Thẩm Quyết tiễn Ngụy Đức tới Lưu ly môn, trời đã tối hoàn toàn. Tinh tú treo cao, tiếu Diêm quỳ xuống bên cạnh xe ngựa, Ngụy Đức đạp đầu gối hắn lên xe, kéo theo một đội phiên tử quanh co mà rời đi.



Đông Hán bậc nhị thì có ích lợi gì, vẫn phải làm đá lót đường cho Ngụy Đức.



Thẩm Quyết mâu quang âm trầm, sửa sang lại áo mũ, đi theo lối cũ trở lại trong cung. Bởi vì khi nãy phải ở lại trực phòng đáp lời, đến bây giờ còn chưa ăn cơm. Sau khi ra khỏi Kiền Tây Tứ Sở, y đã rất nhiều ngày không gặp Hạ Hầu Liễm. Ngày mai là tiết trung nguyên rằm tháng bảy, trong cung còn một đống việc lớn nhỏ phải làm, Thẩm Quyết ngẫm nghĩ một hồi, liền lấy hai phần cơm.



Đến nay thân phận của y đã không còn tầm thường, ngự phòng đặc biệt để dành cơm cho y, không cần cùng những thái giám khác tranh đoạt. Y lấy một phần sủi cảo tôm thạch anh Hạ Hầu Liễm thích ăn, đi về hướng Kiền Tây Tứ Sở.



Lãnh cung vẫn dáng vẻ thê lương ảm đạm, đèn lồng đã lâu không đổi, giấy da trâu cũ kĩ phủ đầy bụi bặm, khiến cho ánh đèn càng toát ra vẻ mông lung, tựa như trong mộng. Trên đường hoa cỏ không ai tu bổ, leo bò lên cả lối đi, bi ai đau xót bám lấy vạt áo người qua đường.



Thái giám ở cùng Thẩm Quyết ngày xưa tại Kiền Tây Tứ Sở hoan hỉ dẫn y vào trong.



"Thẩm công công thật là người trọng tình, đi văn thư phòng, vẫn còn nhớ tới Tứ Hỉ công công! Hắn hôm nay người không thoải mái, đã đi ngủ từ sớm, để nô tỳ đi gọi giúp ngài?"



Thẩm Quyết thoáng nghiêng đầu, cau mày nói: "Không dùng bữa tối đã ngủ?"



"Còn không phải sao, " tiểu thái giám đáp, "Thật ra hắn mấy ngày trước đã không khỏe, chẳng qua là không để ý. Ngài biết, thân phận chúng ta không có cách nào mà mời thái y, chỉ đành phải tự chịu đựng. Bất quá có ngài tới hỏi thăm, bệnh của Tứ Hỉ công công nhất định sẽ khỏi!"



Thẩm Quyết "ừ" một tiếng, bước chân nhanh hơn. Tiểu tử kia từ trước đến giờ khỏe như trâu, trời lạnh còn dám dùng nước giếng tắm rửa, làm sao lại ngã bệnh? Không biết chuyện này, lúc tới không cầm theo dược thảo, Thẩm Quyết nhíu chặt chân mày, nghĩ mai đi y thự lấy chút hoa kim ngân.



Hai người một trước một sau đi giữa hành lang dài u ám, đèn đuốc mơ màng chiếu lên áo dài nơi đầu gối có thêu vân giang hoa rực rỡ, theo mỗi bước đi, khi vạt áo nhấc lên liền lộ ra gấm vóc tươi đẹp uốn lượn tựa mây, tiểu thái giám thấy mà hâm mộ.



"Thẩm công công, ngài hôm nay vào văn thư phòng, có thể nói là một bước lên mây rồi. Ai mà không biết văn thư phòng trong nội cung cũng chính là Hàn Lâm Viện của ngoại triều, bên ngoài chính là không phải cát sĩ không vào nội các, chúng ta thì không vào văn thư phòng là không vào ti lễ giám. Ngài lại là nghĩa tử của Ngụy công công, không chừng ti lễ giám chưởng ấn tiếp theo lại là..."



"Im miệng!" Thẩm Quyết lạnh lùng liếc hắn, vẻ mặt thường ngày ôn lương cung kiệm nay để lộ ra vài phần ác liệt, "Miệng không giữ được đến cửa, lần tới mà để lọt vào tai ai khác, chờ trách ta chưa nhắc nhở ngươi."



"Phải phải, công công nói đúng!"



Tiểu thái giám bị dọa run run, vội vàng cúi đầu.



Đến trước cửa phòng Hạ Hầu Liễm, Thẩm Quyết hướng tiểu thái giám khẽ gật đầu, liền lách người vào cửa, đem cửa khép chặt không còn chút kẽ hở, chặn tiểu thái giám ở bên ngoài.



Tiểu thái giám sờ mũi một cái, nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Thẩm Quyết, lòng vẫn còn sợ hãi.



Hạ Hầu Liễm không đốt đèn, trong phòng tối đen một mảnh, Thẩm Quyết đi vào Hạ Hầu Liễm cũng không lên tiếng, y tay chân có chút luống cuống đứng ở bên cạnh cửa, không biết mở lời thế nào.



Hai người bọn họ chính là không vui vẻ mà tàn.



Hạ Hầu Liễm chết cũng không đồng ý Thẩm Quyết nhận giặc làm cha, thiếu chút nữa nhặt Tĩnh Thiết cùng Thẩm Quyết đánh nhau. Hắn từ trước đến giờ bạo khí như vậy, xương cốt cứng ngắc, lúc bốc hỏa liền chẳng ngó ngàng cái gì. Hắn không nghĩ, Thẩm Quyết đã sớm không còn là Tạ Kinh Lan nữa. Tạ Kinh Lan có thể đi học làm quan, thanh liêm chính trực, Thẩm Quyết thì không thể.



Bất quá, chỉ cần Hạ Hầu Liễm nguyện ý lưu lại, tính hắn có hồ nháo cỡ nào làm loạn cỡ nào, Thẩm Quyết cũng nguyện ý dỗ dành.



Thẩm Quyết cất tiếng thở dài, ngón tay gõ gõ lên cửa: "Hạ Hầu Liễm, ta mang theo sủi cảo nhân tôm ngươi thích, ngươi ăn không?"



Hạ Hầu Liễm không lên tiếng.



Trong phòng yên tĩnh một mảnh, Thẩm Quyết cách một bóng tối sâu hút nhìn về hai tấm màn giường đang khép, bóng Hạ Hầu Liễm bên trong lại thẫm như một áng mây đen . Thẩm Quyết rũ đôi lông mi dài tựa lông vũ, đem hộp đựng thức ăn để lên phương kỷ, đốt một ngọn đèn cầy, nói: "Hạ Hầu Liễm, ngươi làm sao vẫn không hiểu rõ? Nội quan trong cung, vốn là nô tỳ của chủ tử, tầng tầng phụ thuộc, là lao ngục không thể trốn thoát, trừ nương nhờ hoàng đế phi tử, chính là nương vào đại thái giám, đây là con đường tắt nhanh nhất. Nhận giặc làm cha, chỉ là khuất nhục tạm thời, đợi ta cầm quyền, lo gì cái nhục ngày hôm nay không thể tẩy trắng?"



Người bên trong trướng vẫn không hề nhúc nhích, Thẩm Quyết dần trở nên bực bội, cất cao giọng nói: "Hạ Hầu Liễm, ngươi rốt cuộc có nghe hay không!"



Hắn ba bước làm một đi đến vén trướng lên, thấy Hạ Hầu Liễm nằm nhắm chặt mắt, đầu đầy mồ hôi, sợi tóc dính trên mặt, giống như vừa vớt từ trong nước ra. Thẩm Quyết nhất thời hoảng loạn, vội vàng lay động Hạ Hầu Liễm, gọi: "Ngươi sao vậy? Làm sao bệnh thành thế này!"



Hạ Hầu Liễm lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh, nhưng ngay cả mở mắt cũng tốn sức, uể oải nói: "Sao ngươi lại tới đây?" Đầu óc hắn choáng váng không biết thiên nam địa bắc, còn băn khoăn chuyện Thẩm Quyết nhận giặc làm cha, trong miệng vẫn lẩm bẩm, "Thiếu gia, chớ nhận cái tên yêm gian làm cha..."



Thẩm Quyết đưa tay dò trán hắn, nóng bỏng một mảnh, cau mày nói: "Ngươi sốt, chờ đó, ta đi lấy thuốc ."



Vừa muốn đứng dậy rời đi, Hạ Hầu Liễm không biết lấy đâu ra khí lực, bắt lại cổ tay y, cắn răng kéo trở về, nói: "Đừng đi!"



"Ngươi làm gì!"



"Ngươi đâu cũng đừng đi, nghe ta nói!" Hạ Hầu Liễm thở hồng hộc, "Thiếu gia, đi học mới là chính đạo!"



Thẩm Quyết giận cười, "Ta đã là một hoạn quan, sao có thể lên khoa dự thi? Ngươi có từng thấy sĩ tử nào là một cái ấm không vòi chứ!"



"Bọn họ có thể cởi quần ngươi ra nhìn sao! ?" Hạ Hầu Liễm thật vất vả thanh tỉnh một chút, vươn người lên cùng Thẩm Quyết nói chuyện, "Nếu ngươi bận lòng chuyện chi phí, thì không cần lo, hai năm nay ta cũng giành được chút bạc , cho ngươi đi học dư sức."



Hắn bắt đầu lải nhải, "Ta góp được một trăm hai mươi lượng bạc, một chỗ ở nhỏ trong thành hai mươi lượng, ăn uống chi tiêu cả năm dè dặt cùng lắm hết ba mươi sáu lượng, không bắt ngươi phải giặt quần áo nấu cơm gì, cho ngươi hai mươi lượng mua tên nha hoàn, ai bạc dường như không quá đủ dùng..."



Thẩm Quyết: "..."



"Không sao hết, mẹ ta có tiền, tìm mẹ chia cho một chút, ngươi thông minh như vậy, cũng sẽ không thi đi thi lại cả đời, có lẽ chừng ba năm là có thể kim bảng đề danh."



Kẻ ngu này, ngay cả ân khoa ba năm mở một lần cũng không biết."Ngươi từ từ suy tính đi, ta đi lấy thuốc." Thẩm Quyết đứng lên.



"Chớ... Chớ đi!" Hạ Hầu Liễm đưa nửa người ra khỏi trướng, cả người bủn rủn vô lực, thiếu chút nữa lăn xuống giường, Thẩm Quyết giật mình, vội nâng tay đỡ hắn lên.



Hạ Hầu Liễm nằm trở về giường, thở dài một cái, nói: "Ta không bị bệnh! Cái này... là độc."



Thẩm Quyết bỗng nhiên cả kinh, "Có người hạ độc ngươi?"



"Không phải." Hạ Hầu Liễm nằm trở về, lấy lại chút khí lực, mới nói, "Là thất nguyệt ban, thích khách Già Lam mỗi rằm tháng bảy đều phải uống thuốc giải, ta không đem thuốc theo. Những thuốc kia của ngươi, không có ích lợi gì."



"Ngươi tại sao không nói sớm! Đã như vậy, tại sao còn muốn lưu lại, ngươi muốn chết sao! ?"



"Ta cho là có thể chịu đựng qua..."



"Có tiền lệ chịu đựng qua được?"



"Không."



Thẩm Quyết giận đến thiếu chút nữa hộc máu.



"Ta nói là, không có ai thử qua, cho nên ta muốn thử một chút, " Hạ Hầu Liễm cười khổ, "Bất quá bây giờ xem ra, hình như có chút khó khăn."



Há chỉ là khó khăn, là hung hiểm. Hạ Hầu Liễm toàn thân mềm nhũn, tứ chi giống như nhét đầy vụn bông, không chút sức lực. Mới vừa khá chút, bây giờ ngay cả ánh mắt đều bắt đầu suy nhược, nhìn thân ảnh Thẩm Quyết lúc gần lúc xa, đầu óc mông lung mơ mơ hồ hồ.



Hạ Hầu Liễm khàn giọng nói: "Rót cho ta ly nước."



Hắn dựa vào trụ giường ngồi dậy, Thẩm Quyết đem ly đưa tới tay hắn, Thẩm Quyết vừa rời tay, ly liền rơi xuống vỡ tan trên đất.



Hắn ngay cả ly nước cũng không cầm nổi nữa.



"Hạ Hầu Liễm..." thanh âm Thẩm Quyết có chút run rẩy, "Ngươi..."



"Không có gì đáng ngại." Hạ Hầu Liễm lắc đầu, muốn nói lời an ủi, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên tay đầy máu, lập tức da đầu tê dại, nhất thời bối rối.



Hậu tri hậu giác sờ lên mũi và miệng mình, mới phát hiện lúc này mình đang chảy máu rồi. Giọt máu đỏ tươi rơi xuống chăn, nhìn mà kinh hãi. Hạ Hầu Liễm run rẩy nằm trở về, hai mắt ngơ ngác nhìn vải trướng nơi nóc giường.



Xong rồi, thất khiếu chảy máu, sợ là xong thật rồi.



Hắn từ nhỏ chính là Hỗn Thế Ma Vương, không sợ trời không sợ đất, ngay cả gạo của trụ trì cũng dám trộm, sắp đến cảnh tử, lại phát hiện mình cũng sợ chết.



Sau khi chết sẽ như thế nào ? Hắn không có thời gian suy nghĩ. Trước mắt hiện ra thật nhiều bóng người, người đầu tiên chính là người mẹ ruột không đáng tin của mình. Hắn sắp chết ở trong cung, nàng chắc hẳn vẫn còn ở kỹ quán nào hoa thiên tửu địa đi, hoặc là ở môn phái nào càn rỡ đại khai sát giới, ánh đao Hoành Ba như nước, con mồi chạy tán loạn. Nàng cho tới bây giờ đều như vậy, tiêu dao tự tại, muốn làm gì làm cái đó, Hạ Hầu Liễm đối với nàng mà nói, không phải nhi tử, mà là gánh nặng.



Lồng ngực trước giờ không tim không phổi của hắn bỗng sinh ra chút bi thương tựa cô hồng đạp tuyết, chôn xương hoang đình, không ai hay biết, từ nay về sau, mẹ, sư phụ cùng Đoàn thúc thật sự không thể tìm thấy hắn nữa.



Ngón tay đưa lên mơ hồ trong không trung, một đôi tay ấm áp đưa tới nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Quyết tràn đầy nước.



"Hạ Hầu Liễm, ngươi thấy thế nào, ngươi đừng dọa ta!"



Cũng không coi là quá thảm, dầu gì còn có một hảo huynh đệ đến đưa tiễn hắn.



"Ta..." Hạ Hầu Liễm há miệng, có máu xuôi theo kẽ môi chảy xuống, Thẩm Quyết lấy khăn tay lau giúp hắn, lau lại chảy, làm sao lau cũng lau không hết.



"Người ta thật mềm, cảm giác sắp thành tiên." Hạ Hầu Liễm nhẹ giọng nói, "Ngươi nói, ta có thể thành tiên hay không a, nói không chừng ta là tiên nhân trên trời đầu thai chuyển thế, bây giờ lão Thiên muốn gọi ta trở về."



Thẩm Quyết gắt gao nắm tay Hạ Hầu Liễm, tựa như làm vậy sẽ có thể giữ lại hắn, y đem mặt chôn vào lòng bàn tay Hạ Hầu Liễm, "A Liễm, ngươi không thể chết, ta không cho phép ngươi chết!"



"Thiếu gia, nghe ta nói, ta phải nói di ngôn rồi." Hạ Hầu Liễm lau sạch lệ trên mặt Thẩm Quyết, hư hư cười một tiếng.



Hắn luôn luôn ôn hòa hiền hậu như vậy, rõ ràng là bản thân phải chết, còn bận bịu an ủi người khác.



Thật ra thì hắn vẫn luốn cất giấu áy náy với Thẩm Quyết, áy náy hắn không thể sớm báo cho Thẩm Quyết chuyện Già Lam ám sát, áy náy không thể cứu Lan cô. Thẩm Quyết gặp đại nạn, như hôm nay lại phải mất đi hắn. Hắn chết ngược lại cũng tốt, dù sao chết rồi vô tri vô giác, cái gì cũng không còn mong cầu, nhưng Thẩm Quyết còn phải tiếp tục ở trong cung khó khăn bươn chải.



Đã từng hứa với Thẩm Quyết, mang y đi xem đèn hoa đăng, lưu lại bồi y, giúp y trả thù tuyết hận, cuối cùng đều không thể thực hiện.



Thật sự là có lỗi.



"Nếu có cơ hội ra khỏi cung, theo hẹn cũ, đi đến nơi cao nhất trong thành, đem Tĩnh Thiết để ở nơi đó, mẹ ta sẽ tới tìm ngươi. Nàng tên Hạ Hầu Bái, dung mạo rất đẹp, tính tình có chút kì quái. Ngươi không cần nhiều lời cái gì, liền nói tiểu Liễm bất hiếu, không thể phụng dưỡng người, nói người bảo trọng, uống ít rượu một chút, lần sau đi giết người nhớ mang 'vỏ đao', đừng nghĩ mình luôn vô địch thiên hạ. Ta giấu ở bên dưới cái cây thứ ba ở sơn tự Già Lam một chút bạc, một trăm hai mươi lượng, ngươi bảo nàng cầm cho ngươi, mẹ ta không thiếu tiền, những thứ này đều để lại cho ngươi."



"Ta không muốn!" Thẩm Quyết liều mạng lắc đầu, nước mắt phủ đầy hai gò má, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn chợt ngẩng đầu lên, "Mẹ ngươi , đúng, mẹ ngươi nhất định có thuốc có thể cứu ngươi, ta đi tìm mẹ ngươi!"



Hạ Hầu Liễm nửa chết nửa sống kéo y, "Tìm cái gì, ngươi ở trong cung làm sao tìm được?"



"Không..." Thẩm Quyết ánh mắt có chút tránh né, "Ta... buổi tối hôm ta nhặt được ngươi, đã thấy mẹ ngươi, nàng tìm ngươi, còn giết mấy Vũ Lâm vệ."



Nghe vậy, Hạ Hầu Liễm sững sờ tại chỗ, hỏi: "Ngươi sao không nói?"



"Ta sợ ngươi biết nàng đến tìm... Ta..." Thẩm Quyết không dám nhìn Hạ Hầu Liễm, hung hăng nhắm mắt lại, đứng lên nói, "Ta bây giờ đi tìm nàng, nàng có lẽ vẫn ở trong hoàng cung, nếu như ta không tìm được, ta liền nghĩ cách rời cung, ngươi chờ ta!"



"Thẩm Quyết!"



Thẩm Quyết cũng không quay đầu lại, vọt tới cạnh cửa, mở cửa, một dáng người cao gầy ngậm cọng cỏ đứng bên hành lang, lúc này nàng không cài một đầu đầy lông gà, mái tóc đen bóng tán loạn sau lưng, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, môi tựa màu máu. Nhìn thấy Thẩm Quyết đi ra, nàng liếc nhẹ, yên tĩnh trong ánh trăng, ánh mắt kia trầm lặng như nước.



Đây không phải là Cao nương nương. Thẩm Quyết cảnh giác lui về phía sau.



"Lão tử, " nữ nhân chỉ lên chóp mũi mình, dương một nụ cười, "Hạ Hầu Bái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện