Bà Hàn rất thích Cố Lan San, cho nên mặc dù hiện tại Cố Lan San đã gả cho Thịnh Thế, mỗi lần nhắc tới, bà vẫn sẽ thổn thức khổ sở một trận.
Hàn Thành Trì cầm điện thoại di động, không nói được rốt cuộc cảm giác trong lòng mình lúc nghe được tin tức này là như thế nào.
Có hâm mộ, có may mắn, cũng có buồn bã.
Cuối cùng bà Hàn phu nhân phải cúp điện thoại trước, nói cho anh biết, Cố Lan San sinh ra một nam một nữ, anh mới rõ ràng phát hiện, cảm xúc hiện lên trong tim mình là hâm mộ.
Chính là hâm mộ.
Hâm mộ Thịnh Thế, có thể lấy được người vợ như vậy, có thể sinh một đôi trai gái trong một lần.
Cái gọi là con của đấ trời, cả đời mưa thuận gió hòa, hình dung chính là Thịnh Thế.
Hàn Thành Trì nghĩ, không biết rốt cuộc đời trước Thịnh Thế đã tu luyện phúc khí bao nhiêu mà kiếp này có thể được trời cao chăm sóc như thế? ...
...
Cố Lan San tỉnh lại, đã là năm giờ chiều rồi.
Thịnh Thế đang trông coi bên cạnh cô, bên cạnh còn có canh gừng mà bà Thịnh đã chuẩn bị cho cô.
Thịnh Thế cẩn thận đút thuốc có Cố Lan San, sau đó mới nói cho cô biết, cô sinh một nam một nữ.
Cố Lan San dần dần nghĩ tới thời điểm cô và Thịnh Thế bị chôn vùi do động đất ở đống đổ nát, Thịnh Thế nhìn cô nói ước mơ của anh, là một đời một thế, một nam một nữ, một em một anh.
Không nghĩ tới, “Sáu cái một” thành sự thật đơn giản như vậy.
Thịnh Thế đã sớm lén chụp ảnh hai đứa bé cho cô, sau khi đút canh gừng cho Cố Lan San xong, sẽ đưa cho cô xem.
Hai cục thịt tròn nhỏ, còn nhăn nhúm.
Nói thật lòng, Cố Lan San cảm thấy cực kỳ xấu xí, cô vẫn cảm thấy mình rất đẹp, bây giờ nhìn hai đứa bé như vậy, thật sự cô có chút bi thương.
Nhưng Thịnh Thế không cho là như vậy, rất hưng phấn chỉ vào hình trên điện thoại di động với cô, zoom lên, chuyển qua bên trái, chuyển qua bên phải, cẩn thận nói cho cô nghe: "Sở Sở, em xem, con của chúng ta xinh đẹp biết bao, đây là con trai, còn đây là con gái, ông đã cho hai đứa bé một cái tên hay lắm, die;nd’anl.e/ q.uyd’don con trai tên là Thịnh Thần, con gái tên là Thịnh Hạ, đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết đâu rồi, con trai sinh trước, cho nên, một là anh, một là em."
"Hơn nữa dáng vẻ của hai đứa bé nhà chúng ta đều không giống nhau, mẹ nói, con trai rất giống em khi còn bé, anh cảm thấy khẳng định con gái giống em lúc nhỏ, chẳng qua anh vẫn cảm thấy xem ra con gái chúng ta vẫn đẹp hơn một chút, em nhìn xem, con mắt này, thật long lanh."
Cố Lan San bị chứng khí hư vẫn còn hơi yếu, nằm ở nơi đó, nhìn màn hình điện thoại di động, nghe Thịnh Thế nói nhảm, không nhịn được cong môi, nở nụ cười ấm áp.
Mắt hai đứa bé đều nhắm, sao có thể nhìn ra long lanh?
Chỉ là cô cũng không phản bác Thịnh Thế, ngược lại cảm thấy những lời đó của Thịnh Thế, nghe rất ấm áp.
Từ đáy lòng cô cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, hơn nữa cô nghe Thịnh Thế nói như vậy, dường như cũng cảm thấy dáng dấp hai đứa bé xấu xí này thật sự có bóng dáng của bọn họ.
Thịnh Thế nói lảm nhảm một chuỗi rất dài, có vẻ rất hưng phấn, sau khi nói xong, anh liền vươn tay, sờ sờ tóc Cố Lan San, cúi đầu, hôn trán cô một cái, nói cực kỳ thâm tình: "Sở Sở, cám ơn em."
Đáy mắt Cố Lan San hiện lên một tầng nước mắt không giải thích được, dịu dàng, rất đẹp.
Cô cảm thấy, mình thật sự rất hạnh phúc.
Cô cảm thấy, đời này của mình, giống như khúc ngoặt trời cao vẽ cho, tất cả mọi điều tốt, đều tập trung trên người của cô.
Hàn Thành Trì cầm điện thoại di động, không nói được rốt cuộc cảm giác trong lòng mình lúc nghe được tin tức này là như thế nào.
Có hâm mộ, có may mắn, cũng có buồn bã.
Cuối cùng bà Hàn phu nhân phải cúp điện thoại trước, nói cho anh biết, Cố Lan San sinh ra một nam một nữ, anh mới rõ ràng phát hiện, cảm xúc hiện lên trong tim mình là hâm mộ.
Chính là hâm mộ.
Hâm mộ Thịnh Thế, có thể lấy được người vợ như vậy, có thể sinh một đôi trai gái trong một lần.
Cái gọi là con của đấ trời, cả đời mưa thuận gió hòa, hình dung chính là Thịnh Thế.
Hàn Thành Trì nghĩ, không biết rốt cuộc đời trước Thịnh Thế đã tu luyện phúc khí bao nhiêu mà kiếp này có thể được trời cao chăm sóc như thế? ...
...
Cố Lan San tỉnh lại, đã là năm giờ chiều rồi.
Thịnh Thế đang trông coi bên cạnh cô, bên cạnh còn có canh gừng mà bà Thịnh đã chuẩn bị cho cô.
Thịnh Thế cẩn thận đút thuốc có Cố Lan San, sau đó mới nói cho cô biết, cô sinh một nam một nữ.
Cố Lan San dần dần nghĩ tới thời điểm cô và Thịnh Thế bị chôn vùi do động đất ở đống đổ nát, Thịnh Thế nhìn cô nói ước mơ của anh, là một đời một thế, một nam một nữ, một em một anh.
Không nghĩ tới, “Sáu cái một” thành sự thật đơn giản như vậy.
Thịnh Thế đã sớm lén chụp ảnh hai đứa bé cho cô, sau khi đút canh gừng cho Cố Lan San xong, sẽ đưa cho cô xem.
Hai cục thịt tròn nhỏ, còn nhăn nhúm.
Nói thật lòng, Cố Lan San cảm thấy cực kỳ xấu xí, cô vẫn cảm thấy mình rất đẹp, bây giờ nhìn hai đứa bé như vậy, thật sự cô có chút bi thương.
Nhưng Thịnh Thế không cho là như vậy, rất hưng phấn chỉ vào hình trên điện thoại di động với cô, zoom lên, chuyển qua bên trái, chuyển qua bên phải, cẩn thận nói cho cô nghe: "Sở Sở, em xem, con của chúng ta xinh đẹp biết bao, đây là con trai, còn đây là con gái, ông đã cho hai đứa bé một cái tên hay lắm, die;nd’anl.e/ q.uyd’don con trai tên là Thịnh Thần, con gái tên là Thịnh Hạ, đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết đâu rồi, con trai sinh trước, cho nên, một là anh, một là em."
"Hơn nữa dáng vẻ của hai đứa bé nhà chúng ta đều không giống nhau, mẹ nói, con trai rất giống em khi còn bé, anh cảm thấy khẳng định con gái giống em lúc nhỏ, chẳng qua anh vẫn cảm thấy xem ra con gái chúng ta vẫn đẹp hơn một chút, em nhìn xem, con mắt này, thật long lanh."
Cố Lan San bị chứng khí hư vẫn còn hơi yếu, nằm ở nơi đó, nhìn màn hình điện thoại di động, nghe Thịnh Thế nói nhảm, không nhịn được cong môi, nở nụ cười ấm áp.
Mắt hai đứa bé đều nhắm, sao có thể nhìn ra long lanh?
Chỉ là cô cũng không phản bác Thịnh Thế, ngược lại cảm thấy những lời đó của Thịnh Thế, nghe rất ấm áp.
Từ đáy lòng cô cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, hơn nữa cô nghe Thịnh Thế nói như vậy, dường như cũng cảm thấy dáng dấp hai đứa bé xấu xí này thật sự có bóng dáng của bọn họ.
Thịnh Thế nói lảm nhảm một chuỗi rất dài, có vẻ rất hưng phấn, sau khi nói xong, anh liền vươn tay, sờ sờ tóc Cố Lan San, cúi đầu, hôn trán cô một cái, nói cực kỳ thâm tình: "Sở Sở, cám ơn em."
Đáy mắt Cố Lan San hiện lên một tầng nước mắt không giải thích được, dịu dàng, rất đẹp.
Cô cảm thấy, mình thật sự rất hạnh phúc.
Cô cảm thấy, đời này của mình, giống như khúc ngoặt trời cao vẽ cho, tất cả mọi điều tốt, đều tập trung trên người của cô.
Danh sách chương