Trong lòng Noãn Noãn tràn ngập nghi ngờ, mới lúc đầu nàng còn cho là Long Khê hi vọng mình cứu Như phi. Nếu quả thật có thể giải Tấc tương tư, vậy không chừng Mẫu hậu Long Khê cũng có thể cứu sống. Nhưng lại nhìn vẻ mặt Long Khê lúc này rõ ràng là ẩn chứa điều gì đó không thể nói ra. Rốt cuộc Noãn Noãn không biết là nên cứu hay không nên cứu.

Long Khê ngồi xếp bằng bên cạnh nàng giống như là ngủ thiếp đi, ngũ quan tuyệt mỹ giống như được điêu khắc từ đá, đẹp đẽ đến cực kỳ.

Noãn Noãn đứng ở bên cạnh hắn đang do dự thì ở xa xa truyền đến tiếng chém giết. Trong lòng Noãn Noãn rối loạn, nàng nhanh chân đi ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh Như phi ngắt vài cành hoa Mạn Châu Sa rồi lại trở về gian phòng.

Giờ phút này nàng phải làm chút gì mới không lo lắng cho Mộ Dung Thánh Anh nữa.

Long Khê mở mắt, ngắm nhìn người nữ nhân bên cạnh, đôi môi khổ sở nhếch lên, trong lòng Noãn Noãn vẫn có người nam nhân kia.



Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tiến vào Càn Khôn điện: “Hoàng huynh, Long Khê cùng Hoàng hậu đang ở Linh Thứu cung.”

Người nam nhân đang nắm bản đồ quân sự tay trở nên cứng đờ lại, hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra chút khổ sở: “Long Khê rốt cuộc cũng đến rồi.”

“Hoàng huynh không đem Hoàng hậu trở về sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên mở miệng.

“Thập Nhất, ngươi lại hành động theo cảm tính rồi. Thánh Ly chuẩn bị công phá cửa thành, ngươi còn muốn quản nhiều việc như vậy sao?” Mộ Dung Thánh Anh cố gắng để cho mình trở nên tỉnh táo, hắn lạnh lùng đi ra ngoài điện: “Mở cửa thành nghênh địch.”

Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn bóng dáng quyết liệt của người nam tử, hắn bỗng nhiên tức giận, dừng bước lại: “So với Hoàng huynh ta có chút trẻ con nhưng Hoàng huynh người không cảm thấy mình quá mức lý trí sao? Cũng bởi vì chuyện tình trong lòng người quá nhiều, gánh nặng trên vai quá nặng cho nên ngươi mới có thể đánh mất Noãn Noãn.”

Bước chân nam nhân hơi dừng lại rồi cuối cùng vẫn rời di.

Thập Nhất nói rất dúng, hắn là đem Noãn Noãn đẩy ra xa nhưng giờ phút này những việc hắn làm đều là muốn đem Noãn Noãn trở về. Hắn không còn là con nít chỉ biết dây dưa theo đuổi, hơn nữa hiện tại hắn sắp mất nước. Hắn muốn mang đến cho thần dân mình một đất nước ổn định, khi đó mới có thể buông bỏ những gánh nặng trên vai, thanh thản làm Kim Ưng cùng Noãn Noãn tiếu ngạo giang hồ.

Mặc dù biết đây là trốn tránh nhưng thân phận Mộ Dung Thánh Anh này quá bẩn thỉu rồi, không xứng với Noãn Noãn,

Nam nhân kiên định sải bước đi.

Chiến sự kéo dài một ngày một đêm, đến tờ mừ sáng thì bão tuyết đột nhiên ngừng lại, tầng mây nặng nề phá vỡ một góc trời, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất. Binh lính hai bên cũng mệt mỏi rồi nhưng căn bản vẫn còn khả năng chém giết, trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa có thể nhìn thấy được vết máu đỏ tươi cùng hàng loạt thi thể.

Quân đội thủ thành bởi vì có quân đội kinh thành tương trợ, hơn nữa còn có thế lực của Kim Ưng môn nên càng đánh càng hăng. Mà quân đội của Mộ Dung Thánh Ly vì đã phải chiến đấu hơn mười ngày nên đã sớm mệt mỏi. Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì càng làm tan rã ý chí chiến đấu của binh lính.

Trên sườn núi bên ngoài thành, có bốn bóng người được phủ áo đen đang lạnh lùng quan sát trận chiến này, mỗi người đều phát ra ánh sáng chiếm đoạt tàn nhẫn.

Đến lúc bọ ngựa bắt ve rồi, chính là giờ phút này.

Đúng lúc bôn bóng áo đen chuẩn bị hành động thì phía chân trời vang lên tiếng kèn hiệu.

“Cái đó là…..” Thanh Long nhỏ giọng mở miệng, nhìn về phương nam.

“Là kèn báo hiệu ngoại tộc xâm lấn, hướng đó là của Trọng Lâu…. Chẳng lẽ Trọng Lâu cũng muốn tới tranh giành bát cháo này?” Bạch Hổ thấp giọng nói.

Bốn người liếc nhìn nhau một cái, bọn họ đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.

Hai bên đang giao chiễn bỗng nhiên nghe thấy tiếng kèn thì tất cả đều dừng lại. Trời càng lúc càng sáng rõ, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Nửa tháng trước bọn họ có người vẫn còn là huynh đệ, vẫn còn nâng cốc nói cười, vậy mà giờ phút này lại trở thành kẻ thù muốn lấy mạng nhau.

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa nhìn về nới thật cao trên tường thành. Trên tường thành nam tử mặc áo giáp bạc trên tay cầm quân kỳ của Mộ Dung Vương Triều.

“Gia, không xong rồi, Trọng Lâu nhân cơ hội đem binh lính xâm lấn biên quan, chỉ một lát đã vượt qua được con sông, xâm nhập vào đất ta.” Một tên lính cấp tốc tới bẩm báo.

Tất cả binh sĩ đều sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn nhau.

Mộ Dung Thánh Ly lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Rút lui.”

Quân lính như thủy triều lui về sau ba mươi dặm, nguy khốn của Đô Thành coi như tạm thời được giải trừ.

Trọng Lâu nắm bắt tin tức rất nhanh, trong Hoàng cung, trong Ngự thư phòng, tất cả đại thần đều không khỏi lo lắng, vì vậy liền tiến hành thương nghị, rất nhanh chia thành hai phái, nhưng đại đa số đều muốn Mộ Dung Thánh Anh cùng Mộ Dung Thánh Ly liên kết.

“Liên kết?” Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng nhíu nhíu mày, hắn muốn liên thủ nhưng không phải là ở trong tình huống này, hắn muốn làm tan rã quân đội của Mộ Dung Thánh Ly trước.

“Hôm nay chúng ta đề nghị liên thủ tất nhiên sẽ ở thế hạ phong, hơn nữa Mộ Dung Thánh Ly còn là loạn thần tặc tử, chúng ta há có thể bao che?” Mộ Dung Thánh Khuynh kiên quyết không đồng ý. 

Mộ Dung Thánh Anh nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh một cái, hắn tự nhiên là biết Mộ Dung Thánh Khuynh đang lo lắng về cái gì, nhưng giờ phút này liên thủ không thể nghi ngờ gì nữa chính là đem giang sơn chấp tay đưa cho kẻ khác.

“Tục ngữ có câu, muốn dẹp loạn ở ngoài trước tiên phải bình ổn bên trong. Nếu như Hoàng thượng không chịu lùi về sau một bước thì Mộ Dung Vương Triều thì khó có thể giữ lại được. Huống chi Thánh Nguyên Vương gia cũng đã đem quân lui về sau 30 dặm, cũng có thể nhìn ra thành tâm của Vương gia.” Lỗ Trấn kiên quyết ủng hộ liên thủ.

Mộ Dung Thánh Khuynh cười lạnh nói: “Lão Thất cũng chưa phái người tới, Lỗ Trấn tướng quân làm sao biết lão Thất muốn liên thủ? Chẳng lẽ Lỗ Trấn tướng quân cùng lão Thất có quan hệ?”

Lỗ Trấn lập tức đỏ mặt lên: “Thập Nhất vương gia ngài không nên ngậm máu phun người, ta đối với Hoàng thượng tuyệt đối trung thành, có nhật nguyệt chứng giám.”

“Tốt lắm.” Mộ Dung Thánh Anh mở miệng cắt đứt sự tranh luận của hai người bọn họ: “Còn có thời gian mà tranh cãi, không bằng tập trung suy nghĩ kế hoạch ngăn địch.”

Lỗ Trấn vỗi vàng cúi đầu nhưng trong lòng không phục.

Sau một phút đồng hồ các vị đại thần liền lui ra, Vân Vụ cùng ba vị mĩ nam tháo xuống cải trang liền tề tựu ở trong Ngự thư phòng.

“Lấy được tin tức xác thực, Trọng Lâu đã đánh chiếm được biên quan, sản nghiệp Kim Ưng môn của chúng ta đã bị hủy trong phút chốc.” Vân Vụ vừa nói, thân thể trở nên run rẩy.

“Không ngờ Trọng Lâu lại thừa cơ hội mà tiến vào.” Mộ Dung Thánh Anh hung hăng vỗ long án: “Vân Vụ, ngươi dẫn các huynh đệ trở về, nghĩ biện pháp ngăn cản Trọng Lâu đại quân vượt qua.”

“Vùng biên quan này đều là cơ sở của chúng ta nhưng hiện tại đã bị tổn thất một nửa nên sợ rằng chưa chắc đã ngăn cản được” Vân Vụ mở miệng.

“Trẫm biết, nhưng ít nhất có thể kéo dài thời gian, ngươi yên tâm chuyện nơi này Trẫm sẽ nhanh chóng giải quyết, sớm đem binh tới trợ giúp cho các ngươi.”

Ba người Vân Vụ gật đầu một cái, thời gian hiện tại cấp bách không còn kịp khách sáo, tất cả đều lui ra cáo từ.

Bên trong Linh Thứu cung, Noãn Noãn đem Mạn Châu Sa lấy ra dung dịch tiến hành phân tích.

Long Khê nhìn Noãn Noãn mệt mỏi, chợt tiến lên kéo tay nàng: “Nghỉ ngơi một chút đi.” 

Noãn Noãn sững sờ, trực giác muốn kháng cự nhưng lại bị Long Khê kéo ra khỏi gian phòng.

Trờ đã sáng rồi, tiếng giết chóc cũng biết mất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ba bóng người bên ngoài Linh Thứu cung chợt lóe lên.

“Vân Vụ?” Noãn Noãn sững sờ, chợt lên tiếng, nàng tránh ra khỏi Long Khê, lập tức thi triển khinh công đuổi theo, la lớn: “Vân Vụ, Kim Ưng đang ở chỗ nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện