Edit: Ryal
Cả người Quan Hi đau nhức. Hứa Duệ không còn dịu dàng như xưa, hôm nay gã ta thô bạo như muốn trút hết cơn giận lên người gã vậy.
Chẳng biết do kí ức đã được khôi phục hay do đã bị Giản Dịch động tay vào, mà đầu gã cũng nhức nhối vô cùng. Gã nằm liệt trên giường thở dốc, Hứa Duệ lạnh nhạt đứng dậy, nhặt quần áo lên mặc rồi đi khỏi phòng, để mặc Quan Hi ở lại một mình.
Gã bắt đầu rơi nước mắt.
Gã hối hận lắm rồi.
Tất cả là tại hệ thống, hệ thống mới là kẻ có lỗi, nó đã lừa gã, nó ép gã đi làm nhiệm vụ, lừa gã tiếp cận Khấu Lệ, rồi còn giấu kí ức của gã đi.
“Hệ thống! Mày ra đây, mày ra đây cho tao!”. Quan Hi không ngừng hét gọi hệ thống trong đầu, nhưng đã qua một lúc lâu mà nó không đáp lại.
Cơn giận tiêu tan đi rồi, gã lại bắt đầu sợ hãi.
Trên người chẳng có quần áo gì nên lạnh thấu cả xương, gã vội vàng kéo chăn bọc lấy mình, rồi lại gọi hệ thống.
Dù gã dần đổi giọng thành cầu xin, trong đầu vẫn trống rỗng, chẳng một lời đáp lại.
Như thể thứ chết tiệt tự xưng là hệ thống phản diện tự cứu kia chưa từng tồn tại.
Hình như Quan Hi đã nhận ra điều gì đó, mặt gã trắng bệch.
Gã quấn chăn quanh mình càng thêm chặt.
Gã không còn điểm tích, thân phận thì đã bại lộ, ngay cả người đàn ông gã từng chinh phục được cũng chẳng tiếc thương gã một xu nào.
Gã vô dụng, gã đã mất tất cả giá trị lợi dụng.
Gã bị hệ thống vứt bỏ.
“A—“. Quan Hi hét chói tai, nỗi khổ sở tuyệt vọng từ trong tim lan ra khắp người.
Sau này chẳng còn ánh sáng tương lai nào dành cho gã nữa.
Bởi gã làm gì có tương lai.
Quan Hi đột nhiên hét lên, Hứa Duệ sợ tới mức xông vào.
Sắc mặt gã ta khó coi vô cùng, vội vàng bước tới mép giường, nửa sợ nửa giận trừng mắt nhìn Quan Hi rồi lạnh giọng cảnh cáo: “Tốt nhất cậu im mồm lại đi, cậu nên biết giờ mình đang có hoàn cảnh ra sao. Tất cả mọi người đều đang tìm cậu, một khi đã tìm được rồi, liệu họ có cho cậu được ăn sung mặc sướng thế này không? Tỉnh táo lại cho tôi nhờ!”.
Quan Hi mở to hai mắt, đờ đẫn nhìn những hoa văn trên chăn.
Ăn sung mặc sướng ấy à? Thế này là sung sướng ư? Bị giam cầm mà là sung sướng?
Gã cũng từng hưởng thụ, gã biết thứ gì mới thực sự là sung sướng.
Nhưng giờ thì nơi này của Hứa Duệ chính là lựa chọn tốt nhất gã có được rồi.
Trừ việc bị dùng để giải tỏa nhu cầu ra, thì Hứa Duệ sẽ cho gã ăn uống, sẽ không thí nghiệm những thứ đáng sợ trên người gã, cũng sẽ chẳng tống gã vào ngục giam.
Gã nên cảm thấy may mắn mới phải.
Nhưng, nhưng mà…
Nhưng rõ ràng gã có thể tránh khỏi tất cả những điều này mà.
Nếu như hệ thống không khóa kí ức của gã lại.
Chỉ cần tránh xa khỏi Khấu Lệ ngay từ đầu kiếp thứ hai, làm một người bình thường có khuôn mặt tương tự Biên Ý, là tất cả những điều này sẽ không xảy tới với gã.
Bắt đầu lại một lần nữa, tại sao gã phải có cái kết y hệt khi xưa, không khác chút gì.
Biên Ý đã thoát được ra ngoài rồi, gã có làm gì đâu! Sao phải trả thù gã?
Tất cả là tại cái hệ thống đáng chết kia!
Trong kiếp thứ nhất, nó cũng cho gã một cốt truyện, chỉ là có mục đích khác với kiếp thứ hai.
Lúc ấy hệ thống đưa cho gã một cuốn sách. Trong đó Biên Ý là nhân vật chính, chủ đề truyện là tra công tiện thụ, nhân vật chính Biên Ý không chịu nổi khi bị công chính tàn phá ngày đêm nên đình công.
Vậy là hệ thống canh giữ thế giới đưa Quan Hi đến làm thế thân.
Quan Hi tin, bởi gã cũng từng đọc cái loại truyện xuyên sách phi logic hài nhảm này rồi. Gã cho rằng nhân vật chính Biên Ý cũng là người xuyên tới như mình.
Gã chẳng hề có chút gánh nặng tâm lí nào mà nhận lấy công việc được giao.
Lúc đầu Quan Hi cứ nghĩ Khấu Lệ vốn là tuýp người bề ngoài lạnh nhạt, thực ra hắn để tâm tới gã vô cùng.
Hắn không ngủ cùng giường với mình – Quan Hi có thể hiểu được, dù sao khi trước vai thụ chính cũng đã bỏ trốn mà.
Nhưng chỉ cần Khấu Lệ thấy gã bị thương là sẽ tỏ ra lo lắng vô cùng, khuôn mặt giận dữ cũng khiến người ta cực kì sợ hãi.
Quan Hi sợ, nhưng đồng thời gã cũng chưa bao giờ thích thú tới vậy.
Người đàn ông này, một người đàn ông ưu tú đến mức ấy, ngoài mặt tỏ vẻ lạnh như băng nhưng lại không chịu nổi khi gã bị chút thương tật nhỏ nhoi. Dù chỉ là đứt tay chút xíu, người ấy cũng giận tới mức chỉ muốn giết cả nhà.
Quan Hi cứ nghĩ vậy trong một khoảng thời gian dài.
Gã thoải mái hưởng thụ tình yêu cố chấp của Khấu Lệ rồi bắt đầu đi quyến rũ những người đàn ông khác, quả nhiên gã thành công thấy được ngày càng nhiều biểu cảm đáng sợ khiến mình phấn khích hơn nữa trên mặt Khấu Lệ.
Cho tới một ngày nào đó, gã cùng hai cha con Khấu Lệ đi chơi ở công viên giải trí.
Một Khấu Lệ từ trước tới nay chưa từng chạm vào gã ấy đã tát gã một cái thật đau, ngay giữa công viên trò chơi bao người qua lại.
Cái tát ấy khiến Quan Hi tỉnh táo hơn hẳn.
Gã thấy nỗi hận cuồn cuộn trong đôi mắt người đàn ông ấy.
Khấu Lệ điên cuồng tìm kiếm cả ngày trong công viên trò chơi đó, ngay cả người đi theo cũng chẳng biết hắn đang tìm gì, tìm ai.
Nhưng Quan Hi ngồi bên quảng trường trung tâm, che nửa bên mặt sưng tấy, lại biết rõ hắn đang tìm gì.
Khấu Lệ tìm Biên Ý ngày trước.
Lúc ấy Quan Hi thấy được sự vội vàng và điên rồ gã chưa bao giờ thấy trên người Khấu Lệ, gã bất bình vô cùng.
Gã không cảm thấy mình đang cướp mất cuộc sống của người khác, đồng nghiệp cả mà, chỉ đóng vai một nhân vật mà thôi, sao người tới trước lại chiếm lấy hết thảy?
Thậm chí gã còn oán hận Biên Ý vô cùng – đi thì đi luôn đi, sao phải thoắt ẩn thoắt hiện như thế, y đang cố tình khoe khoang trước mặt gã ư? Khoe rằng Khấu Lệ chính là mục tiêu y đã chinh phục được, và hắn chỉ có cảm giác với một mình y mà thôi?
Thật lâu sau này, đến khi bị nhốt trên hòn đảo kia, Quan Hi mới hiểu được.
Thì ra Khấu Lệ để tâm tới gã từng li từng tí, chỉ vì gã đang khoác trên mình thân xác của Biên Ý.
Người đàn ông ấy đã biết gã không phải Biên Ý từ lâu rồi.
Khấu Lệ nghĩ, không, ngay cả Quan Hi cũng nghĩ, thân thể này là của Khấu Lệ, thứ bị tráo đổi chỉ là linh hồn mà thôi.
Vậy nên Khấu Lệ mới che chở gã từng chút một, nhưng lại đối xử với gã lạnh nhạt vô cùng.
Vậy nên Khấu Lệ mới không trực tiếp ra tay giết gã.
Ở trên hòn đảo ấy, chỉ cần Biên Ý quay về là y có thể sống sót.
Nhưng nếu đó là Quan Hi, gã sẽ phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tới khi gã sắp chết, cuối cùng hệ thống cũng lên tiếng đáp lại những lời cầu xin.
Nó nói: “Biên Ý không phải đồng nghiệp của cậu, y chính là người của thế giới này. Nhưng y đã chết rồi, khoảng tầm hai phút trước”.
“Cậu cũng sắp chết rồi, chắc cũng còn tầm hai phút nữa thôi”.
“Vô dụng thật đấy, phải đổi kí chủ mới được”.
“Tạo thêm một bản sao nữa thôi”.
“Lừa tên đó khó thật đấy”.
Nó chẳng thèm né tránh Quan Hi, dù sao gã cũng sắp chết rồi. Nghe vậy, Quan Hi còn lờ mờ đoán được “tên đó” trong lời hệ thống chắc chính là Khấu Lệ.
Thời gian trôi thêm một phút, Quan Hi lại bước thêm một bước tới gần cái chết.
Rồi gã lại nghe được tiếng hệ thống.
“Sao lại…”.
Gã không biết nó đang thắc mắc điều gì, nhưng đôi mắt đã mờ lại thấy được một màn hình xuất hiện phía trước.
Một dòng chữ.
[Qua kiểm tra, xác định các nhân vật chính trong thế giới này đều đã chết. Ba phút nữa khởi động lại thế giới!].
Đó là thứ cuối cùng Quan Hi nhìn thấy trước khi chết ở kiếp đầu tiên.
Ý nghĩ cuối cùng của gã là: hóa ra Khấu Lệ lại chết trước mình.
Hệ thống bị Quan Hi oán hận giờ phút này đã ở trong đầu một kí chủ mới.
Nó đã sao lưu dữ liệu một lần rồi, không đủ năng lượng để sao lưu thêm lần nữa, nên kí chủ này cực kì quan trọng.
Nhưng kí chủ mới tên Giang Thạch này hình như còn kém hơn Quan Hi nhiều.
Lần này hệ thống không ra mặt, nó nói dối rằng mình chính là quyển sách kia.
Giang Thạch đang ngồi một mình trong phòng, thấy trong đầu đột nhiên có chữ xuất hiện thì nghi ngờ: “Mày là sách ư?”.
Dòng chữ lại tiếp tục hiện ra: Đúng thế.
Giang Thạch tắt điện thoại rồi lắc đầu, vừa bước vào phòng tắm vừa chửi mắng: “Thế thì mày cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.
Hệ thống: “???”.
Giang Thạch kệ xác nó, vừa cởi quần áo vừa lầm bầm: “Do chịu nhiều áp lực quá nên mình bị ảo giác, hay mới thức tỉnh siêu năng lực thật nhỉ?”.
“Nếu thức tỉnh thật thì liệu có tắt đi được không? Lúc lên sân khấu biểu diễn mà trong đầu tự dưng có chữ xuất hiện thì ảnh hưởng quá…”.
“Ừm… có nên đi gặp bác sĩ trước không nhỉ?”.
Hệ thống: “…”.
Hệ thống nổi giận.
Nó gõ một loạt chữ, nhưng Giang Thạch chẳng hề để ý.
Cậu lại càng kiên định muốn tới bệnh viện.
Cái quái gì thế này?
Hệ thống không thèm gõ nữa. Nó muốn đổi kí chủ mới, nhưng không đủ năng lượng nên chỉ có thể tạm thời đợi ở đây.
Không vội, nó vẫn còn thời gian.
Chắc chắn nó sẽ dần điều khiển được kí chủ này, chỉ cần cho cậu xem vài lợi ích trước là được.
Biên Ý chẳng biết gì về chuyện xảy ra với Giang Thạch bên kia.
Buổi chiều y chụp ảnh với Khấu Lệ và Cây Nhỏ xong, ba người lại cùng nhau trồng cây trong sân.
Chơi cả buổi trưa, ăn thêm bữa tối, Cây Nhỏ xem xong một tập phim hoạt hình thì thiêm thiếp ngủ.
Khấu Lệ ôm bé con về phòng, Biên Ý nhẹ tay nhẹ chân giúp bé thay quần áo rồi đắp chăn đàng hoàng, sau đó hai người cùng nhau bước ra.
Khi quay về phòng ngủ, trên mặt Biên Ý vẫn còn đọng lại nụ cười.
Sau đó Nhiếp Phương gọi điện tới, hỏi y muốn tới dự buổi tiệc từ thiện tối nay hay không.
Biên Ý đồng ý.
“Anh đi cùng em nhé?”. Khấu Lệ bước từ trong phòng tắm ra đúng lúc nghe được câu ấy.
Biên Ý nhìn thẳng vào hai mắt hắn, chẳng đồng ý mà cũng chẳng từ chối.
Mà là sự lặng im ngẫm nghĩ như đang cam chịu.
Một lúc sau, hình như y lại hơi bực bội cúp máy, nhíu mày đụng một cái trúng vai Khấu Lệ rồi bước vào phòng tắm rửa mặt.
Khấu Lệ bị đụng cũng chẳng giận chút nào.
Hắn quay đầu nhìn bóng dáng sau lớp kính mờ, khóe miệng cong lên.
Cái kiểu nổi giận đùng đùng của y này hệt như ngày xưa vậy.
Ngày xưa.
Từ này chỉ lướt qua trong đầu đúng một lần, biểu cảm trên mặt Khấu Lệ đã trở nên dữ tợn.
Hắn vội vàng tháo kính, day day nơi giữa mày.
Sau đó Khấu Lệ bước ra ngoài, lúc về còn cầm theo một cốc nước và một viên thuốc.
Hắn đặt cốc nước lên bàn, tựa người vào tường, nhắm mắt bình tĩnh một chốc.
Không sao, lần này vẫn còn thời gian.
Em ấy đã về rồi.
Nửa tiếng sau, Biên Ý và Khấu Lệ lại cùng nằm chung một giường.
Từ khi y quay lại, đèn trong phòng chưa từng được tắt đi.
Biên Ý nhìn sắc đèn ấm áp, chẳng biết đang nghĩ gì.
Khấu Lệ ở bên kia giường đột nhiên cất tiếng: “Quan Hi trốn mất rồi”.
Biên Ý nâng mi, tim đập thình thịch.
Trong cơn giận dữ rõ ràng còn kèm theo thứ gì đó khác.
Vui sướng? Hay yên tâm?
Tại sao? Quan Hi trốn mất rồi, Khấu Lệ đã bắt gã lại, còn cho Giản Dịch làm thí nghiệm nữa, liệu có chứng cứ gì không?
A.
Giọng Khấu Lệ nhanh chóng vang lên lần nữa, đưa cho y thứ gì đó cứng ngắc: “Giản Dịch đã cài chip định vị trên người gã, em đừng lo, gã không thoát được đâu”.
Biên Ý ngồi dậy nhận lấy thứ đó.
Y nhìn điểm đỏ nhấp nháy, nó đang ở nơi nào đó trong thành phố X. Dù có phóng to lên, phạm vi hoạt động của nó cũng nhỏ vô cùng.
Biên Ý nhìn địa chỉ đó, nhớ lại rồi cười.
Đó là căn hộ của Hứa Duệ.
Đúng như lời Khấu Lệ đã nói.
Quan Hi không thoát được đâu.
Từ nhà tù này, gã trăm cay ngàn đắng tìm cách trốn đi, cuối cùng cũng chỉ chạy tới một nhà tù khác mà thôi.
Đáng buồn làm sao.
“Không cần bắt lại đâu”. Biên Ý nói.
Nếu chính mày đã tự chọn kết cục ấy, thì mong mày có thể hưởng thụ nó thật chậm rãi, Quan Hi ạ.
Cả người Quan Hi đau nhức. Hứa Duệ không còn dịu dàng như xưa, hôm nay gã ta thô bạo như muốn trút hết cơn giận lên người gã vậy.
Chẳng biết do kí ức đã được khôi phục hay do đã bị Giản Dịch động tay vào, mà đầu gã cũng nhức nhối vô cùng. Gã nằm liệt trên giường thở dốc, Hứa Duệ lạnh nhạt đứng dậy, nhặt quần áo lên mặc rồi đi khỏi phòng, để mặc Quan Hi ở lại một mình.
Gã bắt đầu rơi nước mắt.
Gã hối hận lắm rồi.
Tất cả là tại hệ thống, hệ thống mới là kẻ có lỗi, nó đã lừa gã, nó ép gã đi làm nhiệm vụ, lừa gã tiếp cận Khấu Lệ, rồi còn giấu kí ức của gã đi.
“Hệ thống! Mày ra đây, mày ra đây cho tao!”. Quan Hi không ngừng hét gọi hệ thống trong đầu, nhưng đã qua một lúc lâu mà nó không đáp lại.
Cơn giận tiêu tan đi rồi, gã lại bắt đầu sợ hãi.
Trên người chẳng có quần áo gì nên lạnh thấu cả xương, gã vội vàng kéo chăn bọc lấy mình, rồi lại gọi hệ thống.
Dù gã dần đổi giọng thành cầu xin, trong đầu vẫn trống rỗng, chẳng một lời đáp lại.
Như thể thứ chết tiệt tự xưng là hệ thống phản diện tự cứu kia chưa từng tồn tại.
Hình như Quan Hi đã nhận ra điều gì đó, mặt gã trắng bệch.
Gã quấn chăn quanh mình càng thêm chặt.
Gã không còn điểm tích, thân phận thì đã bại lộ, ngay cả người đàn ông gã từng chinh phục được cũng chẳng tiếc thương gã một xu nào.
Gã vô dụng, gã đã mất tất cả giá trị lợi dụng.
Gã bị hệ thống vứt bỏ.
“A—“. Quan Hi hét chói tai, nỗi khổ sở tuyệt vọng từ trong tim lan ra khắp người.
Sau này chẳng còn ánh sáng tương lai nào dành cho gã nữa.
Bởi gã làm gì có tương lai.
Quan Hi đột nhiên hét lên, Hứa Duệ sợ tới mức xông vào.
Sắc mặt gã ta khó coi vô cùng, vội vàng bước tới mép giường, nửa sợ nửa giận trừng mắt nhìn Quan Hi rồi lạnh giọng cảnh cáo: “Tốt nhất cậu im mồm lại đi, cậu nên biết giờ mình đang có hoàn cảnh ra sao. Tất cả mọi người đều đang tìm cậu, một khi đã tìm được rồi, liệu họ có cho cậu được ăn sung mặc sướng thế này không? Tỉnh táo lại cho tôi nhờ!”.
Quan Hi mở to hai mắt, đờ đẫn nhìn những hoa văn trên chăn.
Ăn sung mặc sướng ấy à? Thế này là sung sướng ư? Bị giam cầm mà là sung sướng?
Gã cũng từng hưởng thụ, gã biết thứ gì mới thực sự là sung sướng.
Nhưng giờ thì nơi này của Hứa Duệ chính là lựa chọn tốt nhất gã có được rồi.
Trừ việc bị dùng để giải tỏa nhu cầu ra, thì Hứa Duệ sẽ cho gã ăn uống, sẽ không thí nghiệm những thứ đáng sợ trên người gã, cũng sẽ chẳng tống gã vào ngục giam.
Gã nên cảm thấy may mắn mới phải.
Nhưng, nhưng mà…
Nhưng rõ ràng gã có thể tránh khỏi tất cả những điều này mà.
Nếu như hệ thống không khóa kí ức của gã lại.
Chỉ cần tránh xa khỏi Khấu Lệ ngay từ đầu kiếp thứ hai, làm một người bình thường có khuôn mặt tương tự Biên Ý, là tất cả những điều này sẽ không xảy tới với gã.
Bắt đầu lại một lần nữa, tại sao gã phải có cái kết y hệt khi xưa, không khác chút gì.
Biên Ý đã thoát được ra ngoài rồi, gã có làm gì đâu! Sao phải trả thù gã?
Tất cả là tại cái hệ thống đáng chết kia!
Trong kiếp thứ nhất, nó cũng cho gã một cốt truyện, chỉ là có mục đích khác với kiếp thứ hai.
Lúc ấy hệ thống đưa cho gã một cuốn sách. Trong đó Biên Ý là nhân vật chính, chủ đề truyện là tra công tiện thụ, nhân vật chính Biên Ý không chịu nổi khi bị công chính tàn phá ngày đêm nên đình công.
Vậy là hệ thống canh giữ thế giới đưa Quan Hi đến làm thế thân.
Quan Hi tin, bởi gã cũng từng đọc cái loại truyện xuyên sách phi logic hài nhảm này rồi. Gã cho rằng nhân vật chính Biên Ý cũng là người xuyên tới như mình.
Gã chẳng hề có chút gánh nặng tâm lí nào mà nhận lấy công việc được giao.
Lúc đầu Quan Hi cứ nghĩ Khấu Lệ vốn là tuýp người bề ngoài lạnh nhạt, thực ra hắn để tâm tới gã vô cùng.
Hắn không ngủ cùng giường với mình – Quan Hi có thể hiểu được, dù sao khi trước vai thụ chính cũng đã bỏ trốn mà.
Nhưng chỉ cần Khấu Lệ thấy gã bị thương là sẽ tỏ ra lo lắng vô cùng, khuôn mặt giận dữ cũng khiến người ta cực kì sợ hãi.
Quan Hi sợ, nhưng đồng thời gã cũng chưa bao giờ thích thú tới vậy.
Người đàn ông này, một người đàn ông ưu tú đến mức ấy, ngoài mặt tỏ vẻ lạnh như băng nhưng lại không chịu nổi khi gã bị chút thương tật nhỏ nhoi. Dù chỉ là đứt tay chút xíu, người ấy cũng giận tới mức chỉ muốn giết cả nhà.
Quan Hi cứ nghĩ vậy trong một khoảng thời gian dài.
Gã thoải mái hưởng thụ tình yêu cố chấp của Khấu Lệ rồi bắt đầu đi quyến rũ những người đàn ông khác, quả nhiên gã thành công thấy được ngày càng nhiều biểu cảm đáng sợ khiến mình phấn khích hơn nữa trên mặt Khấu Lệ.
Cho tới một ngày nào đó, gã cùng hai cha con Khấu Lệ đi chơi ở công viên giải trí.
Một Khấu Lệ từ trước tới nay chưa từng chạm vào gã ấy đã tát gã một cái thật đau, ngay giữa công viên trò chơi bao người qua lại.
Cái tát ấy khiến Quan Hi tỉnh táo hơn hẳn.
Gã thấy nỗi hận cuồn cuộn trong đôi mắt người đàn ông ấy.
Khấu Lệ điên cuồng tìm kiếm cả ngày trong công viên trò chơi đó, ngay cả người đi theo cũng chẳng biết hắn đang tìm gì, tìm ai.
Nhưng Quan Hi ngồi bên quảng trường trung tâm, che nửa bên mặt sưng tấy, lại biết rõ hắn đang tìm gì.
Khấu Lệ tìm Biên Ý ngày trước.
Lúc ấy Quan Hi thấy được sự vội vàng và điên rồ gã chưa bao giờ thấy trên người Khấu Lệ, gã bất bình vô cùng.
Gã không cảm thấy mình đang cướp mất cuộc sống của người khác, đồng nghiệp cả mà, chỉ đóng vai một nhân vật mà thôi, sao người tới trước lại chiếm lấy hết thảy?
Thậm chí gã còn oán hận Biên Ý vô cùng – đi thì đi luôn đi, sao phải thoắt ẩn thoắt hiện như thế, y đang cố tình khoe khoang trước mặt gã ư? Khoe rằng Khấu Lệ chính là mục tiêu y đã chinh phục được, và hắn chỉ có cảm giác với một mình y mà thôi?
Thật lâu sau này, đến khi bị nhốt trên hòn đảo kia, Quan Hi mới hiểu được.
Thì ra Khấu Lệ để tâm tới gã từng li từng tí, chỉ vì gã đang khoác trên mình thân xác của Biên Ý.
Người đàn ông ấy đã biết gã không phải Biên Ý từ lâu rồi.
Khấu Lệ nghĩ, không, ngay cả Quan Hi cũng nghĩ, thân thể này là của Khấu Lệ, thứ bị tráo đổi chỉ là linh hồn mà thôi.
Vậy nên Khấu Lệ mới che chở gã từng chút một, nhưng lại đối xử với gã lạnh nhạt vô cùng.
Vậy nên Khấu Lệ mới không trực tiếp ra tay giết gã.
Ở trên hòn đảo ấy, chỉ cần Biên Ý quay về là y có thể sống sót.
Nhưng nếu đó là Quan Hi, gã sẽ phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tới khi gã sắp chết, cuối cùng hệ thống cũng lên tiếng đáp lại những lời cầu xin.
Nó nói: “Biên Ý không phải đồng nghiệp của cậu, y chính là người của thế giới này. Nhưng y đã chết rồi, khoảng tầm hai phút trước”.
“Cậu cũng sắp chết rồi, chắc cũng còn tầm hai phút nữa thôi”.
“Vô dụng thật đấy, phải đổi kí chủ mới được”.
“Tạo thêm một bản sao nữa thôi”.
“Lừa tên đó khó thật đấy”.
Nó chẳng thèm né tránh Quan Hi, dù sao gã cũng sắp chết rồi. Nghe vậy, Quan Hi còn lờ mờ đoán được “tên đó” trong lời hệ thống chắc chính là Khấu Lệ.
Thời gian trôi thêm một phút, Quan Hi lại bước thêm một bước tới gần cái chết.
Rồi gã lại nghe được tiếng hệ thống.
“Sao lại…”.
Gã không biết nó đang thắc mắc điều gì, nhưng đôi mắt đã mờ lại thấy được một màn hình xuất hiện phía trước.
Một dòng chữ.
[Qua kiểm tra, xác định các nhân vật chính trong thế giới này đều đã chết. Ba phút nữa khởi động lại thế giới!].
Đó là thứ cuối cùng Quan Hi nhìn thấy trước khi chết ở kiếp đầu tiên.
Ý nghĩ cuối cùng của gã là: hóa ra Khấu Lệ lại chết trước mình.
Hệ thống bị Quan Hi oán hận giờ phút này đã ở trong đầu một kí chủ mới.
Nó đã sao lưu dữ liệu một lần rồi, không đủ năng lượng để sao lưu thêm lần nữa, nên kí chủ này cực kì quan trọng.
Nhưng kí chủ mới tên Giang Thạch này hình như còn kém hơn Quan Hi nhiều.
Lần này hệ thống không ra mặt, nó nói dối rằng mình chính là quyển sách kia.
Giang Thạch đang ngồi một mình trong phòng, thấy trong đầu đột nhiên có chữ xuất hiện thì nghi ngờ: “Mày là sách ư?”.
Dòng chữ lại tiếp tục hiện ra: Đúng thế.
Giang Thạch tắt điện thoại rồi lắc đầu, vừa bước vào phòng tắm vừa chửi mắng: “Thế thì mày cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.
Hệ thống: “???”.
Giang Thạch kệ xác nó, vừa cởi quần áo vừa lầm bầm: “Do chịu nhiều áp lực quá nên mình bị ảo giác, hay mới thức tỉnh siêu năng lực thật nhỉ?”.
“Nếu thức tỉnh thật thì liệu có tắt đi được không? Lúc lên sân khấu biểu diễn mà trong đầu tự dưng có chữ xuất hiện thì ảnh hưởng quá…”.
“Ừm… có nên đi gặp bác sĩ trước không nhỉ?”.
Hệ thống: “…”.
Hệ thống nổi giận.
Nó gõ một loạt chữ, nhưng Giang Thạch chẳng hề để ý.
Cậu lại càng kiên định muốn tới bệnh viện.
Cái quái gì thế này?
Hệ thống không thèm gõ nữa. Nó muốn đổi kí chủ mới, nhưng không đủ năng lượng nên chỉ có thể tạm thời đợi ở đây.
Không vội, nó vẫn còn thời gian.
Chắc chắn nó sẽ dần điều khiển được kí chủ này, chỉ cần cho cậu xem vài lợi ích trước là được.
Biên Ý chẳng biết gì về chuyện xảy ra với Giang Thạch bên kia.
Buổi chiều y chụp ảnh với Khấu Lệ và Cây Nhỏ xong, ba người lại cùng nhau trồng cây trong sân.
Chơi cả buổi trưa, ăn thêm bữa tối, Cây Nhỏ xem xong một tập phim hoạt hình thì thiêm thiếp ngủ.
Khấu Lệ ôm bé con về phòng, Biên Ý nhẹ tay nhẹ chân giúp bé thay quần áo rồi đắp chăn đàng hoàng, sau đó hai người cùng nhau bước ra.
Khi quay về phòng ngủ, trên mặt Biên Ý vẫn còn đọng lại nụ cười.
Sau đó Nhiếp Phương gọi điện tới, hỏi y muốn tới dự buổi tiệc từ thiện tối nay hay không.
Biên Ý đồng ý.
“Anh đi cùng em nhé?”. Khấu Lệ bước từ trong phòng tắm ra đúng lúc nghe được câu ấy.
Biên Ý nhìn thẳng vào hai mắt hắn, chẳng đồng ý mà cũng chẳng từ chối.
Mà là sự lặng im ngẫm nghĩ như đang cam chịu.
Một lúc sau, hình như y lại hơi bực bội cúp máy, nhíu mày đụng một cái trúng vai Khấu Lệ rồi bước vào phòng tắm rửa mặt.
Khấu Lệ bị đụng cũng chẳng giận chút nào.
Hắn quay đầu nhìn bóng dáng sau lớp kính mờ, khóe miệng cong lên.
Cái kiểu nổi giận đùng đùng của y này hệt như ngày xưa vậy.
Ngày xưa.
Từ này chỉ lướt qua trong đầu đúng một lần, biểu cảm trên mặt Khấu Lệ đã trở nên dữ tợn.
Hắn vội vàng tháo kính, day day nơi giữa mày.
Sau đó Khấu Lệ bước ra ngoài, lúc về còn cầm theo một cốc nước và một viên thuốc.
Hắn đặt cốc nước lên bàn, tựa người vào tường, nhắm mắt bình tĩnh một chốc.
Không sao, lần này vẫn còn thời gian.
Em ấy đã về rồi.
Nửa tiếng sau, Biên Ý và Khấu Lệ lại cùng nằm chung một giường.
Từ khi y quay lại, đèn trong phòng chưa từng được tắt đi.
Biên Ý nhìn sắc đèn ấm áp, chẳng biết đang nghĩ gì.
Khấu Lệ ở bên kia giường đột nhiên cất tiếng: “Quan Hi trốn mất rồi”.
Biên Ý nâng mi, tim đập thình thịch.
Trong cơn giận dữ rõ ràng còn kèm theo thứ gì đó khác.
Vui sướng? Hay yên tâm?
Tại sao? Quan Hi trốn mất rồi, Khấu Lệ đã bắt gã lại, còn cho Giản Dịch làm thí nghiệm nữa, liệu có chứng cứ gì không?
A.
Giọng Khấu Lệ nhanh chóng vang lên lần nữa, đưa cho y thứ gì đó cứng ngắc: “Giản Dịch đã cài chip định vị trên người gã, em đừng lo, gã không thoát được đâu”.
Biên Ý ngồi dậy nhận lấy thứ đó.
Y nhìn điểm đỏ nhấp nháy, nó đang ở nơi nào đó trong thành phố X. Dù có phóng to lên, phạm vi hoạt động của nó cũng nhỏ vô cùng.
Biên Ý nhìn địa chỉ đó, nhớ lại rồi cười.
Đó là căn hộ của Hứa Duệ.
Đúng như lời Khấu Lệ đã nói.
Quan Hi không thoát được đâu.
Từ nhà tù này, gã trăm cay ngàn đắng tìm cách trốn đi, cuối cùng cũng chỉ chạy tới một nhà tù khác mà thôi.
Đáng buồn làm sao.
“Không cần bắt lại đâu”. Biên Ý nói.
Nếu chính mày đã tự chọn kết cục ấy, thì mong mày có thể hưởng thụ nó thật chậm rãi, Quan Hi ạ.
Danh sách chương