Vốn tưởng rằng chỉ cần theo Mao Kỳ Tha Đặc là sẽ khỏi lo không đến được Thẩm Dương, nhưng đâu ngờ rằng càng nóng vội, thì càng gặp trắc trở không thôi. Lâm Đan dốc sức tấn công đến như một con chó điên không ngừng cắn xé, Mao Kỳ Tha Đặc cùng với người của ông ta bị truy binh mà Lâm Đan phái đến rượt đuổi vô cùng khổ sở, tuy thoát được có thể xem là may, nhưng thống kê trên dưới lại thấy rằng tổn thất chẳng hề ít.

Những khi chúng tôi không thể không đánh trả lại truy binh phía sau mình, tôi sẽ cảm thấy hối hận không thôi, trước đó quả thực nên hạ một đao kết liễu Lâm Đan cho xong hết mọi chuyện mới phải.

Giữa tháng tư, Mao Kỳ Tha Đặc đã dạo vòng quanh thảo nguyên Mông Cổ gần cả tháng trời, cuối cùng đành kéo cả đám người ngựa chui vào thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm.

Bối lặc Mãng Cổ Tư bên phía cánh tả của Khoa Nhĩ Thấm sau khi hay tin đã phái con trai là Trại Tang tiến ra mười dặm nghênh đón, tôi vốn không để ý nhiều, thờ ơ nhìn hai người Mao Kỳ Tha Đặc cùng Trại Tang thân thiết thi lễ ôm nhau, một người phụ nữ trong nhóm nữ quyến theo hộ tống Trại Tang nhiệt tình tiến qua chào đón.

Người phụ nữ ấy đoan trang tú lệ vô cùng, tuổi tác tuy đã qua tứ tuần, nhưng dáng vẻ thuỳ mị vẫn còn đấy, so với người phụ nữ đó, vị Phúc tấn khờ khạo hiền lành của Mao Kỳ Tha Đặc đã bị hành động nhiệt tình của đối phương làm cho tay chân luống cuống, không biết xử trí ra sao.

Suốt dọc đường kề vai nhau đi, chỉ nghe tiếng người phụ nữ kia chuyện trò vui vẻ, không ngừng giới thiệu về cảnh sắc tình người nơi Khoa Nhĩ Thấm, khiến cho bầu không khí vốn ngượng ngùng đã trở nên vô cùng sinh động. Mao Kỳ Tha Đặc bị đứa cháu truy đuổi khác nào chó mất chủ, vì thế tuỳ tiện xông vào địa bàn của Khoa Nhĩ Thấm, vốn khó xử chật vật nên chẳng nhiều lời, nhưng lúc này dưới sự nói cười khéo léo của phụ nữ, sự xấu hổ xa lạ kia đã dịu đi dễ dàng.

Tôi bị người phụ nữ này hấp dẫn sâu sắc, không khỏi đánh giá thêm vài lần. Lần này nhìn lên lại khiến tôi sửng sốt, chỉ cảm thấy ánh mắt bà ta mơ hồ cực kỳ giống với một người. Trong đầu tôi nổ "Ầm" một tiếng, chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt ra hỏi: "Phúc tấn có quen biết Bố Mộc Bố Thái không?".

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lại hối hận, bụm miệng ngơ ngác nói không nên lời.

Người phụ nữ ấy cùng với Phúc tấn của Mao Kỳ Tha Đặc đều sửng sốt, trong giây lát đã nghe tiếng bà cười vang, ánh mắt trở nên mềm đi, cực kỳ dịu dàng.

"Đứa nhóc ngu ngốc!". Mao Kỳ Tha Đặc trong xe ngựa liếc mắt nhìn tôi cười, chỉ vào Phúc tấn Mãng Cổ Tư nói, "Bố Mộc Bố Thái không phải là con gái của vị Phúc tấn này à?".

"A...". Tôi khẽ kêu lên, chỉ cảm thấy máu huyết như đang chảy ngược lên đầu.

"Trông dáng vẻ vị khuê nữ này thật thanh tú, tính tình nhã nhặn dịu dàng khó thấy, nếu mà Bố Mộc Bố Thái nhà ta có được một nửa của cô bé thôi cũng đủ rồi". Nói xong, bà ta vô cùng thân thiết kéo lấy tay tôi, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay, kỹ lưỡng đánh giá tôi. Tôi càng trở nên ngượng ngùng, xấu hổ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta. "Đây là con dâu của tỷ à? Số Phúc tấn thật là tốt...".

"Không...".

Phúc tấn của Mao Kỳ Tha Đặc bèn muốn nói thật, tôi lập tức ngẩng đầu, ấn chặt lấy đầu vai của bà ấy, nhẹ nhàng nói: "Bẩm Phúc tấn, con là con gái nuôi của Ngạch Cát, Cáp Nhật Châu Lạp". Bả vai của Mao Kỳ Tha Đặc Phúc tấn trở nên cứng đờ, nhưng tôi không quay đầu lại nhìn bà ta, chỉ khẽ mỉm cười với mẫu thân của Bố Mộc Bố Thái.

Trong mắt Trại Tang Phúc tấn chợt loé lên chút kinh ngạc, lập tức cười nói: "Ra là thế, vậy chồng con là thủ hạ của Bối lặc gia à?".



Tôi ra vẻ thẹn thùng, nói: "Không ạ... con muốn ở lại bên cạnh chăm sóc cho Ngạch cát cả đời, sẽ không lập gia đình đâu".

Trại Tang Phúc tấn há hốc mồm, kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời, sửng sốt hơn nửa ngày mới bùi ngùi nói: "Vẫn là Phúc tấn suy xét chu toàn, sao tôi lại không nghĩ tới việc để lại một đứa con gái kề bên khi già chứ?". Trong một lát lại có chút bi thương ảm đạm, "Tôi chỉ có mỗi mình Bố Mộc Bố Thái là con gái, vốn tiếc nuối nó gả xa nhà như thế, nhưng mà... tuy tuổi nó còn nhỏ, mà chủ kiến của nó lại nghiêm túc nhất. Ở Thịnh Kinh xa xôi, nhìn lại đã qua nhiều năm như thế nó cũng trở thành Tây cung Phúc tấn, bản thân cũng đã có ba đứa con gái, cũng đã trưởng thành làm mẹ rồi, nhưng ta vẫn cứ thấy nó vẫn là đứa con gái bé nhỏ còn trẻ người non dạ của năm xưa. Mọi người đều nói Đại Kim Hãn dành cho nhà chúng ta vinh sủng có thừa, Trung cung Phúc tấn của Hãn vương lại là bác ruột của nó, nhìn như cái gì cũng không cần đến nó lo, coi như nó cũng là một người có phúc, nhưng mỗi tháng xem thư của nó, người làm ngạch cát như ta vẫn luôn không kìm được thổn thức thay...".

Nói đến đây bỗng dừng lại không tiếp tục nói thêm, sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch, dường như đã nhận thấy vừa rồi bản thân mình đã lỡ lời nói mấy điều không nên. Tôi không lên tiếng, lòng đầy tò mò Thượng Kinh là nơi nào? Sao tôi chưa từng nghe thấy? Mao Kỳ Tha Đặc Phúc tấn không suy nghĩ sâu xa tiếp tục truy hỏi: "Phúc tấn là vì chuyện hoàng tự sao? Chuyện này không thể nóng vội được, có lẽ lần này Trung cung Phúc tấn sẽ mang thai được một a ca... vả lại hai cô cháu họ đều còn sinh nở được, tương lai cũng nhiều cơ hội mà". Vỗ vỗ vào mu bàn tay của Trại Tang Phúc tấn, "Với địa vị của Khoa Nhĩ Thấm trong hậu cung Đại kim còn lo ngại không sinh được một người thừa kế sao?".

Trại Tang Phúc tấn họ nhẹ một tiếng, gượng nở nụ cười.

Mao Kỳ Tha Đặc Phúc tấn thấy bà dường như không tin, trái lại liền trở nên sốt ruột: "Tôi nói thật đấy... thật ra nếu Bối lặc gia các người vẫn chưa yên tâm, thì có thể gả thêm một Cách cách Khoa Nhĩ Thấm đến đó...".

Trại Tang Phúc tấn thấy bà nói năng chân thành, cũng không còn giấu giếm chi, thở dài: "Chuyện đó không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là thật sự không tìm được đứa nào thích hợp".

"Cánh tả ở Khoa Nhĩ Thấm không còn Cách cách nào thích hợp gả đi sao?".

"Cũng không phải vậy...". Trại Tang Phúc tấn đè thấp giọng, nghiêng đầu nhíu chặt đôi mày lại, "Thật ra trong nhà của mấy Bối lặc khác cũng có vài người... chỉ là...".

Lời kế tiếp không còn thốt ra nữa, tôi bĩu môi. Tạm thời dù cho một chi bên phía cánh hữu kia có người thích hợp hay không đi nữa, thì ở trong cánh tả này, nếu không phải huyết mạch của Mãng Cổ Tư, bọn họ cũng sẽ không yên tâm mà tuỳ ý để cho con gái của Minh An và Khổng Quả Nhĩ thâm tiến vào trong hậu cung của Hãn. Tuy đều là tộc nhân Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm với nhau, nhưng cùng tộc chứ không thân, lỡ như có gì bất ổn, chẳng như không giúp đỡ được Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái, trái lại còn để cho mấy tộc khác được lợi.

Đảo mắt đã qua nửa tháng, cha con Mãng Cổ Tư tiếp đón vô cùng chu đáo, tôi gần như đã biết được dụng ý của bọn họ, chẳng qua là thèm muốn hơn hai nghìn hộ dân và hơn ba nghìn ngựa cùng gia súc.

Tôi vốn trông cậy rằng Mao Kỳ Tha Đặc có thể kiên định với ý nghĩ ban đầu, đó là đến Thẩm Dương nương vào Hoàng Thái Cực, nhưng với tình huống trước mắt, xem ra cuộc sống yên bình, an nhàn hưởng thụ, ăn sung mặc sướng đã dao động quyết tâm của ông ta. Có khả năng là ông ta sẽ vứt bỏ đi tính toán ban đầu, trực tiếp giao dân chúng cho Khoa Nhĩ Thấm, ở lại không đi.

Tôi rất lo lắng, nhưng không có cách nào khả thi. Tuy Mao Kỳ Tha Đặc về mặt xem tôi là ân nhân cứu mạng có chút đối xử đặc biệt, kể từ sau lúc tôi tự nhận Phúc tấn của ông ta làm Ngạch cát, ông ta đối đãi càng thêm thân thiết, ra lệnh tước bỏ thân phận thấp hèn của tôi, để đám hạ nhân gọi tôi là "Cáp Nhật Châu Lạp Cách cách", nhưng suy cho cùng mà nói, loại chuyện đi hay ở mang tính quyết định chính trị này, ông ta vẫn sẽ không thèm nghe lấy nửa phần đề nghị của tôi.

Một ngày nọ tôi đang trong lều thu xếp lại đồ đạc các thứ, cân nhắc xem làm thế nào để mở miệng hỏi Mao Kỳ Tha Đặc về chuyện đi ở, thì a hoàn thân cận bên cạnh Đại Phúc tấn là Tô Nhật Na cười hì hì xốc màn đi vào, thầm kín nhìn tôi rồi mím môi cười trộm suốt cả buổi. Tôi bị vẻ tươi cười đầy cổ quái của cô ta doạ đến lòng đầy sợ hãi, bỗng nhiên cô ta phì cười, trêu chọc tôi nói: "Tô Nhật Na xin chúc mừng Cách cách!".



"Chúc? Chúc cái gì?". Tôi nuốt nước bọt, một dự cảm xấu như mây đen che phủ.

Tô Nhật Na đè thấp giọng, kề sát tai tôi nói: "Tôi mới vừa nghe thấy Trại Tang Phúc tấn nói chuyện với Đại Phúc tấn của tôi, nói là... hì hì, nói Bối lặc Trại Tang ở đây nhìn trúng Cách cách, muốn thay người con trai của ông ấy là Mãn Châu Tập Lễ Đài Cát cầu hôn cô, lúc này còn đang ở trong lều bàn chuyện sính lễ đấy".

Ầm! Người tôi như bị điện giật, lỗ tai không ngừng vang lên tiếng ong ong

Mãn Châu Tập Lễ?! Anh trai của Bố Mộc Bố Thái?! Chồng của Lan Khoát Nhĩ?!

Tôi đến Khoa Nhĩ Thấm đã nửa tháng, quả thực có từng tìm hiểu về tình hình của Mãn Châu Tập Lễ, xác định được hắn ta quả nhiên sau khi lấy Lan Khoát Nhĩ làm vợ, đã dẫn cả vợ cùng tộc dân đến chăn nuôi tại nơi đồng cỏ xa xôi rồi, nên tạm thời không có duyên gặp mặt.

Tôi đứng bật dậy, Tô Nhật Na bị tôi doạ, mặt mày trắng bệch lùi ra sau nửa bước, ngạc nhiên nhìn tôi.

Để tôi gả cho Mãn Châu Tập Lễ sao?! Còn có chuyện nào kinh khủng và buồn cười hơn không?

Trại Tang vì để lôi kéo Mao Kỳ Tha Đặc, thủ đoạn thật đúng là đặc sắc!

Tay nắm chặt thành quyền, liếc mắt trông thấy khuôn mặt trắng bệch đang nơm nớp lo sợ nhìn tôi của Tô Nhật Na, trong mắt toát ra vẻ hoang mang e ngại, nghĩ lại có lẽ là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi vừa rồi của tôi đã doạ cô ta, vội thu lại vẻ tức giận, vẻ mặt hoà hoãn lại, nhẹ nhàng nói: "Biết rồi, cô không cần nói ra đâu, tôi chờ Ngạch cát tới nói với mình, đỡ cho sau này bị người Khoa Nhĩ Thấm nói rằng ta không hiểu trang nghiêm, không đủ chững chạc".

Tô Nhật Na liên tục gật đầu, khâm phục ngợi khen: "Cách cách thật là tốt số, nếu như tôi có được một nửa may mắn của Cách cách...".

Tôi không đủ kiên nhẫn nghe cô ta lải nhải, phẩy tay bảo cô ta ra ngoài. Chờ khi cô ta vừa đi, dứt khoát cuốn lấy vài món đồ đơn giản, âm thầm chuồn ra khỏi lều, viện cớ ra ngoài đi săn, mang theo cả toạ kỵ cùng với cung tiễn của Mao Kỳ Tha Đặc.

Cưỡi ngựa chạy một hơi được ba mươi bốn mươi dặm, mắt trông thấy sắc trời nhá nhem, bốn bề tĩnh mịch, nhanh chóng cởi bỏ trường bào đang khoác trên người, thay một bộ áo quần của nam giới. Tôi vừa tết mái tóc thành một bím dài, vừa há họng nuốt lương khô, chưa được khắc đầu giờ Thìn, qua loa phân biệt phương hướng rồi bật người dạy tiếp tục chạy đi trong đêm.

Tôi ngồi trên lưng ngựa hít vào một hơi sâu, trong lòng như có một ngọn lửa buồn bực đang thiêu đốt, mũi chua xót, hốc mắt không kìm được trở nên ẩm ướt.

Trời xanh thật không có mắt, nếu đã đưa tôi trở về bốn trăm năm trước rồi, lại vì cớ gì mà liên tiếp trêu chọc tôi, để tôi và chàng xa cách nghìn núi vạn sông, không ngày gặp lại như thế?

Lẽ nào, tôi và chàng không thể nào gặp nhau nữa sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện