Bắc Đường Ngạo chậm rãi nhìn Ngôn Phi Ly một cái, rồi lại chuyển ánh mắt xuyên thấu qua màng sa, nhìn Lâm Yên Yên.

“Yên Yên, mới sáng sớm, nàng không nghỉ ngơi đã gọi Ngôn tướng quân tới đây làm gì?”

Lâm Yên Yên thở dài, nhẹ giọng: “Chàng không chịu thành thật trả lời vấn đề của thiếp, thiếp chỉ muốn tìm tâm phúc yêu quý của chàng để hỏi rõ ràng mà thôi.”

“Nga?” Bắc Đường Ngạo vén rèm, đi vào nội các, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Nàng đã hỏi được gì rồi?”

Lâm Yên Yên lộ ra nụ cười thê lương: “Hắn đúng là tâm phúc của chàng, thiếp đương nhiên chẳng hỏi được gì.”

Bắc Đường Ngạo cau mày: “Yên Yên, chuyện ta cùng ai sinh ra hài tử, nàng không cần phải hỏi. Nàng chỉ cần biết nó được sinh ra trước khi chúng ta thành thân, mẹ của nó vĩnh viễn không uy hiếp nàng, cũng không thể so sánh với nàng. Nàng cần gì phải tự tìm phiền não.”

Lòng Ngôn Phi Ly run lên.

Ngẩng đầu, màn đã được vén sang, Bắc Đường Ngạo cùng Lâm Yên Yên sóng vai ngồi, khuôn mặt đạm nhiên, giống như chẳng có chuyện gì. Sắc mặt Lâm Yên Yên có chút tái nhợt, thần tình tiều tụy, mắt có quầng thâm.

Bắc Đường Ngạo lại nói: “Yên Yên, nàng nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, chuyện này nói sau, thân thể của nàng quan trọng hơn.”

Lâm Yên Yên cười gượng: “Phu quân, từ ngày Yên Yên gả cho chàng, tự thấy phụ đức không kém cỏi. Hôm qua, chàng đột nhiên ôm một hài tử ở trước mặt thiếp, nói rằng đó là con của chàng. Thiếp có thể chấp nhận. Dù sao nam nhân tam thê tứ thiếp, vốn không sao, có một hai hài tử, Yên Yên cũng sẽ không nói gì. Chỉ là phu quân cũng thật kì lạ. Đã nói đưa hài tử về tiếp hồi tông phủ, nhập tịch tộc phổ (gia phả), vì sao không đưa luôn mẫu thân của hài tử cùng tiếp hồi? Lẽ nào trong mắt phu quân, Yên Yên là một người không bao dung? Sinh mẫu của hài tử còn đang nhân thế, cần gì phải khổ sở giấu diếm, chẳng lẽ có nỗi khổ tâm?”

Lâm Yên Yên hùng hổ, quyết tâm truy vấn đến cùng. Bắc Đường Ngạo có chút thiếu kiên nhẫn, thấy Ngôn Phi Ly ngay trước mặt, càng chau mày. Trầm giọng: “Nàng cứ biết ta có điều khó nói là được rồi. Bây giờ, sức khỏe của nàng mới là quan trọng, chuyện này về sau không nói lại nữa!”

Tâm Lâm Yên Yên đau đớn, đột nhiên đứng dậy.

Đêm qua, vô luận nàng hỏi thế nào Bắc Đường Ngạo cũng không chịu cho nàng biết nhiều về mẫu thân của hài tử. Nếu hắn thật muốn giấu diếm, có thể nói đại mẫu thân của hài tử đã không còn ở trên thế gian, hoặc dùng một lý do tùy tiện cho có lệ nói với nàng. Thế nhưng hắn lại không làm thế, nữ nhân đó nhất định chiếm một vị trí lớn trong lòng hắn. Bởi vậy hắn không muốn bịa đặt, không muốn nói xấu nữ nhân kia.

Điều này khiến Lâm Yên Yên trong lòng nảy sinh cảm giác nguy hiểm. Với sự nhạy cảm của phụ nữ, nàng biết đây là lần đầu tiên Bắc Đường Ngạo có một người khác tron lòng ngoài nàng. Cho nên nàng nhất định phải hỏi rõ. Hiện tại, nàng mang trong mình cốt nhục của hắn, nàng mới là chính thê của hắn. Nàng không thể chịu đựng được có người đã sinh con cho hắn trước nàng, thậm chí còn có một chỗ trong trái tim hắn.

“Phu quân, chàng muốn thiếp coi hài tử ấy như con đẻ, muốn thiếp làm mẫu thân của nó, nhưng lại không nói cho thiếp biết mẫu thân thật sự của nó là ai. Nếu một ngày nữ nhân kia xuất hiện trước mặt thiếp, nói rằng nàng ta chính là mẫu thân của hài tử đó, đến khi ấy chàng muốn thiếp phải làm thế nào?”

“Không có ngày đó.” Bắc Đường Ngạo càng thêm mất kiên nhẫn. Liếc mắt, thấy Ngôn Phi Ly đứng bên, mặt cũng đã trắng bệch.

“Chàng…” Lâm Yên Yên còn muốn nói gì nữa, ấy vậy đột nhiên cấm khẩu, thân thể lảo đảo, khí sắc tái mét.

“Yên Yên, nàng sao vậy?” Bắc Đường Ngạo thấy thế, liền bước đến đỡ lấy nàng, đã thấy thân thể nàng run rẩy, lung lay sắp ngã sụp.

Bắc Đường Ngạo cảm giác nàng tâm tình bất ổn, sợ là động thai khí rồi, cũng không để ý đến Phi Ly nữa, cuống quít ôm lấy nàng, đi vào nội thất, gọi người truyền đại phu.

Ngôn Phi Ly nhìn một phen hỗn độn, bản thân ở cũng không được mà đi cũng không xong, buộc lòng phải chờ trong Nhã thất. Không biết bao lâu, mới có người chuyển lời, nói môn chủ bảo y về trước.



Ngôn Phi Ly trở lại Trúc viên, tâm tình không thể bình tĩnh. Thống khổ, thương tâm, bất đắc dĩ, mờ mịt… Đủ loại cảm xúc như sóng xô bờ, đánh vào lồng ngực, vô cùng đau đớn.

Lần đầu tiên y ý thức được rõ ràng, nữ nhân đó đúng là thê tử của môn chủ, thật sự là một thê tử. Nàng có thân phận, có quyền chất vấn bất kì chuyện gì của Bắc Đường Ngạo. Mà bản thân, ngay cả quyền nói cũng không có.

Y chưa bao giờ nghĩ rằng sự tồn tại của mình và Ly nhi sẽ khiến cho nàng ta thấy bị uy hiếp, cũng mang đến cho Bắc Đường Ngạo cục diện nan kham như vậy. Thế nhưng, bản thân chỉ toàn tâm toàn ý yêu môn chủ. Khi xưa là liều lĩnh giải tán Phan quân, vứt bỏ một cuộc sống an nhàn bình ổn đáng lẽ sẽ nhận được, để bước vào Thiên Môn, một chốn phức tạp khó lường, chỉ vì có một ao ước được đứng bên cạnh hắn, cầu xin chút hào quang mặt trăng.

Nhưng tới giờ khắc này…

Ngôn Phi Ly lần đầu tiên cảm thấy, mình e đã sai rồi…



Lúc Ngôn Phi Ly trở lại Trúc viên, Thúy Nữ đang bế Ly nhi đợi y. Thấy y trở về, liền hua tay hua chân hỏi y, bao giờ thì làm lễ Trảo chu cho Ly nhi.

Ngôn Phi Ly cười gượng một cái, hôm nay chắc môn chủ sẽ không qua đây, thiếu phụ thân, y một người sao có thể làm lễ này một cách trọn vẹn.

Ly nhi trông thấy y, gọi: “Cha, cha…”

Mới còn nhỏ, sẽ không gọi ‘nghĩa phụ’, mà ‘mẫu thân’ thì chưa ai dạy nó, cho nên khi trông thấy Phi Ly và Bắc Đường Ngạo, nó chỉ biết gọi ‘cha’ như nhau.

Ngôn Phi Ly ôm lấy Ly nhi, lo lắng đợi trong Trúc viện vừa đến trưa, thỉnh thoảng có vài môn hạ phó tướng muốn vào chúc Tết, đều bị y đuổi đi.

Đến chiều, vẫn thấy không ổn lắm, cuối cùng nhịn không nổi, đi đến Trầm Mai viện, thấy ai nấy đều hoang mang, mọi người vội vội vàng vàng qua lại. Giữ lấy một nha hoàn hỏi, nàng đáp: “Phu nhân động thai khí, sợ sẽ đẻ non, đã mời bà đỡ. Môn chủ ở bên trong bồi phu nhân, nói ai tới cũng không gặp.”

Ngôn Phi Ly cả kinh, tay chân lạnh ngắt đi.

Đêm khuya, gần đến giờ tý, hài tử thứ hai của Bắc Đường Ngạo, Bắc Đường Diệu Huy, yếu ớt ra đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện