"Bọn anh chơi hay thật đấy." Dư Hạo lách qua người Hoàng Đình, "Chẳng qua nếu không phải vì em kéo chân, thay bằng Hạ Lỗi lên sân thì bọn anh chơi không lại Chu Thăng với Phó Lập Quần đâu."
Đội trưởng Hoàng Đình đáp: "Hai chúng ta đều kéo chân sau, không sao."
Dư Hạo đập bóng: "Anh thì kéo chân sau cái gì?"
Trước kia Hoàng Đình chắc hẳn thường xuyên tham gia mấy trận bóng rổ trong hệ thống công an, phong cách hung hãn muốn chết.

Trần Diệp Khải sợ anh ta đụng ngã Dư Hạo, không cho anh ta thủ Dư Hạo, tránh trường hợp Chu Thăng nhất thời không khống chế được xúc động nhào lên đánh nhau với anh, ngược lại đụng Chu Thăng vài cái thì chẳng sao cả.

Hoàng Đình nói: "Bọn họ nói đây là trận thi đấu có giá trị nhan sắc cao nhất Dĩnh thị từ trước đến nay, chẳng phải anh đã kéo chân sau của bọn em sao?"
Trên mặt Dư Hạo đầy mồ hôi, y lau mặt, nở nụ cười hướng lên khán đài xem, trận thi đấu hôm nay đúng thật là nhiều người đến xem nhất, ngay cả hành lang bên trên cũng chật kín người.

Điểm số hai đội sát sao vô cùng, đội Trần Diệp Khải luôn luôn áp chế chặt chẽ bọn họ, Dư Hạo cảm thấy có lẽ bọn hắn vẫn còn thừa lực, chỉ là không muốn kéo mở điểm số, cho chút mặt mũi mà thôi.

Mãi đến khi Phó Lập Quần đòi nghỉ, trận đấu này mới gần kết thúc.

Dư Hạo đã mệt đến chạy không nổi rồi, đồng phục của Chu Thăng với Phó Lập Quần cũng bị mồ hôi thấm ướt sũng.

"Đội này lợi hại." Chu Thăng nói.

Phó Lập Quần nói: "Kém bốn điểm, vẫn còn hy vọng."
Dư Hạo nghĩ thầm đến đây kết thúc là được rồi, nhưng y không nói ra, Phó Lập Quần lập kế hoạch trong phút cuối cùng, Chu Thăng nói: "Đừng áp lực, chơi đến đâu hay tới đó."
Phó Lập Quần nói: "Dư Hạo, không được thì nghỉ một lát, cố lên! Không được sang năm lại đến!"
Tầm nhìn Dư Hạo đã có chút mơ hồ, tới gần cực hạn, phải chống đỡ bằng toàn bộ nghị lực, ba người gồm y, Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng hô cố lên, sau đó từng người xoay thân chạy lên sân.

Trọng tài thổi còi, Dư Hạo lại đối mặt với Trần Diệp Khải, không ai nói gì, chỉ là hết sức chăm chú nhìn đồng đội.

Trần Diệp Khải: "Mệt à? Nghỉ ngơi một lát đi.

Không được đừng cố quá."
"Đừng nhường em." Dư Hạo nói.

"Em còn cần nhường hả?" Trần Diệp Khải cùng Dư Hạo đồng thời nhảy lên, Dư Hạo chặn bóng ở trên không trung, vẽ một đường cong từ trên xuống dưới, đột nhiên ném bóng, nhanh như chớp truyền cho Chu Thăng, Chu Thăng dùng bả vai ngang nhiên xô vào Hoàng Đình, lên rổ, có điểm.

Dư Hạo hoàn toàn không dự đoán được, thời điểm cuối cùng Chu Thăng lại bộc phát uy lực mạnh mẽ như vậy, hét: "Anh ngầu quá rồi!"
Chu Thăng lau mồ hôi trên mặt, lắc mạnh đầu, giơ tay chỉ bảng tỉ số, lẳng lặng nhìn Dư Hạo chăm chú, trong ánh mắt mang theo thâm ý, ra hiệu là vẫn còn cơ hội, bình tĩnh.

"Em nghỉ một lát đi!" Chu Thăng nói, "Đừng so đo thắng thua."
Dư Hạo miễn cưỡng gật đầu, đứng ở bên sân thở dốc, cẳng chân hơi có dấu hiệu chuột rút.
Thể lực Trần Diệp Khải cũng gần chạm đến cực hạn, tay trái lần trước gãy xương không dám dùng quá sức, làm động tác thủ về hướng Hoàng Đình, ba người tản ra, Hoàng Đình mở bóng, Phó Lập Quần tung một nụ hôn gió cho Dư Hạo, trên khán đài cười ầm lên, Dư Hạo biết là Phó Lập Quần ra ám hiệu, xoay người đi hiệp trợ Chu Thăng.

30 giây cuối cùng, trên sân giống như đang đặt một thùng thuốc nổ, Phó Lập Quần thành công áp chế Hoàng Đình, cướp được bóng về tay, trong nháy mắt ba người Trần Diệp Khải, Âu Khải Hàng, Hoàng Đình đều đồng thời quên mất Phó Lập Quần, vây giữ Chu Thăng!
Dư Hạo nghĩ thầm bọn anh quá độc ác! Ba người thủ một người...!Trong chớp mắt kế tiếp kia, khán đài bên sân lặng ngắt như tờ, Chu Thăng quay người một cái, truyền bóng cho Âu Khải Hàng, Âu Khải Hàng không hề chuẩn bị tâm lý nên sửng sốt, Chu Thăng lại lướt qua Trần Diệp Khải, cướp được bóng từ trong tay Âu Khải Hàng về.

Chỉ một thoáng, cơ hội cuối cùng đã tới! Chu Thăng truyền bóng cho Phó Lập Quần —— Phó Lập Quần dẫn bóng ra vạch ba điểm, nhảy lên, thực hiện cú ba điểm cuối cùng ——
Hai giây ngắn ngủn, trên khán đài lặng yên, Dư Hạo trợn to hai mắt, trái tim kinh hoàng.

Âu Khảo Hàng vọt tới phụ cận, rốt cuộc không kịp chặn lại, va vào Phó Lập Quần, cùng ngã xuống.


Bóng bay về phía rổ, trái tim mọi người lập tức nhảy lên, chỉ thấy quả bóng kia "Bịch" một phát đánh vào trên rổ, bật lại, bay ra, trên khán đài vang lên tiếng tiếc nuối hô to, ngay sau đó Dư Hạo từ bên sân nhanh chóng phi đến, tiếp bóng, dẫn bóng, ra tay ——
Bóng vừa mới bay ra khỏi tay, tiếng còi của trọng tài cũng đồng thời tuýt lên, vào rổ, trên khán đài tuôn ra một trần gào thét điên cuồng cùng vỗ tay.

Chu Thăng hô to một tiếng, chạy như bay về phía Dư Hạo, nhảy dựng lên, cưỡi ở trên eo y, Dư Hạo suýt chút nữa không đứng thẳng nổi, cười ha ha.

Nhưng mà sau vài giây ngắn ngủi, bốn phương tám hướng xung quang lại vang lên âm thanh thất vọng.

Trên bảng tỉ số, hai điểm cuối cùng không nhảy lên.

Chu Thăng cùng Dư Hạo tách ra, mọi người cùng nhìn lên bảng tỷ số, lại yên lặng mấy giây, bên sân bắt đầu cất cao giọng hát.

Dư Hạo có chút bất đắc dĩ, tâm trạng lại rất tốt, lúc này, y muốn ôm lấy cổ Chu Thăng, cho hắn một nụ hôn.

"Hai điểm này không thể tính vào." Trọng tài chủ động giải thích, "Nhưng mà bọn em đánh rất cừ."
Dư Hạo sợ Chu Thăng ầm ĩ lên với trọng tài, Phó Lập Quần có hơi mông lung, hai bên gật đầu với nhau, Chu Thăng hiểu ý của Dư Hạo, tiến lên bắt tay cùng trọng tài, lại ôm với đội kia của Hoàng Đình.

Mọi người cả thân toàn mồ hôi, trên người Trần Diệp Khải còn pha một mùi nước hoa nhàn nhạt, từng người về phòng thay đồ đổi quần áo.

Hầu như tất cả khán giả đều chạy hết đến cửa sau, trong sân chẳng còn bao nhiêu người, Dư Hạo nói: "Thật đáng tiếc."
Chu Thăng một tay xoay bóng, một tay nắm Dư Hạo, mười ngón tay cùng đan xen với y, quay đầu lại nhìn y một cái: "Quả bóng cuối cùng kia của em ngầu thật đấy."
Dư Hạo nở nụ cười, chỗ này đã bớt người hơn rất nhiều, y đứng ở bên sân, vòng qua cổ Chu Thăng, trao cho hắn một nụ hôn thật sâu.

Phó Lập Quần lại thở dài, đứng ở giữa sân, có chút cô đơn.

Sầm San hôm nay không tới, vốn dĩ đã nói là vào vòng 16 mới qua đây xem bọn họ thi đấu, mà hôm nay lại thua bởi đội Trần Diệp Khải, không vào được vòng 16.

"Hoàng Đình chơi siêu quá." Phó Lập Quần nói, "Vóc dáng không tính là cao, phong cách lại cực kỳ hung hãn."
Chu Thăng nói: "Trước kia Hoàng Đình chơi tiền đạo, đội bọn họ là quán quân bóng rổ của công an toàn quốc, thua vì anh ấy không oan đâu."
Ba người vẫn chưa thoả mãn, còn đang suy nghĩ về trận đấu vừa rồi kia, Trần Diệp Khải đặt ra chiến thuật, Hoàng Đình là chủ lực, thể lực Âu Khải Hàng lại tốt, nhìn thì có vẻ không liên quan, nhưng lại chơi bọn y đến trở tay không kịp.

Chu Thăng cười nói: "Nếu biết sớm thì đã đi xem đội anh ấy chơi như thế nào rồi."
Phó Lập Quần nói: "Chắc chắn sẽ giữ lại thực lực, không để cho chúng ta nhìn ra đâu.

Được rồi, anh em à, chơi xong rồi, mặc dù thua, nhưng không hối tiếc!"
Phó Lập Quần đi đến, mỗi bên một cái, ôm Chu Thăng cùng Dư Hạo, nhìn bộ dáng kia dường như muốn nói gì đó, Dư Hạo suýt nữa lại khóc, vội xua tay, ra hiệu đừng nói thêm gì nữa.

Cảm giác kia chỉ có thể hiểu với nhau chứ không thể nào nói ra khỏi miệng, giờ khắc này Dư Hạo thực sự cảm nhận được thế nào là tình cảm chân thật.

Có câu "Sống ở hiện tại", có lẽ đây chính là chỗ ý nghĩa của sống ở hiện tại đi.

Bên ngoài gõ gõ cửa, Hoàng Đình qua đây, cười nói: "Cả đời này anh sẽ nhớ mãi trận bóng ngày hôm nay."
Chu Thăng nói: "Này! Đừng có mà được đà khoe mẽ!"
Hoàng Đình mặc cả bộ đồ thể thao, ngồi xuống, nói: "Nói thật ra thì, anh phải đi rồi, Nicky mới nói, trước khi đi, chơi một trận hữu nghị với bọn em."
"Hả?" Dư Hạo ngẩn ra, nói, "Đi? Đi chỗ nào?"
"Cương vị điều động, đến Bắc Kinh." Hoàng Đình nói, "Cuối tháng là phải đi rồi, tìm thời gian rảnh cùng ăn một bữa đi?"
Chu Thăng hiểu ý, cười nói: "Thăng quan à? Chúc mừng."
Phó Lập Quần cùng Dư Hạo lần lượt tiến lên, đập vai Hoàng Đình, Hoàng Đình theo thói quan lại vuốt tóc, nói: "Học viện của bọn em năm nay còn hội diễn, đến lúc đó thì gặp lại."
Dư Hạo biết lần này Hoàng Đình lập công lớn trong việc chống tham nhũng, được thăng quan tiến chức là lẽ đương nhiên.

Trên đời chẳng có buổi tiệc nào mãi không tàn, việc đến tổ điều tra nhậm chức, đối với Hoàng Đình cũng là chuyện tốt.

Y còn nhớ Chu Thăng đã từng nói, có lẽ Hoàng Đình từ lúc bắt đầu đã nằm vùng của đường dây phía trên, bây giờ quay về trụ sở cũng là hợp lý.

Chỉ là Hoàng Đình nói đi là đi, làm y cực kỳ luyến tiếc, tuy rằng ngày thường không sớm chiều ở chung như Trần Diệp Khải, Phó Lập Quần, nhưng dường như Dư Hạo cũng đã coi Hoàng Đình thành một phần trong cái vòng bạn bè nhỏ hẹp của mình.

"Vậy chị Quân thì phải làm sao bây giờ?" Lúc ăn tối, Dư Hạo hỏi Chu Thăng.

Chu Thăng nói: "Chị Quân không thích anh ấy, còn có thể làm gì được?"
Hôm nay rõ ràng tinh thần của Phó Lập Quần không được tốt, Dư Hạo biết tâm trạng hắn như vậy không phải vì thua trận bóng, mà bởi Sầm San không đến.

Lúc bọn hắn đi ăn món xào, Phó Lập Quần còn đang cúi đầu nhắn tin Wechat cho Sầm San, một lát sau lại đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Ban đầu tâm tình Dư Hạo khá tốt, nhưng nhìn đến bộ dáng này của hắn, lại có chút khó chịu.

Phó Lập Quần gọi điện cho Sầm San thường không tránh mặt hai người bọn y, khả năng duy nhất rời đi, chính là muốn cãi nhau.

"Anh giai muốn thi đấu để kiếm ít tiền tiêu vặt, cùng đi Australia với chúng ta." Chu Thăng ngẫm nghĩ, nói, "Hay là chúng ta trả thay nó?"
Dư Hạo nói: "Cậu ấy sẽ không muốn đâu."
Chu Thăng bất đắc dĩ nói: "Cũng phải."
Dư Hạo biết Phó Lập Quần mặc dù hay tiêu tiền hoang phí, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nợ nần bạn bè, cũng chưa bao giờ tìm người vay tiền.

Vốn dĩ Chu Thăng muốn chơi trận bóng rổ ba người này để kiếm chút tiền thưởng, như vậy Phó Lập Quần có thể mang Sầm San theo, cùng bọn họ đi ra ngoài nghỉ phép, mà Chu Thăng cũng có thể nhân tiện mà lên đời đi du thuyền có phòng nghỉ phía dưới, một công đôi việc.

Khổ nỗi quá nhiều cao thủ, đừng nói đến đội Trần Diệp Khải, cứ coi như hôm nay có thể thắng thì vòng tiếp theo cũng chưa chắc lọt vào được.

Chu Thăng cùng Dư Hạo uống chút rượu, hai người đối mặt một hồi, Chu Thăng nói: "Nè, bà xã ơi."
Dư Hạo: "Dạ?"
Dư Hạo có hơi say, bên ngoài trời mưa nhỏ, mùa đông năm nay khá ấm, gần một tháng rồi mà trận tuyết đầu tiên vẫn chưa rơi xuống.

Chu Thăng nói: "Bọn họ đều thích em."
Dư Hạo vẻ mặt mờ mịt nhìn Chu Thăng, Chu Thăng lại nói: "Nhưng em đừng chạy cùng người khác đấy."
"Nghĩ cái gì thế!" Dư Hạo cười nói.

Lúc này, Phó Lập Quần đã trở lại, gọi điện thoại không lâu lắm, vẻ mặt kia lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng Dư Hạo lại cảm giác được có một tia dị thường.

"Có rượu trắng không?" Phó Lập Quần nói, "Ông chủ, lấy hai bình rượu trắng.

Thiếu phu nhân không uống được rượu trắng, thiếu gia uống với tao đi?"
Chu Thăng: "......"
Dư Hạo thầm nói quả này toang rồi, nhất định là lại cãi nhau với Sầm San, quả nhiên, Sầm San đã gửi cho Dư Hạo mấy cái tin nhắn liên tiếp.

Phó Lập Quần lại nói: "Thiếu gia, lần này thôi."

"Biến!" Chu Thăng nói, "Câu này mày nói mấy lần rồi?" Nói xong hắn lại cười, "Uống thì uống, tao lại hầu rượu mày tiếp vậy?"
Dư Hạo đứng dậy đi gọi điện thoại, Phó Lập Quần nói với Dư Hạo: "Cậu đừng nhận điện thoại của chị ấy."
Dư Hạo nói: "Hả? Làm sao? Là Khải Khải mà."
"Vậy thì được." Phó Lập Quần nói.

Dư Hạo ở ngoài hiên bấm điện thoại cho Sầm San, thấp giọng nói: "Chị dâu."
Mưa đông rơi nặng hạt, âm thanh của Sầm San không ổn lắm, nói: "Bảo bối, em thay chị nói với anh ấy một tiếng, anh ấy nói rất đúng, sau này chăm sóc tốt cho anh ấy, để anh ấy đi tìm một người thích hợp với mình, mọi người ai cũng đừng giày vò lẫn nhau nữa."
Dư Hạo nói: "Chị dâu...!Bình tĩnh, chị đừng xúc động."
Sầm San ở bên kia dừng lại thật lâu, hít vào một hơi như vừa khóc xong, chậm rãi nói: "Anh ấy mới nói được một nửa đã cúp điện thoại của chị, những lời này chị còn chưa nói xong nữa, em...!Thôi cứ như vậy đi.

Sau này nếu em và Chu Thăng còn coi chị là chị gái, có việc thì cứ gọi cho chị, chị yêu bọn em.

Không nói nữa...!Cúp trước nhé."
Màn đêm buông xuống, Dư Hạo vẫn đang tâm sự cùng Sầm San qua điện thoại, y mới biết được rằng hôm nay Sầm San vốn dĩ muốn đến, lại bị người nhà cưỡng ép sắp xếp đi tham dự một bữa tiệc sinh nhật của phú nhị đại, lúc tới sân thi đấu thì mọi người đã tan được một giờ.

Cô mang giày cao gót cùng váy ngắn, cũng chẳng gọi tài xế trong nhà mà nhờ bạn mua giúp mình một tấm vé tàu cao tốc để qua đây, khi đang gọi điện thoại cãi nhau với Phó Lập Quần, cô vẫn đang đứng ở bên ngoài sân thi đấu chịu mưa.

Sầm San bảo Dư Hạo đừng nói cho Phó Lập Quần, cứ để như vậy đi, Dư Hạo vài lần muốn nói, cuối cùng lại tôn trọng mong muốn của Sầm San.

Chu Thăng nhìn ra Dư Hạo có chút kỳ lạ, để y đi về trước, Dư Hạo lập tức chạy nhanh đi bắt xe, tới đón Sầm San.

"Đến chỗ của bọn em ở đi." Dư Hạo vội nói.
"Chị về nhà." Sầm San nói, "Em mua giúp chị vé tàu cao tốc, bảo bối, chị không làm thế đâu."
Sầm San từ nhỏ ngay cả cột mốc xe bus cũng không biết xem, sau này khi ở bên Phó Lập Quần mới bắt đầu ngồi tàu điện ngầm.

Dư Hạo vẫn khuyên nhủ cô mãi, muốn đưa cô về phòng trọ của mình ở, Sầm San lại nói lần nữa: "Không cần đâu, chị không đi thật."
Dư Hạo đành phải nói: "Được rồi."
Dư Hạo mua vé hạng thương gia cho Sầm San, đưa cô đến lối vào ga tàu cao tốc, hiện tại đã là chuyến tàu cuối cùng, nhìn thấy trạng thái của Sầm San, Dư Hạo thực sự rất hoảng hốt, trong lúc đó còn nhắn tin cho Chu Thăng mấy lần hỏi làm sao bây giờ, Chu Thăng đều không trả lời.

Thẳng đến khi Sầm San đi vào trạm rồi, Chu Thăng mới nhắn lại:
【 Không sao, qua mấy tháng nữa là quay lại thôi, không chia tay nổi đâu.


Dư Hạo nghĩ thầm sao anh có thể nói nhẹ nhàng như vậy chứ, Chu Thăng lại nhắn tiếp:
【 Anh quen rồi, an ủi vài câu là ổn thôi, bay giờ em khó chịu thay người khác như thế, có tin là mấy tháng sau quay lại là em bị vả mặt không.


Dư Hại nghĩ thầm được rồi, hình như Phó Lập Quần chia tay với Sầm San cũng không phải lần đầu tiên, yêu đương kiểu này cũng đủ mệt, may mà mình với Chu Thăng không như vậy.

Chu Thăng lại bảo y về nhà tắm rửa ngủ trước, còn chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ sắp tới, hôm nay chơi xong trận bóng đã gần sập rồi.

Sau khi Dư Hạo tắm xong lại ra phòng khách ngồi tựa lên ghế sô pha, tóc đã dài không ít.

Đến đêm khuya Chu Thăng mới nửa khiêng Phó Lập Quần về, ném ở trên sô pha, đi thẳng vào phòng tắm, thuận tiện chà cái dấu vết bị nôn lên áo len.

"Anh giai!" Dư Hạo vội vàng đi kiểm tra Phó Lập Quần.

Phó Lập Quần khóc như đứa con nít cao 1m93.

"Anh giai, cậu không sao chứ." Dư Hạo nói, "Tôi rót cho cậu chút nước uống."
Phó Lập Quần giữ chặt Dư Hạo, đôi mắt đỏ au mở to lờ đờ say, nghiêm túc nói với Dư Hạo: "Cậu..."
Dư Hạo: "..."
"Chị dâu cậu không còn là chị dâu cậu." Phó Lập Quần nói, "Nhưng anh hai vẫn sẽ là anh hai của các cậu..."
Câu nói của hắn làm Dư Hạo liên tưởng đến câu "Bác gái cháu đã không còn là bác gái cháu, nhưng bác trai cháu vẫn sẽ là bác trai cháu" kia, y chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa buồn cười, thở dài một hơi, đi rót nước cho Phó Lập Quần, lại đắp cho hắn một tấm chăn, đặt hắn ở phòng khách.

Sau khi nói với Chu Thăng toàn bộ quá trình, Chu Thăng nằm ở trên giường lướt điện thoại, nói: "Chị ấy sẽ không tới đâu."
Dư Hạo nói: "Nói không chừng ở đây một đêm, hai người bọn họ lại tốt thì sao."
"Em nên nghĩ cho chúng ta thì hơn." Chu Thăng nói, "Vẫn còn một pháo tiêu ân cừu đấy [1]." Nói rồi lật người qua, đè Dư Hạo xuống, Dư Hạo rên rỉ nói: "Cả người em đều vỡ thành từng mảnh rồi, vừa mới chơi xong trận bóng rổ đó, có thể buông tha cho em không?"
[1] Gốc: 一炮泯恩仇: Trích từ bài thơ "Đề tam nghĩa tháp" của Lỗ Tấn, có nghĩa là thù hận giữa hai người sẽ dần phai nhạt khi thời gian trôi đi.

Sau này khi gặp gặp lại, chỉ cần nở một nụ cười, quá khứ đều sẽ như mây bay, tiêu tán đi.

"Không thể." Chu Thăng nghiêm túc nói, "Uống rượu hải mã của sư bá vào, đang có khí lực mà chưa có chỗ làm đây, em không cần động, chỉ cần hưởng thụ là được."
Dư Hạo lần đầu tiên trải nghiệm tình huống mất hết toàn bộ thể lực cùng Chu Thăng làm cái kia, cơn đau nhức bởi vận động kịch liệt ban ngày đã khiến toàn thân y cả đêm này đều không nghe theo sai sử, ngay cả cái nhấc tay cũng phải dốc hết sức lực.

Ngược lại thể lực của Chu Thăng vẫn dư thừa như cũ, điều này làm cho Dư Hạo xấu hổ mà cảm giác được, bản thân dường như đã biến thành món đồ chơi khuất nhục, thế nhưng khi bị kích thích mãnh liệt đánh sâu vào trong cơ thể, y vẫn cảm thấy vô cùng chân thật.

Thân thể đang vào trạng thái mệt nhọc cực độ, dục vọng cũng bị trói buộc gần như mất kiểm soát, đêm hôm ấy, Dư Hạo hoàn toàn mất đi quyền khống chế của bản thân.

Dưới ánh mặt trời lúc ban mai, người bên cạnh nằm nghiêng người, ánh nắng chiếu xuống làm lộ ra hình dáng tấm lưng cường tráng của Chu Thăng, khiến y mê luyến vô cùng.

"Đau quá." Dư Hạo khẽ nhấc thân đã đau nhức hết cả người.

"Mấy giờ rồi?" Chu Thăng tỉnh, nhanh chóng ôm Dư Hạo đi tắm rửa, hôm nay đến kỳ thi cuối kỳ.

Phó Lập Quần vẫn còn ngủ trên ghế sô pha, sau khi bị lay tỉnh mới giật bắn dậy, loạn cào cào chạy tới trường học, kết thúc việc học của học kỳ này.

"Tôi nghĩ tôi sắp tạch rồi." Phó Lập Quần bất đắc dĩ nói, "Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết thi cái gì cả."
Lúc ăn trưa Dư Hạo an ủi nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, thường thì cảm thấy trượt sẽ không trượt thật đâu."
Phó Lập Quần say rượu còn chưa tỉnh, sáng tinh mơ đã phải đi thi, ở bên ngoài trường thi còn gặp Tiết Long, cả thân mùi rượu bị gã chửi một hồi.

Khi Chu Thăng tới nhà ăn thì đã đen xì cả mặt, trong bụng sôi máu.

Dư Hạo ở dưới bàn dẫm nhẹ hắn, ánh mắt mang theo dò hỏi, Lý Dương Minh cũng tới, sau vài câu hàn huyên, Lý Dương Minh nói: "Chu Thăng, tôi nghe thấy thầy Tiết gọi điện thoại cho ba cậu đấy."
Chu Thăng lại bị Tiết Long gây phiền phức, chỉ mình Dư Hạo không có chuyện gì, Dư Hạo bắt đầu cảm thấy có chút nguy hiểm.

"Tôi biết rồi." Chu Thăng chẳng hề để ý nói.

Lý Dương Minh lại nói: "Tôi còn nghe thấy lão nói về cậu cùng Dư Hạo."
Dư Hạo có chút khẩn trương nói: "Nói cái gì?
"Nói...!ừm..." Lý Dương Minh ngẫm nghĩ, không dám mở to miệng.


"Cậu cứ nói đi." Dư Hạo nói, "Không sao đâu."
Lý Dương Minh đáp: "Nói, bạn học phản ánh, hai người thường xuyên nằm lên cùng một chiếc giường, ôm nhau ngủ..."
Dư Hạo nghĩ thầm thật sự là đánh giá thấp Tiết Long, nếu Tiết Long chỉ nói "Hai người bọn họ là đồng tính luyến ái", có lẽ Chu Lai Xuân sẽ không nhất định tin gã, ngược lại sẽ dùng tới tình cảm anh em tốt giải thích, nói câu "Mấy đứa nhóc có quan hệ tốt thôi, thầy Tiết hiểu lầm rồi" để kết thúc.

Nhưng Tiết Long lại rất am hiểu tinh hoa bịa đặt, chỉ miêu tả chi tiết, không đưa ra kết luận, để Chu Lai Xuân tự ghê tởm cái hành động có thật đấy.

Kỳ thực Dư Hạo rất ít khi ngủ cùng Chu Thăng trong phòng ký túc xá, cũng bởi cái giường kia quá nhỏ, Dư Hạo sợ đẩy Chu Thăng ngã xuống, càng không có chuyện ngủ cùng nhau bị bạn học thấy.

Chu Thăng không quan tâm chút nào mà gắp đồ ăn, nói: "Thật ra ông ta có thể thấy rõ mà, nhỡ tối nào cũng ra bên ngoài ban công rình coi thì sao."
Lý Dương Minh xấu hổ cười cười, Dư Hạo nghĩ thầm Chu Lai Xuân trước kia đã từng đi lính, việc này có thể dẫn đến hai khả năng, một: Có lẽ ông ấy sẽ nghĩ thoáng, cũng hiểu rồi tôn trọng hai người bọn y; hai: Ông kỳ thị đồng tính, đặc biệt ghê tởm loại chuyện này.

"Còn nói gì nữa?" Chu Thăng lại hỏi.

Lý Dương Minh: "Ông ta thấy tôi ở đấy thì không nói thêm gì nữa."
Dư Hạo "Ừ" một tiếng, bốn người nhất thời im lặng, an tĩnh ăn cơm, ai cũng đều có suy nghĩ riêng.

Phó Lập Quần hôm nay giống như tang thi, ăn ít đến nỗi như chẳng ăn gì.

"Trong tiệc tối lễ kỷ niệm thành lập trường, các cậu muốn biểu diễn tiết mục sao?" Lý Dương Minh hỏi thay đổi chủ đề.

"Ừ." Chu Thăng tiếp tục thờ ơ đáp.

"Có hả?" Dư Hạo nói, "Sao em lại không biết?"
Phó Lập Quần nói: "Khải Khải thông báo, vốn là không muốn đi, nhưng bây giờ định tham gia."
Dư Hạo nói: "Làm gì thế? Các cậu hoàn toàn không thương lượng chút nào với tôi!"
"Em không muốn lên thì ở dưới nghe là được." Chu Thăng nhíu mày, nói với Dư Hạo, "Không sao đâu."
Phó Lập Quần nói: "Đương nhiên nếu cậu dẫn hai bọn tôi lên hát bừa thì vẫn tốt hơn, Hoàng Đình với Âu Khải Hàng cũng muốn tới, lấy tư cách khách mời đặc biệt, Khải Khải sắp xếp tiết mục."
Dư Hạo: "Vậy được, để tôi chọn bài hát." Dù sao lần trước luyện cũng chẳng mất mấy ngày, lần này có một đám người giúp y, ngược lại không thành vấn đề.

Bây giờ nghĩ lại, so với một năm trước, Dư Hạo dường như đã khống chế hoàn toàn cuộc sống của mình.

"Vậy ba anh..."
"Anh tới đối phó là được." Chu Thăng đáp.

Sau khi thi xong môn thống kê, đầu óc Dư Hạo choáng váng hết lên, bị gọi vào trong ký túc xá Trần Diệp Khải.

Trần Diệp Khải cũng không ép y, chỉ nói không muốn lên thì không cần lên cũng được, Dư Hạo chỉ lo chuyện ba của Chu Thăng, Chu Lai Xuân lại chưa gọi điện thoại, tựa như quả bom hẹn giờ, chẳng biết khi nào sẽ đột nhiên phát nổ.

Bản thân Dư Hạo từ trước đến giờ vẫn vậy, nhưng y không muốn Chu Thăng phiền não, mấy ngày hôm nay bọn họ vẫn như bình thường, Chu Thăng cũng luôn cười ha hả với y, nhưng Dư Hạo lại biết Chu Thăng vẫn đang suy nghĩ.

Trên đời này không người nào có thể hiểu rõ Chu Thăng hơn y —— thằng nhóc này ngày thường không hé răng, trên thực tế lại suy nghĩ rất nhiều.

Trần Diệp Khải đang chọn bài cùng Dư Hạo, sau khi nghe được phiền não của Dư Hạo, thuận miệng nói: "Định come out sao?"
Dư Hạo nói: "Em nên làm cái gì bây giờ?"
Trần Diệp Khải ngược lại rất thoải mái: "Thật ra anh cảm thấy, việc come out với ba mẹ không phụ thuộc vào việc em yêu đương với ai, mà quyết định bởi chính suy nghĩ của em muốn kiểu cuộc sống như nào.

Chu Thăng tương lai sẽ không có khả năng bài trừ ba mẹ em ấy, nói thẳng ra thì là không bài trừ được ba em ấy, nếu như gia đình có thể tiếp nhận các em, tự nhiên tất cả mọi người đều sẽ vui vẻ."
Dư Hạo nói: "Em cho rằng không có khả năng đâu, đối với em mà nói, ý tưởng duy nhất chính là tự dựa vào bản thân chúng ta nỗ lực sinh hoạt..."
Trần Diệp Khải cười cười, nói: "Chỉ là trong lòng mỗi người, đều hy vọng có thể được ba mẹ ủng hộ đi.

Anh nghĩ Chu Thăng cũng không ngoại lệ."
"Đúng vậy." Ở ngay lúc này, Dư Hạo bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Chu Thăng.

Cho dù Chu Thăng dùng tất cả hành động cùng ngôn ngữ để biểu thị sự thờ ơ của bản thân, thậm chí là chống đối, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn luôn hy vọng được người nhà thừa nhận.

Điểm này ngay cả Dư Hạo cũng thường xuyên bỏ qua, bởi vì đối với y, trên đời này đã không còn người nhà, thế nên cuộc sống có như nào cũng chẳng quan trọng, nhưng Chu Thăng lại không như vậy.

"Hai bài này thì sao?" Trần Diệp Khải nói.

"Hừm, không ổn lắm đâu." Dư Hạo nói, "Lễ kỷ niệm học viện có phải lễ tình nhân đâu."
Trần Diệp Khải tận tụy nói: "Bài hát này quả thực là tiếng lòng của anh, chỉ cần Chu Thăng không có ý kiến là được."
Khi Dư Hạo về đến nhà lập tức hỏi Chu Thăng, đương nhiên Chu Thăng không có ý kiến gì, chỉ đơn giản gật đầu, sau đó tiếp tục cãi nhau ầm ĩ với Chu Lai Xuân ở đầu bên kia.

Quả bom hẹn giờ cuối cùng đã đến, Dư Hạo ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nghe thấy Chu Thăng lớn tiếng tranh chấp cùng ba mình, lo lắng mà nhìn hắn.

Từ trước đến giờ y vẫn luôn hình thành ấn tượng: Chu Thăng là người có tính công kích rất mạnh lại dễ dàng nổi nóng.

Nhưng nghĩ lại, tính huống Chu Thăng thật sự nổi bão còn kém xa lắm.

Phần lớn thời điểm tức giận đều là hắn giả vờ để đạt được mục đích nào đó, thứ duy nhất có thể ép hắn tức điên chỉ có ba người, Dư Hạo cùng ba mẹ hắn.

Chu Thăng nhìn, mở loa ngoài điện thoại, đặt lên bàn.

Chu Lai Xuân nói: "Nhiều năm như vậy, ba người chúng ta còn chưa ăn nổi bữa cơm nào, con có ý kiến gì với ba sao, không thể nể mặt chút à?"
Chu Thăng đã gần kề với ranh giới nổi điên, cố nén giận nói: "Tôi nói, tôi muốn đi châu Úc ăn tết! Đã làm xong hộ chiếu rồi!"
"Ba đổi thẻ cho con!" Chu Lai Xuân nói, "Khoang hạng nhất khách sạn 5 sao cũng không đủ cho con ở chắc? Cứ một hai nhất định phải đi vào đêm Giao thừa?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện