Đới thánh ngôn không thật sự quẳng đi cái tên tiểu đồ đệ của mình, lão vừa nhận được tin từ thuộc hạ liền vội vàng bỏ lại đám bằng hữu, hỏa tốc mà chạy về, dọc theo đường đi gấp đến độ râu cũng nhổ mất mấy cọng.



"Ngươi cái tên tiểu tử này." Đới thánh ngôn nhìn vẻ mặt quật cường của Tạ Kinh Lan, sâu kín nói, "Lão phu còn tưởng rằng ngươi là một 'tuấn kiệt' thức thời, tuyệt đối sẽ không cùng cha ngươi lấy đá chọi đá. Thôi, dẫu sao cũng mới mười hai tuổi, cũng vẫn không tránh được tâm tính thiếu niên."



Tạ Kinh Lan lãnh đạm nói: "Nhịn đến mức không thể nhịn được nữa."



Đới thánh ngôn thở dài một cái, trầm ngâm một hồi, nói: "Kinh lan, ngươi có thể nguyện bỏ tỉnh ly hương, đi theo lão đầu tử ta dãi gió dầm sương, bốn biển là nhà?"



Tạ Kinh Lan chợt ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn ông lão trước mắt.



Y đã sớm biết, Đới thánh ngôn tính tình buông tuồng, từ trước đến giờ rất ghét ở yên một chỗ, tuyệt không thể nào cam nguyện ở lại Kim Lăng an hưởng tuổi già. Y vốn tưởng rằng Đới thánh ngôn bất quá là có chút lòng yêu người tài, mới nguyện ý lưu lại Kim Lăng mà chỉ bảo y một hai, thuận tiện cho y một cái mỹ danh "Đệ tử Đới thánh ngôn" , để cho cuộc sống của y sau này thuận lợi hơn một chút.



Không nghĩ tới... Đới thánh ngôn lại nguyện ý mang y đi cùng



"Tiên sinh không chê bỏ, đệ tử nguyện như Tử Lộ nhan hồi, làm yên ngựa cho người!"



Tử Lộ (tên là Trọng Do, học trò Khổng Tử)



"Ha ha ha, lão đầu tử ta không có tiền không quyền, ngươi không ngại chịu khó chịu khổ thì được."



"Nhàn vân dã hạc, ẩn cư sơn dã, sao có thể so sánh với những thứ dung tục tầm thường kia?"



Đới thánh ngôn vểnh lên râu nhọn rung rung, nói: "Hổ thẹn hổ thẹn rồi, vứt bỏ thế tục lại vì thế tục sở vi, không tính là quy ẩn, du sơn ngoạn thủy mà thôi." Dứt lời, liền vén mi mắt nhìn tiểu đồ đệ đang quy củ ngồi bên cạnh, thanh giọng nói, "Kinh Lan, hôm nay vi sư không truyền kinh, chỉ luận đạo."



Tạ Kinh Lan nghiêm nghị : "Tiên sinh mời nói."



"Dám hỏi như thế nào là thánh nhân chi ngôn?"



Câu hỏi này liền làm khó Tạ Kinh Lan.



Vấn đề này thật rộng lớn vô biên, thánh nhân chi ngôn, tứ thư ngũ kinh, cộng lại phải bao nhiêu chữ? Chẳng lẽ muốn y đọc lại hết một lượt ?



Tạ Kinh Lan suy nghĩ một hồi, thử thăm dò nói: "nhân luân cương thường*?"



*Nhân nghĩa làm người tam cương ngũ thường



"Ồ? Vì sao lời người đàn bà trong thôn ê a thì không phải thánh ngôn? Đói muốn ăn cơm, lạnh phải thì mặc thêm áo, chẳng lẽ không phải là luân nhân cương thường sao?"



Tạ Kinh Lan nói: "Những đạo lý này mọi người đều biết, lời thánh nhân thì không phải ai cũng nói ra được."



"Đạo lý lớn ai cũng có thể nói, trên thế gian này vốn chẳng có thánh nhân chi ngôn." Đới thánh ngôn vẻ mặt ôn hòa tiếp lời, "Thế thì, thánh nhân là người có thể làm người không thể làm, có thể nhẫn những người không thể nhẫn, có thể bao dung cho người không thể bao dung, Kinh Lan à."



Lời nói của Đới thánh ngôn ý vị thâm trường, cặp mắt với hai mí mắt rủ xuống chớp chớp nhìn tiểu đồ đệ tâm tư âm trầm của lão. Tạ Kinh Lan cũng rũ mắt, nhìn dọc theo đường vân gỗ trên bàn.



"Vi sư mang ngươi đi, thứ nhất ngươi có thể mở mang tầm mắt, chuyên tâm học hành, thứ hai, chờ lúc mọi chuyện qua đi, quay đầu nhìn lại, ngươi sẽ hiểu không có gì không buông xuống được. Nếu ngươi sống đến tuổi của ta, chính là muốn để ở trong lòng cũng không còn hơi sức nữa. Trời cao mây rộng, cần gì phải đem mình nhốt trong một khoảnh nhà."



Nhưng y vẫn chưa tới cái tuổi mà Đới thánh ngôn nói.



Mười hai tuổi, chính là thời điểm nhất huyết phương cương. Y mặc dù so với người thường trầm ổn hơn chút, nhưng cũng chạy không thoát ích kỉ tính toán trong lòng. Ôn lương cung kiệm, là cái vỏ bọc tinh xảo mà y dồn sức tạo lên. Những oán hận kia mỗi ngày đều gom thêm một ít, không thể nói ra miệng, cũng không thể hình dung ra dáng vẻ màu sắc, liền hết thảy chất ở đáy lòng, chỉ đợi có một ngày hóa thành thứ yêu ma cuồng đại.



Nhẫn một khắc có thể trở thành anh hùng hào kiệt, nhưng nếu Tạ Kinh Lan hắn cam nguyện làm một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi thì sao?



"Tiên sinh đối đãi với Kinh Lan rất tốt, Kinh Lan không muốn lừa gạt tiên sinh." Tạ Kinh Lan rủ mắt, nói, "Kinh Lan lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Nếu tiên sinh không thích Kinh Lan như vậy, không mang theo cũng được."



Đới thánh ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ngươi tiểu tử này, thật gay go. Ngươi nếu đã như vậy, lão phu càng phải mang ngươi đi. Không có lão đầu tử ta giữ lại, chỉ sợ 'Tạ Kinh Lan' ba chữ  này cũng sớm đề tên trong "Gian thần bảng" thôi . "



"Tiên sinh quá lo lắng, chuyện họa quốc ương dân Kinh Lan sẽ không làm." Tạ Kinh Lan bật cười nói: "Bất quá, nếu tiên sinh nguyện ý thu nhận, vậy thì phiền tiên sinh phí tâm rồi."



Tạ Kinh Lan đem tin tức này về Thu Ngô viện, trên dưới đều vui như hoa nở. Hạ Hầu Liễm khoanh tay ôm ngực đứng dựa ở cửa, cũng nhàn nhạt cười, trong đáy mắt lại như có một tia tan vỡ. Tạ Kinh Lan nhìn thấy hắn, vui sướng trong đầu lập tức phai nhạt, y chợt nhớ tới, Hạ Hầu Liễm không thể theo y rời đi, Hạ Hầu Liễm phải ở lại Kim Lăng chờ mẹ hắn.



Nói cách khác, ngày Đới thánh ngôn lên đường, cũng chính là ngày hai người hai ngả.



"Thiếu gia, ngươi phải học thật tốt, tương lai làm đại quan cũng đừng quên ta, tiểu tử ta đến lúc ấy đều dựa cả vào người!" Hạ Hầu Liễm cười nói.



Tạ Kinh Lan trầm thấp đáp một tiếng, hỏi: "Ngươi sau khi về núi, sẽ còn cơ hội xuống núi nữa không?"



Hạ Hầu Liễm gãi đầu một cái, nói: "Nếu ta kế thừa nghiệp của mẹ ta, vậy khẳng định là phải xuống núi rồi."



"Không làm nghề ấy, thì sẽ không cách nào xuống núi?"



Hạ Hầu Liễm trầm mặc một hồi, nói: "Không sai, làm một sơn dã nông phu, cả đời ở trên núi, trồng quả trồng hoa gì gì đó. "



Già Lam vì bảo vệ sơn tự, trừ thích khách thì không cho phép người ngoài ra vào núi. Người thường xông lầm vào ngọn núi kia cho tới bây giờ không có ai sống sót đi ra, người ngoài cũng cho là bởi vì núi quá lớn, bọn họ ở trong núi bị lạc phương hướng, bị chó sói hổ báo gì ăn mất. Không có ai biết, con sói hung hãn nhất ngọn núi này chính là Già Lam. Tương tự, người ở trong núi nếu không trở thành thích khách, cũng không thể ra khỏi núi. Đời sau của đám thích khách, hoặc cũng trở thành tân thích khách, hoặc là trở thành tù nhân núi rừng.



Hạ Hầu Liễm cũng sắp phải đưa ra lựa chọn rồi, từ trước tới nay vì tự do, mà việc trở thành thích khách là tín niệm một mực rất kiên định của hắn. Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên biết giết người cũng không dễ dàng như tưởng tượng. Hắn nhớ lại thi thể quản gia kia cổ từ từ gục xuống, nhớ lại lúc trên cây hòe bị thiết trảo móc vào vai, nỗi sợ tựa như bị Diêm vương bóp lấy cổ. Thích khách cùng cái chết đồng hành, mà hắn lại không cường đại đến mức không sợ sinh tử.



"Núi ở nơi nào, ngươi chờ ta, ta sẽ cứu ngươi." Tạ Kinh Lan hỏi.



Hạ Hầu Liễm lắc đầu cười khổ : "Ta không thể nói."



Tạ Kinh Lan đáp: "Không sao hết, tự ta sẽ tìm ra."



"Ta hẳn sẽ thừa kế nghiệp của mẹ ta, " Hạ Hầu Liễm hướng Tạ Kinh Lan nháy mắt một cái , nói, "Đến lúc đó nếu ngươi thật có cái bản lĩnh ấy thì tìm ta, ta cùng ngươi lăn lộn. Hy vọng Tạ đại nhân thưởng chén cơm ăn, Hạ Hầu Liễm ta trong bụng không có chữ nghĩa, thật may võ nghệ miễn cưỡng cũng tạm, làm gác cửa cho ngươi, thay ngươi bảo vệ môn viện."



"Được. Mỗi tháng phát cho ngươi hai lượng bạc, bao ăn bao ở, có điều sẽ không bao cả vợ ngươi đâu."



"Ha ha ha, bạn tâm giao."



Hai người thiếu niên nhìn nhau cười một tiếng, thấy vạn vì sao lấp lánh trong mắt nhau.



Bên ngoài đèn lồng đã treo cao, Tạ Kinh Lan cùng Hạ Hầu Liễm từ trong thư phòng đi ra, Hạ Hầu Liễm xuống bếp bưng cơm, Tạ Kinh Lan vén rèm cửa, bước vào phòng chính. Lan cô đã bày xong cơm, gọi Tạ Kinh Lan ngồi xuống.



Tạ Kinh Lan nhìn một vòng, thấy người làm đều ở đây, chỉ không thấy Liên Hương, liền hỏi: "Liên Hương đâu ?"



Lan cô nói: "Không biết, buổi chiều liền không thấy bóng dáng đâu, đoán chừng đi tìm nha đầu viện khác chơi rồi, chốc lát nữa về."



Tạ Kinh Lan gật đầu một cái, cũng không để ở trong lòng.



Hạ Hầu Liễm đứng đứng cuối hành lang ăn cơm xong, định cầm chén đũa về lại phòng bếp, mới vừa vén rèm lên, liền đụng choang một cái vào Liên Hương.



"Hạ Hầu Liễm, ngươi không có mắt?" Liên hương xoa đầu, tức giận nói.



"Đầu ngươi là sắt sao? Sao đụng cái mà đau như vậy a." Hạ Hầu Liễm bỉu môi, giương mắt nhìn thấy túi gấm trong tay nàng, hỏi, "Ai, đây không phải là túi đựng hoa ngứa ngáy của ta sao? Làm sao ở chỗ ngươi? Được a ngươi, trộm đồ của ta!"



"Phi, ai trộm, cái túi này của ngươi, ta còn không lạ gì đâu!" Liên Hương liếc mắt, đem túi ném lên người Hạ Hầu Liễm.



Hạ Hầu Liễm không giải thích được, mở ra nhìn một cái, bên trong hoa đã không còn.



Đám hoa này là hắn ngày thường ở trong phủ nhặt hái về, loại hoa này nhìn thì rất đẹp, thân hoa màu phấn hồng, đầu cánh hoa còn mang màu tím nhạt, nhưng không thể tùy ý sờ tay vào, sơ ý dính vào một chút sẽ sưng đỏ, ngứa ngáy vô cùng. Hạ Hầu Liễm có thú vui sưu tập hoa lá, hoa ngứa ngáy này là một trong những tàng phẩm của hắn.



Liên Hương lấy hoa đi , chắc chắn là muốn trêu cợt người khác. Hạ Hầu Liễm quyết định phải kiểm tra kĩ chăn nệm mình một phen, hai người bọn họ trời sinh không cùng một thuyền, nói không chừng nữ tiểu tử này lại muốn trêu cợt hắn.



Đới thánh ngôn tìm Tạ Bỉnh Phong thương lượng chuyện lão dẫn Tạ Kinh Lan đi, quả nhiên không ngoài dự liệu, Tạ Bỉnh Phong chỉ mong Tạ Linh Lan cách càng xa càng tốt, tốt nhất là không cần trở lại nữa. Chuyện này cứ như vậy ngươi tình ta nguyện mà thành, Đới thánh ngôn cùng tạ kinh lan nói thời tiết ấm lên sẽ lên đường, trạm kế tiếp không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là Sóc Bắc.



Trừ mỗi ngày buổi sáng nghe học, Tạ Kinh Lan liền ở tàng thư lâu. Hạ Hầu Liễm cứ theo thường lệ tắm xong thay quần áo thì đi phụng bồi Tạ Kinh Lan, bưng trà rót nước cho y. Xảy ra chuyện lần trước, hơn nữa Tạ Kinh Lan cũng sắp rời đi, Hạ Hầu Liễm không hề chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn theo Tạ Kinh Lan, đâu cũng không đi.



Ngày hôm đó đang nhàm chán nhéo nhéo mấy bông hoa, Lan cô lảo đảo chạy vào tàng thư lâu, hô lớn: "Không xong! Không xong!"



"Chuyện gì!" Hạ Hầu Liễm đỡ Lan cô, hỏi. Tạ Kinh Lan cũng đi tới.



"Liên Hương... Liên Hương..."



"Liên Hương làm sao?" Tạ Kinh Lan hỏi.



"Liên Hương... Đại phu nhân nói Liên Hương hạ độc hại phu nhân, phải đem nàng... Đem nàng đánh chết. Thiếu gia, ngài nhanh đi chính viện, Liên Hương đã bị kéo qua!"



Hạ Hầu Liễm cùng Tạ Kinh Lan hai mắt nhìn nhau một cái, vội vàng chạy tới chính viện, chỉ cầu người ở chính viện ra tay chậm một chút.



Đường bỗng nhiên trở nên rất dài rất dài, Tạ phủ lớn đến lạ thường, hành lang quanh co khúc khuỷu, giống như là ngăn trở bọn họ nhanh một chút đến chính viện, núi giả đá giả vắt ngang khắp nơi, ngăn trở đường đi, phong nhã viên lâm sơn thủy vào giờ phút này đều có cảm giác thật khó ưa.



Tịch dương hồng hồng treo ở cuối trời, chân trời giống như bị lửa đốt, một mảnh đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình, chợt có một cánh chim lao về phía dải mây, giống như một con thiêu thân đâm đầu vào nghiệt hỏa vô biên.



Hai người thở hồng hộc chạy đến cửa chính viện, chỉ thấy hai người ở mang một cỗ thi thể che mặt ra bên ngoài.



Thời điểm đến khúc quanh, tay của thi thể từ trong tuột ra, đó là một bàn tay được bảo dưỡng thật tốt, trắng tinh như ngọc, mười ngón tay như gọt hành, không một vết xước. Hạ Hầu Liễm nhìn thấy cái tay kia liền hỏng mất, nước mắt không ngừng tuôn ra, xông lên muốn giữ cái tay ấy lại.



Liên Hương xưa nay coi tay nàng như bảo bối, giặt quần áo rửa chén đều không làm, chỉ làm mấy việc thêu thuề khâu vá. Nàng nói cặp tay ấy là để giúp Tạ Kinh Lan bện khăn thêu hoa, khổng thể bị chà đạp. Nàng mỗi ngày sáng sớm phải dùng hương cao lau tay, cách mấy ngày thì phải sửa sang lại móng tay. Đôi tay đáng quý như vậy, giờ phút này trong kẽ ngón tay đều là mạt gỗ, đó là khi nàng bị đánh trên băng gỗ cào vào mà thành.



Hạ Hầu Liễm nhớ tới nàng yếu ớt cậy mạnh, lại nghĩ tới hôm đó nàng len lén chạy tới phòng chứa củi cho hắn bánh bao cùng nước. Mới hôm nào còn mặt mũi vui vẻ sờ sờ, trong nháy mắt người đã lạnh như băng.



