"Cả triều văn võ, không người vô tội, không người vô can..." Đới thánh ngôn lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Nói hay! Thế đạo này, triều đình này, sao lại suy tàn đến vậy? Thái tổ hoàng đế trên trời có linh thiêng, sẽ vô cùng đau đớn a!"



"Đới đại nhân!" Chư khanh ngồi dưới mặt đều lộ vẻ thấp thỏm.



Đới thánh ngôn khoát tay một cái, tỏ ý mọi người đừng lên tiếng, lão tiếp tục nói: "Nhưng quốc có quốc pháp, triều có triều quy, hôm nay thẩm án, chính là tra xét một mình Thẩm Quyết. Nếu muốn thẩm tra người khác, Đại Lý tự phải lần nữa dâng tấu lên hoàng thượng, thánh chỉ ban xuống sẽ lại đi thẩm tra xử lý."



"Nếu Đại Lý tự không dâng tấu lên, vậy thì không thẩm án nữa sao!" Hạ Hầu Liễm truy hỏi.



"Không, " Đới thánh ngôn thần sắc nghiêm nghị, "Đại Lý tự ngày nào còn chưa dâng tấu, lão phu ngày đó sẽ không rời kinh. Ngày xưa lão phu vạch tội Ngụy Đức thế nào, hôm nay lão phu liền vạch tội những chư thần có tội như thế. Cho nên Thẩm xưởng thần, lão phu cũng nhất định phải thẩm!"



Lời này của Đới thánh ngôn, làm người ngồi đầy bên dưới hoảng sợ, tất cả sắc mặt u ám, trố mắt nhìn nhau, không nói ra lời. Ngay cả Đại Lý tự khanh mặt mũi cũng tái xanh, hỏi Đới thánh ngôn: "Tiên sinh nhất định phải lấy một người đối kháng cả triều đình sao?"



Đới thánh ngôn dửng dưng cười nói: "Ta già rồi. Người sắp chết, thân này tiếc chi!"



Cả sảnh đường đông cứng, yên lặng như tờ.



Không ai ngờ đi mời tới Đới thánh ngôn tra hỏi Thẩm Quyết lại đem cả bản thân mình cũng lôi xuống bùn. Thần công ngồi bên dưới đều ngơ ngác nhìn ông lão đã khô héo, lão nghiêm nghị ngồi trên công đường, giống như một cây tùng già kiên quyết bất tuân, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa, không sợ hãi không âu lo.



Hạ Hầu Liễm gắt gao nhìn chằm chằm hoa văn trên phiến gạch lát ngay trước mắt, tay cuộn thành quả đấm, hai hàm răng cắn chặt, thật không có cách nào sao? Thật muốn thẩm y sao? Chuyện này sao có thể? Sao có thể?



Yên tĩnh trong chốc lát, sau lưng truyền tới tiếng Thẩm Quyết, nhẹ giống như một cọng lông vũ, "A Liễm, lui ra đi."



Lui ra? Hắn làm sao có thể lui?



Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía Đới thánh ngôn, nói: "Đới đại nhân!"



"Im miệng!" Thẩm Quyết quát một tiếng chói tai, "Lui ra ngoài cho ta!"



Hạ Hầu Liễm cười khổ một tiếng, nói: "Thiếu gia, có một số việc, sớm muộn cũng phải đối mặt, không phải sao?"



Thẩm Quyết ngẩn ra, dùng sức nhắm hai mắt, không nói thêm gì nữa.



Hạ Hầu Liễm tiếp tục nói: "Đới đại nhân, có một câu ngài mới vừa nói sai rồi. Điều thứ hai mươi bốn, cũng không phải không hề liên quan đến Đốc chủ nhà ta."



Đới thánh ngôn khẽ cau mày: "Đây là ý gì?"



Bên dưới có người thấp giọng nói: "Người này điên rồi sao? Thảm án Tạ thị, thì liên quan gì đến Thẩm Quyết? Mười hai năm trước, Thẩm Quyết mới mười hai tuổi mà!"



"Đúng vậy, khi đó hắn mới vừa vào cung, Ngụy Đức còn chưa biết hắn đi!" Có người trả lời, "Tiểu tử này rốt cuộc là giúp người hay là hại người?"



"Mười hai tuổi" ba chữ này phá vòng vây của những lời nói xì xào nhiễu loạn bên dưới, đâm thẳng vào tai Đới thánh ngôn, lão bàng hoàng, hoảng sợ hỏi: "Cái gì? Thẩm Quyết năm đó bao nhiêu tuổi?"



"Đại nhân, " tiếng Hạ Hầu Liễm chậm chạp lại rõ ràng, "Đốc chủ, chính là nhi tử thứ ba của Tạ gia, Tạ Kinh Lan."



Tựa như môt tia sét đánh xuống đầu, Đới thánh ngôn cả người chấn động, chậm rãi nhìn về phía Thẩm Quyết đang đứng bên cạnh Hạ Hầu Liễm.



Trong cơn gió thu ào ào, thanh niên đứng dưới công đường, eo cuốn loan đới, vai thêu mãng xà, quanh thân đều bao bọc bởi gấm vóc rực rỡ, nhưng không che giấu được sương tuyết giữa hai chân mày, con ngươi lạnh lẽo bi ai. Đúng rồi, trên đời này nào có hai người giống nhau đến vậy? Bóng dáng thiếu niên cô hàn quật cường trong trí nhớ cùng thanh niên kia bỗng hòa làm một, thì ra tiểu đồ đệ thiên tư xuất chúng của lão vẫn chưa chết, nó trốn thoát từ trong tử địa, trở thành ti lễ giam chưởng ấn quyền thế ngập trời của Đại Kỳ, Đông Hán Đề đốc —— Thẩm Quyết.



Lão run rẩy vươn người lên đứng lên, thở hổn hển: "Ngươi... Ngươi..."



Cả sảnh đường đều kinh hãi, chỉ chốc lát sau, xôn xao cả lên.



"Sao có thể! Điều này sao có thể!" Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, lộ ra biểu tình kinh ngạc.



Thẩm Quyết nhìn ông lão từ trên công đường từng bước đi xuống, đi tới bên cạnh y, y nhìn thấy trên mặt lão nhân đã giăng đầy nếp nhăn, giống như từng rãnh sâu, tóc trắng xóa sau lớp mũ lưới, tựa mấy sợi chỉ bạc rủ xuống, ánh sáng từ trời cao chiếu rọi khiến chúng tựa như trong suốt. Ông lão đứng trước mặt y, nhìn thật kỹ từng tấc từng tấc đường nét gương mặt ấy, dường như muốn tìm lại chút bóng dáng đã qua trong quá khứ. Ánh mắt thê lương kia tựa như mũi tên vô hình, thẳng tắp đâm vào buồng tim của y.



Y trốn chạy nhiều năm như vậy, rốt cục vẫn chạy không thoát. Y cảm thấy mình là một con quỷ hồn lạc vào u minh địa phủ, sợ ánh sáng cũng sợ loài người, nhưng cuối cùng có một ngày y vẫn phải trở lại nhân gian, giữa ánh nhìn chăm chú của cố nhân và sắc trời tản mạn mà bốc hơi, biến mất không còn tung ảnh.



Bây giờ, giờ khắc này rốt cuộc đã tới, tựa như vận mệnh chủ định không thể đổi.



Thẩm Quyết rũ mắt, giọng khàn đặc , "Không có Tạ Kinh Lan nào cả, Đới đại nhân, đệ tử của ngài đã chết, ta là Thẩm Quyết, là tội thần ngài muốn thẩm án."



"Thiếu gia!" Hạ Hầu Liễm hô to.



Đới thánh ngôn cúi đầu xuống, nhìn về phía Hạ Hầu Liễm quỳ trên đất, run giọng nói: "Ngươi thì sao, ngươi là ai ?"



"Hạ Hầu Liễm, tiên sinh, ta là Hạ Hầu Liễm!" Hắn xoay người, cúi lạy bên chân Đới thánh ngôn, "Mười hai năm trước, Ngụy Đức dùng tiền mua thích khách Già Lam, diệt môn Tạ thị. Đốc chủ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, một thân một mình, không người quen biết, từ Nam Kinh một đường ra bắc, thiếu chút nữa chết đói đầu đường. Năm xưa Ngụy Đức đang nắm quyền, một tay che trời, cho dù là ngài, đại nho tại thế, môn sinh vô số, tố tội hai mươi bốn điều, dập đầu gõ trống trước cung điện ngày đêm, còn không thể lấy được mạng hắn! Nợ máu ngút trời này, trừ nhận giặc làm cha, thì còn có cách nào khác?"



Đới thánh ngôn cả người run rẩy, lão lệ tung hoành, hai tay đỡ cánh tay Thẩm Quyết, giọng căm hận nói: "Vì sao không tới tìm ta! Ít nhất, ta có thể cho ngươi một nơi nơi an thân à Kinh Lan!"



"Thích khách Già lam tai mắt khắp nơi, đốc chủ không dựa vào ngài, chính là tránh cho ngài cái họa sát thân! Tiên sinh, ngài chỉ là nho sinh tay trói gà không chặt, sao có thể ngăn cản thích khách ngàn dặm đuổi giết!" Mỗi câu mỗi chữ của Hạ Hầu Liễm đều như chảy ra máu, "Tiên sinh, tiến về  trước là chết, lui về phía sau là chết, chỉ có rơi vào vực sâu, mới mong còn đường sống. Nếu là ngài, ngài phải chọn thế nào! Hạ Hầu Liễm cả gan, hỏi tiên sinh một câu, nhân thế mênh mông, có gì thuần thiện vô tà, có gì cực điểm tàn ác! ? Không vì thiện, không vì chính, thì đều nên chết đi đáng đời sao !"



Tất cả im lặng.



Không ai ngờ tới Đông Hán Đề đốc âm ngoan xảo trá lại xuất thân thanh lưu thế gia. Càng không ai ngờ tới, trên lưng y lại gánh mối huyết hải thâm cừu đến vậy. Chư thần ngồi đây, có không ít người từng làm quan cùng thời Tạ Bỉnh Phong, cùng nhau ngồi chung bàn yến tiệc, cùng nhau đi xem vài vở tuồng suồng sã, cơm nước no nê, cũng từng một câu hô huynh gọi đệ. Nếu bàn về vai vế, Thẩm Quyết nên kêu bọn họ một tiếng thúc thúc.



Trong yên tĩnh, Thẩm Quyết hất áo chậm rãi quỳ xuống, cởi chuỗi tố anh dưới hàm, tháo mũ ô sa mạ vàng khom lưng để xuống dưới đất, dập đầu một cái thật sâu. Y không nói một lời, chỉ lẳng lặng quỳ, bóng mờ giữa hai cùi chỏ che đi gương mặt y, ai cũng không nhìn rõ. Chẳng qua tất cả mọi người đều cảm giác được bi ai nặng nề đè lên vai y, giống như sương hoa rơi xuống phủ khắp người, lãnh khốc xót thương.



Đới thánh ngôn khóc đến thảm thiết, rũ mắt, rơi lệ, "Ta tự hỏi với lòng bình sinh chưa từng phạm qua sai lầm gì lớn, nhưng duy chỉ thẹn với một người. Ta từng hứa cho người đó tấc đất bình yên, đáp ứng che chở hắn lớn lên an lành, vậy mà cuối cùng lại để hắn một mình đối diện với thảm họa diệt môn . Một bước sai, sai cả một đường, lưu lạc bôn ba, vào cung hoạn thân, nhận giặc làm cha... Tất cả những lầm đường lạc lối ấy, sao lại không có phần sai của ta! ? Ta có tư cách gì mà đòi thẩm vấn hắn?"



Đới thánh ngôn cúi đầu nhìn sống lưng hai thanh niên thằng tắp, bọn họ lẫn vào những hạt bụi li ti, không nhúc nhích. Đới thánh ngôn cười khổ một tiếng, xoay người bước đi, đỡ dọc theo án dài, tựa như trong nháy mắt già thêm mấy chục tuổi. Lão vốn cũng đã đủ già rồi, nhưng bây giờ mọi người đột nhiên cảm giác được lão không chỉ già, mà còn sắp chết, sống lưng gầy yếu kia cong xuống thật sâu, hơn nữa càng càng cong càng sụp xuống, cuối cùng tuột theo chân án.



"Đới đại nhân!" Mọi người kêu lên.



Cẩm y vệ xông vào ôm lấy ông lão, thái y mới vừa đứng bên ngoài chuẩn bị cho Từ Nhã Ngu nay vội vã chạy vào chẩn mạch. Ngọ môn thoáng chốc rối loạn, Thẩm Quyết muốn tiến lên nhìn Đới thánh ngôn, nhưng đám người đông đúc ngăn cách y cùng lão nhân hấp hối kia, đoàn người trùng trùng giống như những núi núi sông sông mà y đã đi qua bao năm nay, rốt cuộc khiến y và cố nhân trời nam đất bắc, không thể tới gần.



Cẩm y vệ đỡ Đới thánh ngôn lên xe ngựa, đưa về tiểu trạch Đới thánh ngôn thuê ở kinh thành. Đó là một đưởng hẻm thưa thớt vắng vẻ, chỉ có một hộ , trên cánh cửa dán một chữ phúc màu đã bạc đi, hai bên trụ nhà còn treo hai câu đối tả tơi. Trong viện ngoài viện đứng đầy quan viên, đều ở đây chờ thái y chẩn bệnh.



Thẩm Quyết đứng dưới hành lang, yên lặng mà đợi. Không ai tới nói chuyện với y, bốn phía quanh y tự động tách ra thành một khoảng trống, tất cả cách y xa xa, làm bộ không thấy. Thật ra thì bọn họ cũng chẳng có gì khác, nhưng giống như chỉ cần không đứng cùng chỗ với Thẩm Quyết, thì bản thân sẽ vẫn là thanh lưu quân tử, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng dưới trời đất như cũ.



"Thiếu gia..." Sau lưng y, Hạ Hầu Liễm thấp giọng gọi.



Y không phản ứng, y cảm thấy rất mệt mỏi, mệt đến nói không ra lời. Y thật ra hơi khát, chân cũng hơi đau, nhưng y không muốn quản, cứ đứng như vậy, tựa như ngược đãi thân thể một chút thì lòng sẽ dễ chịu hơn.



Thái y đi ra, mang tới tin tức tốt, nói tiên sinh không sao, chẳng qua mệt mỏi quá độ, cần phải tĩnh dưỡng. Người dần dần giải tán, sân vườn rất nhanh liền vắng vẻ, chỉ còn lại Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm đứng cuối hành lang, người ẩn trong bóng tối, giống như hai dã quỷ chỉ trầm mặc không lên tiếng.



Chỗ đất trống có một giàn nho, cành lá khô héo, còn lại vài dây leo cằn cỗi cuốn trên giàn. Rất nhiều chậu hoa đặt sát tường, đều là hoa dại, không rõ tên, cao cao thấp thấp bất đồng. Có hoa đang nở có hoa đã héo, ảm đạm yên tĩnh dưới sắc trời.



Không biết đứng bao lâu, một đồng tử từ trong đi ra, nhìn chừng mười bốn mười lăm tuổi, thấy Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm đứng dưới hành lang, hơi ngẩn người, hỏi: "Các huynh còn chưa đi a?"



Nó không biết thân phận Thẩm Quyết, nhìn Thẩm Quyết chằm chằm không chớp mắt một hồi, bỗng nhiên mở to hai mắt nói: "Vị công tử này, nhìn huynh có chút quen mắt."



Thẩm Quyết ngước mắt lên nhìn hắn.



Tiểu đồng tử lại vào phòng, lần này đi ra cầm theo một bức họa. Thẩm Quyết lấy tới nhìn, giấy đã vàng ố, phía trên dùng bút mảnh vẽ một người thiếu niên, dung mạo thanh tú, cả người mặc áo bông, đang ngồi dưới đèn đọc sách.



Là Tạ Kinh Lan.



"Nhìn xem, có giống huynh hay không?" Đồng tử lấy lại bức vẽ, "Huynh đừng nói cho tiên sinh ta lén cầm tới cho huynh nhìn. Thứ này giống như dùng để cúng tế Kinh Lan sư ca, tiên sinh đi đâu cũng mang theo, giữ như bảo bối."



Thẩm Quyết cảm giác đắng chát trong cổ họng, hỏi: "Tiên sinh có khá hơn chút nào không?"



"Khá thì có khá hơn, nhưng vẫn đang nằm nghỉ ngơi." Đồng tử gãi đầu một cái, thở dài nói, "Sức khỏe tiên sinh một mực không tốt lắm, không phải lần đầu bị ngất đi thế này. Đều do những người đó, cứ nhất định phải đem tiên sinh từ quê nhà gọi lên kinh! Tiên sinh tuổi đã cao, dọc đường xe cộ vất vả, sao mà chịu được!"



"Ta có thể vào nhìn tiên sinh một chút không?" Thẩm Quyết thấp giọng hỏi hắn.



"Nhưng tiên sinh còn đang ngủ..." Đồng tử nhìn chằm chằm Thẩm Quyết hồi lâu, bỗng nhiên như hiểu ra, lấy làm kinh hãi, cũng không nói gì, xoay người chạy lại phòng, một lát sau mới ra ngoài, đứng phía xa xa hướng về phía Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm hô, "Tiên sinh kêu các huynh đi vào!"



Thẩm Quyết hít sâu một hơi, chầm chậm bước từng bước, đi qua ngưỡng cửa. Hạ Hầu Liễm trầm mặc đi theo sau lưng y, nửa bước không rời.



Vào đến gian chính, hai cửa mở, đi thông đến sương phòng. Trong phòng trống rỗng, trừ bàn ghế thì không có thứ gì, có thể nói là gia cảnh quá nghèo. Trên vách gỗ đóng một cái móc, trên bàn để một lư hương, một mâm trái cây. Bức họa Tạ Kinh Lan mới nãy, ước chừng là treo ở trên kia lấy xuống.



Đới thánh ngôn đã mặc y phục đàng hoàng, ngồi ở trên.



Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm quỳ xuống, dập đầu trên đất.



"Tốt lắm, người đều đã đi cả, hiện nơi này chỉ có ba thầy trò chúng ta." Đới thánh ngôn khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói, "Tiểu Liễm, lát nữa ngươi không cần lên tiếng."



Hạ Hầu Liễm xiết chặt hai quả đấm, thấp giọng đáp: " Dạ."



"Tạ Kinh Lan!" Đới thánh ngôn bỗng nhiên quát một tiếng, chữ chữ ngậm lệ, "Ngươi luôn miệng nói Tạ Kinh Lan đã chết, vậy ngày hôm nay đang quỳ ở dưới kia là ai? Chẳng lẽ thay cái tên đổi cái họ, thì ngươi không phải là ngươi sao!"



Thẩm Quyết cả người chấn động, nhắm hai mắt lại.



"Ta hỏi ngươi, " Đới thánh ngôn lạnh lùng nói, "Càn nguyên năm hai mươi chín, Ngụy Đức mưu hại Lễ bộ Thượng thư Khương Đạt Khương đại nhân, lưu đày hai ngàn dặm, trên đường bị phỉ đồ chặt đứt tay chân, không người chữa trị mà chết. Lúc đó ngươi đã là Đông Hán Đề đốc, nhưng Ngụy Đức chỉ thị ngươi phái Đông Hán gây nên phải không?"



Thẩm Quyết cắn răng nói: "Vâng !"



"Càn nguyên năm thứ ba mươi, cấp sự trung Chu Tồn Chu đại nhân bị dèm pha tống vào đại lao, bị tra tấn hành hạ, lúc ra khỏi ngục, đã không còn dạng người. Có phải đều qua tay ngươi không! ?"



"Vâng !"



"Tháng sáu cùng năm, Ngụy Đức vì thù riêng, dùng chiếu chỉ giả mạo giết hai nô tỳ trung thành của tiên đế là Vương Toàn và Nam Uyển, có phải do ngươi gây ra?"



"Vâng !"



"Những người bên trên, khi Ngụy Đức hạ lệnh giết họ, ngươi có từng vì bọn họ cầu tình? Nói đỡ một câu?"



Thẩm Quyết đầu ngón tay ấn đến xanh trắng, y hít một hơi thật sâu, đáp: "Chưa từng!"



Đới thánh ngôn nhìn chăm chú Thẩm Quyết quỳ trên đất, chậm rãi hỏi một vấn đề cuối cùng, "Hôm đó ta đến Môn đầu kêu oan, Ngụy Đức tụ tập phỉ đồ muốn đánh ta, bỗng có một đám giang hồ nghĩa sĩ xuất thủ cứu giúp, ta hỏi tên họ, nhưng tất cả ngậm miệng không nói, lẳng lặng mà đi. Bọn họ, là người ngươi phái tới?"



Trong phòng yên tĩnh một mảnh, đồng tử ngoài cửa ngơ ngác nhìn ba người. Giữa thinh lặng, hắn nghe thanh niên quỳ trên đất nhẹ giọng nói:



" Vâng."



Đới thánh ngôn nhắm mắt, một giọt lệ rơi từ mí mắt xuống, phản xạ ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.



Lão thở dài một tiếng, nói: "Năm xưa ở Vọng Thanh Các, lúc ta thu ngươi làm đồ đệ, từng nói với ngươi, thế đạo nhiều gian ác, phải giữ lòng thiện, thấy ngươi thân thế bơ vơ, lại bị người khác chà đạp, lo lắng ngươi lầm đường lạc lối, một đi không trở lại. Cha ngươi hồ đồ, mẹ cả ngang ngược, ngươi ở Tạ phủ vô số gian nan, ta thương xót ngươi cô thân yếu thế, muốn mang ngươi đi, đáng tiếc sự chưa thành. Vận mệnh trêu ngươi, ngày đó ra từng nói, ngươi ý chí sắt đá, lòng dạ quá cứng rắn, không vì đại thiện, ắt thành đại ác, không ngờ tới lại là lời sấm truyền!" Lão cúi đầu xuống, nhìn Thẩm Quyết trên đất, trầm giọng nói, "Tạ Kinh Lan, mới vừa trước ngọ môn, đều là Tiểu Liễm nói giúp ngươi. Bây giờ, ta phải nghe ngươi tự mình nói, ngươi vì sao phải làm như vậy?"



"Để nắm giữ mạng mình!" Thẩm Quyết từng câu từng chữ như khắc vào xương tủy, "Tiêu phu nhân, cũng chỉ là chủ mẫu của một nhà làm quan, nhưng có thể tùy ý giết người làm của ta, ép ta vào góc chết. Ngụy Đức, chỉ là một gia nô của đế vương, nhưng có thể diệt môn Tạ phủ, không ai chống lại được hắn! Tiên sinh, nhân nghĩa không cứu được ta, trung hiếu không che chở được ta, chỉ có giữ đao trong tay, chỉ có nắm đại quyền, mới có thể trả

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện