Ngôn Phi Ly nhìn hành động có chút trẻ con của môn chủ, tâm trạng buồn bã, không nói được gì.

Thời đại bây giờ, nam phong không thịnh hành, đoạn tụ chi phích bị coi là đặc biệt đáng khinh, bị xem thường. Sẽ không ai thích ôm một nam nhân, huống hồ nam nhân đó còn là thuộc hạ của mình.

Ngôn Phi Ly hiểu chuyện này với môn chủ cao ngạo, dứt khoát khó mà chấp nhận được. Nếu như không phải do dược tính của Mị Hoặc thiên hạ đệ nhất, có thể khống chế hoàn toàn thần chí người ta, thì với tính cách của Bắc Đường, vô luận là chịu giày vò ra sao cũng sẽ không thỏa hiệp.

Hai chân và eo mỏi nhừ, cơn đau giữa hai bắp đùi còn lưu lại sắc dục vẫn tê tái, khiến Ngôn Phi Ly nhớ lại đau đớn khi nãy và tình cảm mãnh liệt đến tiêu hồn. Ngôn Phi Ly phải thừa nhận, tuy là một sự kết hợp thô bạo, nhưng y rất thích được môn chủ ôm. Phát hiện này khiến y có chút hoảng sợ, ra không chỉ tình cảm đang che giấu trong lòng mình là quái dị, cơ thể này cũng khát cầu chuyện biến thái, trái với tình dục thông thường.

Bắc Đường Ngạo đã trút hết lửa giận, quay đầu thấy y sam của Ngôn Phi Ly thảm hại, yên lặng đứng tại chỗ. Trong lòng có chút áy náy.

Nhưng lúc này, hắn thực sự không biết nên đối mặt với vị thuộc hạ luôn trung thành, trầm mặc này thế nào đây.

“Môn chủ không cần để bụng. Thuộc hạ tự nguyện.” Ngôn Phi Ly thấy vẻ mặt nhất quán lãnh mạc của Môn chủ đang che giấu sự gượng gạo, bèn chủ động phá vỡ yên lặng, nhẹ giọng nói.

Bắc Đường quay đi, không nhìn y nữa, nhàn nhạt lên tiếng:

“Đi thôi.”

Nói xong, chớp mắt thi triển khinh công, vút qua cánh rừng.

Ngôn Phi Ly khó nhọc theo sát phía sau. Hai chân vài lần loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã, nhưng y vẫn cắn răng, tỏ vẻ như mọi ngày, cách môn chủ ba bước, theo sát, chưa để lạc bước nào.



Trở lại Phù Du cư ở Tổng đà, Bắc Đường Ngạo mặc dù không cố gắng lảnh tránh Ngôn Phi Ly, nhưng quan hệ của hai người lúc đó vẫn xa cách, cũng không thể không để tâm đến chuyện ngày đó.

Hai tháng sau, phân đà Bắc phương của Tứ Thiên Môn phát sinh phiến loạn. Phân đà đà chủ Chu Viêm trợ giúp Minh quốc viễn quân phản loạn, mưu toan soán vị. Chuyện này đã khiến Bắc Đường Ngạo nổi giận.

Bắc Đường Ngạo là người hoàng tộc của Minh quốc, có địa vị cao, là một trong ba người đầu tiên có quyền thừa kế Minh quốc hoàng vị, Minh quốc quốc chủ là thân ngoại công của hắn. Chuyện phát sinh như vậy hắn sao có thể để yên! Liền quyết định đích thân xuất binh đến phương Bắc trấn áp cuộc nổi loạn ở Minh quốc cùng phản đảng của Tứ Thiên Môn.

Bắc Đường Ngạo bấy giờ không mang Ngôn Phi Ly theo. Lúc gần xuất phát chỉ nói với y đúng một câu:

“Trấn thủ Tổng đà cho tốt, có chuyện gì thì tùy cơ ứng biến.”

Rồi dẫn đại đội nhân mã đi.

Sau khi môn chủ đi, để lại sự vụ trong Môn cho Ngôn Phi Ly lo liệu. Vốn hai người một nam một bắc, một thời gian dài nữa mới gặp lại, đây là lúc rèn luyện, chuyện đã qua tự nhiên sẽ phai nhạt.

Bắc Đường Ngạo cho rằng đây là biện pháp tốt nhất. Cho dù có chút gượng gạo, nhưng chung quy không thể bảo hắn nên đi lại với Ngôn Phi Ly – một đại nam nhân, hay chịu trách nhiệm với y! Chắc hẳn Ngôn Phi Ly cũng sẽ không mong muốn như thế. Chi bằng hai người tránh gặp, để một thời gian sau tất cả sẽ bình thường lại, chuyện đó sau này sẽ chỉ như một giấc mơ, dần dần biến mất.

Thế nhưng người định không bằng trời định, Bắc Đường Ngạo anh minh thần võ thế nào, tính toán kỹ lưỡng ra sao, cũng không ngờ được thể chất của Ngôn Phi Ly là đặc biệt, cũng vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thừa hoan vũ lộ, chau thai ám kết (*)! Không bao lâu, Ngôn Phi Ly vì thân thể không khỏe, té xỉu trên giáo tràng, đây là bước ngoặt. Thu đại phu cho biết trong người y có một thứ khiến người ta phải khiếp sợ.

Thực trong bụng y đang có một bào thai! Ngôn Phi Ly kinh hoàng không chịu nổi, hoang mang cả ngày, không dám tin.

Chính là theo thời gian “bệnh” khỏi. Một buổi trưa, Ngôn Phi Ly ở thư phòng làm việc, vô cùng mệt mỏi biếng nhác, cứ thế mà nằm trên chiếc bàn đàn mộc thiêm thiếp. Mông lung cảm thấy trong bụng khẽ động, Ngôn Phi Ly đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Do dự chốc lát, bàn tay đặt trên bụng. Tĩnh lặng một hồi, vừa khẽ động, cảm nhận rõ ràng sự động đậy hơn, hiển nhiên đúng là cử động khẽ của thai nhi.

Ngôn Phi Ly lúc này mới hiểu trong cơ thể mình quả thực có một sinh mệnh, không thể ngây ngốc nữa, các mối tơ vò trong lúc này ầm ập tới, tâm tình rối bời.

Ngôn Phi Ly chưa bao giờ thấy mẫu thuẫn hỗn loạn như bây giờ. Y vừa chờ mong môn chủ có thể sớm bình an quay về, lại vừa mong môn chủ tốt nhất đừng về quá sớm. Y mặc dù không biết nếu môn chủ biết được sự tồn tại của đứa trẻ sẽ phản ứng ra sao. Nhưng để giải thích cho Bắc Đường, một người luôn truy cầu sự hoàn mỹ, hài tử này chắc chắn sẽ không được hắn chấp nhận.

Quãng thời gian chờ đợi đầy mâu thuẫn của Ngôn Phi Ly rốt cục cũng qua, Bắc Đường Ngạo gần cuối năm thì từ phương bắc chiến thắng trở về, còn màng theo vị hôn thê ôn nhu mỹ lệ.

Sau này mọi chuyện xảy ra, Ngôn Phi Ly cho rằng đó là một cơn ác mộng hỗn độn mơ hồ.

Biết rõ mỹ nhân bên cạnh môn chủ chính là vị hôn thê của hắn, Ngôn Phi Ly vẫn đau lòng đến nỗi không thể thở được.

Mặc dù từ sớm đã biết sẽ có một này như vậy. Mặc dù từ sớm đã chuẩn bị rất nhiều. Nhưng khi thực sự đối mặt, mọi nỗ lực đều vô nghĩa.

Trong cơn ác mộng, điều chân thực duy nhất, chính là tiểu sinh mệnh đang ở trong cơ thể ngọ ngoạy khiến bản thân thật khổ cực. Điều ấm áp duy nhất, chính là cảm giác cái dáng trầm ngủ yên bình nho nhỏ nằm trong ngực mình.



Ngôn Phi Ly quỳ gối, giữa đại tuyết đang ùn ùn kéo đến lần hai, như cánh bằng điểu (chim đại bàng) thụ thương trong trời đông, rơi xuống, vô lực. Lượn vòng!

Chuyện cũ cứ chốc lát lại chạy qua đầu Ngôn Phi Ly, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt say ngủ của chính hài nhi nhỏ bé.

Y vẫn không nhúc nhích, đầu rủ xuống, không rõ biểu tình.

Gió bấc bần bật, tuyết trắng tung bay.



(*) thừa hoan vũ lộ, chau thai ám kết: thành ngữ TQ chỉ việc quan hệ vợ chồng tạo nên một sinh mệnh mới (theo wordpress Khiếm Nguyệt)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện