Bắc Đường Ngạo và Úc Phi Khanh mang theo nhân mã tìm đến một viện lạc hoang vu, xông vào bên trong chỉ thấy trống không, không một vết tích.

Úc Phi Khanh nhăn mày, lập tức lệnh cho Cấm vệ quân tìm kiếm kĩ càng, xó xỉnh nào cũng không được bỏ qua.

Hồi lâu, đám người tìm kiếm đều nhao nhao báo cáo, không tìm được người hay vật nào khả nghi.

Úc Phi Khanh nhìn về phía Bắc Đường Ngạo, thấy hắn đứng giữa đại đường, diện vô biểu tình, không biết đang nghĩ gì.

“Vương gia…”

Bắc Đường Ngạo nói: “Không phát hiện ra gì.” Lời này không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

“… Vâng.” Úc Phi Khanh cảm thấy vạn phần hổ thẹn. Bắc Đường gia phát sinh chuyện lớn, thực sự khiến người ta khiếp sợ. Hoàng đế đích thân lệnh Cấm vệ quân điều tra, ắt hẳn cũng muốn tìm vương phi và hai thế tử.

Tuy nhiên ba ngày nay, bọn họ đã lùng sục nhiều nơi đáng nghi, nhưng vẫn không có tung tích. Mà mục đích của bọn đạo tặc cũng không biết là gì, giấu vương phi và thế tử đến nỗi gần như tiêu thất trong hư không.

Bắc Đường Ngạo không dừng lại ở đây nữa, xoay người ly khai viện lạc. Úc Phi Khanh vội vã đi theo.

Bắc Đường Ngạo cưỡi lên Mặc Tuyết, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn viện lạc kia, có chút suy nghĩ.

Chuyện này thực sự rất kỳ quái. Đối phương tựa hồ biết hắn rất rõ, cướp người như có kế hoạch trước. Mà đám thị vệ hộ tống ba người Lâm Yên Yên đi dâng hương, chẳng phải chính là mười võ lâm cao thủ sao. Mỗi người đều có thể tung hoành giang hồ tùy ý, đều là kẻ có tiếng, sao đơn giản bị giết vậy? Bắc Đường Ngạo cưỡi Mặc Tuyết phi nước đại, bỏ Úc Phi Khanh lại rất xa.

Chuyện này nhất định có quỷ kế!

Bắc Đường Ngạo khẳng định.

Vốn hắn nghi ngờ chuyện này do Ngột Kiệt làm. Cái gì mà bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (*) chứ! Ngột Kiệt dù trong cuộc chiến nơi Giản-Việt, bị mình chặt đứt hai chân, chạy về Điền quốc, nhưng vẫn là một đại tướng một quốc gia. Hắn lại là cháu trai Điền vương, thù này không thể không báo!

(*) bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: “Bách túc là một loại sâu, nhưng dù nó chết cũng sẽ không ngã xuống, bỉ dụ về một người hoặc một tập đoàn nào đó tuy rằng thất thế nhưng vẫn còn tồn tại một khí thế cùng năng lực nhất định” – thó về từ Ngân Nguyệt các.

Điền nhân không nói tín nghĩa, không quan tâm tình cảm, chỉ có máu điên báo thù, sẽ vì trả thù mà làm liều, không từ thủ đoạn.

Vốn Bắc Đường Ngạo theo manh mối này mà truy tra, nhưng bây giờ lại không nhịn được mà hoài nghi, mánh khóe của Ngột Kiệt ngoại nhân, sao lắm thủ đoạn vậy? Huống hồ sách lược rất thận trọng, từng bước từng bước nhắm thẳng vào mình.

Bắc Đường Ngạo mơ hồ thấy có kẻ giật dây, tựa hồ rất quen thuộc với mình…

Ghìm cương lại, đợi người đuổi tới, Bắc Đường Ngạo phân phó: “Các ngươi về trước đi.”

Úc Phi Khanh hỏi: “Vương gia, ngài muốn đi đâu? Hiện tại…”

Bắc Đường Ngạo phất tay, ngắt lời y: “Không cần lo lắng, không ai theo được ta!” Ngoảnh lại nói với người của vương phủ, “Các ngươi cũng không nhất thiết phải theo ta, quay về vương phủ đi!”

Nói xong vung roi khiến Mặc Tuyết tung bốn vó, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Mọi người không khỏi nghĩ: đừng nói vương gia một thân công phu, chỉ cần một mình Mặc Tuyết, cũng chẳng con ngựa nào đuổi theo được nó.

Bắc Đường Ngạo tới biệt viện nhìn thấy ám vệ canh phòng rất nghiêm ngặt cũng thoáng yên tâm. Bất quá vừa nghe Lăng Chu hồi báo, lại nhíu mày.

Đi vào nội viện nơi Ngôn Phi Ly ở, thấy cửa sổ để mở, ánh nến theo gió chớp nhoáng, mờ mịt yên tĩnh.

Bắc Đường Ngạo bước vào phòng, thấy Ngôn Phi Ly mặc một chiếc áo mỏng, ngồi trước bàn, tay cầm phong thư, ánh mắt lại nhìn ra ngoài khung cửa, không biết đang nghĩ gì.

“Ngươi đã trở lại.” Ngôn Phi Ly không hề động, chậm rãi lên tiếng.

“Sao vẫn chưa ngủ?”

“Ta đang đợi ngươi.” Ngôn Phi Ly đưa thư cho hắn, chăm chú nhìn hắn.

Bắc Đường Ngạo nhận thư, nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ biến.

“Rốt cuộc là ai? Ngươi đã có manh mối gì rồi?” Ngôn Phi Ly hỏi.

Bắc Đường Ngạo thở dài, biết đã không lừa được y, ngồi xuống bên cạnh, đáp: “Ta không muốn làm người lo lắng.”

Ngôn Phi Ly đau đến vỡ tâm, nói: “Ly nhi xảy ra đại sự, ngươi nghĩ ta có thể an tâm sao?”

Bắc Đường Ngạo vừa định nói, Ngôn Phi Ly đã cắt ngang: “Ngươi bảo ta xem Ly nhi là gì chứ? Ta đã mất công lực, cũng là một phế nhân. Ngươi không muốn để ta lo lắng, nhưng có nghĩ cho ta không?!”

“Phi Ly…” Bắc Đường Ngạo á khẩu.

Ngôn Phi Ly nhắm mắt, ổn định lại tâm tình, thấp giọng: “Hiện tại đừng nói đến chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta muốn ngươi đích thân nói cho ta biết.”

Bắc Đường Ngạo cầm tay y, nói: “Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đừng kích động.” Nói rồi, chậm rãi kể lại đầu đuôi.

Ngôn Phi Ly cúi đầu trầm từ: “Mục tiêu của bọn chúng là ta.”

Bắc Đường Ngạo lại nói: “Không, không chỉ có ngươi, còn có ta nữa. Thoạt nhìn, bọn chúng không chỉ biết quan hệ giữa chúng ta, còn có thể biết thân thế của Ly nhi.”

Tâm Ngôn Phi Ly đập dồn dập, kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Bắc Đường Ngạo bèn trấn an: “Đây chỉ là phỏng đoán của ta. Thân thế của Ly nhi, trên đời này chỉ có ta và ngươi biết.”

Ngôn Phi Ly nhìn lá thư, vẫn trầm tư: “Không, bọn chúng chắc chắn phải biết gì đó, không thì sẽ không uy hiếp Ly nhi của ta. Khiêm Chi, ta muốn đến nơi hẹn.”

Bắc Đường Ngạo biết y sẽ nói như vậy, kiên quyết: “Không được!”

Ngôn Phi Ly lại nói: “Chuyện này có thể là Ngột Kiệt. Hắn thù ta giết đệ đệ hắn, cùng có mối thù chặt chân với ngươi. Ở Hoa Thành lại biết quan hệ giữa chúng ta, chẳng qua hắn nhất định không biết chuyện Ly nhi…” Nói đến đây, chân mày lại cau lại, lộ ra vẻ khó hiểu.

Bắc Đường Ngạo cũng có cùng mối nghi ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện