Hai mươi tháng ba, nhân lúc cỏ xuân vẫn còn xanh tốt, rốt cuộc Hoàng Thái Cực cũng quyết định thân chinh Sát Cáp Nhĩ lần thứ ba, ra chỉ thị cho các bộ như ʍôиɠ Cổ Khách Lạt Thấm, Thổ Mặc Đặc, Y Tô Đặc, Trát Lỗ Đặc, Ông Ngưu Đặc, Khách Lạt Tề Lí Khắc, Ba Lâm, Khoa Nhĩ Thấm và A Lỗ Khoa Nhĩ Thấm, v.v… mười ngày sau xuất binh tuỳ chinh, hẹn gặp nhau tại Chiêu Ô Đạt.

Tuy rằng quyết định ấy đến đột ngột, thế nhưng văn võ cả triều cũng không mấy kinh ngạc, nỗi hận của Hoàng Thái Cực đối với Lâm Đan đã ngấm vào xương tuỷ, người có thể đoán được thánh ý đó đã quá rõ ràng.

Hôm đó Tế Nhĩ Cáp Lãng trở về thông báo cho cả nhà, lần này gã sẽ cùng Đại Hãn Tây chinh, về phía Thẩm Dương sẽ do đám A Ba Thái Đài Cát và Đỗ Độ Đài Cát đóng giữ.

Tuy rằng tính tình Ô Tháp Na nhu mì hiền thục, thế nhưng trong xương cốt vẫn toát lên vẻ cương nghị mà chỉ tộc nhân Diệp Hách mới có, cô nàng im lặng phân phó hạ nhân giúp trượng phu mình đóng gói hành lý chuẩn bị nhập ngũ. Trái lại ba vị phúc tấn kia không kêu gào ầm ĩ, sướt mướt vặt vãnh thì cũng là khóc bù lu bù loa, mãi vẫn không dứt. Đừng nói Tế Nhĩ Cáp Lãng chê phiền, mà ngay cả tôi bắt gặp cũng cảm thấy đau đầu nhức óc, hận không thể lập tức xuất chinh ngay trong đêm đó, đỡ cho bên tai phải chịu cảnh ầm ĩ.

“A Bộ, quân lệnh đã hạ xuống, ngày mai ta sẽ chỉnh đốn tướng sĩ Tương Lam kỳ, tuyên đọc Hãn dụ. Cô…”.

Tôi hiểu rõ ý này, lập tức học theo lễ nghĩ nam tử vung tay áo quỳ một gối xuống: “Tiểu tốt Tương Lam kỳ A Bộ tiếp nhận quân lệnh!”.

Tế Nhĩ Cáp Lãng lấy từ trong tay áo ra một cuốn lụa vàng, chậm rãi mở ra: “Tuyên Đại Kim quốc Hãn dụ: Với Sát Cáp Nhĩ Hãn trái đạo, vì thế tự mình dẫn đại quân chinh phạt, trước tiên ắt phải có kỷ luật nghiêm minh, như vậy mới khắc chế được địch để giành thắng lợi. Bát kì Cố Sơn Ngạch Chân, Mai Lạp Ngạch Chân, Giáp Còi Ngạch Chân và Ngưu Lục Ngạch Chân theo thứ tự mà quản lý nhau, nghiêm khắc thông báo với các tướng sĩ của mình, khi vừa ra khỏi biên giới nhất định phải nghiêm chỉnh tuân theo quân pháp, nghiêm chỉnh mà đi. Nếu có kẻ gây ồn, trừ chính kẻ đó tự phạt tức thời ra, cai quản tướng lĩnh vẫn chiếu theo lệ mà trừng trị. Lúc đại quân khởi hành, nếu có kẻ tự ý rời khỏi đại quân, một số tự ý tách đi riêng, được phép bắt giữ giao cho Cố Sơn Ngạch Chân bản kỳ, phạt ba lượng bạc cho người trông giao. Lúc trú doanh, việc nhặt củi lấy nước phải kết đội cùng nhau đi. Nếu có hoả hoạn, xử tử. Hễ là quân khí, từ dây chân ngựa* trở lên đều phải được ghi tên của mỗi người, ngựa cần được in dấu, đồng thời cần buộc chặt theo bài hiệu. Nếu có kẻ trộm các thứ như dây chân ngựa, dây cương ngựa đều xử phạt như lệ cũ. Nếu đua ngựa săn bắn gà thỏ, kẻ mạnh thì phạt mười lượng bạc, kẻ yếu thì đánh phạt. Ngày khởi hành không được uống rượu. Nếu rời đoàn đi sau, bị người gác thành và người gác cổng bắt được, theo lệ cũ mà phạt!”.

*Dây chân ngựa: Nguyên văn 马绊 (Mã bán). Khi con ngựa được buộc tại nơi nào đó, để tránh nó sợ hãi chạy loạn khi có nhiều người qua lại, người ta sẽ dùng một sợi dây để buộc hai chân trước của nó lại.

Quân lệnh như núi, quả nhiên nghiêm khắc không thể dối!

Khi tuyên đọc Hãn dụ, ngữ khí của Tế Nhĩ Cáp Lãng đầy sắc bén, cung kính trang nghiêm, tôi nghiêm mặt kinh sợ, không dám khinh thường đùa cợt. Đợi sau khi gã đọc xong, tôi dập đầu xuống, hô lên ba lần vạn tuế.

“Đứng dậy đi”. Gã cung kính thu lại quân lệnh, sắc mặt hơi hoà hoãn lại, dần dần khôi phục vẻ tươi cười, “Cô cũng không phải một tiểu tốt bình thường, cô là thị vệ thân cận của Tế Nhĩ Cáp Lãng ta… Có điều vì để tiện hành động, cô vẫn nên ăn mặc như nam nhân, nhớ rõ không được tuỳ ý rời khỏi đơn vị, lúc nào cũng phải đi theo bên cạnh ta để tiện lợi”.

Tôi nghe vậy không vui mừng mà ngược lại thất vọng. Nếu tôi là nữ tử tuỳ quân, thông thường là sẽ phụ trách hậu cần, nếu như làm thị vệ bên người, không cho tôi tuỳ ý rời khỏi đơn vị, tôi đây làm sao mà đi tìm Hoàng Thái Cực được?

“Gia, thứ chàng muốn thϊế͙p͙ đều sai người chuẩn bị xong”. Ô Tháp Na từ sau cây mai thướt tha đi ra, một thân xiêm y tuyết trắng khiến cô nàng trở nên kỳ ảo tựa như tiên. Chỉ là sắc mặt quá mức thảm đạm, trắng như giấy nến, hai má gầy gò, khiến hai đôi mắt đen láy kia càng trở nên đặc biệt to lớn. Cô nàng mờ mịt đứng trong tuyết, uể oải cười, tựa như một đoá mai trắng đã quá thời nở hoa, đảo mắt liền trở nên héo úa.

Đột nhiên trong đầu tôi hiện ra một điềm xấu, nhưng nhanh chóng đè xuống, không dám để bản thân suy nghĩ miên man.

“Bên ngoài lạnh…”. Tế Nhĩ Cáp Lãng nhận lấy áo choàng của mình, nhẹ nhàng ôm lấy vợ vào lòng, sủng nịch trách cứ nói, “Nàng lại quên mặc thêm áo nữa rồi, nha đầu Cáp Nhã đó hầu hạ không có tâm chút nào…”.

“Gia… không sao đâu mà. Mấy tháng nay có A Bộ theo nói đùa giúp thϊế͙p͙ giải sầu, thϊế͙p͙ cảm thấy cơ thể mình đã linh hoạt hơn rất nhiều. A Bộ là một người cẩn thận chu đáo, có cô ấy đi theo bên cạnh chàng, thϊế͙p͙ cũng yên tâm…”.

Tế Nhĩ Cáp Lãng mỉm cười, từ trêи cành mai ngắt lấy một đoá, dạt dào tình cảm cài lên tóc mai Ô Tháp Na. Gã đường đường là nam nhi bảy thước, làm loại chuyện vô cùng thân mật này vốn nên lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhưng hai vợ chồng bọn họ, một người anh tuấn tiêu sái, một người thướt tha kiều diễm, ở chung một chỗ tựa như một phong cảnh rực rỡ mỹ lệ, bất luận là làm gì cũng đều vô cùng đẹp mắt, hành động lời nói giữa hai vợ chồng đều lộ ra tình ý bịn rịn, khiến người khác trông thấy đều cảm động.

Có lẽ cảm thấy cứ nói xoay quanh mấy vấn đề chiến sự hơi nhàm chán, Tế Nhĩ Cáp Lãng đột nhiên cười ha ha, cố ý gợi ra một đề tài: “Ô Tháp Na, Tây cung phúc tấn sinh hạ Ngũ cách cách cũng được một tháng rồi, nếu nàng ở nhà thấy chán, không ngại thì vào cung nhiều chút. Tam cung phúc tấn hiện giờ đều là người ʍôиɠ Cổ, cũng không biết cuối cùng ai sẽ sinh được tiểu a ca trước đây”.

Ngón tay tôi run lên, hai chân nhũn ra như ruột bút chì thấm nước, khó mà nhúc nhích nổi, chỉ đành cứng ngắc ưỡn thẳng lưng đứng ngây ra tại chỗ, trống rỗng nhìn vào hai vợ chồng bọn họ.

Tim bỗng chốc như bị ai đó đào khoét, gió lạnh đang thổi ngược vào trong, nhưng chẳng thể nào lấp đầy nổi khoảng trống ấy, ngăn đi nỗi đau buốt của tôi.

Rõ ràng… rõ ràng đã nói với bản thân đừng để ý.

Tôi có thể trở lại nơi này, có thể có cơ hội trở lại thời đại của Hoàng Thái Cực, đã là trời cao cực kỳ thương xót khai ân cho, tôi… tôi không thể tham lam như thế. Chỉ là, chỉ là… vì sao tôi lại thấy khổ sở như thế?

Nước mắt rơi xuống, tôi cúi đầu, trông thấy nước mắt đã rơi tung toé, thấm vào giày thêu.

Bốn năm từ biệt, chàng sẽ tiếp tục cưới vợ, sẽ sinh con, đây không phải chuyện rất bình thường sao?

Trước kia, rõ ràng đã… rõ ràng đã tự nói với bản thân không cần sốt ruột. Vì sao… vẫn cảm thấy đau lòng như thế?

Ngực khó chịu tựa như sắp nổ tung, một âm thanh vang không ngừng lẩn quẩn bên tai tôi: “Du Nhiên… Bộ Du Nhiên! Bộ Du Nhiên độc nhất vô nhị của Ái Tân Giác La Hoàng Thái Cực ta… Du Nhiên, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Uất ức mà nàng chịu, sau này ta đều sẽ bù đắp cho nàng. Nàng chính là thê tử của ta, thê tử độc nhất vô nhị của Hoàng Thái Cực ta…”.

“A Bộ!”.

“A Bộ!”.

Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ. Vợ chồng Tế Nhĩ Cáp Lãng kinh ngạc nhìn tôi.

“Cô làm sao vậy?”. Ô Tháp Na thân thiết hỏi.

Tôi lấy tay lau nước mắt, gượng gạo cười: “Không, không có gì đâu. Chỉ là… thấy vợ chồng bối lặc gia ân ái. Ta… nô tài lại muốn đi tìm trượng phu mình”. Giọng đầy nghẹn ngào, nước mắt không kìm được lại lăn dài, tôi ngồi xổm xuống, bi thương khóc, mặc cho bản thân phát tiết hết những tương tư vô tận dưới đáy lòng, “Ta nhớ chàng… ta rất nhớ chàng! Ta rất muốn trở lại bên chàng… rất muốn gặp lại chàng…”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện