Ngôn Phi Ly chậm rãi trở mình, tỉnh lại trong nhức nhối. Gò má đã thôi đau rát, nhưng lồng ngực lại trống không, mênh mông mù mịt.
Hôm đó là do uống quá nhiều rượu nhưng cũng không đến nỗi say, cho nên khi Lan Nhi vào phòng, y lập tức phát hiện. Lan Nhi đặc biệt bưng đến một ly trà giải rượu cho y, y từ chối không được, đành phải uống. Ai ngờ lúng túng thế nào, nước trong chén bị sóng ra ngoài, bắn cả vào người, khiến y phục bị ướt. Lan Nhi vội vã muốn hầu hạ y thay y phục.
Ngôn Phi Ly không phải chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cũng không phải không biết tâm tư của các nha hoàn đối với y. Lan Nhi đến gần, muốn làm gì, có ý tứ gì, y loáng thoáng cũng hiểu, tất nhiên sẽ không để nàng làm vậy.
Kỳ thực ở trong cao môn đại hộ, ai lại không có nha hoàn hầu hạ ở tẩm cư, đừng nói đến thay y phục, kể cả tắm rửa cũng không là gì. Mấy việc sinh hoạt này, Lan Nhi sớm đã làm quen, cho dù ở Trầm Mai viện, Bắc Đường Ngạo cũng có rất nhiều nha hoàn chăm lo ăn mặc. Tay chân nàng nhanh nhẹn hoạt bát, nhanh chóng đã cởi xong vạt áo Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly dẫu sao cũng không thể để nàng giống một Lăng Thanh thứ hai, vội vã ngăn hai tay nàng lại.
“Lan Nhi cô nương, không cần, ta có thể tự thay đồ.”
“Chuyện này thì có gì chứ. Ngôn tướng quân không cần để ý, Lan Nhi hầu hạ ngài.” Lan Nhi nói nhỏ.
“Thực sự không cần, ta không có thói quen được hầu hạ.”
“Ngôn tướng quân, việc này sao có thể để ngài tự làm. Lan Nhi, Lan Nhi nguyện ý hầu hạ ngài… Lan Nhi ngưỡng mộ ngài đã lâu.” Lan Nhi đỏ mặt xấu hổ, câu cuối lí nhí, nhưng bày tỏ tâm ý bản thân rất rõ ràng.
Ngôn Phi Ly hơi kinh ngạc, không ngờ nàng bạo dạn vậy, cứ thể mà trực tiếp nói, không khỏi ngây người một lúc.
Kỳ thật nữ tử Bắc quốc luôn mạnh dạn vậy, yêu hận oán sầu muốn nói là nói, muốn làm là làm. Lan Nhi tuy theo Lâm Yên Yên đến đây, đã nhập gia tùy tục, thu liễm rất nhiều. Nhưng bây giờ, chuyện đã được tiểu thư chấp nhẫn, còn cổ vũ nàng thẳng thắn theo đuổi, nàng liền phô bày cách hành sự của đầy bạo dạn của nữ tử Minh quốc, nhân cơ hội này mà bày tỏ. Thấy Ngôn Phi Ly không nói gì, nàng tiếp tục: “Lan Nhi tự biết mình chỉ là nha hoàn, không xứng với Ngôn tướng quân, nhưng Lan Nhi thật có tâm ý với tướng quân, tuyệt không giả dối, thỉnh tướng quân tin nô tỳ.”
“Lan Nhi cô nương, ta tin cô nương, bất quá Ngôn mỗ e không thể có phúc phận này…” Ngôn Phi Ly thật không biết phải nói thế nào cho phải. Trong đầu vẫn bị chất cồn quấy nhiễu, tai ù ù, nhất thời có chút phiền não, xoa xoa thái dương.
“Tướng quân…” Lan Nhi cũng không nổi giận, thấy y khó chịu, nhân tiện: “Có phải đầu khó chịu? Lan Nhi giúp ngài thư giãn.” Nói rồi, nhẹ nhàng giúp y xoa bóp.
Ngôn Phi Ly định cự tuyệt, nhưng cảm thấy bàn tay nàng thật ôn nhu dễ chịu, quả thật rất thoải mái, mới để nàng giúp mình xoa hai bên thái dương. Đến lúc khá lên, mới nói: “Đa tạ cô nương, ta đã đỡ rồi, cô nương trở về đi.”
Lan Nhi nghe những lời này, đột nhiên hai mắt đỏ lên, rơi lệ.
Ngôn Phi Ly nhất thời luống cuống, vội nói: “Lan Nhi cô nương, cô, cô nương…”
“Tướng quân có phải ghét Lan Nhi?”
“Tuyệt đối không phải.”
“Nếu như vậy, xin tướng quân tác thành Lan Nhi.” Nói rồi, nhào vào Ngôn Phi Ly, ôm lấy đầu gối y mà thút thít.
“Cô nương mau đứng lên.” Ngôn Phi Ly hốt hoảng.
Lan Nhi tự cởi áo mình, sắc mặt thẹn đến đỏ bừng: “Lan Nhi toàn tâm toàn ý, nguyện hầu hạ tướng quân.”
“Đừng làm vậy!” Ngôn Phi Ly vội tóm lấy cổ tay nàng, “Lan Nhi cô nương, thỉnh tự trọng.”
Lan Nhi nghe vậy, “oa” một tiếng, khóc thảm thiết. Ngôn Phi Ly thở dài, đỡ nàng ngồi xuống bên giường. Y đứng dậy, nghiêm mặt: “Lan Nhi cô nương, đa tạ cô nương nâng đỡ. Ngôn mỗ không ghét cô nương, thực không dám giấu diếm, Ngôn mỗ đã có người trong lòng, đời này ngoài người đó, quyết không chạm vào ai khác.”
Lan Nhi lặng người, thấy bộ dạng của y, cuối cùng đã biết tâm ý hắn rất kiên định, chỉ thương tâm không thể nói, nghẹn ngào rồi hạ giọng: “Tâm ý của tướng quân Lan Nhi đã hiểu, Lan Nhi… sẽ không làm khó tướng quân nữa.” Nói rồi đứng dậy, muốn ra khỏi phòng.
Chuyện hỗn loạn tiếp theo cũng không biết là thế nào. Tựa hồ là Lan Nhi không nhìn rõ đụng vào Ngôn Phi Ly, hay là Ngôn Phi Ly dời chân đụng vào nàng, nói chung là sự tình linh tinh, còn có một người say rượu, cả hai mới ngã xuống. Ngôn Phi Ly theo phản xạ đẩy tay, Lan Nhi sau dó bị Ngôn Phi Ly kéo vội lại, cùng ngã xuống giường. Vô cùng vướng víu hỗn loạn, ai cũng không nói nổi thành lời. Lan Nhi bị đau thì kêu, đang lúc bối rối định đứng dậy, lại nghe thấy tiếng cửa chậm chạp mở ra.
Nguyên lại trên đời có những chuyện khéo trùng hợp. Chính là cái lúc mập mờ đáng xấu hổ nhất ấy, môn chủ đẩy cửa vào, khiến hai người bách khẩu mạc biện (*).
(*) bách khẩu mạc biện: có trăm miệng cũng không biện bạch được (QT).
— chẳng lẽ đây là thiên ý? Ngôn Phi Ly rời giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh.
Cơn thịnh nộ của môn chủ, với y coi như là một sự quan tâm, nhưng cũng có thể nói rằng hắn không tín nhiệm mình.
— quan hệ giữa chúng ta là gì? Sao lại cần tín nhiệm?
Ngôn Phi Ly bỗng nhiên cảm thấy ức chế không thể chịu đựng được, đấm mạnh hai đấm xuống giường, khiến giường lõm sâu một lõm.
— cái gì chứ! Loại quan hệ này đáng lẽ không nên tồn tại!
Ngôn Phi Ly thở dốc, đau lòng đến nỗi không thể thở được.
…
“Rầm!” một tiếng, đại môn bật mở. Lâm Yên Yên và Lan Nhi đang khóc lóc cùng giật nảy mình, ngoảnh lại nhìn, trông thấy thần sắc lãnh ngưng của Bắc Đường Ngạo.
“Nàng mang theo một nha hoàn thật tốt!”
Lâm Yên Yên chưa từng trông thấy sắc mặt hắn như vậy, ban nãy Lan Nhi khóc sướt mướt kể lại chuyện phát sinh với nàng, nàng vẫn còn thấy khó tin. Nhưng thấy dáng vẻ này của Bắc Đường Ngạo, giờ nàng mới thấy chính xác.
“Phu quân, chuyện này…”
“Chuyện này nàng mau giải thích rõ cho ta. Bằng không, ngày mai đánh đuổi nha hoàn không an phận này đi!”
“Phu quân?!” Lâm Yên Yên kinh ngạc, Lan Nhi càng sỡ hãi. “Ngươi lui xuống trước đi.” Lâm Yên Yên vội vàng phân phó nàng ta. Lan Nhi không dám ở lại, hoang mang lùi ra.
“Để nàng ta đi quyến rũ Ngôn Phi Ly, có phải là mưu kế của nàng?”
“Vâng.”
“Nàng thật to gan!” Bắc Đường Ngạo nheo mắt lại, “Nàng hiện đang nghĩ gì, đừng cho là ta không biết.”
Tim Lâm Yên Yên nhảy lên. Nàng đúng là dự định đem Lan Nhi gả cho Ngôn Phi Ly, mượn chuyện này để lôi kéo tâm phúc của Bắc Đường Ngạo, thuận tiện dò la một số chuyện muốn biết. Bất luận thế nào, đây cũng là một sự lựa chọn tốt. Ai ngờ Bắc Đường Ngạo lại phản ứng quá nghiêm trọng với nó, thực sự nằm ngoài dự liệu của nàng, cũng khiến nàng mơ hồ cảm thấy không hợp lý lắm.
“Phu quân, nam nữ hoan ái, vốn không sai. Lan Nhi ngưỡng mộ Ngôn tướng quân đã lâu, thiếp cổ vũ nàng ta đi bày tỏ với Ngôn tương quân, có gì sai? Bọn thiếp đều là nữ tử Bắc quốc, dám yêu dám hận, chàng không thể trách nàng ta.”
“Hảo, ta không trách nàng ta.” Bắc Đường Ngạo lạnh lùng nhìn Lâm Yên Yên không còn dáng vẻ ôn nhu ngày xưa nữa. “Chỉ là từ nay về sau, nàng nên bỏ cái ý niệm này đi.”
“Vì sao?” Lâm Yên Yên không cam lòng, hỏi.
Bắc Đường Ngạo lạnh nhạt đáp: “Bởi vì từ ngày mai, Ngôn Phi Ly sẽ phải dời Tổng đà, đóng ở biên chi, không có lệnh, không được trở về!”
Hôm đó là do uống quá nhiều rượu nhưng cũng không đến nỗi say, cho nên khi Lan Nhi vào phòng, y lập tức phát hiện. Lan Nhi đặc biệt bưng đến một ly trà giải rượu cho y, y từ chối không được, đành phải uống. Ai ngờ lúng túng thế nào, nước trong chén bị sóng ra ngoài, bắn cả vào người, khiến y phục bị ướt. Lan Nhi vội vã muốn hầu hạ y thay y phục.
Ngôn Phi Ly không phải chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cũng không phải không biết tâm tư của các nha hoàn đối với y. Lan Nhi đến gần, muốn làm gì, có ý tứ gì, y loáng thoáng cũng hiểu, tất nhiên sẽ không để nàng làm vậy.
Kỳ thực ở trong cao môn đại hộ, ai lại không có nha hoàn hầu hạ ở tẩm cư, đừng nói đến thay y phục, kể cả tắm rửa cũng không là gì. Mấy việc sinh hoạt này, Lan Nhi sớm đã làm quen, cho dù ở Trầm Mai viện, Bắc Đường Ngạo cũng có rất nhiều nha hoàn chăm lo ăn mặc. Tay chân nàng nhanh nhẹn hoạt bát, nhanh chóng đã cởi xong vạt áo Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly dẫu sao cũng không thể để nàng giống một Lăng Thanh thứ hai, vội vã ngăn hai tay nàng lại.
“Lan Nhi cô nương, không cần, ta có thể tự thay đồ.”
“Chuyện này thì có gì chứ. Ngôn tướng quân không cần để ý, Lan Nhi hầu hạ ngài.” Lan Nhi nói nhỏ.
“Thực sự không cần, ta không có thói quen được hầu hạ.”
“Ngôn tướng quân, việc này sao có thể để ngài tự làm. Lan Nhi, Lan Nhi nguyện ý hầu hạ ngài… Lan Nhi ngưỡng mộ ngài đã lâu.” Lan Nhi đỏ mặt xấu hổ, câu cuối lí nhí, nhưng bày tỏ tâm ý bản thân rất rõ ràng.
Ngôn Phi Ly hơi kinh ngạc, không ngờ nàng bạo dạn vậy, cứ thể mà trực tiếp nói, không khỏi ngây người một lúc.
Kỳ thật nữ tử Bắc quốc luôn mạnh dạn vậy, yêu hận oán sầu muốn nói là nói, muốn làm là làm. Lan Nhi tuy theo Lâm Yên Yên đến đây, đã nhập gia tùy tục, thu liễm rất nhiều. Nhưng bây giờ, chuyện đã được tiểu thư chấp nhẫn, còn cổ vũ nàng thẳng thắn theo đuổi, nàng liền phô bày cách hành sự của đầy bạo dạn của nữ tử Minh quốc, nhân cơ hội này mà bày tỏ. Thấy Ngôn Phi Ly không nói gì, nàng tiếp tục: “Lan Nhi tự biết mình chỉ là nha hoàn, không xứng với Ngôn tướng quân, nhưng Lan Nhi thật có tâm ý với tướng quân, tuyệt không giả dối, thỉnh tướng quân tin nô tỳ.”
“Lan Nhi cô nương, ta tin cô nương, bất quá Ngôn mỗ e không thể có phúc phận này…” Ngôn Phi Ly thật không biết phải nói thế nào cho phải. Trong đầu vẫn bị chất cồn quấy nhiễu, tai ù ù, nhất thời có chút phiền não, xoa xoa thái dương.
“Tướng quân…” Lan Nhi cũng không nổi giận, thấy y khó chịu, nhân tiện: “Có phải đầu khó chịu? Lan Nhi giúp ngài thư giãn.” Nói rồi, nhẹ nhàng giúp y xoa bóp.
Ngôn Phi Ly định cự tuyệt, nhưng cảm thấy bàn tay nàng thật ôn nhu dễ chịu, quả thật rất thoải mái, mới để nàng giúp mình xoa hai bên thái dương. Đến lúc khá lên, mới nói: “Đa tạ cô nương, ta đã đỡ rồi, cô nương trở về đi.”
Lan Nhi nghe những lời này, đột nhiên hai mắt đỏ lên, rơi lệ.
Ngôn Phi Ly nhất thời luống cuống, vội nói: “Lan Nhi cô nương, cô, cô nương…”
“Tướng quân có phải ghét Lan Nhi?”
“Tuyệt đối không phải.”
“Nếu như vậy, xin tướng quân tác thành Lan Nhi.” Nói rồi, nhào vào Ngôn Phi Ly, ôm lấy đầu gối y mà thút thít.
“Cô nương mau đứng lên.” Ngôn Phi Ly hốt hoảng.
Lan Nhi tự cởi áo mình, sắc mặt thẹn đến đỏ bừng: “Lan Nhi toàn tâm toàn ý, nguyện hầu hạ tướng quân.”
“Đừng làm vậy!” Ngôn Phi Ly vội tóm lấy cổ tay nàng, “Lan Nhi cô nương, thỉnh tự trọng.”
Lan Nhi nghe vậy, “oa” một tiếng, khóc thảm thiết. Ngôn Phi Ly thở dài, đỡ nàng ngồi xuống bên giường. Y đứng dậy, nghiêm mặt: “Lan Nhi cô nương, đa tạ cô nương nâng đỡ. Ngôn mỗ không ghét cô nương, thực không dám giấu diếm, Ngôn mỗ đã có người trong lòng, đời này ngoài người đó, quyết không chạm vào ai khác.”
Lan Nhi lặng người, thấy bộ dạng của y, cuối cùng đã biết tâm ý hắn rất kiên định, chỉ thương tâm không thể nói, nghẹn ngào rồi hạ giọng: “Tâm ý của tướng quân Lan Nhi đã hiểu, Lan Nhi… sẽ không làm khó tướng quân nữa.” Nói rồi đứng dậy, muốn ra khỏi phòng.
Chuyện hỗn loạn tiếp theo cũng không biết là thế nào. Tựa hồ là Lan Nhi không nhìn rõ đụng vào Ngôn Phi Ly, hay là Ngôn Phi Ly dời chân đụng vào nàng, nói chung là sự tình linh tinh, còn có một người say rượu, cả hai mới ngã xuống. Ngôn Phi Ly theo phản xạ đẩy tay, Lan Nhi sau dó bị Ngôn Phi Ly kéo vội lại, cùng ngã xuống giường. Vô cùng vướng víu hỗn loạn, ai cũng không nói nổi thành lời. Lan Nhi bị đau thì kêu, đang lúc bối rối định đứng dậy, lại nghe thấy tiếng cửa chậm chạp mở ra.
Nguyên lại trên đời có những chuyện khéo trùng hợp. Chính là cái lúc mập mờ đáng xấu hổ nhất ấy, môn chủ đẩy cửa vào, khiến hai người bách khẩu mạc biện (*).
(*) bách khẩu mạc biện: có trăm miệng cũng không biện bạch được (QT).
— chẳng lẽ đây là thiên ý? Ngôn Phi Ly rời giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh.
Cơn thịnh nộ của môn chủ, với y coi như là một sự quan tâm, nhưng cũng có thể nói rằng hắn không tín nhiệm mình.
— quan hệ giữa chúng ta là gì? Sao lại cần tín nhiệm?
Ngôn Phi Ly bỗng nhiên cảm thấy ức chế không thể chịu đựng được, đấm mạnh hai đấm xuống giường, khiến giường lõm sâu một lõm.
— cái gì chứ! Loại quan hệ này đáng lẽ không nên tồn tại!
Ngôn Phi Ly thở dốc, đau lòng đến nỗi không thể thở được.
…
“Rầm!” một tiếng, đại môn bật mở. Lâm Yên Yên và Lan Nhi đang khóc lóc cùng giật nảy mình, ngoảnh lại nhìn, trông thấy thần sắc lãnh ngưng của Bắc Đường Ngạo.
“Nàng mang theo một nha hoàn thật tốt!”
Lâm Yên Yên chưa từng trông thấy sắc mặt hắn như vậy, ban nãy Lan Nhi khóc sướt mướt kể lại chuyện phát sinh với nàng, nàng vẫn còn thấy khó tin. Nhưng thấy dáng vẻ này của Bắc Đường Ngạo, giờ nàng mới thấy chính xác.
“Phu quân, chuyện này…”
“Chuyện này nàng mau giải thích rõ cho ta. Bằng không, ngày mai đánh đuổi nha hoàn không an phận này đi!”
“Phu quân?!” Lâm Yên Yên kinh ngạc, Lan Nhi càng sỡ hãi. “Ngươi lui xuống trước đi.” Lâm Yên Yên vội vàng phân phó nàng ta. Lan Nhi không dám ở lại, hoang mang lùi ra.
“Để nàng ta đi quyến rũ Ngôn Phi Ly, có phải là mưu kế của nàng?”
“Vâng.”
“Nàng thật to gan!” Bắc Đường Ngạo nheo mắt lại, “Nàng hiện đang nghĩ gì, đừng cho là ta không biết.”
Tim Lâm Yên Yên nhảy lên. Nàng đúng là dự định đem Lan Nhi gả cho Ngôn Phi Ly, mượn chuyện này để lôi kéo tâm phúc của Bắc Đường Ngạo, thuận tiện dò la một số chuyện muốn biết. Bất luận thế nào, đây cũng là một sự lựa chọn tốt. Ai ngờ Bắc Đường Ngạo lại phản ứng quá nghiêm trọng với nó, thực sự nằm ngoài dự liệu của nàng, cũng khiến nàng mơ hồ cảm thấy không hợp lý lắm.
“Phu quân, nam nữ hoan ái, vốn không sai. Lan Nhi ngưỡng mộ Ngôn tướng quân đã lâu, thiếp cổ vũ nàng ta đi bày tỏ với Ngôn tương quân, có gì sai? Bọn thiếp đều là nữ tử Bắc quốc, dám yêu dám hận, chàng không thể trách nàng ta.”
“Hảo, ta không trách nàng ta.” Bắc Đường Ngạo lạnh lùng nhìn Lâm Yên Yên không còn dáng vẻ ôn nhu ngày xưa nữa. “Chỉ là từ nay về sau, nàng nên bỏ cái ý niệm này đi.”
“Vì sao?” Lâm Yên Yên không cam lòng, hỏi.
Bắc Đường Ngạo lạnh nhạt đáp: “Bởi vì từ ngày mai, Ngôn Phi Ly sẽ phải dời Tổng đà, đóng ở biên chi, không có lệnh, không được trở về!”
Danh sách chương