"Hợp Hoan, mẹ không vào nhà." Giang Thiến Vân vội vàng nói xong, đứng ở cửa trước không chịu vào nhà, vẻ mặt hình như còn có chút hốt hoảng, "Mới vừa rồi ở dưới lầu có đám ký giả đi theo mẹ, mẹ nói nhanh mấy câu.”
"Nói. . . . . . Cái gì?"
"Con có thể chia tay với vị CEO Lạc kia không?"
Cô kinh ngạc nhìn mẹ mình, "Tại sao. . . . . . Muốn con chia tay anh ấy?”
"Con cũng biết, Thiểu Đình thích Lạc tổng, mấy ngày nay, nó ở nhà sinh bệnh, ăn không vô không ngủ được, nhìn thấy mẹ thì khóc lóc cầu xin mẹ giúp, mẹ ở nhà họ Chu hơn mười năm rồi, cho tới bây giờ nó chưa từng cầu xin mẹ như vậy, xem bộ dạng là thật lòng thích Lạc tổng." Giang Thiến Vân vội vàng nắm tay của con gái: "Bên ngoài còn nhiều người đàn ông tốt, con. . . . . . Con nhường cho nó nha, về sau mẹ dẫn con đi xã giao trong giới thượng lưu, bảo đảm giới thiệu nhiều người đàn ông tốt hơn cho con. . . . . ."
Tô Hợp Hoan khó có thể tin nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, người này, thật sự là mẹ ruột của mình sao? Bà ta vì vinh hoa phú quý vứt chồng bỏ con, bây giờ vì con gái của người khác mà đến cầu xin cô buông tay người mình yêu. . . . . . Một người mẹ sao có thể đối xử nhẫn tâm với con gái ruột của mình như vậy?
"Hợp Hoan, con suy xét giúp mẹ chút, thật ra mẹ ở nhà họ Chu cũng không ít khó khăn, Thiểu Tịnh và Thiểu Đình không thích mẹ, cha của họ lại đào hoa, mẹ cũng không thể sinh con cho nhà họ Chu, tương lai địa vị sợ rằng khó duy trì. . . . . . Bây giờ vất vả lắm Thiểu Đình mới vất vả cầu xin mẹ, con giúp mẹ lần này, chia tay với vị Lạc tổng đó được không?"
"Con suy nghĩ về tương lai một chút, sau này không có người nhà ủng hộ, coi như kết hôn có thể giúp gì cho Lạc tổng? Mặc dù chức vị Lạc tổng ở tập đoàn ‘ Lôi Đình’ không thấp, nhưng nói một cách thẳng thừng cũng chỉ là một nhân viên cao cấp, tự mình gây dựng sự nghiệp ư? Thời gian trôi qua, nó sẽ khó tránh khỏi không oán mình tham luyến sắc đẹp oán con ngăn cản tương lai của nó. Thiểu Đình lại khác, Lạc tổng lấy nó, một nửa ‘ Thượng Hoa quốc tế ’ là của nó! Con cho rằng nó không phân rõ bên nặng bên nhẹ sao?"
Cả người Tô Hợp Hoan run rẩy, cô cắn thật chặt môi dưới, trong đôi mắt là sự đau lòng sâu sắc.
"Con nói đi, có được hay không? Chia tay đi!" Giang Thiến Vân thúc giục.
"Không được!" Cô chưa kịp mở miệng, thì nghe được giọng một người phụ nữ đầy lửa giận. <l?q;d^
Một phụ nữ kéo tay áo, tay cầm muỗng canh lao ra như một cơn gió, khuôn mặt tức giận không kềm chế được, bà chỉ vào gương mặt Giang Thiến Vân đang sợ hãi dạy dỗ: "Người phụ nữ này thật là đáng ghét! Để tôi nói cho cô biết cô tốt đẹp chỗ nào? Thật không thể tin được trên đời này tại sao có thể có người mẹ như cô? Rốt cuộc có lương tâm hay không? Con gái ruột thì mặc kệ, chỉ lo hưởng thụ giàu có. Con gái sống cô đơn hiu quạnh, nhiều năm như vậy, cô có hỏi nó có lạnh hay không? Có đói bụng không? Ngay cả người nó yêu, cô cũng muốn nó tặng cho người khác. . . . . . Nguyên nhân là vì địa vị, tiền bạc của nhà mình? Ồ! Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt!"
"Còn nữa, xin cô hãy nghe rõ! Con trai nhà tôi không phải không có năng lực tự mở công ty! Nếu muốn tự nó có thể làm ông chủ tám năm trước rồi! Nó biết rõ đúng sai, tiền đồ và tương lai của nó cũng không phiền đến vị phu nhân như cô quan tâm!”
Gương mặt Giang Thiến Vân Minh hốt hoảng như giữa bữa tiệc bị ký giả ào vào chụp hình lại, bà ta không ngờ tới trong nhà còn có những người khác, hơn nữa không chỉ một. . . . . . Trừ người chỉ mình mắng to, còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang từ từ đi ra ngoài.
Mặc dù anh im lặng, nhưng siết chặt quả đấm, trong đôi mắt sâu sắc đầy vẻ tức giận. Nhìn anh, Giang Thiến Vân đột nhiên hiểu người này là ai.
Bà trợn mắt há mồm nhìn người kia đi tới, anh đưa tay kéo người con gái đang tái nhợt không nói được lời nào vào trong ngực, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bà, nói: "Chúng tôi sẽ không chia tay, không chỉ không chia tay, hơn nữa còn kết hôn, rất xin lỗi, đại khái sẽ không đưa thiệp mời bà." Giang Thiến Vân thành mũi tên bị mọi người chú ý, trong đầu căng thẳng, nhếch nhác, không tự chủ được lui về phía sau, trong miệng ấp úng nói: "Tôi. . . . . . Tôi không có ý gì khác. . . . . ." {lam~d$d^l*q(d)}
"Mời bà đi, phu nhân, tôi nghĩ mọi người không có gì để nói." Đôi mắt Lạc Dịch híp lại, lạnh giọng ra lệnh đuổi khách.
Mắt thấy Giang Thiến Vân hoảng sợ rời đi, mẹ Lạc trìu mến nhìn Tô Hợp Hoan cúi đầu không nói, đưa tay vỗ nhẹ vào mái tóc phủ trên vai của cô, "Con bé ngốc, con trai nhà bác là một người đàn ông tốt, nhìn đúng cũng sẽ không thay đổi, nó không phải là người thay lòng đổi dạ! Không cần lo người ngoài nói thế nào, người một nhà cùng nhau ở chung một chỗ vui vẻ mới quan trọng nhất!"
"Bác gái. . . . . ." Tô Hợp Hoan cố gắng kiềm chế nước mắt, lo lắng nói: ". . . . . . Thật xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi, vào nhà nhanh lên, bác là mẹ của con."
Lần này nước mắt của cô, thế nào cũng nhịn không nổi nữa.
Uống canh xong, ăn cháo xong, mẹ Lạc hài lòng nói muốn đến phim trường thăm ba Lạc, rồi gấp gáp rời đi.
Lạc Dịch đứng trước bồn rửa chén, rửa hết sức cẩn thận, Tô Hợp Hoan dựa vào bên cạnh, nhìn từng động tác của anh.
"Muốn ăn táo không?" Anh rửa sạch bọt trên tay, hỏi cô.
"Không cần, no rồi." Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giương mắt nhìn anh, lại rũ hàng mi dài xuống.
"Thế nào? Còn nghĩ chuyện vừa rồi?" Anh cầm khăn lông lau khô đôi tay, khóa cô trong ngực, tỉ mỉ hỏi thăm.
"Không có." Cô lại lắc đầu, cắn cặp môi đỏ mọng, vừa ngập ngừng xin lỗi, vừa lại muốn khóc, "Em muốn nói xin lỗi anh." ^forum>d(d&l^q$d+
"Hả?" Anh nhíu mày nhìn cô, "Vậy còn muốn chia tay không?"
Cô nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ lắc đầu.
"Về sau cũng không được nói hai chữ này, biết không?"
"Ừ."
"Không phải lo lắng bất cứ chuyện gì, Hợp Hoan, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để cho em chịu bất cứ tổn thương, em có tin anh không?"
Cô nghe, càng khóc không thành tiếng.
"Cô bé ngốc, thích khóc như vậy." Anh yêu thương hôn lên tóc của cô.
"Là tại em không tốt, để cho anh đau lòng. . . . . ." Cô nhớ lại mình muốn chia tay với anh, muốn rời khỏi anh thì hối hận, khuôn mặt nhỏ nhắn chủ động vùi vào bả vai, nhón chân lên, ghé vào lỗ tai anh nhàn nhạt nói: "Sau này sẽ không."
Anh không lên tiếng, lại hơi nghiêng đầu, môi nóng che ở cái miệng nhỏ nhắn mềm mại. @dj3nd4nl3qjd0n--lam^lam}}
"Ưm. . . . . . Chờ một chút. . . . . ." Cô thở hổn hển nghiêng đầu sang chỗ khác.
Anh ôm lấy gương mặt của cô, tròng mắt đen lấp lánh mà chăm chú nhìn cô.
"Em còn muốn nói. . . . . . Em chưa từng nói qua với anh . . . . . . Em...Em yêu anh." Cô thẹn thùng nhìn anh.
Anh mỉm cười, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy sự dịu dàng, "Anh nghe rồi, Hợp Hoan."
Dứt lời, anh hôn cô thật sâu, dùng nụ hôn đáp trả lại.
"Nói. . . . . . Cái gì?"
"Con có thể chia tay với vị CEO Lạc kia không?"
Cô kinh ngạc nhìn mẹ mình, "Tại sao. . . . . . Muốn con chia tay anh ấy?”
"Con cũng biết, Thiểu Đình thích Lạc tổng, mấy ngày nay, nó ở nhà sinh bệnh, ăn không vô không ngủ được, nhìn thấy mẹ thì khóc lóc cầu xin mẹ giúp, mẹ ở nhà họ Chu hơn mười năm rồi, cho tới bây giờ nó chưa từng cầu xin mẹ như vậy, xem bộ dạng là thật lòng thích Lạc tổng." Giang Thiến Vân vội vàng nắm tay của con gái: "Bên ngoài còn nhiều người đàn ông tốt, con. . . . . . Con nhường cho nó nha, về sau mẹ dẫn con đi xã giao trong giới thượng lưu, bảo đảm giới thiệu nhiều người đàn ông tốt hơn cho con. . . . . ."
Tô Hợp Hoan khó có thể tin nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, người này, thật sự là mẹ ruột của mình sao? Bà ta vì vinh hoa phú quý vứt chồng bỏ con, bây giờ vì con gái của người khác mà đến cầu xin cô buông tay người mình yêu. . . . . . Một người mẹ sao có thể đối xử nhẫn tâm với con gái ruột của mình như vậy?
"Hợp Hoan, con suy xét giúp mẹ chút, thật ra mẹ ở nhà họ Chu cũng không ít khó khăn, Thiểu Tịnh và Thiểu Đình không thích mẹ, cha của họ lại đào hoa, mẹ cũng không thể sinh con cho nhà họ Chu, tương lai địa vị sợ rằng khó duy trì. . . . . . Bây giờ vất vả lắm Thiểu Đình mới vất vả cầu xin mẹ, con giúp mẹ lần này, chia tay với vị Lạc tổng đó được không?"
"Con suy nghĩ về tương lai một chút, sau này không có người nhà ủng hộ, coi như kết hôn có thể giúp gì cho Lạc tổng? Mặc dù chức vị Lạc tổng ở tập đoàn ‘ Lôi Đình’ không thấp, nhưng nói một cách thẳng thừng cũng chỉ là một nhân viên cao cấp, tự mình gây dựng sự nghiệp ư? Thời gian trôi qua, nó sẽ khó tránh khỏi không oán mình tham luyến sắc đẹp oán con ngăn cản tương lai của nó. Thiểu Đình lại khác, Lạc tổng lấy nó, một nửa ‘ Thượng Hoa quốc tế ’ là của nó! Con cho rằng nó không phân rõ bên nặng bên nhẹ sao?"
Cả người Tô Hợp Hoan run rẩy, cô cắn thật chặt môi dưới, trong đôi mắt là sự đau lòng sâu sắc.
"Con nói đi, có được hay không? Chia tay đi!" Giang Thiến Vân thúc giục.
"Không được!" Cô chưa kịp mở miệng, thì nghe được giọng một người phụ nữ đầy lửa giận. <l?q;d^
Một phụ nữ kéo tay áo, tay cầm muỗng canh lao ra như một cơn gió, khuôn mặt tức giận không kềm chế được, bà chỉ vào gương mặt Giang Thiến Vân đang sợ hãi dạy dỗ: "Người phụ nữ này thật là đáng ghét! Để tôi nói cho cô biết cô tốt đẹp chỗ nào? Thật không thể tin được trên đời này tại sao có thể có người mẹ như cô? Rốt cuộc có lương tâm hay không? Con gái ruột thì mặc kệ, chỉ lo hưởng thụ giàu có. Con gái sống cô đơn hiu quạnh, nhiều năm như vậy, cô có hỏi nó có lạnh hay không? Có đói bụng không? Ngay cả người nó yêu, cô cũng muốn nó tặng cho người khác. . . . . . Nguyên nhân là vì địa vị, tiền bạc của nhà mình? Ồ! Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt!"
"Còn nữa, xin cô hãy nghe rõ! Con trai nhà tôi không phải không có năng lực tự mở công ty! Nếu muốn tự nó có thể làm ông chủ tám năm trước rồi! Nó biết rõ đúng sai, tiền đồ và tương lai của nó cũng không phiền đến vị phu nhân như cô quan tâm!”
Gương mặt Giang Thiến Vân Minh hốt hoảng như giữa bữa tiệc bị ký giả ào vào chụp hình lại, bà ta không ngờ tới trong nhà còn có những người khác, hơn nữa không chỉ một. . . . . . Trừ người chỉ mình mắng to, còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang từ từ đi ra ngoài.
Mặc dù anh im lặng, nhưng siết chặt quả đấm, trong đôi mắt sâu sắc đầy vẻ tức giận. Nhìn anh, Giang Thiến Vân đột nhiên hiểu người này là ai.
Bà trợn mắt há mồm nhìn người kia đi tới, anh đưa tay kéo người con gái đang tái nhợt không nói được lời nào vào trong ngực, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bà, nói: "Chúng tôi sẽ không chia tay, không chỉ không chia tay, hơn nữa còn kết hôn, rất xin lỗi, đại khái sẽ không đưa thiệp mời bà." Giang Thiến Vân thành mũi tên bị mọi người chú ý, trong đầu căng thẳng, nhếch nhác, không tự chủ được lui về phía sau, trong miệng ấp úng nói: "Tôi. . . . . . Tôi không có ý gì khác. . . . . ." {lam~d$d^l*q(d)}
"Mời bà đi, phu nhân, tôi nghĩ mọi người không có gì để nói." Đôi mắt Lạc Dịch híp lại, lạnh giọng ra lệnh đuổi khách.
Mắt thấy Giang Thiến Vân hoảng sợ rời đi, mẹ Lạc trìu mến nhìn Tô Hợp Hoan cúi đầu không nói, đưa tay vỗ nhẹ vào mái tóc phủ trên vai của cô, "Con bé ngốc, con trai nhà bác là một người đàn ông tốt, nhìn đúng cũng sẽ không thay đổi, nó không phải là người thay lòng đổi dạ! Không cần lo người ngoài nói thế nào, người một nhà cùng nhau ở chung một chỗ vui vẻ mới quan trọng nhất!"
"Bác gái. . . . . ." Tô Hợp Hoan cố gắng kiềm chế nước mắt, lo lắng nói: ". . . . . . Thật xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi, vào nhà nhanh lên, bác là mẹ của con."
Lần này nước mắt của cô, thế nào cũng nhịn không nổi nữa.
Uống canh xong, ăn cháo xong, mẹ Lạc hài lòng nói muốn đến phim trường thăm ba Lạc, rồi gấp gáp rời đi.
Lạc Dịch đứng trước bồn rửa chén, rửa hết sức cẩn thận, Tô Hợp Hoan dựa vào bên cạnh, nhìn từng động tác của anh.
"Muốn ăn táo không?" Anh rửa sạch bọt trên tay, hỏi cô.
"Không cần, no rồi." Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giương mắt nhìn anh, lại rũ hàng mi dài xuống.
"Thế nào? Còn nghĩ chuyện vừa rồi?" Anh cầm khăn lông lau khô đôi tay, khóa cô trong ngực, tỉ mỉ hỏi thăm.
"Không có." Cô lại lắc đầu, cắn cặp môi đỏ mọng, vừa ngập ngừng xin lỗi, vừa lại muốn khóc, "Em muốn nói xin lỗi anh." ^forum>d(d&l^q$d+
"Hả?" Anh nhíu mày nhìn cô, "Vậy còn muốn chia tay không?"
Cô nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ lắc đầu.
"Về sau cũng không được nói hai chữ này, biết không?"
"Ừ."
"Không phải lo lắng bất cứ chuyện gì, Hợp Hoan, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để cho em chịu bất cứ tổn thương, em có tin anh không?"
Cô nghe, càng khóc không thành tiếng.
"Cô bé ngốc, thích khóc như vậy." Anh yêu thương hôn lên tóc của cô.
"Là tại em không tốt, để cho anh đau lòng. . . . . ." Cô nhớ lại mình muốn chia tay với anh, muốn rời khỏi anh thì hối hận, khuôn mặt nhỏ nhắn chủ động vùi vào bả vai, nhón chân lên, ghé vào lỗ tai anh nhàn nhạt nói: "Sau này sẽ không."
Anh không lên tiếng, lại hơi nghiêng đầu, môi nóng che ở cái miệng nhỏ nhắn mềm mại. @dj3nd4nl3qjd0n--lam^lam}}
"Ưm. . . . . . Chờ một chút. . . . . ." Cô thở hổn hển nghiêng đầu sang chỗ khác.
Anh ôm lấy gương mặt của cô, tròng mắt đen lấp lánh mà chăm chú nhìn cô.
"Em còn muốn nói. . . . . . Em chưa từng nói qua với anh . . . . . . Em...Em yêu anh." Cô thẹn thùng nhìn anh.
Anh mỉm cười, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy sự dịu dàng, "Anh nghe rồi, Hợp Hoan."
Dứt lời, anh hôn cô thật sâu, dùng nụ hôn đáp trả lại.
Danh sách chương