hỉ Ngã Tư Tồn là một cái tên không hề xa lạ với những bạn đọc trên mạng bây giờ, bà là tác giả của rất nhiều những câu chuyện như “Hẹn đẹp như mơ”, “Gấm rách”, “Không kịp nói yêu em”, “Ngàn sơn mộ tuyết”, “Quá muộn để nói anh yêu em”…
Câu chuyện đầu tiên tôi đọc của bà là “Hẹn đẹp như mơ”, không biết tôi đã đọc trong bao lâu nhỉ, một, hay hai tiếng gì đó, nhưng tôi còn nhớ rất rõ, mình đã thức trọn đến sáng hôm sau ngay khi đóng lại quyển sách này. Tình yêu trong đó đẹp quá, lung linh quá, cao cả quá, hệt như cái tựa, nó đẹp như một câu chuyện cổ tích…cho dù kết thúc cuối cùng không hề có hậu.
Tôi không khóc, “Hẹn đẹp như mơ ” chưa đủ để tôi rơi nước mắt, nhưng nó sâu lắm, nó khiến tôi nghĩ mãi, về Giai Kỳ, về Nguyễn Chính Đông, về cả Mạnh Hoà Bình và cả về những mối tình sâu đậm đến khó quên và day dứt cảmột đời như thế.
Tôi không đọc lại “Hẹn đẹp như mơ” thêm một lần nào nữa, cũng không nghĩ sẽ đọc lại, nhưng có đôi lúc, hình ảnh về nó và những con người lại xuất hiện trở về trong tâm trí tôi. Một Vưu Giai Kỳ yêu hết mình, sống cũng hết mình.Một Mạnh Hoà Bình thuỷ chung, nhưng số phận nghiệt ngã khiến anh mãi mãi không thể ca lên khúc “tương tư ý” với người mà mình yêu thương. Một Nguyễn Chính Đông thâm trầm, yêu trong tĩnh lặng, cao cả, sẵn sàng hi sinh tất cả vì người mình yêu.
Đến cuối cùng, ba con người ấy liệu có được hạnh phúc hay không? Tuy đã đọc lâu lắm rồi, nhưng từng chi tiết nhỏ trong câu chuyện này tôi vẫn còn nhớ lắm, nhớ cái cảm giác day dứt không yên trong những câu chữ trước mắt mình, nhớ đến đoạn kết cuối cùng làm tôi suy nghĩ mãi.
Có lẽ… kiếp sau, họ sẽ có được tình yêu mà mình đã bỏ lỡ trong kiếp này.
Tôi không đọc thêm truyện nào của Phỉ Ngã Tư Tồn nữa, không phải vì nó không hay, mà vì tôi sợ… sẽ lại một lần nữa chìm đắm trong cái không gian ấy, nó buồn, rất buồn, dù không thể rơi nước mắt vẫn sẽ như những bóng ma luẩn quẩn trong trái tim tôi.
Dù thế, tôi chọn truyện ngắn này lại chính vì cái tên Phỉ Ngã Tư Tồn kia.
Vì nó ngắn, vì nó không là SE, phải. Tôi muốn dùng hết khả năng của mình, đem câu chuyện này đến gần với mọi người hơn, để mọi người được biết đến một góc khác trong những tác phẩm của bà.
Nếu bạn hỏi tôi, nam nữ chính lớn lên bên nhau hay sao? Tôi sẽ trả lời, đúng.
Nếu bạn hỏi tôi, họ yêu nhau từ ngày còn bé sao? Tôi lại trả lời, không.
Nam nữ chính trong câu chuyện này là bạn bè thanh mai trúc mã với nhau, họ cùng nhau lớn lên, nhưng không vì yêu thương mà lấy nhau. Họ đến với nhau chỉ vì muốn xoa dịu đi vết thương trong lòng của mình.
Ở một góc nào khác, tôi cũng nghĩ, có khi nào nam chính yêu nữ chính lắm không, yêu đến nỗi phải lừa cô lấy mình, lừa cô rằng mình lấy cô cũng chỉ vì bị thương tổn trong tình yêu. Nhưng chúng ta không cách nào biết được điều đó.
Mạnh Triết Triết nói : “Hôn nhân không chỉ là phần mộ của tình yêu mà còn là phần mộ của tình bạn”. Cuộc sống hôn nhân khiến cho tình bạn kéo dài hơn hai mươi năm giữa cô và Vu Giang Hạo bắt đầu dần xáo động. Mang trong mình những vết thương trong quá khứ, cô không hề nhận ra những xúc cảm không tên đang dần hiện ra giữa hai người.
Họ không nói yêu nhau, không ai trong hai người nói ra ba từ ấy hết.
Nhưng ta vẫn biết họ yêu nhau, tình yêu ấy dịu dàng như một đoá hoa, không cần rực rỡ, không cần kiêu sa, nó bình thường và len lỏi vào trái tim mỗi người.
Hạnh phúc, giản đơn đến thế mà đôi khi phải mất rất lâu để đi tìm.
Câu chuyện đầu tiên tôi đọc của bà là “Hẹn đẹp như mơ”, không biết tôi đã đọc trong bao lâu nhỉ, một, hay hai tiếng gì đó, nhưng tôi còn nhớ rất rõ, mình đã thức trọn đến sáng hôm sau ngay khi đóng lại quyển sách này. Tình yêu trong đó đẹp quá, lung linh quá, cao cả quá, hệt như cái tựa, nó đẹp như một câu chuyện cổ tích…cho dù kết thúc cuối cùng không hề có hậu.
Tôi không khóc, “Hẹn đẹp như mơ ” chưa đủ để tôi rơi nước mắt, nhưng nó sâu lắm, nó khiến tôi nghĩ mãi, về Giai Kỳ, về Nguyễn Chính Đông, về cả Mạnh Hoà Bình và cả về những mối tình sâu đậm đến khó quên và day dứt cảmột đời như thế.
Tôi không đọc lại “Hẹn đẹp như mơ” thêm một lần nào nữa, cũng không nghĩ sẽ đọc lại, nhưng có đôi lúc, hình ảnh về nó và những con người lại xuất hiện trở về trong tâm trí tôi. Một Vưu Giai Kỳ yêu hết mình, sống cũng hết mình.Một Mạnh Hoà Bình thuỷ chung, nhưng số phận nghiệt ngã khiến anh mãi mãi không thể ca lên khúc “tương tư ý” với người mà mình yêu thương. Một Nguyễn Chính Đông thâm trầm, yêu trong tĩnh lặng, cao cả, sẵn sàng hi sinh tất cả vì người mình yêu.
Đến cuối cùng, ba con người ấy liệu có được hạnh phúc hay không? Tuy đã đọc lâu lắm rồi, nhưng từng chi tiết nhỏ trong câu chuyện này tôi vẫn còn nhớ lắm, nhớ cái cảm giác day dứt không yên trong những câu chữ trước mắt mình, nhớ đến đoạn kết cuối cùng làm tôi suy nghĩ mãi.
Có lẽ… kiếp sau, họ sẽ có được tình yêu mà mình đã bỏ lỡ trong kiếp này.
Tôi không đọc thêm truyện nào của Phỉ Ngã Tư Tồn nữa, không phải vì nó không hay, mà vì tôi sợ… sẽ lại một lần nữa chìm đắm trong cái không gian ấy, nó buồn, rất buồn, dù không thể rơi nước mắt vẫn sẽ như những bóng ma luẩn quẩn trong trái tim tôi.
Dù thế, tôi chọn truyện ngắn này lại chính vì cái tên Phỉ Ngã Tư Tồn kia.
Vì nó ngắn, vì nó không là SE, phải. Tôi muốn dùng hết khả năng của mình, đem câu chuyện này đến gần với mọi người hơn, để mọi người được biết đến một góc khác trong những tác phẩm của bà.
*
* *
Nếu bạn hỏi tôi, nam nữ chính lớn lên bên nhau hay sao? Tôi sẽ trả lời, đúng.
Nếu bạn hỏi tôi, họ yêu nhau từ ngày còn bé sao? Tôi lại trả lời, không.
Nam nữ chính trong câu chuyện này là bạn bè thanh mai trúc mã với nhau, họ cùng nhau lớn lên, nhưng không vì yêu thương mà lấy nhau. Họ đến với nhau chỉ vì muốn xoa dịu đi vết thương trong lòng của mình.
Ở một góc nào khác, tôi cũng nghĩ, có khi nào nam chính yêu nữ chính lắm không, yêu đến nỗi phải lừa cô lấy mình, lừa cô rằng mình lấy cô cũng chỉ vì bị thương tổn trong tình yêu. Nhưng chúng ta không cách nào biết được điều đó.
Mạnh Triết Triết nói : “Hôn nhân không chỉ là phần mộ của tình yêu mà còn là phần mộ của tình bạn”. Cuộc sống hôn nhân khiến cho tình bạn kéo dài hơn hai mươi năm giữa cô và Vu Giang Hạo bắt đầu dần xáo động. Mang trong mình những vết thương trong quá khứ, cô không hề nhận ra những xúc cảm không tên đang dần hiện ra giữa hai người.
Họ không nói yêu nhau, không ai trong hai người nói ra ba từ ấy hết.
Nhưng ta vẫn biết họ yêu nhau, tình yêu ấy dịu dàng như một đoá hoa, không cần rực rỡ, không cần kiêu sa, nó bình thường và len lỏi vào trái tim mỗi người.
Hạnh phúc, giản đơn đến thế mà đôi khi phải mất rất lâu để đi tìm.
Danh sách chương