Sau khi vợ chồng Tĩnh Viễn Hầu chết, bọn họ chẳng những không niệm ân đức tướng quân, ngược lại bỏ đá xuống giếng, tìm kiếm đủ loại lý do càn quét hết đồ vật có giá trị trong Tĩnh Viễn Hầu phủ đến khi không còn lại gì......
Nguyên chủ Ninh Tuyết Mạch chỉ là một tiểu hài tử, bị bọn họ khi dễ cũng không có người nào xuất đầu giúp nàng, luôn luôn vừa sợ vừa hận đối với những người này, nhưng cũng không có bất cứ biện pháp gì có thể ngăn cản hành vi tà ác của bọn họ.
Trong số thân thích tới đoạt đồ có vị Nhị phu nhân là bá đạo nhất.
Có một lần Ninh Tuyết Mạch thoáng cản nàng ta một chút, đã bị vị thím bà con xa này tức giận đánh cho vài cái tát, khiến gương mặt sưng đỏ trong vài ngày......
Chưa đầy một năm Tĩnh Viễn Hầu phủ thật sự đã quá nghèo, ngay cả hoa trong hoa viên đều bị bọn họ nhổ gần như không còn gì, từ đó nàng ta mới không thường xuyên đến đây như vậy.
Đã có nửa năm không tới cửa, không nghĩ tới lúc này nàng ta lại tới--
Thời điểm Ninh Tuyết Mạch gặp nạn bị giam trong lồng sắt, thậm chí không nhìn thấy được một sợi tóc của những thân thích đó, một đám hận không thể trốn đến tận chân trời.
Hiện tại đại khái là nghe nói nàng có được một ngàn lượng hoàng kim (vàng), cho nên tựa như ruồi bọ ngửi được xú vị (mùi thúi), kiêu ngạo bay tới-——
Rõ ràng là đang đánh chủ ý lên vàng.
Ninh Tuyết Mạch một ngụm nói toạc ra mục đích của nàng ta, làm trên mặt vị Nhị phu nhân nhịn không được, trầm xuống: "Tuyết Mạch, ngươi vì sao lại nói như vậy đây?! Thẩm thẩm là nghe nói ngươi bị ủy khuất oan uổng, nhanh chóng chạy đến xem ngươi thế nào, có lòng tốt lại bị ngươi nói thành lòng lang dạ thú!"
Ninh Tuyết Mạch cười nhạo báng: "Nhị phu nhân, mỗi lần ngươi có "ý tốt" đến thăm, tổng có thể nghĩ tới một đồ vật nào đó, ngươi không khách khí dọn đi khỏi nhà. Thậm chí có một lần khiêng nốt một chiếc ghế bành, cũng thật làm khó khi ngươi còm nhom như vậy, cư nhiên không bị ghế bành đè nằm bẹp xuống--"
Châm chọc thật sự sắc bén như vậy, khuôn mặt gầy lớn của Nhị phu nhân nhanh chóng đỏ lên, lông mày dựng đứng: "Nha đầu, đây là thái độ nói chuyện của ngươi đối với trưởng bối?! Ngươi vô pháp vô thiên còn làm phản! Quả nhiên là cha mẹ chết sớm, không có gia giáo! Lão nương lần này cần phải thay cha mẹ ngươi quản giáo ngươi! Để ngươi biết tiến lui!" Cùng với thân hình, nhào về phía Ninh Tuyết Mạch.
Nàng ta có niệm lực cấp 2, trên người có một ít công phu, bình thường mấy tráng hán cũng không phải là đối thủ của nàng.
Hơn nữa nàng ta sinh được một nữ nhi bẩm sinh đã có niệm lực cấp 3, nữ nhi nàng lại bái nhập Phong Vân Môn là môn phái lớn thứ 3 trong thiên hạ làm đệ tử ngoại môn, vậy nên càng không ai bì nổi nàng, ở trong gia tộc cũng cơ hồ càng là được để qua một bên.
Khi dễ Ninh Tuyết Mạch đó là chuyện thường xuyên. Một lời không hợp liền duỗi tay đánh, thường thường đánh cho Ninh Tuyết Mạch bầm dập mặt mũi, nhưng cũng không ai dám quản nàng ta.
Cho nên lần này Ninh Tuyết Mạch hơi phản bác nàng ta, nàng ta lập tức bạo phát ra bản chất là người đàn bà đanh đá, song chưởng xoay tròn, giơ tay liền đánh! Muốn đem nha đầu thúi này dứt khoát đánh bại, sau đó đoạt rương hoàng kim chạy lấy người.
Hai ngàn lượng vàng không đến hai trăm cân (đơn vị đo lường thời cổ đại, 16 lượng = 1kg), nàng có thể vác nó! Nàng nhất thiết phải nhanh chóng xuống tay đoạt hoàng kim chạy lấy người, bằng không chờ một hồi những thân thích khác nghe tiếng gió chạy tới, nàng đừng mong ăn một mình.
Bởi vì ôm loại ý niệm này, hai chưởng này của nàng vung lên rất mạnh, cơ hồ đã dùng tới toàn bộ sức lực.
Ninh Tuyết Mạch nếu bị nàng đánh trúng, chỉ sợ lập tức sẽ bị đánh bay đi, dù không chết cũng mất nửa mạng!
Nữ nhân này, vì vàng cư nhiên xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Lão bộc Chung phát ra tiếng kinh hô, muốn tới cứu, nhưng chân cẳng không còn linh hoạt nữa, căn bản không kịp!
"Bang! Bang!" Tiếng vỗ tay thanh thúy vang dội vang lên, một đạo thân ảnh bay thẳng ra ngoài, phanh một tiếng đánh vào bên cạnh cây cột trụ, một tiếng kêu đau đớn vang lên, cơ thể rơi trên mặt đất lăn lộn một vòng......
Trong lòng lão chung run sợ nhìn lên, không khỏi mở to hai mắt.
Bay đi cư nhiên không phải là tiểu thư nhà lão, mà là vị Nhị phu nhân!
Nguyên chủ Ninh Tuyết Mạch chỉ là một tiểu hài tử, bị bọn họ khi dễ cũng không có người nào xuất đầu giúp nàng, luôn luôn vừa sợ vừa hận đối với những người này, nhưng cũng không có bất cứ biện pháp gì có thể ngăn cản hành vi tà ác của bọn họ.
Trong số thân thích tới đoạt đồ có vị Nhị phu nhân là bá đạo nhất.
Có một lần Ninh Tuyết Mạch thoáng cản nàng ta một chút, đã bị vị thím bà con xa này tức giận đánh cho vài cái tát, khiến gương mặt sưng đỏ trong vài ngày......
Chưa đầy một năm Tĩnh Viễn Hầu phủ thật sự đã quá nghèo, ngay cả hoa trong hoa viên đều bị bọn họ nhổ gần như không còn gì, từ đó nàng ta mới không thường xuyên đến đây như vậy.
Đã có nửa năm không tới cửa, không nghĩ tới lúc này nàng ta lại tới--
Thời điểm Ninh Tuyết Mạch gặp nạn bị giam trong lồng sắt, thậm chí không nhìn thấy được một sợi tóc của những thân thích đó, một đám hận không thể trốn đến tận chân trời.
Hiện tại đại khái là nghe nói nàng có được một ngàn lượng hoàng kim (vàng), cho nên tựa như ruồi bọ ngửi được xú vị (mùi thúi), kiêu ngạo bay tới-——
Rõ ràng là đang đánh chủ ý lên vàng.
Ninh Tuyết Mạch một ngụm nói toạc ra mục đích của nàng ta, làm trên mặt vị Nhị phu nhân nhịn không được, trầm xuống: "Tuyết Mạch, ngươi vì sao lại nói như vậy đây?! Thẩm thẩm là nghe nói ngươi bị ủy khuất oan uổng, nhanh chóng chạy đến xem ngươi thế nào, có lòng tốt lại bị ngươi nói thành lòng lang dạ thú!"
Ninh Tuyết Mạch cười nhạo báng: "Nhị phu nhân, mỗi lần ngươi có "ý tốt" đến thăm, tổng có thể nghĩ tới một đồ vật nào đó, ngươi không khách khí dọn đi khỏi nhà. Thậm chí có một lần khiêng nốt một chiếc ghế bành, cũng thật làm khó khi ngươi còm nhom như vậy, cư nhiên không bị ghế bành đè nằm bẹp xuống--"
Châm chọc thật sự sắc bén như vậy, khuôn mặt gầy lớn của Nhị phu nhân nhanh chóng đỏ lên, lông mày dựng đứng: "Nha đầu, đây là thái độ nói chuyện của ngươi đối với trưởng bối?! Ngươi vô pháp vô thiên còn làm phản! Quả nhiên là cha mẹ chết sớm, không có gia giáo! Lão nương lần này cần phải thay cha mẹ ngươi quản giáo ngươi! Để ngươi biết tiến lui!" Cùng với thân hình, nhào về phía Ninh Tuyết Mạch.
Nàng ta có niệm lực cấp 2, trên người có một ít công phu, bình thường mấy tráng hán cũng không phải là đối thủ của nàng.
Hơn nữa nàng ta sinh được một nữ nhi bẩm sinh đã có niệm lực cấp 3, nữ nhi nàng lại bái nhập Phong Vân Môn là môn phái lớn thứ 3 trong thiên hạ làm đệ tử ngoại môn, vậy nên càng không ai bì nổi nàng, ở trong gia tộc cũng cơ hồ càng là được để qua một bên.
Khi dễ Ninh Tuyết Mạch đó là chuyện thường xuyên. Một lời không hợp liền duỗi tay đánh, thường thường đánh cho Ninh Tuyết Mạch bầm dập mặt mũi, nhưng cũng không ai dám quản nàng ta.
Cho nên lần này Ninh Tuyết Mạch hơi phản bác nàng ta, nàng ta lập tức bạo phát ra bản chất là người đàn bà đanh đá, song chưởng xoay tròn, giơ tay liền đánh! Muốn đem nha đầu thúi này dứt khoát đánh bại, sau đó đoạt rương hoàng kim chạy lấy người.
Hai ngàn lượng vàng không đến hai trăm cân (đơn vị đo lường thời cổ đại, 16 lượng = 1kg), nàng có thể vác nó! Nàng nhất thiết phải nhanh chóng xuống tay đoạt hoàng kim chạy lấy người, bằng không chờ một hồi những thân thích khác nghe tiếng gió chạy tới, nàng đừng mong ăn một mình.
Bởi vì ôm loại ý niệm này, hai chưởng này của nàng vung lên rất mạnh, cơ hồ đã dùng tới toàn bộ sức lực.
Ninh Tuyết Mạch nếu bị nàng đánh trúng, chỉ sợ lập tức sẽ bị đánh bay đi, dù không chết cũng mất nửa mạng!
Nữ nhân này, vì vàng cư nhiên xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Lão bộc Chung phát ra tiếng kinh hô, muốn tới cứu, nhưng chân cẳng không còn linh hoạt nữa, căn bản không kịp!
"Bang! Bang!" Tiếng vỗ tay thanh thúy vang dội vang lên, một đạo thân ảnh bay thẳng ra ngoài, phanh một tiếng đánh vào bên cạnh cây cột trụ, một tiếng kêu đau đớn vang lên, cơ thể rơi trên mặt đất lăn lộn một vòng......
Trong lòng lão chung run sợ nhìn lên, không khỏi mở to hai mắt.
Bay đi cư nhiên không phải là tiểu thư nhà lão, mà là vị Nhị phu nhân!
Danh sách chương