Ánh sáng vàng chợt lóe lên, trong nháy mắt Dư Hạo lập tức bị kéo vào trong thế giới giấc mộng!
Thế giới trong giấc mơ của y đã xảy ra biến đổi, ở trên không trung xuất hiện nhiều quỹ đạo quanh co uốn lượn hơn, đang bay lượn khắp nơi.
Đồng cỏ bên ngoài kinh thành đã biến đổi thành một khu ruộng lúa mạch vàng óng, các tướng sĩ dưới quyền của y đều đang thúc giục ngựa rời khỏi kinh thành theo bốn cánh cửa khác nhau để tiến vào trong khu vực săn bắn.
Dòng sông như gấm chảy xuôi theo bên ngoài thành, mà ở ngay phía chân trời, vầng trăng bạc dần xuất hiện một sự thay đổi lờ mờ, như có như không.
Thế giới của mình có mặt trăng từ khi nào vậy? Dư Hạo tò mò nhìn xung quanh, nhưng mà ánh trăng này rất nhạt, giống như khi mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện trên màn trời vào lúc trời chập tối vậy, gần như sắp hòa quyện thành một thể cùng với trời xanh.
Ánh mặt trời phía xa chiếu dài xuống những bậc thang, chiếu thông suốt đến tận phong hỏa đài của Vạn Lý Trường Thành.
Dư Hạo: "Sao lại biến thành như này?"
Cũng lâu rồi Dư Hạo chưa đi vào trong mộng của chính mình, tỉ mỉ suy nghĩ lại những thay đổi này rồi lại có một hình ảnh lờ mờ xuất hiện, y nhanh chóng tung cánh bay thẳng đến chỗ vòng Kim Ô, bay xuyên qua nó.
Ánh sáng lại chợt lóe lên, Dư Hạo xuất hiện ở trong mộng cảnh của Chu Thăng, vẫn là sân trời to lớn, nơi đây vẫn đầy đủ trọn vẹn, chưa từng thay đổi dù chỉ một chút.
"Chu Thăng!" Dư Hạo hét lên, "Cậu ở đâu?"
Dư Hạo đưa mắt nhìn biển mây cuồn cuộn xung quanh, y trầm ngâm một lúc rồi xoay người một cái trên không trung, bay thẳng xuống dưới biển mây, nhưng mà vào khoảnh khắc bay xuyên qua biển mây, Dư Hạo cảm giác được thân thể của y đã xảy ra biến hóa!
Dư Hạo: "!!!"
Bộ chế phục đang mặc trên người từ màu đen biến thành màu trắng, tóc tai của y cũng trở nên thay đổi, đôi cánh trên lưng cũng bị thu lại, hai tay của y cũng hóa thành hai cái móng vuốt đầy lông, đôi tai cũng nhanh chóng dài ra.
"Không thể nào ——" Một con hồ ly mãnh liệt la lên, "Cái quái quỷ gì thế này hả!" Tức khắc sau đó cắm đầu rơi thẳng xuống phía dưới!
Mưa rền gió dữ cùng sấm chớp đầy trời, bốn phía xung quanh đấu trường hình tròn đều chật ních khán giả.
Chu Thăng giơ khiên chắn lên chống trụ, hắn mặc trên người một võ phục, dưới chân đi đôi giày thể thao mà Dư Hạo mua tặng cho hắn, đứng ở trên vũng bùn lầy lội.
Mưa to xối xả như trút nước khiến cho khuôn mặt của Chu Thăng lúc này cũng dính toàn nước.
Ở giữa khu vực trung tâm của đấu trường phía trước mặt, Medusa đang ẩn mình trong bóng tối giữa những tiếng hò reo, hoan hô của khán giả trên khán đài, Hắc Long toàn thân đầy vết thương tích đang nằm gọn một góc, máu từ cơ thể nó nương theo nước mưa chảy xuống dưới, không biết sống chết như nào.
"Con quỷ này thật con mẹ nó mạnh vãi chưởng." Chu Thăng thở hổn hển nói, "Phải đợi thời cơ..."
Medusa không ngừng di chuyển lượn quanh đấu trường, ả đang dần dần tiếp cận Chu Thăng, Chu Thăng nâng khiên chắn lên, hít một hơi thật sâu, cố gắng lau sạch nước mưa dính trên mặt mình, trên vai, trên đùi, trên lưng hắn lộ ra đầy những vết đầy máu do móng vuốt tạo thành.
"Chu Thăng!" Thanh âm của Dư Hạo vang lên, kèm theo đó sau đó là một tia chớp giáng xuống, một con hồ ly có cánh lướt ngang qua đấu trường!
"Dư Hạo?" Bỗng nhiên hai mắt Chu Thăng mở to, thế mà cùng lúc đó, Medusa khàn giọng kêu gào lên một tiếng rồi lao về phía Chu Thăng!
Lập tức Chu Thăng dùng khiên chắn để chống đỡ lại công kích, tấm khiên va chạm cùng với con quái vật này, sau đó hắn bị bắn ngược về phía sau.
"Chu Thăng!" Hồ ly kêu to một tiếng rồi bay đến bên cạnh Chu Thăng.
"Đi...!đi mau!" Chu Thăng thở dốc nói, "Rời khỏi chỗ này ngay lập tức, mau lên!"
Hồ ly rơi xuống đất, dùng cả thân hình nhỏ bé của mình để chắn trước người Chu Thăng, nó [*] ngẩng đầu nhìn thẳng về phía con quái vật gớm ghiếc đang không ngừng tiếp cận về phía hai người.
[*] Đoạn này nguyên văn như vậy, khi Dư Hạo ở hình dạng hồ ly sẽ sử dụng "nó" để thay thế cho đại từ nhân xưng "y"
Quái vật dồn ép tới, dưới ánh chớp lóe sáng chiếu rọi xuống, con quái vật trợn to hai mắt, trên đầu ả đầy rắn, khàn giọng kêu gào lên, đây thực sự là Medusa.
Hồ ly: "Đây là gì vậy? Mẹ cậu à?"
"Medusa! Dư Hạo! Đừng có nhìn vào mắt ả!" Chu Thăng quát.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, hồ ly giương rộng đôi cánh nhảy lên không trung rồi đứng lại ở trên đỉnh đầu của Medusa, Medusa khàn giọng gào thét, trên đầu ả toàn rắn tán loạn, ngay lập tức hồ ly túm chặt lấy rắn trên đầu ả, tức khắc đó Medusa cũng thò tay lên muốn bắt con hồ ly này xuống, thế nhưng hồ ly lại há mồm cắn con rắn nhỏ trên đầu Medusa.
Trong nháy mắt Chu Thăng nhìn thấy cơ hội đến rồi, một phát dùng gậy Như Ý để đập xuống, Medusa kêu lên đầy đau đớn rồi bị đánh bay ra ngoài cùng với hồ ly trên đầu!
"Ngươi đã phá hủy quy tắc!" Thanh âm của Quỷ Satan vang lên.
Hồ ly ngã trên mặt đất khiến cho bộ lông trên người lấm lem bùn đất, nó cố gắng giãy giụa đứng dậy rồi ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.
Chu Thăng nói: "Đến đây ngay! Dư Hạo!"
Hồ ly bước nhanh về phía Chu Thăng, lúc này Medusa ở trong góc cũng đứng dậy, ả kêu lên một tiếng la hét đầy giận dữ rồi đột nhiên biến lớn hẳn lên, cao chừng mười thước! Hai mắt của ả bắn ra ánh đỏ quét dọc theo sân đấu, hồ ly phát hiện ra Hắc Long đang nằm bẹp ở một góc đầu trường, kêu: "Tướng Quân! Rồng của cậu!"
Tầm mắt của Medusa đảo ngang qua, khiến cho chu vi bốn phía xung quanh đấu trường La Mã đều bị hóa thành đá, hàng ngàn hàng vạn tượng điêu khắc đá trên khán đài đều lần lượt sụp đổ xuống, khung quanh xung quanh dần rơi vào hỗn loạn điên cuồng.
"Đừng lo lắng!"
Chu Thăng ôm lấy hồ ly bay lên không trung, rồi cả hai cùng quay người lại, Chu Thăng với lấy khiên chắn để ngăn cản lại ánh mắt hóa đá của Medusa.
Khiên chắn giống như một tấm gương khúc xạ, nó bắn ngược chùm tia sáng về phía mặt bên của sân đấu trường, khán phòng đã bị phá hủy phần lớn.
Dư Hạo nghe thấy Chu Thăng huýt sáo một tiếng rồi Cân Đẩu Vân bay tới mang theo hai người bay thẳng ra khỏi đấu trường, sau lưng truyền đến tiếng gào thét khàn đặc của Medusa cùng với tiếng gầm đầy giận dữ của quỷ Satan.
"Sớm muộn ngươi cũng sẽ gieo gió gặt bão!" Quỷ Satan quát lên.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Thăng đã ôm hồ ly nhỏ trong tay bay ra khỏi đấu trường, hồ ly nói: "Đi đến giấc mộng của tôi đi!"
Chu Thăng không hề trả lời lại, hắn bay xuyên ngang qua màn trời tối tăm với sấm chớp trùng trùng điệp điệp, kéo theo đó là một cơn sóng lớn trên biển khơi, hai mắt hồ ly trợn to, nó nhìn thấy ở phía xa đang có một hòn đảo biệt lập nổi lên.
Các tầng mây bao quanh hòn đảo biệt lập bị phá mở ra ra một cái lỗ, trong cái lỗ động đó lóe ra muôn trượng ánh mặt trời vàng rực, khiến cho mặt biển ở bốn phía hòn đảo phản chiếu ra ánh vàng.
Chu Thăng ôm hồ ly rồi ngay tức khắc ngã thẳng xuống hòn đảo biệt lập, cả hai ngã xuống một đồng cỏ vàng óng, hồ ly ngã lăn tròn vài vòng trên cỏ, lăn lông lốc giống như một quả cầu lông vậy.
Hồ ly: "..."
Đây là một hòn đảo nhỏ có diện tích khoảng 200 đến 300 mét vuông, trên đảo toàn là cỏ dài vàng óng và ở khu vực trung tâm đảo có bốn giường được bày ra, cách bài trí và sắp xếp y hệt phòng ngủ ki túc.
Hồ ly lẩm bẩm độc thoại: "Đây là đâu nhỉ? Cảng tránh gió ư?"
Hồ ly ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ thế giới trong mơ của Chu Thăng, chỉ có duy nhất hòn đảo này được đắm mình trong ánh sáng mặt trời.
"Chu Thăng?" Trong chớp mắt, hồ ly xoay người chạy nhanh về phía Chu Thăng, Chu Thăng nằm sấp trên bụi cỏ vàng óng mà mê man bất tỉnh.
"Chu Thăng!" Hồ ly khẩn trương đẩy đẩy người hắn, nhưng mà cơ thể của nó lúc này quá nhỏ, còn không to bằng một con chó con, đến một chút sức mạnh còn không có, lúc vừa nâng móng vuốt của mình lên thì liền cảm thấy hoảng sợ hơn.
"Chu Thăng! Cậu chảy nhiều máu quá!" Bộ lông màu trắng của hồ ly đã sớm bị máu của Chu Thăng nhuộm thành màu tím đen.
Nó khẩn trương đến trước mũi Chu Thăng nghe thử, may mắn vẫn còn thở.
"Ngủ ngon!" Hồ ly đặt móng vuốt của mình lên trên trán Chu Thăng, lo lắng sốt ruột nói, "Ngủ ngon! Nhanh tỉnh lại đi! Đừng mà!"
Hồ ly vừa kích động vừa hoảng hốt đặt móng lên trên vết thương của Chu Thăng, nhưng năng lực trị liệu đã biến mất, không có pháp trượng cũng không có phép thuật, phải làm sao bây giờ!
"Chu Thăng!" Dư Hạo như phát điên gào lên, "Làm sao bây giờ đây! Cậu mau tỉnh lại đi mà!"
Bên sườn mặt Chu Thăng có một vết thương, vết thương này bị Medusa cào đến mức chảy máu, vết thương bị nứt toác ra một cái lỗ khoảng chừng 1cm, hồ ly kêu lên vài tiếng, cúi đầu đến gần rồi vươn đầu lưỡi ra liếm xuống...!
....!Miệng vết thương của Chu Thăng dần khép lại như một kỳ tích!
Thật tốt quá rồi! Dư Hạo nghĩ thầm.
Nó vội vàng gắng sức liếm miệng vết thương trên mặt Chu Thăng, liếm một cái thì miệng vết thương cũng dần dần khép lại, vì thế hồ ly nhanh chóng tranh thủ nhảy lên trên lưng hắn, liếm dọc theo sống lưng của hắn.
Khớp xương bả vai trên lưng Chu Thăng cũng lỗ rõ ra trên lưng hắn, hồ ly một mặt thương tiếc hắn một mặt lại nhanh chóng liếm láp vết thương cho hắn, miệng vết thương đang chảy máu không ngừng của Chu Thăng cuối cùng cũng ngừng chảy máu.
"Chắc mình không mắc phải bệnh dại nhỉ..." Hồ ly lầm bầm lầu bầu độc thoại, "Ơ, không đúng, đây là trong mộng mà, chắc không sao đâu...!Chu Thăng! Lật người lại đi! Mau lật người lại nào!"
Chu Thăng chuyển động, rên rỉ một tiếng rồi tỉnh dậy.
Hồ ly dùng sức đẩy mặt hắn: "Xoay người lại! Xoay người lại đi!"
Chu Thăng khó khăn trở mình một cái, rên rỉ nói: "Đau chết mất..."
"Sẽ ổn ngay thôi." Hồ ly nhảy lên trên ngực hắn rồi bắt đầu tiến hành việc liếm cổ hắn, Chu Thăng nở nụ cười, vươn tay túm lấy gáy hồ ly rồi nhấc lên, trong mắt hắn mang theo ý cười nhìn chăm chú hồ ly trước mặt.
"Là cậu sao?" Chu Thăng nói, "Dư Hạo? Sao cậu lại ở đây?"
Hồ ly nhỏ bị nhấc lên, bốn chân vung vẩy loạn xạ trong không khí, vội nói: "Mau buông tôi xuống đi mà! Cậu vẫn còn đang chảy máu đó!"
Chu Thăng cũng không thèm để ý, hắn đem hồ ly nhỏ do Dư Hạo biến thành này ôm vào trong ngực rồi ra sức vò đầu nó.
"Tôi sắp bị cậu ghìm đến chết rồi..." Hồ ly nhỏ giãy giụa nói, nó vất vả nhảy ra khỏi cánh tay như vòng sắt của Chu Thăng, rồi lại tiếp tục liếm vết thương cho hắn.
Các vết thương, vết xước trên người Chu Thăng sau khi được hồ ly nhỏ liếm xong thì liên tục khép lại, nhưng mà bị liếm như thế này một lúc, cuối cùng hắn không thể kiềm chế được mà ngồi dậy cười hô hố, kêu: "Ngứa lắm!"
"Một chút nữa là xong rồi!" Hồ ly nhỏ nói.
Hồ ly nhỏ bắt đầu liếm láp đầu gối của Chu Thăng, mãi cho đến khi miệng vết thương khép lại, hai chân Chu Thăng hơi tách ra, ngồi trên thảm cỏ dài vàng óng, cúi đầu xuống nhìn hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ cố gắng cởi đôi giày bóng rổ mà Chu Thăng đang đi trên chân ra để kiểm tra một lượt, xong xuôi thì nói: "Tốt quá, bàn chân không bị thương."
Chu Thăng nói: "Dư Hạo, cậu tự nhìn lại móng vuốt của mình đi?"
Hồ ly cúi đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy trên móng vuốt của mình đang hiện lên vẻ đen xì, vào lúc nó cố nắm lấy đầu của Medusa thì bị một con rắn nhỏ cắn, giờ mất cảm giác luôn rồi.
Nó cúi đầu xuống liếm láp hai cái móng vuốt của chính mình, nói: "Không sao đâu, tôi có vòng sáng bảo vệ mà? Nên sẽ không bị thương khi ở trong mộng của cậu nhỉ?"
Chu Thăng bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà có tính chất chọn lọc, tôi cảm thấy Medusa có thể làm cậu bị thương, cậu đã bị ả cắn một phát rồi còn gì, để tôi xem nào?"
Chu Thăng nắm lấy móng vuốt hồ ly rồi kéo lại gần chút, cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn.
Đây là lần đầu tiên Dư Hạo bị biến thành hình dạng nhỏ bé như này, nhìn Chu Thăng lúc này có cảm giác hắn thật to lớn, còn có chút đáng yêu cơ chứ.
"Vì sao cậu lại làm chuyện nguy hiểm như vậy hả!" Hồ ly ngồi chồm hỗm dưới đất, căm phẫn nhìn Chu Thăng nói, "Giải thích rõ ràng cho tôi nghe!"
Một trận gió thổi tới, Chu Thăng thế mà chỉ cười cười, giơ tay lên búng một cái.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, đồng cỏ vàng phóng thích ra luồng ánh sáng to lớn vây xung quanh Dư Hạo cùng với Chu Thăng, quần áo trên người Chu Thăng cũng xảy ra biến hóa, bộ áo giáp rách nát ban đầu biến đổi thành một chiếc áo phông cùng quần soóc, khiên chắn tản ra ánh sáng nhàn nhạt rồi vờn quanh cổ Chu Thăng rồi biến thành một cái khăn quàng cổ màu đỏ tung bay phất phơ trong gió.
Tóc Chu Thăng dài hơn một chút, một đầu tóc vàng giống màu sắc của đồng cỏ vàng óng ở đây vậy, mà cơ thể Dư Hạo thì không ngừng biến lớn, hóa lại thành hình dạng con người, nhưng đôi tai hồ ly vẫn dựng thẳng trên đầu, Dư Hạo ngồi xuống đất nhưng lại đè phải đuôi cáo phía sau, cảm giác cực kỳ không thoải mái, vì thế y đành buộc lòng phải ngồi xổm.
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "Cậu nghe thấy tiếng tôi triệu hoán cậu?"
"Đúng vậy." Dư Hạo nói, "Vừa vào đến nơi thì thấy cậu đang đánh mẹ cậu đó..."
Chu Thăng không biết phải làm sao nói: "Đấy không phải mẹ tôi, Medusa là hình ảnh đại diện cho nỗi sợ hãi của tôi đối với hôn nhân và gia đình."
Dư Hạo nhìn chăm chú vào Chu Thăng, nói: "Trước đây ả thường cào cậu nên cậu sợ hãi móng vuốt của ả."
"Ừ..." Chu Thăng nói, "Vì miệng vết thương do ả cào ra thì sẽ không thể lành lại." Nói xong lại thở dài, nói, "Phiền toái."
"Tôi đánh giúp cậu." Dư Hạo nói, "Chúng ta cùng nhau."
Chu Thăng đáp: "Đấu trường không cho phép người khác tiến vào."
Dư Hạo: "Làm sao có thể chứ?"
Chu Thăng kiên nhẫn nói: "Là như này, một khi có người khác tham gia vào đấy thì Medusa sẽ biến thành hình dạng to lớn mà cậu đã nhìn thấy, ả sẽ trở nên mạnh hơn, chúng ta sẽ không thể đánh bại ả được, mà quên đi, đánh không lại thì tạm thời không đánh nữa..."
Dư Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Nhất định có thể được! Tôi nhớ cậu đã từng nói..."
"Đúng, tôi đã từng nói cả đời này sẽ không kết hôn." Chu Thăng đứng dậy nói, "Cũng không muốn hẹn hò yêu đương, không muốn trở thành một người giống ba tôi, nhưng không ngờ rằng...!Tóm lại thì, cậu vẫn nhớ cô Lương chứ?"
Chu Thăng đi đến phần cuối của đồng cỏ, đưa mắt nhìn ra xa về phía đấu trường ở giữa biển khơi, gió nổi mây phun cuồn cuộn ào ạt cùng sóng biển gào thét.
"Đây là bóng ma của tôi đối với việc thành gia lập thất." Chu Thăng nói như vậy.
"Đừng nói như vậy!" Dư Hạo đứng dậy trên cỏ, đuổi theo Chu Thăng, nói, "Tìm mẹ của cậu để nói chuyện đi, giống như Hắc Long kia ở trong mộng của tôi, luôn luôn có biện pháp..."
Chu Thăng: "Tôi đã thử rồi, không có tác dụng, cậu cảm thấy có thể khai thông được loại người như mẹ của tôi à?"
"Tôi sẽ tìm bà ấy để nói chuyện." Dư Hạo cố chấp nói.
Trong mắt Chu Thăng mang theo ý cười, xoay người đối mặt cùng Dư Hạo.
Chu Thăng nhẹ nhàng xòe tay trái ra, gió nhẹ nổi lên, một ngọn cỏ dài bị bẻ gẫy rồi bay thẳng về phía tay hắn, tầm mắt của Dư Hạo chuyển hướng sang ngọn cỏ nọ, lúc này y mới phát hiện hình dạng của nó không phải cỏ đuôi chó mà là một gốc mạch tuệ (bông lúa mạch), hòn đảo này rõ ràng là một ruộng lúa mạch nho nhỏ.
Ở chính giữa ruộng lúa mạch chỉ có bốn chiếc giường đang yên lặng sừng sững trong gió, đèn bàn, sách vở, ghế xoay, hết thảy đều mộng ảo đến mức hoài niệm.
Chu Thăng đưa mạch tuệ cho Dư Hạo, Dư Hạo không hiểu này động này của hắn có nghĩa là gì, nhưng ngay khi y chạm tay vào mạch tuệ, theo bản năng y đã thu tay về.
"Cậu sẽ ổn thôi." Dư Hạo nói, "Từ trước đến giờ tôi chưa hề nghĩ tới, ở dưới tầng mây của cậu chính là như vậy...!như vậy..."
Chu Thăng chỉ yên lặng mà nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo nói: "Quay về hiện thực rồi nghĩ biện pháp đi."
"Gọi vòng Kim Ô ở trong lòng của cậu đi." Đột nhiên Chu Thăng nói, "Tưởng tượng dáng vẻ của nó, cho đến khi nó bắt đầu cộng hưởng cùng với cậu, cậu có thể tạm thời mượn sức mạnh của nó, sau đó nắm tay lại rồi xuyên qua nó, ấn rồi nói ngủ ngon."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo bắt đầu tưởng tượng ra hình dạng của vòng Kim Ô, vài giây sau, hình dáng của vòng Kim Ô đã hiện ra trước mặt y, nhưng mà không giống lắm so với vòng Kim Ô mà y từng thấy.
Vòng Kim Ô do chính y tự tưởng tượng ra có màu bạc, ánh sáng của nó sẽ vô cùng ấm áp ôn hòa.
Y giơ tay lên rồi đâm thẳng qua vòng Kim Ô, ấn vào trán của Chu Thăng, Chu Thăng nhắm mắt lại.
"Ngủ ngon." Dư Hạo nói.
Giữa lúc đó, trong nháy mắt Chu Thăng đã hóa thành bụi phấn màu bạc rồi tan biến dần đi.
Dư Hạo: "!!!"
Thật thần kỳ! Dư Hạo còn chưa kịp nhìn tay phải của chính mình thì bản thân y cũng chợt hóa thành đốm sáng màu bạc rồi tiêu tán khắp bầu trời.
4 giờ 30 phút sáng, Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thời tỉnh lại ngoài ban công.
Mưa lớn ào ào rơi xuống đất, nó tạo ra sự trùng lặp kỳ diệu cùng với âm thanh thủy triều dâng lên trong giấc mộng của Chu Thăng, Dư Hạo nghiêng đầu nhìn Chu Thăng, nhưng Chu Thăng lại ngẩng đầu nhìn về phía màn mưa bên ngoài ban công.
"Đi vào thôi, đừng để bị cảm lạnh." Chu Thăng chỉ thản nhiên nói rồi đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, cởi vòng Kim Ô xuống rồi ném thẳng vào trong ngăn kéo tủ, khóa lại.
Dư Hạo nói: "Cậu đã nhận ra được điều này..."
"Tối hôm nay anh trai sẽ trở về." Chu Thăng ngắt lời nói, "Tự cậu xem Wechat đi? Trả lời cậu ta xem cậu có đi hay không."
Dư Hạo nghĩ thôi đươc rồi, y biết Chu Thăng không muốn thảo luận về vấn đề này nữa, đợi ngày khác có cơ hội thích hợp thì nhắc lại vậy.
Y nằm trên giường rồi hắt hơi một cái, Chu Thăng cau mày nói: "Bị cảm rồi?"
Dư Hạo khoát tay, đêm qua mưa lớn, cộng thêm nhiệt độ mấy ngày nay cũng giảm xuống nên bị cảm lạnh cũng đúng.
"Để tôi đun canh gừng cho cậu uống." Chu Thăng nói, "Tôi cũng uống một chút luôn."
Dư Hạo "Ừ" một tiếng, trở mình nhìn điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Phó Lập Quần nhắn hỏi bọn y ở trong nhóm Wechat, hầu hết khoa thể dục đều sẽ quay trở lại trường học, dự định kế hoạch ngày mai sẽ đi chơi một buổi, hỏi Dư Hạo và Chu Thăng có đi hay không.
"Cậu muốn đi không?" Dư Hạo hỏi.
Chu Thăng đang dùng dao con, khom người đứng cạnh thùng rác để cạo vỏ gừng: "Cậu đi thì tôi đi."
Dư Hạo: "Ngày mốt cậu không có hẹn à?"
Chu Thăng ngẩng đầu nói: "Ngày mốt cậu không có hẹn à?"
Dư Hạo: "..."
"Vậy để tôi trả lời anh hai." Dư Hạo nói.
"Ừ." Chu Thăng kiên nhẫn đáp, "Tùy cậu."
Dư Hạo cộng bản thân y cùng với Chu Thăng rồi chuyển tiền vé tới cho Phó Lập Quần, rồi Phó Lập Quần lại chuyển cho Hạ Lỗi để đặt vé.
Dư Hạo tính toán phí sinh hoạt đã không còn bao nhiêu, nhưng may mắn cả hai người bọn họ đều sẽ nhận được học bổng khi khai giảng, cùng với cả tiền thưởng thi đấu của Chu Thăng do học viện phát cho...!Không, học bổng của Chu Thăng cùng tiền thưởng đều là của hắn, làm sao có thể tính vào phí sinh hoạt được? Dư Hạo bất chợt cả kinh, Chu Thăng vẫn luôn ném tiền cho y quản lý, khiến cho Dư Hạo lúc tính toán tiền thì đã bất tri bất giác coi tiền của Chu Thăng như tiền của bản thân.
Tuyệt đối không thể như vậy được, Dư Hạo tự nhắc nhở chính bản thân mình, may mà y nhận ra sớm, cho dù có là bạn tốt thì trộn lẫn tiền với nhau như thế thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề...!Lúc này y cảm thấy Phó Lập Quần cũng rất tốt...!Chu Thăng về sau này cũng sẽ phải dùng nhiều đến tiền ở nhiều nơi? Bỗng nhiên Dư Hạo nhớ tới ngày hôm trước, y đã nhìn thấy Chu Thăng đi cùng với một cô gái ở trong trung tâm mua sắm.
Trong nháy mắt, Dư Hạo gần như hiểu rõ được hết!
Y ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía Chu Thăng.
Bên ngoài mưa to như trút nước, Chu Thăng thái lát gừng rồi thả vào trong bát, rồi lấy giấy chà xát con dao giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Dư Hạo ý thức được rằng, cuối cùng Chu Thăng cũng suy nghĩ đến việc thay đổi chính mình để yêu đương hẹn hò.
Medusa là hình tượng hóa của bóng ma được sản sinh ra dựa trên biểu hiện kháng cự của hắn đối với tình yêu, rốt cục hắn cúng cầm lấy vũ khí, quyết định đấu tranh, đó cũng đại biểu cho việc cuối cùng hắn cũng quyết định thực hiện bước này.
Dư Hạo giống như đám mây gặp sương mù, có chút hiểu rõ được sự khác thường gần đây của Chu Thăng, nhưng mà y lại nhớ đến lần y nhầm lẫn về bạn gái của Chu Thăng [1], Dư Hạo cảm thấy y vẫn nên xác nhận lại lần nữa cho chắc chắn.
[1].
Lần Dư Hạo hiểu nhầm Sầm San là bạn gái Chu Thăng.
"Làm sao thế?" Chu Thăng tước sạch vỏ gừng xong thì bắt đầu nấu canh gừng, hắn đứng ở trước bàn học Dư Hạo thì nhìn thấy khối Rubik Âu Khải Hàng tặng, cầm lên xoay xoay vài phát, "Ai tặng cậu cái này?"
Dư Hạo: "Cậu biết là ai tặng mà."
Chu Thăng: "Làm sao mà lại đi mua một khối Rubik cơ chứ?" Nói xong, hắn dùng những ngón tay linh hoạt của mình xoay xoay vài vòng, xoay trái vài phát, xoay phải vài phát, lật một mặt rồi lại xoay vài phát nữa, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, những hình vuông đầy màu sắc trên khối rubik dần tụ hợp lại với nhau như bị hạ ma chú.
Dư Hạo: "..."
"Cậu xếp được lại ư?!" Dư Hạo điên cuồng hét, đến gần nhìn Chu Thăng xoay khối Rubik trong vài phút, xoay Rubik một vòng xoay tới xoay lui, thế mà các màu ở sáu mặt khác nhau dần dần tụ lại!
Chu Thăng nói: "Làm sao? Ngạc nhiên lắm à?"
Dư Hạo nói: "Thế mà cậu có thể chơi được Rubik?"
"Trông tôi đần độn lắm à?" Chu Thăng giận dỗi nói, "Đều có phương thức cả mà, không phải lúc mua có bản hướng dẫn chơi hay sao? Ghép lại thành hình chữ thập rồi dựa theo phương thức mà xoay là ra."
Dư Hạo trợn tròn mắt, trong nháy mắt, quầng sáng xung quanh Chu Thăng lại được tăng thêm độ sáng nữa.
Chu Thăng vẫn không ngẩng đầu chơi rubik: "Học sinh cấp ba mà cậu gặp ngày hôm qua tặng à?"
Dư Hạo nói: "Nhanh nào! Để tôi xem! Cậu thành công ghép nó lại như nào?!"
Chu Thăng ghép xong sáu mặt rubik lại với nhau, giây tiếp theo hắn lại không thương tiếc mà xoay khối rubik loạn xạ lên, khối rubik của Âu Khải Hàng trong nháy mắt lại bị làm xáo trộn, sau đó Chu Thăng ném khối rubik lên trên giường cho Dư Hạo.
"Này." Dư Hạo nói, "Tôi còn chưa nhìn được gì mà!"
"Nhìn cái gì?" Chu Thăng bực mình nói, "Có ảnh chụp không? Đưa đây tôi xem nào?"
Dư Hạo: "???"
Dư Hạo lục lọi trong vòng bạn bè của Âu Khải Hàng, trong đó chỉ có hai tấm ảnh chụp chung của cậu cùng với vài bạn học.
Lông mày Chu Thăng hơi nhướn lên.
Dư Hạo: "Là người ở giữa."
Chu Thăng: "Cũng kiểu hỏi đáp Riga à?" ("也是问答里加的?")
Đến bây giờ Dư Hạo vẫn không biết Âu Khải Hàng dùng cách nào để tìm được phương thức liên lạc của y nên y cũng kể lại dựa trên tình hình thực tế, Chu Thăng nói: "Trả rubik lại đi, đừng nhận đồ của thằng nhóc gì đó kia."
Dư Hạo không hiểu gì cả nói: "Tại sao?"
"Không có tại sao gì cả!" Trong nháy mắt Chu Thăng nổi giận, "Ba mày không thích đấy!"
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo cầm khối rubik, dường như muốn tranh luận vài câu, nhưng lại vẫn nhịn xuống, y cúi đầu nhìn rubik, tiện tay xoay xoay vài cái, Chu Thăng nói: "Trả lại cho cậu ta đi!"
"Được rồi!" Dư Hạo bị Chu Thăng làm cho có chút bực bội.
Chu Thăng đứng trông và đợi nồi nước sôi.
"Hôm nay cậu đi chơi với Hoàng Cảnh Nhã à?" Thanh âm của Dư Hạo mang theo chút không vừa lòng.
"Đúng vậy." Chu Thăng thả gừng thái sợi vào trong nước sôi, bình thản đáp.
Trong phút chốc, Dư Hạo cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt đến không thở nổi, y cố gắng hết sức hít sâu một hơi, chịu đựng vài giây, cuối cùng lại bật ra tiếng hắt hơi long trời lở đất.
.
Thế giới trong giấc mơ của y đã xảy ra biến đổi, ở trên không trung xuất hiện nhiều quỹ đạo quanh co uốn lượn hơn, đang bay lượn khắp nơi.
Đồng cỏ bên ngoài kinh thành đã biến đổi thành một khu ruộng lúa mạch vàng óng, các tướng sĩ dưới quyền của y đều đang thúc giục ngựa rời khỏi kinh thành theo bốn cánh cửa khác nhau để tiến vào trong khu vực săn bắn.
Dòng sông như gấm chảy xuôi theo bên ngoài thành, mà ở ngay phía chân trời, vầng trăng bạc dần xuất hiện một sự thay đổi lờ mờ, như có như không.
Thế giới của mình có mặt trăng từ khi nào vậy? Dư Hạo tò mò nhìn xung quanh, nhưng mà ánh trăng này rất nhạt, giống như khi mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện trên màn trời vào lúc trời chập tối vậy, gần như sắp hòa quyện thành một thể cùng với trời xanh.
Ánh mặt trời phía xa chiếu dài xuống những bậc thang, chiếu thông suốt đến tận phong hỏa đài của Vạn Lý Trường Thành.
Dư Hạo: "Sao lại biến thành như này?"
Cũng lâu rồi Dư Hạo chưa đi vào trong mộng của chính mình, tỉ mỉ suy nghĩ lại những thay đổi này rồi lại có một hình ảnh lờ mờ xuất hiện, y nhanh chóng tung cánh bay thẳng đến chỗ vòng Kim Ô, bay xuyên qua nó.
Ánh sáng lại chợt lóe lên, Dư Hạo xuất hiện ở trong mộng cảnh của Chu Thăng, vẫn là sân trời to lớn, nơi đây vẫn đầy đủ trọn vẹn, chưa từng thay đổi dù chỉ một chút.
"Chu Thăng!" Dư Hạo hét lên, "Cậu ở đâu?"
Dư Hạo đưa mắt nhìn biển mây cuồn cuộn xung quanh, y trầm ngâm một lúc rồi xoay người một cái trên không trung, bay thẳng xuống dưới biển mây, nhưng mà vào khoảnh khắc bay xuyên qua biển mây, Dư Hạo cảm giác được thân thể của y đã xảy ra biến hóa!
Dư Hạo: "!!!"
Bộ chế phục đang mặc trên người từ màu đen biến thành màu trắng, tóc tai của y cũng trở nên thay đổi, đôi cánh trên lưng cũng bị thu lại, hai tay của y cũng hóa thành hai cái móng vuốt đầy lông, đôi tai cũng nhanh chóng dài ra.
"Không thể nào ——" Một con hồ ly mãnh liệt la lên, "Cái quái quỷ gì thế này hả!" Tức khắc sau đó cắm đầu rơi thẳng xuống phía dưới!
Mưa rền gió dữ cùng sấm chớp đầy trời, bốn phía xung quanh đấu trường hình tròn đều chật ních khán giả.
Chu Thăng giơ khiên chắn lên chống trụ, hắn mặc trên người một võ phục, dưới chân đi đôi giày thể thao mà Dư Hạo mua tặng cho hắn, đứng ở trên vũng bùn lầy lội.
Mưa to xối xả như trút nước khiến cho khuôn mặt của Chu Thăng lúc này cũng dính toàn nước.
Ở giữa khu vực trung tâm của đấu trường phía trước mặt, Medusa đang ẩn mình trong bóng tối giữa những tiếng hò reo, hoan hô của khán giả trên khán đài, Hắc Long toàn thân đầy vết thương tích đang nằm gọn một góc, máu từ cơ thể nó nương theo nước mưa chảy xuống dưới, không biết sống chết như nào.
"Con quỷ này thật con mẹ nó mạnh vãi chưởng." Chu Thăng thở hổn hển nói, "Phải đợi thời cơ..."
Medusa không ngừng di chuyển lượn quanh đấu trường, ả đang dần dần tiếp cận Chu Thăng, Chu Thăng nâng khiên chắn lên, hít một hơi thật sâu, cố gắng lau sạch nước mưa dính trên mặt mình, trên vai, trên đùi, trên lưng hắn lộ ra đầy những vết đầy máu do móng vuốt tạo thành.
"Chu Thăng!" Thanh âm của Dư Hạo vang lên, kèm theo đó sau đó là một tia chớp giáng xuống, một con hồ ly có cánh lướt ngang qua đấu trường!
"Dư Hạo?" Bỗng nhiên hai mắt Chu Thăng mở to, thế mà cùng lúc đó, Medusa khàn giọng kêu gào lên một tiếng rồi lao về phía Chu Thăng!
Lập tức Chu Thăng dùng khiên chắn để chống đỡ lại công kích, tấm khiên va chạm cùng với con quái vật này, sau đó hắn bị bắn ngược về phía sau.
"Chu Thăng!" Hồ ly kêu to một tiếng rồi bay đến bên cạnh Chu Thăng.
"Đi...!đi mau!" Chu Thăng thở dốc nói, "Rời khỏi chỗ này ngay lập tức, mau lên!"
Hồ ly rơi xuống đất, dùng cả thân hình nhỏ bé của mình để chắn trước người Chu Thăng, nó [*] ngẩng đầu nhìn thẳng về phía con quái vật gớm ghiếc đang không ngừng tiếp cận về phía hai người.
[*] Đoạn này nguyên văn như vậy, khi Dư Hạo ở hình dạng hồ ly sẽ sử dụng "nó" để thay thế cho đại từ nhân xưng "y"
Quái vật dồn ép tới, dưới ánh chớp lóe sáng chiếu rọi xuống, con quái vật trợn to hai mắt, trên đầu ả đầy rắn, khàn giọng kêu gào lên, đây thực sự là Medusa.
Hồ ly: "Đây là gì vậy? Mẹ cậu à?"
"Medusa! Dư Hạo! Đừng có nhìn vào mắt ả!" Chu Thăng quát.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, hồ ly giương rộng đôi cánh nhảy lên không trung rồi đứng lại ở trên đỉnh đầu của Medusa, Medusa khàn giọng gào thét, trên đầu ả toàn rắn tán loạn, ngay lập tức hồ ly túm chặt lấy rắn trên đầu ả, tức khắc đó Medusa cũng thò tay lên muốn bắt con hồ ly này xuống, thế nhưng hồ ly lại há mồm cắn con rắn nhỏ trên đầu Medusa.
Trong nháy mắt Chu Thăng nhìn thấy cơ hội đến rồi, một phát dùng gậy Như Ý để đập xuống, Medusa kêu lên đầy đau đớn rồi bị đánh bay ra ngoài cùng với hồ ly trên đầu!
"Ngươi đã phá hủy quy tắc!" Thanh âm của Quỷ Satan vang lên.
Hồ ly ngã trên mặt đất khiến cho bộ lông trên người lấm lem bùn đất, nó cố gắng giãy giụa đứng dậy rồi ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.
Chu Thăng nói: "Đến đây ngay! Dư Hạo!"
Hồ ly bước nhanh về phía Chu Thăng, lúc này Medusa ở trong góc cũng đứng dậy, ả kêu lên một tiếng la hét đầy giận dữ rồi đột nhiên biến lớn hẳn lên, cao chừng mười thước! Hai mắt của ả bắn ra ánh đỏ quét dọc theo sân đấu, hồ ly phát hiện ra Hắc Long đang nằm bẹp ở một góc đầu trường, kêu: "Tướng Quân! Rồng của cậu!"
Tầm mắt của Medusa đảo ngang qua, khiến cho chu vi bốn phía xung quanh đấu trường La Mã đều bị hóa thành đá, hàng ngàn hàng vạn tượng điêu khắc đá trên khán đài đều lần lượt sụp đổ xuống, khung quanh xung quanh dần rơi vào hỗn loạn điên cuồng.
"Đừng lo lắng!"
Chu Thăng ôm lấy hồ ly bay lên không trung, rồi cả hai cùng quay người lại, Chu Thăng với lấy khiên chắn để ngăn cản lại ánh mắt hóa đá của Medusa.
Khiên chắn giống như một tấm gương khúc xạ, nó bắn ngược chùm tia sáng về phía mặt bên của sân đấu trường, khán phòng đã bị phá hủy phần lớn.
Dư Hạo nghe thấy Chu Thăng huýt sáo một tiếng rồi Cân Đẩu Vân bay tới mang theo hai người bay thẳng ra khỏi đấu trường, sau lưng truyền đến tiếng gào thét khàn đặc của Medusa cùng với tiếng gầm đầy giận dữ của quỷ Satan.
"Sớm muộn ngươi cũng sẽ gieo gió gặt bão!" Quỷ Satan quát lên.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Thăng đã ôm hồ ly nhỏ trong tay bay ra khỏi đấu trường, hồ ly nói: "Đi đến giấc mộng của tôi đi!"
Chu Thăng không hề trả lời lại, hắn bay xuyên ngang qua màn trời tối tăm với sấm chớp trùng trùng điệp điệp, kéo theo đó là một cơn sóng lớn trên biển khơi, hai mắt hồ ly trợn to, nó nhìn thấy ở phía xa đang có một hòn đảo biệt lập nổi lên.
Các tầng mây bao quanh hòn đảo biệt lập bị phá mở ra ra một cái lỗ, trong cái lỗ động đó lóe ra muôn trượng ánh mặt trời vàng rực, khiến cho mặt biển ở bốn phía hòn đảo phản chiếu ra ánh vàng.
Chu Thăng ôm hồ ly rồi ngay tức khắc ngã thẳng xuống hòn đảo biệt lập, cả hai ngã xuống một đồng cỏ vàng óng, hồ ly ngã lăn tròn vài vòng trên cỏ, lăn lông lốc giống như một quả cầu lông vậy.
Hồ ly: "..."
Đây là một hòn đảo nhỏ có diện tích khoảng 200 đến 300 mét vuông, trên đảo toàn là cỏ dài vàng óng và ở khu vực trung tâm đảo có bốn giường được bày ra, cách bài trí và sắp xếp y hệt phòng ngủ ki túc.
Hồ ly lẩm bẩm độc thoại: "Đây là đâu nhỉ? Cảng tránh gió ư?"
Hồ ly ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ thế giới trong mơ của Chu Thăng, chỉ có duy nhất hòn đảo này được đắm mình trong ánh sáng mặt trời.
"Chu Thăng?" Trong chớp mắt, hồ ly xoay người chạy nhanh về phía Chu Thăng, Chu Thăng nằm sấp trên bụi cỏ vàng óng mà mê man bất tỉnh.
"Chu Thăng!" Hồ ly khẩn trương đẩy đẩy người hắn, nhưng mà cơ thể của nó lúc này quá nhỏ, còn không to bằng một con chó con, đến một chút sức mạnh còn không có, lúc vừa nâng móng vuốt của mình lên thì liền cảm thấy hoảng sợ hơn.
"Chu Thăng! Cậu chảy nhiều máu quá!" Bộ lông màu trắng của hồ ly đã sớm bị máu của Chu Thăng nhuộm thành màu tím đen.
Nó khẩn trương đến trước mũi Chu Thăng nghe thử, may mắn vẫn còn thở.
"Ngủ ngon!" Hồ ly đặt móng vuốt của mình lên trên trán Chu Thăng, lo lắng sốt ruột nói, "Ngủ ngon! Nhanh tỉnh lại đi! Đừng mà!"
Hồ ly vừa kích động vừa hoảng hốt đặt móng lên trên vết thương của Chu Thăng, nhưng năng lực trị liệu đã biến mất, không có pháp trượng cũng không có phép thuật, phải làm sao bây giờ!
"Chu Thăng!" Dư Hạo như phát điên gào lên, "Làm sao bây giờ đây! Cậu mau tỉnh lại đi mà!"
Bên sườn mặt Chu Thăng có một vết thương, vết thương này bị Medusa cào đến mức chảy máu, vết thương bị nứt toác ra một cái lỗ khoảng chừng 1cm, hồ ly kêu lên vài tiếng, cúi đầu đến gần rồi vươn đầu lưỡi ra liếm xuống...!
....!Miệng vết thương của Chu Thăng dần khép lại như một kỳ tích!
Thật tốt quá rồi! Dư Hạo nghĩ thầm.
Nó vội vàng gắng sức liếm miệng vết thương trên mặt Chu Thăng, liếm một cái thì miệng vết thương cũng dần dần khép lại, vì thế hồ ly nhanh chóng tranh thủ nhảy lên trên lưng hắn, liếm dọc theo sống lưng của hắn.
Khớp xương bả vai trên lưng Chu Thăng cũng lỗ rõ ra trên lưng hắn, hồ ly một mặt thương tiếc hắn một mặt lại nhanh chóng liếm láp vết thương cho hắn, miệng vết thương đang chảy máu không ngừng của Chu Thăng cuối cùng cũng ngừng chảy máu.
"Chắc mình không mắc phải bệnh dại nhỉ..." Hồ ly lầm bầm lầu bầu độc thoại, "Ơ, không đúng, đây là trong mộng mà, chắc không sao đâu...!Chu Thăng! Lật người lại đi! Mau lật người lại nào!"
Chu Thăng chuyển động, rên rỉ một tiếng rồi tỉnh dậy.
Hồ ly dùng sức đẩy mặt hắn: "Xoay người lại! Xoay người lại đi!"
Chu Thăng khó khăn trở mình một cái, rên rỉ nói: "Đau chết mất..."
"Sẽ ổn ngay thôi." Hồ ly nhảy lên trên ngực hắn rồi bắt đầu tiến hành việc liếm cổ hắn, Chu Thăng nở nụ cười, vươn tay túm lấy gáy hồ ly rồi nhấc lên, trong mắt hắn mang theo ý cười nhìn chăm chú hồ ly trước mặt.
"Là cậu sao?" Chu Thăng nói, "Dư Hạo? Sao cậu lại ở đây?"
Hồ ly nhỏ bị nhấc lên, bốn chân vung vẩy loạn xạ trong không khí, vội nói: "Mau buông tôi xuống đi mà! Cậu vẫn còn đang chảy máu đó!"
Chu Thăng cũng không thèm để ý, hắn đem hồ ly nhỏ do Dư Hạo biến thành này ôm vào trong ngực rồi ra sức vò đầu nó.
"Tôi sắp bị cậu ghìm đến chết rồi..." Hồ ly nhỏ giãy giụa nói, nó vất vả nhảy ra khỏi cánh tay như vòng sắt của Chu Thăng, rồi lại tiếp tục liếm vết thương cho hắn.
Các vết thương, vết xước trên người Chu Thăng sau khi được hồ ly nhỏ liếm xong thì liên tục khép lại, nhưng mà bị liếm như thế này một lúc, cuối cùng hắn không thể kiềm chế được mà ngồi dậy cười hô hố, kêu: "Ngứa lắm!"
"Một chút nữa là xong rồi!" Hồ ly nhỏ nói.
Hồ ly nhỏ bắt đầu liếm láp đầu gối của Chu Thăng, mãi cho đến khi miệng vết thương khép lại, hai chân Chu Thăng hơi tách ra, ngồi trên thảm cỏ dài vàng óng, cúi đầu xuống nhìn hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ cố gắng cởi đôi giày bóng rổ mà Chu Thăng đang đi trên chân ra để kiểm tra một lượt, xong xuôi thì nói: "Tốt quá, bàn chân không bị thương."
Chu Thăng nói: "Dư Hạo, cậu tự nhìn lại móng vuốt của mình đi?"
Hồ ly cúi đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy trên móng vuốt của mình đang hiện lên vẻ đen xì, vào lúc nó cố nắm lấy đầu của Medusa thì bị một con rắn nhỏ cắn, giờ mất cảm giác luôn rồi.
Nó cúi đầu xuống liếm láp hai cái móng vuốt của chính mình, nói: "Không sao đâu, tôi có vòng sáng bảo vệ mà? Nên sẽ không bị thương khi ở trong mộng của cậu nhỉ?"
Chu Thăng bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà có tính chất chọn lọc, tôi cảm thấy Medusa có thể làm cậu bị thương, cậu đã bị ả cắn một phát rồi còn gì, để tôi xem nào?"
Chu Thăng nắm lấy móng vuốt hồ ly rồi kéo lại gần chút, cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn.
Đây là lần đầu tiên Dư Hạo bị biến thành hình dạng nhỏ bé như này, nhìn Chu Thăng lúc này có cảm giác hắn thật to lớn, còn có chút đáng yêu cơ chứ.
"Vì sao cậu lại làm chuyện nguy hiểm như vậy hả!" Hồ ly ngồi chồm hỗm dưới đất, căm phẫn nhìn Chu Thăng nói, "Giải thích rõ ràng cho tôi nghe!"
Một trận gió thổi tới, Chu Thăng thế mà chỉ cười cười, giơ tay lên búng một cái.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, đồng cỏ vàng phóng thích ra luồng ánh sáng to lớn vây xung quanh Dư Hạo cùng với Chu Thăng, quần áo trên người Chu Thăng cũng xảy ra biến hóa, bộ áo giáp rách nát ban đầu biến đổi thành một chiếc áo phông cùng quần soóc, khiên chắn tản ra ánh sáng nhàn nhạt rồi vờn quanh cổ Chu Thăng rồi biến thành một cái khăn quàng cổ màu đỏ tung bay phất phơ trong gió.
Tóc Chu Thăng dài hơn một chút, một đầu tóc vàng giống màu sắc của đồng cỏ vàng óng ở đây vậy, mà cơ thể Dư Hạo thì không ngừng biến lớn, hóa lại thành hình dạng con người, nhưng đôi tai hồ ly vẫn dựng thẳng trên đầu, Dư Hạo ngồi xuống đất nhưng lại đè phải đuôi cáo phía sau, cảm giác cực kỳ không thoải mái, vì thế y đành buộc lòng phải ngồi xổm.
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "Cậu nghe thấy tiếng tôi triệu hoán cậu?"
"Đúng vậy." Dư Hạo nói, "Vừa vào đến nơi thì thấy cậu đang đánh mẹ cậu đó..."
Chu Thăng không biết phải làm sao nói: "Đấy không phải mẹ tôi, Medusa là hình ảnh đại diện cho nỗi sợ hãi của tôi đối với hôn nhân và gia đình."
Dư Hạo nhìn chăm chú vào Chu Thăng, nói: "Trước đây ả thường cào cậu nên cậu sợ hãi móng vuốt của ả."
"Ừ..." Chu Thăng nói, "Vì miệng vết thương do ả cào ra thì sẽ không thể lành lại." Nói xong lại thở dài, nói, "Phiền toái."
"Tôi đánh giúp cậu." Dư Hạo nói, "Chúng ta cùng nhau."
Chu Thăng đáp: "Đấu trường không cho phép người khác tiến vào."
Dư Hạo: "Làm sao có thể chứ?"
Chu Thăng kiên nhẫn nói: "Là như này, một khi có người khác tham gia vào đấy thì Medusa sẽ biến thành hình dạng to lớn mà cậu đã nhìn thấy, ả sẽ trở nên mạnh hơn, chúng ta sẽ không thể đánh bại ả được, mà quên đi, đánh không lại thì tạm thời không đánh nữa..."
Dư Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Nhất định có thể được! Tôi nhớ cậu đã từng nói..."
"Đúng, tôi đã từng nói cả đời này sẽ không kết hôn." Chu Thăng đứng dậy nói, "Cũng không muốn hẹn hò yêu đương, không muốn trở thành một người giống ba tôi, nhưng không ngờ rằng...!Tóm lại thì, cậu vẫn nhớ cô Lương chứ?"
Chu Thăng đi đến phần cuối của đồng cỏ, đưa mắt nhìn ra xa về phía đấu trường ở giữa biển khơi, gió nổi mây phun cuồn cuộn ào ạt cùng sóng biển gào thét.
"Đây là bóng ma của tôi đối với việc thành gia lập thất." Chu Thăng nói như vậy.
"Đừng nói như vậy!" Dư Hạo đứng dậy trên cỏ, đuổi theo Chu Thăng, nói, "Tìm mẹ của cậu để nói chuyện đi, giống như Hắc Long kia ở trong mộng của tôi, luôn luôn có biện pháp..."
Chu Thăng: "Tôi đã thử rồi, không có tác dụng, cậu cảm thấy có thể khai thông được loại người như mẹ của tôi à?"
"Tôi sẽ tìm bà ấy để nói chuyện." Dư Hạo cố chấp nói.
Trong mắt Chu Thăng mang theo ý cười, xoay người đối mặt cùng Dư Hạo.
Chu Thăng nhẹ nhàng xòe tay trái ra, gió nhẹ nổi lên, một ngọn cỏ dài bị bẻ gẫy rồi bay thẳng về phía tay hắn, tầm mắt của Dư Hạo chuyển hướng sang ngọn cỏ nọ, lúc này y mới phát hiện hình dạng của nó không phải cỏ đuôi chó mà là một gốc mạch tuệ (bông lúa mạch), hòn đảo này rõ ràng là một ruộng lúa mạch nho nhỏ.
Ở chính giữa ruộng lúa mạch chỉ có bốn chiếc giường đang yên lặng sừng sững trong gió, đèn bàn, sách vở, ghế xoay, hết thảy đều mộng ảo đến mức hoài niệm.
Chu Thăng đưa mạch tuệ cho Dư Hạo, Dư Hạo không hiểu này động này của hắn có nghĩa là gì, nhưng ngay khi y chạm tay vào mạch tuệ, theo bản năng y đã thu tay về.
"Cậu sẽ ổn thôi." Dư Hạo nói, "Từ trước đến giờ tôi chưa hề nghĩ tới, ở dưới tầng mây của cậu chính là như vậy...!như vậy..."
Chu Thăng chỉ yên lặng mà nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo nói: "Quay về hiện thực rồi nghĩ biện pháp đi."
"Gọi vòng Kim Ô ở trong lòng của cậu đi." Đột nhiên Chu Thăng nói, "Tưởng tượng dáng vẻ của nó, cho đến khi nó bắt đầu cộng hưởng cùng với cậu, cậu có thể tạm thời mượn sức mạnh của nó, sau đó nắm tay lại rồi xuyên qua nó, ấn rồi nói ngủ ngon."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo bắt đầu tưởng tượng ra hình dạng của vòng Kim Ô, vài giây sau, hình dáng của vòng Kim Ô đã hiện ra trước mặt y, nhưng mà không giống lắm so với vòng Kim Ô mà y từng thấy.
Vòng Kim Ô do chính y tự tưởng tượng ra có màu bạc, ánh sáng của nó sẽ vô cùng ấm áp ôn hòa.
Y giơ tay lên rồi đâm thẳng qua vòng Kim Ô, ấn vào trán của Chu Thăng, Chu Thăng nhắm mắt lại.
"Ngủ ngon." Dư Hạo nói.
Giữa lúc đó, trong nháy mắt Chu Thăng đã hóa thành bụi phấn màu bạc rồi tan biến dần đi.
Dư Hạo: "!!!"
Thật thần kỳ! Dư Hạo còn chưa kịp nhìn tay phải của chính mình thì bản thân y cũng chợt hóa thành đốm sáng màu bạc rồi tiêu tán khắp bầu trời.
4 giờ 30 phút sáng, Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thời tỉnh lại ngoài ban công.
Mưa lớn ào ào rơi xuống đất, nó tạo ra sự trùng lặp kỳ diệu cùng với âm thanh thủy triều dâng lên trong giấc mộng của Chu Thăng, Dư Hạo nghiêng đầu nhìn Chu Thăng, nhưng Chu Thăng lại ngẩng đầu nhìn về phía màn mưa bên ngoài ban công.
"Đi vào thôi, đừng để bị cảm lạnh." Chu Thăng chỉ thản nhiên nói rồi đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, cởi vòng Kim Ô xuống rồi ném thẳng vào trong ngăn kéo tủ, khóa lại.
Dư Hạo nói: "Cậu đã nhận ra được điều này..."
"Tối hôm nay anh trai sẽ trở về." Chu Thăng ngắt lời nói, "Tự cậu xem Wechat đi? Trả lời cậu ta xem cậu có đi hay không."
Dư Hạo nghĩ thôi đươc rồi, y biết Chu Thăng không muốn thảo luận về vấn đề này nữa, đợi ngày khác có cơ hội thích hợp thì nhắc lại vậy.
Y nằm trên giường rồi hắt hơi một cái, Chu Thăng cau mày nói: "Bị cảm rồi?"
Dư Hạo khoát tay, đêm qua mưa lớn, cộng thêm nhiệt độ mấy ngày nay cũng giảm xuống nên bị cảm lạnh cũng đúng.
"Để tôi đun canh gừng cho cậu uống." Chu Thăng nói, "Tôi cũng uống một chút luôn."
Dư Hạo "Ừ" một tiếng, trở mình nhìn điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Phó Lập Quần nhắn hỏi bọn y ở trong nhóm Wechat, hầu hết khoa thể dục đều sẽ quay trở lại trường học, dự định kế hoạch ngày mai sẽ đi chơi một buổi, hỏi Dư Hạo và Chu Thăng có đi hay không.
"Cậu muốn đi không?" Dư Hạo hỏi.
Chu Thăng đang dùng dao con, khom người đứng cạnh thùng rác để cạo vỏ gừng: "Cậu đi thì tôi đi."
Dư Hạo: "Ngày mốt cậu không có hẹn à?"
Chu Thăng ngẩng đầu nói: "Ngày mốt cậu không có hẹn à?"
Dư Hạo: "..."
"Vậy để tôi trả lời anh hai." Dư Hạo nói.
"Ừ." Chu Thăng kiên nhẫn đáp, "Tùy cậu."
Dư Hạo cộng bản thân y cùng với Chu Thăng rồi chuyển tiền vé tới cho Phó Lập Quần, rồi Phó Lập Quần lại chuyển cho Hạ Lỗi để đặt vé.
Dư Hạo tính toán phí sinh hoạt đã không còn bao nhiêu, nhưng may mắn cả hai người bọn họ đều sẽ nhận được học bổng khi khai giảng, cùng với cả tiền thưởng thi đấu của Chu Thăng do học viện phát cho...!Không, học bổng của Chu Thăng cùng tiền thưởng đều là của hắn, làm sao có thể tính vào phí sinh hoạt được? Dư Hạo bất chợt cả kinh, Chu Thăng vẫn luôn ném tiền cho y quản lý, khiến cho Dư Hạo lúc tính toán tiền thì đã bất tri bất giác coi tiền của Chu Thăng như tiền của bản thân.
Tuyệt đối không thể như vậy được, Dư Hạo tự nhắc nhở chính bản thân mình, may mà y nhận ra sớm, cho dù có là bạn tốt thì trộn lẫn tiền với nhau như thế thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề...!Lúc này y cảm thấy Phó Lập Quần cũng rất tốt...!Chu Thăng về sau này cũng sẽ phải dùng nhiều đến tiền ở nhiều nơi? Bỗng nhiên Dư Hạo nhớ tới ngày hôm trước, y đã nhìn thấy Chu Thăng đi cùng với một cô gái ở trong trung tâm mua sắm.
Trong nháy mắt, Dư Hạo gần như hiểu rõ được hết!
Y ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía Chu Thăng.
Bên ngoài mưa to như trút nước, Chu Thăng thái lát gừng rồi thả vào trong bát, rồi lấy giấy chà xát con dao giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Dư Hạo ý thức được rằng, cuối cùng Chu Thăng cũng suy nghĩ đến việc thay đổi chính mình để yêu đương hẹn hò.
Medusa là hình tượng hóa của bóng ma được sản sinh ra dựa trên biểu hiện kháng cự của hắn đối với tình yêu, rốt cục hắn cúng cầm lấy vũ khí, quyết định đấu tranh, đó cũng đại biểu cho việc cuối cùng hắn cũng quyết định thực hiện bước này.
Dư Hạo giống như đám mây gặp sương mù, có chút hiểu rõ được sự khác thường gần đây của Chu Thăng, nhưng mà y lại nhớ đến lần y nhầm lẫn về bạn gái của Chu Thăng [1], Dư Hạo cảm thấy y vẫn nên xác nhận lại lần nữa cho chắc chắn.
[1].
Lần Dư Hạo hiểu nhầm Sầm San là bạn gái Chu Thăng.
"Làm sao thế?" Chu Thăng tước sạch vỏ gừng xong thì bắt đầu nấu canh gừng, hắn đứng ở trước bàn học Dư Hạo thì nhìn thấy khối Rubik Âu Khải Hàng tặng, cầm lên xoay xoay vài phát, "Ai tặng cậu cái này?"
Dư Hạo: "Cậu biết là ai tặng mà."
Chu Thăng: "Làm sao mà lại đi mua một khối Rubik cơ chứ?" Nói xong, hắn dùng những ngón tay linh hoạt của mình xoay xoay vài vòng, xoay trái vài phát, xoay phải vài phát, lật một mặt rồi lại xoay vài phát nữa, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, những hình vuông đầy màu sắc trên khối rubik dần tụ hợp lại với nhau như bị hạ ma chú.
Dư Hạo: "..."
"Cậu xếp được lại ư?!" Dư Hạo điên cuồng hét, đến gần nhìn Chu Thăng xoay khối Rubik trong vài phút, xoay Rubik một vòng xoay tới xoay lui, thế mà các màu ở sáu mặt khác nhau dần dần tụ lại!
Chu Thăng nói: "Làm sao? Ngạc nhiên lắm à?"
Dư Hạo nói: "Thế mà cậu có thể chơi được Rubik?"
"Trông tôi đần độn lắm à?" Chu Thăng giận dỗi nói, "Đều có phương thức cả mà, không phải lúc mua có bản hướng dẫn chơi hay sao? Ghép lại thành hình chữ thập rồi dựa theo phương thức mà xoay là ra."
Dư Hạo trợn tròn mắt, trong nháy mắt, quầng sáng xung quanh Chu Thăng lại được tăng thêm độ sáng nữa.
Chu Thăng vẫn không ngẩng đầu chơi rubik: "Học sinh cấp ba mà cậu gặp ngày hôm qua tặng à?"
Dư Hạo nói: "Nhanh nào! Để tôi xem! Cậu thành công ghép nó lại như nào?!"
Chu Thăng ghép xong sáu mặt rubik lại với nhau, giây tiếp theo hắn lại không thương tiếc mà xoay khối rubik loạn xạ lên, khối rubik của Âu Khải Hàng trong nháy mắt lại bị làm xáo trộn, sau đó Chu Thăng ném khối rubik lên trên giường cho Dư Hạo.
"Này." Dư Hạo nói, "Tôi còn chưa nhìn được gì mà!"
"Nhìn cái gì?" Chu Thăng bực mình nói, "Có ảnh chụp không? Đưa đây tôi xem nào?"
Dư Hạo: "???"
Dư Hạo lục lọi trong vòng bạn bè của Âu Khải Hàng, trong đó chỉ có hai tấm ảnh chụp chung của cậu cùng với vài bạn học.
Lông mày Chu Thăng hơi nhướn lên.
Dư Hạo: "Là người ở giữa."
Chu Thăng: "Cũng kiểu hỏi đáp Riga à?" ("也是问答里加的?")
Đến bây giờ Dư Hạo vẫn không biết Âu Khải Hàng dùng cách nào để tìm được phương thức liên lạc của y nên y cũng kể lại dựa trên tình hình thực tế, Chu Thăng nói: "Trả rubik lại đi, đừng nhận đồ của thằng nhóc gì đó kia."
Dư Hạo không hiểu gì cả nói: "Tại sao?"
"Không có tại sao gì cả!" Trong nháy mắt Chu Thăng nổi giận, "Ba mày không thích đấy!"
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo cầm khối rubik, dường như muốn tranh luận vài câu, nhưng lại vẫn nhịn xuống, y cúi đầu nhìn rubik, tiện tay xoay xoay vài cái, Chu Thăng nói: "Trả lại cho cậu ta đi!"
"Được rồi!" Dư Hạo bị Chu Thăng làm cho có chút bực bội.
Chu Thăng đứng trông và đợi nồi nước sôi.
"Hôm nay cậu đi chơi với Hoàng Cảnh Nhã à?" Thanh âm của Dư Hạo mang theo chút không vừa lòng.
"Đúng vậy." Chu Thăng thả gừng thái sợi vào trong nước sôi, bình thản đáp.
Trong phút chốc, Dư Hạo cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt đến không thở nổi, y cố gắng hết sức hít sâu một hơi, chịu đựng vài giây, cuối cùng lại bật ra tiếng hắt hơi long trời lở đất.
.
Danh sách chương