Mấy người ở xông lên, kéo Hạ Hầu Liễm, đem hắn đè xuống đất. Hạ Hầu Liễm dùng sức giãy giụa, trơ mắt nhìn Liên Hương bị mang đi xa.



Tiêu thị mang một lớp mạng che mặt đứng ở trên bậc thang, ánh mắt hờ hững nhìn Tạ Kinh Lan cùng Hạ Hầu liễm, mặt nạ là một lớp voan mỏng nửa trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy trên mặt mụ lấm chấm đỏ.



"Nha đầu này hạ độc hại ta, ta để cho Lưu quản gia dùng hình, Tạ Kinh Lan, ngươi muốn thế nào?" Tiêu thị cách cánh cửa cùng Tạ Kinh Lan xa xa nhìn nhau.



Lưu quản gia? Ở đâu ra Lưu quản gia, hắn không phải sớm bị Thu đại ca cưỡng gian giết chết rồi sao? Hạ Hầu Liễm nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy trong sân cái người vốn sớm đã chết kia, trên mặt mang nụ cười quen thuộc ——nụ cười đó thuộc về Thu Diệp.



Một trận sợ hãi tràn ngập lồng ngực, Hạ Hầu Liễm lạnh buốt sống lưng.



Già Lam thích khách ở đâu ở đó máu chảy thành sông. Hắn nhớ lại hôm đó Thu Diệp cùng Đông Hán phiên tử đổi chác, Thu Diệp giả trang thành Lưu quản gia, là tới giết Tạ Bỉnh Phong sao?



"Ta sao dám muốn thế nào? Chỉ là tới đưa người cũ một đoạn đường, phu nhân ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho sao?" Tạ Kinh Lan đẩy đám người ở ra, kéo tay Hạ Hầu Liễm.



"Ai biết nha đầu này hạ độc có phải do ngươi sai khiến hay không!"



"Ồ, ta sai khiến thì như thế nào? Phu nhân cũng muốn giết cả ta hay sao?" Tạ Kinh Lan lạnh lùng nói.



"Ngươi!"



Tạ Kinh Lan quay đầu đối với Hạ Hầu Liễm nói: "Ngươi đi về trước phụng bồi Lan cô, ta đi đưa tiễn Liên Hương."



Cả hai trong mắt đều cất giấu một nỗi bi thương sâu sắc, Hạ Hầu Liễm cầm tay Tạ Kinh Lan, nói: "Thiếu gia."



Tạ Kinh Lan lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Ta không sao."



Hạ Hầu Liễm gật đầu, nhìn Thu Diệp một cái, Thu Diệp hướng Tiêu thị hành lễ, liền đi ra ngoài



Lúc Hạ Hầu Liễm đi tới vườn hoa, Thu Diệp đuổi tới.



"Thu đại ca, ngươi làm sao giả trang thành..."



Thu Diệp dùng ngón tay trỏ để ở miệng Hạ Hầu Liễm, nói: "Suỵt, mọi chuyện chớ có hỏi."



Hạ Hầu Liễm quay đầu bước đi, Thu Diệp không biết làm sao kéo hắn lại nói: "Cô nương kia không có chết."



Hạ Hầu Liễm dừng lại: "Huynh nói gì?"



Thu Diệp nháy mắt mấy cái, nói: "Ta biết nàng bạn của ngươi, cho nàng giữ lại một hơi, chẳng qua không biết sau này còn có thể đi đứng nhanh nhẹn hay không."



Hạ Hầu Liễm cảm động đến tột đỉnh, nói: "Thu đại ca, cám ơn ngươi!"



"Tiểu Liễm, ngươi bây giờ còn muốn làm thích khách nữa không ?" Thu Diệp xoa một cái lên đầu Hạ Hầu Liễm.



"Ta..."



"Thật ra thì trên núi không có gì không tốt, chính là nhỏ chút, nhưng thiên địa này cũng có khác gì một cái nhà ngục lớn."



"Thu đại ca, tại sao các ngươi đều không muốn ta làm thích khách? Đoàn thúc như vậy, ngươi cũng như vậy. Ta thật không thích hợp sao?"



"Có hay không ngươi hỏi chính mình, ta làm sao biết chứ ?" Thu Diệp cười một tiếng, hắn đẩy Hạ Hầu Liễm một cái, nói, "Tốt lắm, mau trở về thu dọn hành lý đi, chú ngươi tới đón ngươi."



Hạ Hầu Liễm giương mắt cứng lưỡi: "Cái gì? Nhanh như vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện