Câu nói của hắn còn chưa rơi xuống, liền bị ném một mảnh vải trên mặt. Giọng nói lạnh lùng của tôn chủ vang lên: "Cút đi tra lai lịch của mảnh vải này cho ta, trong một canh giờ (2h) nếu tra không ra, ngươi lập tức có thể đi tìm chết!"
"Vâng!" Mộc Phong (沐风) không dám trì hoãn, hắn nhảy lên mang theo mảnh vải quay người lại và biến mất như bay.
Tôn chủ rốt cuộc khôi phục lại bình thường! Ba người khác đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Mộc Vũ (沐雨), Mộc Lôi (沐雷), Mộc Điện (沐电), ba người các ngươi trong phạm vi 20 dặm tra xét tung tích của một hài tử, ước chừng 10 tuổi, trên người có bào phục của bản tôn. Sau khi tìm được thì giết ngay tại chỗ!"
Ba người nhìn nhau một lúc, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh dị.
Tôn chủ luôn yêu thích sạch sẽ cực độ, phàm là đồ vật hắn từng sử dụng qua, cho dù là hủy đi cũng tuyệt đối sẽ không giao cho người khác, áo choàng của hắn vì sao lại ở trên người của một hài tử? "Tôn chủ, đứa bé kia —— là nam hay là nữ?" Mộc Vũ đánh bạo hỏi một câu.
Giọng nói của tôn chủ lạnh lẽo vang lên: "Vô luận là nam hay nữ, giết không tha!."
Quần áo tôn chủ rơi vào trong tay nhân gia, mà tôn chủ cư nhiên còn không biết nhân gia là nam hay là nữ ——
Chẳng lẽ là bị trộm đi? Còn có người có thể đánh cắp đồ từ trong tay tôn chủ?
Quá —— quá nghịch thiên!
Trong lòng ba người đều hiếu kỳ đến nỗi có thể hại chết miêu, bất quá bọn họ cũng không dám dò hỏi, đáp ứng một tiếng, thân hình chợt lóe, phân công nhau bắt đầu tìm kiếm.
Vị tôn chủ đứng ở trong bóng đêm, gió núi thổi lên quần áo trên người hắn bay múa phần phật, như để gió cuốn đi.
Đứa bé kia rời khỏi sơn động này chưa đủ nửa canh giờ (1h), lại không có linh lực, khẳng định là đi không nhanh. Ngay cả khi có thể chạy rất nhanh, cũng không thể chạy quá 20 dặm đường. Bản lĩnh tìm người của Mộc Vũ bọn họ không người nào có thể so sánh, bọn họ hẳn là rất nhanh liền có thể tìm ra hài tử đáng khinh kia ——
Trên đời này chưa có bất luận kẻ nào thấy qua diện mạo hắn, thấy qua diện mạo hắn thì chỉ có chết!
Hùng hài tử kia chẳng những đã nhìn thấy diện mạo hắn mà còn sờ soạng hắn một cách triệt để, càng nên bị đá đến địa ngục......
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Cố Tích Cửu bị tôn chủ phong làm hài tử đáng khinh, giờ phút này chẳng những đã chạy ra khỏi 20 dặm đường núi, mà còn đã đi vào trong thành. Giờ phút này đang rong chơi ở trong các cửa tiệm quần áo đã đóng cửa.
Thuật Thuấn Di của nàng không chịu hạn chế của bức tường không gian và những thứ tương tự, cho nên bức tường gạch rắn chắc của cửa tiệm quần áo, đại môn đóng chặt cũng không ngăn cản được bước chân nàng.
Cố Tích Cửu làm việc cực kỳ tinh tế, trong quá trình nàng xuống núi đã suy xét rõ ràng, vạn nhất cao nhân nào đó phát hiện ra không thấy quần áo của tượng ngọc, tất nhiên sẽ biết có người đã tiến vào, nói không chừng sẽ điều tra khắp nơi, mà nàng lại mặc một thân quần áo này rất dễ dàng bị phát hiện, chi bằng đổi sang quần áo bình thường sẽ an toàn hơn.
Quy mô của cửa hàng này không hề nhỏ, quần áo các màu rực rỡ muôn màu, Cố Tích Cửu tùy ý tìm một lúc, liền tìm được một bộ thích hợp để mình mặc. Sau một lát mặc xong, lúc này mới dùng thuật Thuấn Di đi ra ngoài, lại Thuấn Di ra khỏi thành.
Nàng buộc tấm áo bào màu trắng vào trên một cục đá lớn, sau đó ném xuống một con sông đào dùng để bảo vệ thành ——
Nàng vỗ vỗ tay, như vậy thì thần không biết quỷ cũng không hay. Chỉ tiếc cho một chiếc áo choàng đẹp......
Ngày mai còn có một hồi tuồng muốn xướng, nàng cũng nên trở về nghỉ ngơi, bảo dưỡng tinh thần.
......
Đêm đã khuya, đám người Mộc Lôi đã tìm tất cả các đường núi xung quanh trong vòng 30 dặm, đừng nói là hài tử mặc áo choàng của tôn chủ, ngay cả thỏ hoang cũng không tìm được hai con!
Bọn họ lại không biết hơi thở của hài tử kia, cũng không cách nào thả chó săn ra để tìm kiếm theo mùi vị.
"Vâng!" Mộc Phong (沐风) không dám trì hoãn, hắn nhảy lên mang theo mảnh vải quay người lại và biến mất như bay.
Tôn chủ rốt cuộc khôi phục lại bình thường! Ba người khác đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Mộc Vũ (沐雨), Mộc Lôi (沐雷), Mộc Điện (沐电), ba người các ngươi trong phạm vi 20 dặm tra xét tung tích của một hài tử, ước chừng 10 tuổi, trên người có bào phục của bản tôn. Sau khi tìm được thì giết ngay tại chỗ!"
Ba người nhìn nhau một lúc, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh dị.
Tôn chủ luôn yêu thích sạch sẽ cực độ, phàm là đồ vật hắn từng sử dụng qua, cho dù là hủy đi cũng tuyệt đối sẽ không giao cho người khác, áo choàng của hắn vì sao lại ở trên người của một hài tử? "Tôn chủ, đứa bé kia —— là nam hay là nữ?" Mộc Vũ đánh bạo hỏi một câu.
Giọng nói của tôn chủ lạnh lẽo vang lên: "Vô luận là nam hay nữ, giết không tha!."
Quần áo tôn chủ rơi vào trong tay nhân gia, mà tôn chủ cư nhiên còn không biết nhân gia là nam hay là nữ ——
Chẳng lẽ là bị trộm đi? Còn có người có thể đánh cắp đồ từ trong tay tôn chủ?
Quá —— quá nghịch thiên!
Trong lòng ba người đều hiếu kỳ đến nỗi có thể hại chết miêu, bất quá bọn họ cũng không dám dò hỏi, đáp ứng một tiếng, thân hình chợt lóe, phân công nhau bắt đầu tìm kiếm.
Vị tôn chủ đứng ở trong bóng đêm, gió núi thổi lên quần áo trên người hắn bay múa phần phật, như để gió cuốn đi.
Đứa bé kia rời khỏi sơn động này chưa đủ nửa canh giờ (1h), lại không có linh lực, khẳng định là đi không nhanh. Ngay cả khi có thể chạy rất nhanh, cũng không thể chạy quá 20 dặm đường. Bản lĩnh tìm người của Mộc Vũ bọn họ không người nào có thể so sánh, bọn họ hẳn là rất nhanh liền có thể tìm ra hài tử đáng khinh kia ——
Trên đời này chưa có bất luận kẻ nào thấy qua diện mạo hắn, thấy qua diện mạo hắn thì chỉ có chết!
Hùng hài tử kia chẳng những đã nhìn thấy diện mạo hắn mà còn sờ soạng hắn một cách triệt để, càng nên bị đá đến địa ngục......
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Cố Tích Cửu bị tôn chủ phong làm hài tử đáng khinh, giờ phút này chẳng những đã chạy ra khỏi 20 dặm đường núi, mà còn đã đi vào trong thành. Giờ phút này đang rong chơi ở trong các cửa tiệm quần áo đã đóng cửa.
Thuật Thuấn Di của nàng không chịu hạn chế của bức tường không gian và những thứ tương tự, cho nên bức tường gạch rắn chắc của cửa tiệm quần áo, đại môn đóng chặt cũng không ngăn cản được bước chân nàng.
Cố Tích Cửu làm việc cực kỳ tinh tế, trong quá trình nàng xuống núi đã suy xét rõ ràng, vạn nhất cao nhân nào đó phát hiện ra không thấy quần áo của tượng ngọc, tất nhiên sẽ biết có người đã tiến vào, nói không chừng sẽ điều tra khắp nơi, mà nàng lại mặc một thân quần áo này rất dễ dàng bị phát hiện, chi bằng đổi sang quần áo bình thường sẽ an toàn hơn.
Quy mô của cửa hàng này không hề nhỏ, quần áo các màu rực rỡ muôn màu, Cố Tích Cửu tùy ý tìm một lúc, liền tìm được một bộ thích hợp để mình mặc. Sau một lát mặc xong, lúc này mới dùng thuật Thuấn Di đi ra ngoài, lại Thuấn Di ra khỏi thành.
Nàng buộc tấm áo bào màu trắng vào trên một cục đá lớn, sau đó ném xuống một con sông đào dùng để bảo vệ thành ——
Nàng vỗ vỗ tay, như vậy thì thần không biết quỷ cũng không hay. Chỉ tiếc cho một chiếc áo choàng đẹp......
Ngày mai còn có một hồi tuồng muốn xướng, nàng cũng nên trở về nghỉ ngơi, bảo dưỡng tinh thần.
......
Đêm đã khuya, đám người Mộc Lôi đã tìm tất cả các đường núi xung quanh trong vòng 30 dặm, đừng nói là hài tử mặc áo choàng của tôn chủ, ngay cả thỏ hoang cũng không tìm được hai con!
Bọn họ lại không biết hơi thở của hài tử kia, cũng không cách nào thả chó săn ra để tìm kiếm theo mùi vị.
Danh sách chương