi người gặp họa, chẳng qua lời hắn nói còn chưa xong đã bị thân lão tử Tuyên Đế trực tiếp ngắt lời: "Dung Sở, câm miệng! Trước mặt Tả thiên sư và Long tông chủ mà ngươi cũng có gan nói chen vào?"
Dung Sở: "......" Hắn giống như nghĩ tới điều gì, trên trán toát ra mồ hôi lạnh! Tính tình của Tả thiên sư hỉ nộ bất thường nhất, cũng bực nhất khi có người nói lung tung chen vào.
Nghe nói Triều Dương Quốc có một vị thế tử hầu gia đã từng hơi lớn tiếng khi nói chuyện với người khác trong khi Tả thiên sư đang nói chuyện, Tả thiên sư đã ra lệnh cắt mất nửa cái lưỡi, cho tới bây giờ vị thế tử hầu gia kia vẫn không thể nói rõ......
Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán Dung Sở lại ứa ra càng nhiều, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đế Phất Y một cái, nhưng hắn ta lại đối diện với một cặp mắt đang cười!
Dung Sở lo lắng trong lòng, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Đế Phất Y chỉ mỉm cười như cơn mưa xuân: "Tứ hoàng tử gần đây thật là xuân phong đắc ý, có phải cảm thấy bản thân mình có tư cách bước lên cửu ngũ chí tôn hay không? Cảm thấy có thể ngồi cùng bàn ăn với bổn tọa, vì vậy khi nói chuyện mới không cố kỵ như vậy?"
Nếu như một tiểu cô nương bị hắn nói một câu như vậy, đoán chừng sẽ đỏ mặt tía tai thật lâu, lòng tự trọng cũng chịu đủ đả kích, sẽ cúi đầu bởi vì xấu hổ.
Nhưng Cố Tích Cửu căn bản không thèm để ý, nàng vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn hắn.
Đế Phất Y lại liếc mắt nhìn nàng một cái, trên khuôn mặt tuấn tú cười giống như không cười, giọng nói thật ra tương đối dịu dàng: "Ngươi tự xưng có được thiên bẩm?"
"Đúng vậy, một số kỹ năng của ta là do người trong mộng truyền thụ, có lẽ đó là thiên bẩm." Cố Tích Cửu trả lời rất xảo quyệt.
Ánh mắt Long Tư Dạ rất phức tạp nhìn thoáng qua Cố Tích Cửu, quay đầu chắp tay nói với Đế Phất Y: "Nàng có lẽ không phải là thiên bẩm, mà là...... mà là...... Có lẽ là có cao nhân đắc đạo nào đó thấy nàng là một hạt giống tốt, vì vậy nên ở trong mộng đã truyền thụ một số y thuật và công phu cho nàng. Rốt cuộc nàng vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu được thiên bẩm và điều này khác nhau, vì vậy luôn bị nhầm lẫn."
Đế Phất Y cười, hắn dường như rất thích cười: Lần này tiếng cười lại rất lười biếng: "Long tông chủ thật ra rất hiếm khi nói chuyện giúp người, hay là Long tông chủ có gì đó sâu xa với nàng?"
Long Tư Dạ bất động thanh sắc, nói với giọng rất nhẹ: "Không có gì sâu xa, chẳng qua ta thấy hài tử này là hạt giống tốt, muốn nhận nàng làm đồ đệ mà thôi."
"Hài tử thiên bẩm mà ngươi cũng dám thu nhận?" Đế Phất Y cười như không cười.
"Ta đã nói rồi, nàng chưa chắc đã là thiên bẩm." Long Tư Dạ không cam lòng yếu thế.
"Nàng có thiên bẩm hay không là trách nhiệm bổn toạ xác minh, không phải do ngươi định đoạt." Đế Phất Y cười ưu nhã, giọng nói thì khá dịu dàng, nhưng lời nói lại không: "Nếu nàng đã tự xưng là thiên bẩm, bổn tọa tất nhiên muốn kiểm tra nàng một chút. Nếu như nàng là đệ tử thiên bẩm, ngươi không thể thu nhận nàng làm đồ đệ. Nếu nàng không phải, ta sẽ trị nàng tội vọng ngôn thiên bẩm, phế công lực toàn thân, ném vào rừng rậm ám hắc, sống chết phụ thuộc vào may mắn của nàng. Ngươi vẫn không thể thu nhận nàng làm đồ đệ."
Long Tư Dạ nhíu mày: "Tả thiên sư, nàng vẫn còn là hài tử! Lời của hài tử không cần để ý, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?"
Đế Phất Y thờ ơi nói: "Ở Tinh Nguyệt đại lục, cho dù là hài tử cũng biết hai chữ "thiên bẩm" không thể nói bậy, nếu đã nói ra thì sẽ phải gánh vác hậu quả tương ứng."
"Đúng vậy, đúng vậy." Dung Sở vẫn luôn ở bên cạnh rốt cuộc có thể mở miệng: "Năm đó một tiểu oa nhi mới tám tuổi cũng từng vọng ngôn thiên bẩm, bị Tả thiên sư trắc nghiệm ra là giả. Nó cũng bị phế bỏ toàn thân linh lực ngay tại hiện trường, sau đó bị ném vào rừng rậm ám hắc làm phân bón hoa. Hiện tại tất nhiên không thể làm việc thiên vị. Long tông chủ vẫn nên tránh ra, hãy để Tả thiên sư trắc nghiệm trước rồi lại nói tiếp. Có lẽ nàng là thật thì sao?"
Trong giọng nói của Dung Sở có chút vui sướng khi người gặp họa, chẳng qua lời hắn nói còn chưa xong đã bị thân lão tử Tuyên Đế trực tiếp ngắt lời: "Dung Sở, câm miệng! Trước mặt Tả thiên sư và Long tông chủ mà ngươi cũng có gan nói chen vào?"
Dung Sở: "......" Hắn giống như nghĩ tới điều gì, trên trán toát ra mồ hôi lạnh! Tính tình của Tả thiên sư hỉ nộ bất thường nhất, cũng bực nhất khi có người nói lung tung chen vào.
Nghe nói Triều Dương Quốc có một vị thế tử hầu gia đã từng hơi lớn tiếng khi nói chuyện với người khác trong khi Tả thiên sư đang nói chuyện, Tả thiên sư đã ra lệnh cắt mất nửa cái lưỡi, cho tới bây giờ vị thế tử hầu gia kia vẫn không thể nói rõ......
Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán Dung Sở lại ứa ra càng nhiều, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đế Phất Y một cái, nhưng hắn ta lại đối diện với một cặp mắt đang cười!
Dung Sở lo lắng trong lòng, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Đế Phất Y chỉ mỉm cười như cơn mưa xuân: "Tứ hoàng tử gần đây thật là xuân phong đắc ý, có phải cảm thấy bản thân mình có tư cách bước lên cửu ngũ chí tôn hay không? Cảm thấy có thể ngồi cùng bàn ăn với bổn tọa, vì vậy khi nói chuyện mới không cố kỵ như vậy?"
Danh sách chương