Mùng một tháng giêng.



Trời còn chưa sáng, khắp nơi lờ mờ tối , tiếng nước tí tách từ trong cung điện theo gió truyền tới, không nhanh không chậm kéo thành một chuỗi dài. Tư Đồ Cẩn chen qua giữa đám thái giám đang đi đi lại lại như con thoi, một canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ lên Thiên môn tiếp kiến văn võ bá quan, phiên vương liệt hầu, sứ thần các nước hải ngoại khắp nơi đổ về, đám thái giám của tư lễ giam bận bịu không ngớt, kẻ thì bưng nước đi thay trà trước ngự tiền, kẻ thì đang cẩn thận khom người đốt hương, ai cũng cắm cúi, tựa như con kiến chạy tới chạy lui dưới cung điện nguy nga. Thấy Tư Đồ Cẩn, họ không kịp hành lễ, vội gọi một tiếng "Đại đương đầu" liền cứ như vậy mà đi qua.



Thẩm Quyết đã dậy rồi. Y là người đứng đầu tư lễ giam, trăm quan bên dưới, y tất phải mặc mãng bào đeo loan đới, hầu hạ bên cạnh hoàng đế, mắt nhìn xuống đám quần thần mênh mông lẫn trong bụi trần dập đầu hô vạn tuế vang dội. Y trước nay không lề mề, thường đúng giờ mà rời phòng ngủ, mang theo một đoàn thái giám, đi cung nghênh tiểu hoàng đế còn đang ngái ngủ không rời được giường.



Tư Đồ Cẩn đi tới thượng phòng, đã có một đội người hầu ở ngoài cửa, có kẻ trên tay bưng khăn, kẻ thì nâng xà phòng, còn bưng chén nước súc miệng, chờ Thẩm Quyết thay xong triều phục bên trong, liền đi vào phục vụ.



Tư Đồ Cẩn gõ gõ cửa, thấp giọng nói: "Đốc chủ, ty chức có chuyện quan trọng cầu kiến."



"Đi vào." Tiếng Thẩm Quyết vang lên.



Tiểu thái giám đẩy cửa nối đuôi mà vào, Tư Đồ Cẩn đi chính giữa, Thẩm Quyết ngồi trên ghế cao, mãng bào nghiêm chỉnh gọn gàng, loan đới bên hông ngay ngắn, chỉ còn tóc chưa chải, mái tóc đen dài buông trên vai. Một tiểu thái giám cầm lược ngà voi đứng ở sau lưng chải tóc cho y, một người khác giơ gương cho y nhìn, còn có người đưa lên chén nước súc miệng cùng bột làm sạch răng, Thẩm Quyết vừa súc miệng vừa nghe Tư Đồ Cẩn đáp lời.



"Đêm qua ty chức nhận được mật báo, thám tử nằm vùng ở Ứng thiên phủ Hưng Khánh bang của chúng ta bị mất liên lạc, mùng một tháng chạp người trung gian có gặp hắn một lần, sau đó liền bặt vô âm tín, Đông Hán lật tung cả thành Nam Kinh cũng không tìm được."



Hưng Khánh Bang là đội hải vận lớn nhất Ứng Thiên Phủ, thường bôn ba giữa Giang Chiết và Kinh Tân, thời điểm xuân hạ ấm áp mặt sông không đóng băng, bọn họ còn có thể ra Sóc Bắc làm ăn. Đầu năm ngoái Thẩm Quyết cài vào ba thám tử ở Hưng Khánh Bang, trong đó có một người ngồi vị trí hàng đầu trong bang. Nhưng bắt đầu từ tháng mười một, tin tức từ ba người liên tục đứt gãy. Dựa theo kinh nghiệm ngày trước, hoặc là thân phận bại lộ, bị người của hắc đạo xử, hoặc là đã phản bội. Nhưng ba người đều cùng lúc bốc hơi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, tựa như chưa bao giờ tồn tại trên đời.



Thẩm Quyết cau mày, lấy khăn lau mặt, đứng lên khỏi ghế, cất bước ra cửa, "Những thám tử khác ở Ứng thiên phủ nói thế nào? Hưng Khánh bang giao dịch mật thiết với Lai Phúc bang, Lai Phúc bang bên đó có tin tức gì không?"



Tư Đồ Cẩn đi theo sau lưng Thẩm Quyết, nói: "Thám tử của Lai Phúc bang cũng mất dạng. Ngày hôm trước ty chức nhận được công văn từ Linh Châu vệ, thám tử của Dương Hà bang cũng mất tin tức. Đốc chủ, thám tử nằm vùng của chúng ta ở các đại bang... đều mất sạch."



Thẩm Quyết dừng bước chân, người theo phía sau cũng vội vàng ngừng lại. Thẩm Quyết nghiêng đầu nhìn về phía Tư Đồ Cẩn, nén giận nói: "Vì sao bây giờ mới báo?"



Tư Đồ Cẩn cúi đầu rũ mi, nói: "Giao ước ban đầu là sẽ chạm mặt nhau mỗi đầu tháng, những thám tử này muộn nhất là tháng mười một còn từng lộ diện. Sang tháng mười hai người nhận thông tin từ khắp nơi thấy mất liên lạc, đem tin tức báo lên, công văn chuyển về kinh sư, thông qua thẩm duyệt Đông Hán các cấp, phát hiện tin báo từ khắp nơi đều là thám tử mất tích, mới thấy có gì không đúng, mới chuyển lời tới ty chức, đã là tốc độ nhanh nhất, không dám có chút trì hoãn."



"Lần cuối cùng bọn họ xuất đầu lộ diện có khác thường?"



"Không có. Ty chức đều đã xem qua, theo như lời đều là các bang tranh đấu nội bộ, cũng không có gì không đúng." Tư Đồ Cẩn cau mày nói, "Chỉ có điều, ty chức chú ý tới một chuyện, mùng chín tháng mười Đông Hán tra ra một chiếc thuyền của Hưng Khánh bang lái về hướng kinh thành, lúc kiểm tra thực hư thì thuyền bỗng nhiên cháy, hàng hóa thiêu hủy hầu như không còn. Theo lời khai của Hưng Khánh bang, bọn họ buộn lậu rượu mạnh Dương Hà. Bây giờ ngẫm lại, trong đó e rằng có mờ ám."



Thẩm Quyết trầm mặc, thám tử mất tích không phải chuyện hiếm gặp, nằm vùng chốn hắc đạo vốn vạn phần hung hiểm, đám người hải vận kia trước nay giết người không nháy mắt, thám tử vô tình lộ chân tướng bị xử là chuyện bình thường. Danh sách các thám tử chỉ có y và Tư Đồ Cẩn nắm được, cũng tuyệt đối không thể lộ ra. Nhưng cũng không có khả năng phản bội, người nhà của bọn họ đều dưới mắt Thẩm Quyết, mạng mình có thể không cần, nhưng ngay cả người nhà cũng không lo sao?



Chẳng lẽ là...



Thẩm Quyết cau mày đi về phía trước, bước lên thiên nhai, tuyết trắng trắng ngần đọng dưới bàn chân. Thẩm Vấn Hành bỗng nhiên từ đối diện chầm chậm chạy tới, mặt mày ủ dột nói: "Cha nuôi, bệ hạ không chịu dậy, hỏi sáng nay có thể miễn triều không?"



Thẩm Quyết nhức đầu, giận dữ nói: "Đúng thật là suy nghĩ hão huyền, tháng giêng bái triều là phép tắc từ thời tổ tông, sao lại có thể miễn? Không chịu dậy cũng phải dậy, đợi một hồi ta đến nếu vẫn thấy nó ỷ lại trên giường, có tin hay không ta đem dư phục đập vào mặt nó!",



Thẩm Vấn Hành nghe mồ hôi đầm đìa, bản thân Thẩm Quyết tính tình cũng cương quyết ngạo mạn, tiểu hoàng đế lại cứ đụng vào họng đại bác của y, Thẩm Vấn Hành thật đúng là tin y có thể đem dư phục đập lên mặt hoàng đế. Thẩm Vấn Hành luôn miệng cười theo: "Cha nuôi bớt giận, bớt giận! Nhi tử tìm cách gọi bệ hạ thức dậy!"



Vừa nói liền vội vàng xoay người đi, Thẩm Quyết bỗng nhiên nói: "Chậm đã! Cách đại điển còn một canh giờ nữa, ngươi đi đến nội các gọi đám cẩu quan kia vào cung cho ta, liền nói bệ hạ không muốn ra mặt, để bọn họ đi nghĩ cách. Hừ, ta không được yên ổn, bọn họ cũng đường hòng ngon giấc!"



Thẩm Vấn Hành vui vẻ ra mặt, nói: "Vẫn là cha nuôi anh minh!" Liền khom người vội đi



Thẩm Quyết dừng một chút, nói với Tư Đồ Cẩn: "Còn ngươi, đem lão đại của Hưng Khánh bang trói vào kinh, tống vào lao. Hình phạt trong ngục nhiều như vậy, không sợ hắn không mở miệng. Gia gia ngược lại muốn xem một chút, trò vui bí mật của bọn chúng là cái gì, thà phá hủy cũng không để cho Đông Hán biết."



Tư Đồ Cẩn lại trầm ngâm đi đi lại lại: "Nếu chọc cho bên hải vận bạo động, e rằng đám quan văn lại lấy cớ tố đại tội, đốc chủ đến nay phải thận trọng mới được..."



Thẩm Quyết cười nhạt, "Gia gia mời hắn đến uống trà, không lấy tiền cũng không cần mạng, đám kẻ xấu này dám có gan bạo động, liền xử tội như loạn đảng! Truyền lệnh xuống, hầu hạ lão đại Hưng Khánh bang, nhất định phải dùng phương pháp chỉ thương bên trong không ảnh hưởng da thịt, để xem miệng hắn cứng, hay là đòn roi của gia gia cứng!"



Tư Đồ Cẩn dạ một tiếng, lại nói: "Người phái đến sơn tự Già Lam đã trở lại, những gì còn sót trong kho văn án sau khi Hạ Hầu liễm đốt đều đã chuyển vào kho, đồ đạc trong nhà hắn cũng đã chuyển đi ổn thỏa, chẳng qua di thư của Già Lâu La lúc trước hắn nói không tìm thấy, chỉ thấy còn dư lại ít sách vở đã bị chuột gặm, sợ rằng di thư cũng bị gặm hết rồi."



"Vậy thì thôi, các ngươi sắp xếp lại sổ sách trong kho văn thư, ta đi xem một chút. Hạ Hầu liễm còn ngủ, lát nữa ngươi đi gọi hắn, bảo hắn qua xem." Thẩm Quyết đi hai bước, lại nhớ tới chuyện tối hôm qua. Lúc Hạ Hầu Liễm ngủ cạnh y đều không có chút phòng bị, tựa như heo chết, quấy động thế nào cũng không tỉnh. Y lặng lẽ đem người kéo vào trong ngực, âm thầm nắm tay đến nghiền, đến bây giờ nhớ lại còn khiến mạch máu căng phồng.



Buổi sáng y phải dậy sớm, sợ đánh thức Hạ Hầu Liễm, lúc canh ba liền đổi phòng. Bây giờ nội các bên kia còn đang đi dỗ tiểu hoàng đế, y cũng không cần phải gấp gáp nữa. Lòng dẫn dần ngứa ngáy, nghĩ xem có nên qua xem Hạ Hầu Liễm một chút không. Nghĩ một hồi vẫn là thôi, tránh việc dính ở đó không dứt ra được lại lỡ việc.



Tư Đồ Cẩn đi rồi, Thẩm Quyết mới chậm rãi hướng về phía Càn thanh cung. Trời dần sáng, ngói xanh uốn lượn hiện rõ dưới ánh ban mai, mặt đất tuyết phủ trắng ngần, tường đỏ quanh co trùng điệp, phản chiếu cả một thế giới sáng tỏ. Lòng y bỗng nhiên quang đãng, mùng một đầu năm, hết thảy như bắt đầu lại, hết thảy tựa như đều có hy vọng. Không quan trọng, y nghĩ, chỉ cần Hạ Hầu liễm ở bên y, vô luận là triều thần hay Già Lam, y đều sẽ có biện pháp đối phó.



Đi được một đoạn, chợt nhìn thấy phía trước có một tiểu cô nương ngồi ở tiền môn. Nàng mặc áo bào đỏ sậm, quần lụa trắng, trên cổ quấn khăn lông cáo, trong tay ôm một chiếc diều giấy hình con cọp. Nàng có một đôi mắt đen to tròn, đen đến quá mức, tuyết lất phất qua gương mặt nhìn tựa như một tiểu pháp sư.



Thẩm Quyết nhíu mày, cô nương này y biết, nàng là bắc hầu* của Sóc Bắc Liêu Đông, dòng họ Bách Lý, tên một chữ Diên. Nói đến cũng thật kì quái, một nữ oa oa mới mười hai tuổi, lại lên làm một phe quân hầu. Trong lịch sử Đại kỳ cũng có nữ hầu, nhưng một tiểu nha đầu còn chưa biết cài trâm lại lên hàng Hầu gia thì là lần đầu. Thân thế cô nương này cũng thê thảm, mấy năm trước Sóc Bắc loạn lạc, phụ mẫu huynh đệ đều lần lượt nhiễm bệnh cưỡi hạc về tây, chỉ còn lại lẻ loi mình nàng, nên vị trí bắc hầu cũng chỉ có thể rơi lên đầu nàng.



*Hầu: đứng thứ hai trong ngũ tước



Cuối năm ngoài nàng đã đến kinh thành. Lâm Bắc Hầu, nghe là một Hầu gia, thật ra cùng chỉ tốt hơn so với dân thường một chút. Không có gì quyền thế, là một hư hàm, trong kinh tùy tiện nhảy ra một người cũng có thể đàn áp nàng, người bên dưới chỉ biết nhìn đến đĩa thức ăn, dĩ nhiên là lãnh đạm với nàng.



Lâm Bắc Hầu có một phủ đệ trong kinh thành, nhưng bỏ hoang đã lâu, nàng tá túc ở dịch trạm, lại còn bị quan viên trong kinh tính kế đến tận phòng. Thẩm Quyết nghe nói, tấu dâng Hoàng thượng, đem nàng tiến cung, cũng bị người ta cố tình chậm trễ.



Chẳng qua Thẩm Quyết chưa từng đối mặt nói chuyện với nàng, không biết cô nương này tính tình thế nào. Bởi vì tiểu hoàng đế kia, y cứ nhìn thấy trẻ con liền nhức đầu, cũng không muốn để ý đến nàng. Nhưng dẫu sao người đã ngay bên cạnh, không thể làm như không nhìn thấy. Thẩm Quyết nhếch ra một nụ cười khách sáo, tiến lên hành một lễ nói: "Mới sáng sớm, sao tiểu quân hầu một mình ngồi chỗ này?"



Bách Lý Diên ngẩng đầu lên, đôi mắt hắc bạch phân minh mở tròn nhìn Thẩm Quyết, đáp: "Ta đi thả diều, thả rồi thả, liền lạc đường."



Trẻ con đúng thật là thứ phiền phức, sáng sớm thả diều cái gì? Thẩm Quyết trong lòng chán ghét, ngoài mặt bình thản, khom người nói: "Thần đưa ngài trở về?"



" Được." Nữ tử xách diều đứng lên, tuyết phủ một lớp dầy trên đất, nàng hết sức mà bước đi, rất tự nhiên bám lấy tay Thẩm Quyết, "Ta sợ ngã, xưởng thần dắt ta."



Thẩm Quyết bình thường không thích người ngoài đụng chạm y, nhưng nha đầu này đã túm lấy, y không cách nào hất ra, chỉ đành cứ trống rỗng như vậy mà đi. Có lẽ là ngồi trong gió đã lâu, tay nữ tử rất lạnh, lạnh tưa như băng. Tay y cũng lạnh, hai bàn tay sương tuyết chạm vào nhau, chẳng cảm nhận được chút nhiệt độ nào.



Nàng một mình đi thả diều, lại không có cung nữ thái giám đi theo. Thẩm Quyết cúi đầu nhìn nàng, nàng kéo con diều lớn thất thểu mà đi, rũ đầu không lên tiếng, ngược lại ra dáng một cô nương ít nói dịu dàng, so với tiểu hoàng đế tốt hơn nhiều. Thẩm Quyết đem áo choàng trên người cởi ra, khoác lên lên người nàng, lại giúp nàng cầm lấy con diều.



Nàng do dự một hồi mới đem diều đưa ra, Thẩm Quyết hỏi nàng: "Diều này quan trọng vậy sao?"



Bách Lý Diên gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Là ca ca làm cho ta chơi."



Vị ca ca kia của nàng vắn số mấy năm trước đã chết trong đại dịch đậu mùa, nàng lại cứ thế ôm con diều từ Sóc Bắc tới tận kinh thành, thật là đáng thương. Thẩm Quyết lại hỏi: "Người trong cung có hầu hạ người vừa ý không? Điện hạ nếu không hài lòng, cứ nói với thần."



Nàng không lên tiếng nữa, ước chừng là sợ đắc tội người khác, phục vụ không tốt cũng không dám nói. Vậy thì đổi một nhóm người phục vụ đi, cũng chỉ là đổi vài con người, đối với Thẩm Quyết mà nói chỉ là chuyện bé như hạt vừng.



Thẩm Quyết dắt tay nàng đến cửa, cung nữ thái giám thấy Thẩm Quyết cùng Bách Lý Diên, rối rít xông tới, quỳ xuống phát run trong tuyết. Bọn họ không xem Bách Lý Diên ra gì, có lẽ là sợ Thẩm Quyết trách phạt, run lên cầm cập, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch. Thẩm Quyết cau mày nhìn một hồi, nói: "Đúng là một lũ không có lương tâm, lát nữa đại điển kết thúc, đều đi xuống lĩnh roi phạt!"



Cung nữ thái giám vâng dạ liên hồi, vẫn là phát run. Thẩm Quyết hành lễ với Bách Lý Diên, nói: "Thần xin cáo lui, điện hạ cũng nhanh chóng thu xếp, chớ để lỡ giờ."



Bách Lý Diên nói được, giơ tay lên nhận lấy diều trong tay thái giám, thái giám kia lại không cẩn thận, tay áo móc vào khung diều, kéo rách một mảnh.



Thái giám vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: "Quân hầu thứ tội!"



Bách Lý Diên nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi làm hỏng diều ca ca tặng cho ta rồi."



Thẩm Quyết nói: "Điện hạ chớ gấp, thần sai cung nữa phường thêu đến, chỗ rách này không lớn, có thể sửa được."



"Xưởng thần, ngươi sẽ giết hắn chứ?" Bách Lý Diên ngẩng đầu nhìn Thẩm Quyết, tròng mắt đen thui trong suốt như nước.



Tiếng xấu của y đã đến loại trình độ này ư? Thẩm Quyết trấn an nàng nói: "Tất nhiên là không, chỉ trách phạt chút mà thôi."



"Vậy sao, ta còn tưởng rằng xưởng thần là kẻ khốn, không nghĩ tới hóa ra ngài lại là người tốt." Bách Lý Diên cúi đầu khẽ nói. Thẩm Quyết nhất thời không phản ứng kịp, y đã gặp nhiều người, lại chưa từng gặp ai không biết nói chuyện như nàng.



Y đột nhiên cảm giác không nhẫn nhịn được, đang muốn cáo từ, Bách Lý Diên đột nhiên gỡ từ trên búi tóc một cây trâm, cắm thẳng vào hốc mắt tiểu thái giám. Máu tươi giàn giụa, tiểu thái nằm trên đất che mắt kêu thảm thiết.



Bách Lý Diên cau mày nhìn hắn, nói: "Í, tại sao còn chưa chết?"



Mọi người đều cả kinh thất sắc, đến Thẩm Quyết còn thấy có chút kinh hãi. Y bỗng nhiên biết đám người trong Cảnh Dương cung tại sao phát run. Bọn họ không phải sợ y, mà là sợ nữ tử này. Bách Lý Diên còn muốn châm nữa, Thẩm Quyết sai người ngăn nàng lại, lại sai người đem thái giám kia đi xuống. Máu dọc một đường trên đất, nổi đến chói mắt.



Gương mặt trắng như tuyết của Bách Lý Diên bị bắn lên mấy giọt máu, nàng dùng tay áo xoa xoa, ngẩng mặt hỏi Thẩm Quyết: "Ta làm người của xưởng thần bị thương, xưởng thần sẽ phạt ta sao?"



Nàng trắng nõn như một pho tượng đá, nhìn đẹp, nhưng thiếu đi mấy phần nhân khí, thảo nào cứ thấy có gì đó kì quái khó chịu. Thẩm Quyết đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, nói: "Vốn tại hắn làm hỏng diều của quân hầu, quân hầu muốn giết hắn cũng không sao. Chẳng qua hôm nay là ngày đại cát đại lợi, hoàng thượng có chỉ, trong hạp cung không cho phép thấy máu. Cũng bỏ qua đi, quân hầu dẫu sao đã chịu ủy khuất, chuyện hôm nay thần giúp quân hầu che giấu, lát nữa đến đại điển rồi, xin quân hầu sớm trở về chuẩn bị."



"Xưởng thần quả thật có cái miệng sắt, nói tới nói lui một hồi, lại thành ta sai rồi." Bách Lý Diên thần sắc hờ hững, đem cây trâm ném xuống tuyết, xoay người vừa đi vừa nói, "Ta nghe xưởng thần gần đây giúp nội các thay đổi hiến pháp, đại đao khoát phủ gọt trừ nhũng quan, ngay cả Đông Hán của mình cũng không buông tha. Cửa ải cuối năm vừa qua, chuyện cắt giảm cũng phải trình lên rồi, mấy dòng dõi cách hoàng thượng mấy đời, hết thảy đều phải cách chức thành thứ dân, không biết tước hầu ta có ở trong đó không?"



"Tước vị quân hầu đã truyền xuống từ đời Thái tổ gia, quân hầu lại là dõng dõi Bách Lý gia chính thống, dĩ nhiên không ở trong nhóm cắt giảm."



"Như vậy à." Bách Lý Diên dừng bước chân, cúi đầu cạ mũi chân trên tuyết, "Bây giờ xưởng thần đi đâu ?"



"Thần còn phải đi gọi bệ hạ thức giấc."



"Tại sao phải đi chứ ? Để cho hắn ngủ không tốt sao?" Bách Lý Diên đáp, "Hắn ngủ rồi, thiên hạ quyền bính đều trong tay ngươi."



Thẩm Quyết hơi nheo mắt lại.



Y bỗng nhiên đoán không được nữ oa mới mười hai tuổi này. Nàng tựa hồ là nữ tử yếu nhược, lại tựa hồ là tiểu thư quyền quý xem mạng người như cỏ rác. Nàng tựa hồ sợ y cắt chức, vừa tựa hồ không sợ. Nàng rốt cuộc muốn cái gì chứ ?



Loại cảm giác không nắm được đối thủ như vậy thật không tốt. Thẩm Quyết sờ lên hạt châu trên cổ tay, đáp: "Quân hầu tuy còn trẻ, nhưng cũng cần chú ý ngôn từ. Thần còn có việc, không thể phụng bồi."



"Ta tưởng rằng xưởng thần là một ác quỷ, không nghĩ tới lại là Bồ tát." Bách Lý Diên tiếp tục, "Trung thành hay gian trá, cũng khó trốn thoát kết cục à, xưởng thần."



"Không liên quan đến ngươi, quân hầu vẫn là tự chăm sóc mình đi." Thẩm Quyết lạnh nhạt đáp, xoay người

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện