Ngôn Phi Ly lôi dược bình ra lại nuốt thêm một viên nữa, từ từ thử vận chân khí cảm thấy cơn đau đã dịu xuống. Kéo Ly nhi về sau, Phi Ly cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng tranh đấu càng lúc càng gần, có người đột ngột mở đại môn, quát: “Đưa bọn chúng ra ngoài!” Chính là U giáo giáo chủ An Minh.
Mấy hắc y nhân tiến lên, một kẻ kéo Bắc Đường Diệu Nhật. Ngôn Phi Ly liền ngăn lại, ôm lấy Diệu Nhật. Mấy tên kia thấy vóc người Ngôn Phi Ly kì quặc nhưng không suy nghĩ gì, đẩy cả hai đi ra.
Ra khỏi phòng tối, khói lửa xa xa tựa hồ là hỏa hoạn, tiếng người hỗn loạn kêu la, hỗn độn một mảng.
“Nhìn cái gì! Đi mau!” Một gã hắc y thị vệ đẩy Ngôn Phi Ly một cái, buộc bọn họ bước nhanh.
Ngôn Phi Ly bấy giờ đã nhìn ra, đó là một ngôi chùa, phía bốc cháy hình như là sân trước của miếu thờ, lửa cháy rất mạnh, sức gió cũng rất mạnh, sợ rằng không ai dập nổi, sơ sơ nửa canh giờ sẽ thiêu trụi nơi đây.
Mấy tên áo đen đang vội vàng áp giải Ngôn Phi Ly và Bắc Đường Diệu Nhật đi tới hậu viện thì đột nhiên một nhóm tăng nhân chạy nạn vọt ra, ai cũng ôm đầu chạy tán loạn không phân biệt đông tây, nhất thời làm tất cả tách nhau ra.
Ngôn Phi Ly tận dụng thời cơ, đột nhiên xuất thủ, đoạt lấy một thanh trường kiếm, kéo Ly nhi lui nhanh.
An Minh thấy vậy vội vọt tới chỗ bọn họ.
Ngôn Phi Ly cấp bách, quát Ly nhi: “Đi mau! Đi tìm phụ vương của con!”
Bắc Đường Diệu Nhật không chút do dự, xoay người nhảy ra ngoài. Có kẻ muốn ngăn lại nhưng do thân hình hài tử linh hoạt, trải qua một đêm kích phát của Ngôn Phi Ly, chính là lúc Minh Nguyệt thần công vận chuyển chân khí nhanh nhất, chiêu tấn công của hai người đều bị nó né được hết.
Mắt thấy con đã chạy tới cổng, nhân mã của Bắc Đường vương phủ đang ở ngay phía sau, lại có một mũi tên nhằm bóng lưng nho nhỏ bay tới.
“Ly nhi!” Ngôn Phi Ly kinh hãi lập tức đề khí chạy tới, trường kiếm vung lên chém đứt mũi tên.
Lại một mũi tên nữa phi tới theo sát, nhưng nhằm vào Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly nghe thấy tiếng gió nhưng vô lực tránh né, bụng quặn lên khiến cả người mềm nhũn.
Phập một tiếng, mũi tên đã xuyên qua vai trái, Ngôn Phi Ly sắc mặt trắng nhợt đã lảo đảo ngã xuống.
“Nghĩa phụ!” Bắc Đường Diệu Nhật đã chạy tới cổng, lúc này thấy vậy xoay người lại muốn chạy tới đỡ lấy Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly lớn tiếng quát: “Đi nhanh!”
Bắc Đường Diệu Nhật vẫn chạy lại. Ngôn Phi Ly cắn răng vận chân khí, cố sức đẩy Ly nhi ra xa đến tận bảy tám trượng, quát lớn: “Đi mau! Con không nghe nghĩa phụ nói sao?!”
Bắc Đường Diệu Nhật ngẫm lại, nghĩa phụ đã bị bao vây, còn có mấy người nữa đã biết mà chạy tới. Năm tuổi tuy hắn còn nhỏ nhưng đầu óc lại cực minh mẫn, cắn răng một cái, xoay người lủi vào tiền viện.
Ngôn Phi Ly mắt hoa lên, ôm bụng té trên mặt đất, vai trái đã tê liệt. Thấy bóng dáng Ly nhi đã tiêu nhất, những kẻ truy đuổi kia cũng không đuổi tiếp lại thấy có chút không ổn.
An Minh nỏi: “Chính người muốn nhi tử đi vào chỗ chết còn trách ai?”
“Ngươi, ngươi có ý gì?” Ngôn Phi Ly sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi trầy trật hỏi.
An Minh đáp: “Ngột Kiệt đã chôn thuốc nổ ở tiền viện, chỉ đợi cùng Bắc Đường Ngạo đồng quy vu tẫn! Không thì ngươi nghĩ U giáo ta vì sao phải rút lui!”
Ngôn Phi Ly nghe xong, tâm thần vỡ vụn, thê lương hét lên: “Không!”
Viện lạc phía trước đột nhiên nổ vang một tiếng, mặt đất rung động, bức tường hai bên ầm ầm sụp đổ.
An Minh biến sắc, cấp bách quát thuộc hạ: “Đã bắt đầu rồi, mau đi thôi!” Nói rồi đi tới bên Ngôn Phi Ly, lại thấy cánh cửa hình bán nguyệt lắc lư rồi sập về phía trước.
Mặt Ngôn Phi Ly xám như tro, vẫn không nhúc nhích. An Minh bất chấp y đang trơ ra, vội cùng thuộc hạ rút lui.
Tường thấp ầm ầm đổ nhưng không như Ngôn Phi Ly dự liệu, mờ mịt mở mắt, trông thấy một khuôn mặt vừa lạ vừa quen.
Ngôn Phi Ly đã nhận ra hắn là ai. Tiếng nổ vẫn truyền tới bên tai. Ngôn Phi Ly nghĩ đến Bắc Đường Ngạo và Ly nhi trong lòng đau thắt, hai tay ôm chặt lấy bụng, trầm trầm khép mắt.
Cùng đi nào…
Lăng Thanh chắn trên người Ngôn Phi Ly, bức tường sập xuống nhưng được lưng hắn chống đỡ, khuôn mặt bám đầy bụi bặm, máu chậm rãi rỉ xuống.
Hắn nhìn rõ thanh nhan của Ngôn Phi Ly đang mê man dưới thân mình, thân thể đột nhiên to lớn, trong lòng thật chua xót.
Y quả nhiên, đã trở về bên môn chủ…
Đột ngột, trên người nhẹ bẫng đi, một thanh âm quen thuộc thét đến chói tai:
“Ngươi đang làm gì ở đây?!”
Lăng Thanh xoa vết máu và tro bụi trên mặt, đau đớn đáp: “Đại ca, vì sao lại làm vậy?”
“Ngươi u mê cái gì! Tránh ra!” Lăng Chu giơ kiếm lên, hướng về Ngôn Phi Ly: “Tên nam nhân này là dị tộc, là tai họa! Có thể không trừ sao?!”
“Không, hắn không phải như thế!” Lăng Thanh liều mạng lắc đầu: “Hắn là người tốt! Đại ca, huynh đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Lăng Chu lạnh nhạt nói: “Ta không sai! Môn chủ bị hắn mê hoặc, ngươi cũng bị hắn mê hoặc! Vốn hắn đã đi nhưng rồi lại quay về. Ngươi nhìn bộ dạng của hắn đi, có chỗ nào giống nam nhân chứ. Chúng ta là ám vệ của Bắc Đường gia, chỉ bảo hộ môn chủ và chủ mẫu, không phải là quái vật bất nam bất nữ này! Lùi ra!”
“Không! Đệ biết đại ca vì đệ thích hắn mới nổi giận như vậy, nhưng hắn chẳng làm gì sai cả, là đệ một mình yêu hắn, không phải lỗi của hắn! Đại ca …” Lăng Thanh đang cố ngăn cản đột nhiên mở to mắt kinh hoàng, hét lên một tiếng: “Đại ca!”
Thân thể Lăng Chu chợt ngã quỵ, đổ về phía trước! Lăng Thanh kinh hãi mà đưa tay ôm lấy gã, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bắc Đường Ngạo đang ôm Ly nhi, khí thế như la sát, lạnh lùng đứng đó.
…
Vai trái của Ngôn Phi Ly như bị thiêu đốt, nóng quá nóng quá. Thai nhi trong bụng lại xao động, hình như muốn rơi ra. Đây là lần thứ hai y cảm nhận cái cảm giác sắp rơi này. Hai chân ướt đẫm.
Không! Đừng…
Ngôn Phi Ly ôm chặt lấy bụng.
Không thể để mất… Không thể để mất hài tử lần nữa… Cứu hài tử với… Cứu cứu…
Ly nhi? Ly nhi của ta đâu? Ly nhi… Ly nhi của ta…
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ, ta ở đây, Ly nhi ở đây! Người mở mắt ra đi, người nhìn ta một cái đi!” Tiếng khóc của Bắc Đường Diệu Nhật ở ngay bên tai.
“Phi Ly? Phi Ly! Ngươi không sao đâu, ngươi mau mở mắt ra đi! Ta và Ly nhi không sao, chúng ta không sao, ngươi mau tỉnh lại đi!” Thanh âm thanh lãnh của Bắc Đường Ngạo cũng bên tai, lo lắng và nóng nảy, rõ ràng chẳng giống hắn bình thường.
Luồng nhiệt ấm áp không ngừng được truyền vào, bảo vệ tâm mạch y.
Có người tách miệng y ra, cho y nuốt viên gì đó. Vị đông y nồng nặc tràn ngập trong miệng, dần dần tan ra, tan hết.
Tiếng tranh đấu càng lúc càng gần, có người đột ngột mở đại môn, quát: “Đưa bọn chúng ra ngoài!” Chính là U giáo giáo chủ An Minh.
Mấy hắc y nhân tiến lên, một kẻ kéo Bắc Đường Diệu Nhật. Ngôn Phi Ly liền ngăn lại, ôm lấy Diệu Nhật. Mấy tên kia thấy vóc người Ngôn Phi Ly kì quặc nhưng không suy nghĩ gì, đẩy cả hai đi ra.
Ra khỏi phòng tối, khói lửa xa xa tựa hồ là hỏa hoạn, tiếng người hỗn loạn kêu la, hỗn độn một mảng.
“Nhìn cái gì! Đi mau!” Một gã hắc y thị vệ đẩy Ngôn Phi Ly một cái, buộc bọn họ bước nhanh.
Ngôn Phi Ly bấy giờ đã nhìn ra, đó là một ngôi chùa, phía bốc cháy hình như là sân trước của miếu thờ, lửa cháy rất mạnh, sức gió cũng rất mạnh, sợ rằng không ai dập nổi, sơ sơ nửa canh giờ sẽ thiêu trụi nơi đây.
Mấy tên áo đen đang vội vàng áp giải Ngôn Phi Ly và Bắc Đường Diệu Nhật đi tới hậu viện thì đột nhiên một nhóm tăng nhân chạy nạn vọt ra, ai cũng ôm đầu chạy tán loạn không phân biệt đông tây, nhất thời làm tất cả tách nhau ra.
Ngôn Phi Ly tận dụng thời cơ, đột nhiên xuất thủ, đoạt lấy một thanh trường kiếm, kéo Ly nhi lui nhanh.
An Minh thấy vậy vội vọt tới chỗ bọn họ.
Ngôn Phi Ly cấp bách, quát Ly nhi: “Đi mau! Đi tìm phụ vương của con!”
Bắc Đường Diệu Nhật không chút do dự, xoay người nhảy ra ngoài. Có kẻ muốn ngăn lại nhưng do thân hình hài tử linh hoạt, trải qua một đêm kích phát của Ngôn Phi Ly, chính là lúc Minh Nguyệt thần công vận chuyển chân khí nhanh nhất, chiêu tấn công của hai người đều bị nó né được hết.
Mắt thấy con đã chạy tới cổng, nhân mã của Bắc Đường vương phủ đang ở ngay phía sau, lại có một mũi tên nhằm bóng lưng nho nhỏ bay tới.
“Ly nhi!” Ngôn Phi Ly kinh hãi lập tức đề khí chạy tới, trường kiếm vung lên chém đứt mũi tên.
Lại một mũi tên nữa phi tới theo sát, nhưng nhằm vào Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly nghe thấy tiếng gió nhưng vô lực tránh né, bụng quặn lên khiến cả người mềm nhũn.
Phập một tiếng, mũi tên đã xuyên qua vai trái, Ngôn Phi Ly sắc mặt trắng nhợt đã lảo đảo ngã xuống.
“Nghĩa phụ!” Bắc Đường Diệu Nhật đã chạy tới cổng, lúc này thấy vậy xoay người lại muốn chạy tới đỡ lấy Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly lớn tiếng quát: “Đi nhanh!”
Bắc Đường Diệu Nhật vẫn chạy lại. Ngôn Phi Ly cắn răng vận chân khí, cố sức đẩy Ly nhi ra xa đến tận bảy tám trượng, quát lớn: “Đi mau! Con không nghe nghĩa phụ nói sao?!”
Bắc Đường Diệu Nhật ngẫm lại, nghĩa phụ đã bị bao vây, còn có mấy người nữa đã biết mà chạy tới. Năm tuổi tuy hắn còn nhỏ nhưng đầu óc lại cực minh mẫn, cắn răng một cái, xoay người lủi vào tiền viện.
Ngôn Phi Ly mắt hoa lên, ôm bụng té trên mặt đất, vai trái đã tê liệt. Thấy bóng dáng Ly nhi đã tiêu nhất, những kẻ truy đuổi kia cũng không đuổi tiếp lại thấy có chút không ổn.
An Minh nỏi: “Chính người muốn nhi tử đi vào chỗ chết còn trách ai?”
“Ngươi, ngươi có ý gì?” Ngôn Phi Ly sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi trầy trật hỏi.
An Minh đáp: “Ngột Kiệt đã chôn thuốc nổ ở tiền viện, chỉ đợi cùng Bắc Đường Ngạo đồng quy vu tẫn! Không thì ngươi nghĩ U giáo ta vì sao phải rút lui!”
Ngôn Phi Ly nghe xong, tâm thần vỡ vụn, thê lương hét lên: “Không!”
Viện lạc phía trước đột nhiên nổ vang một tiếng, mặt đất rung động, bức tường hai bên ầm ầm sụp đổ.
An Minh biến sắc, cấp bách quát thuộc hạ: “Đã bắt đầu rồi, mau đi thôi!” Nói rồi đi tới bên Ngôn Phi Ly, lại thấy cánh cửa hình bán nguyệt lắc lư rồi sập về phía trước.
Mặt Ngôn Phi Ly xám như tro, vẫn không nhúc nhích. An Minh bất chấp y đang trơ ra, vội cùng thuộc hạ rút lui.
Tường thấp ầm ầm đổ nhưng không như Ngôn Phi Ly dự liệu, mờ mịt mở mắt, trông thấy một khuôn mặt vừa lạ vừa quen.
Ngôn Phi Ly đã nhận ra hắn là ai. Tiếng nổ vẫn truyền tới bên tai. Ngôn Phi Ly nghĩ đến Bắc Đường Ngạo và Ly nhi trong lòng đau thắt, hai tay ôm chặt lấy bụng, trầm trầm khép mắt.
Cùng đi nào…
Lăng Thanh chắn trên người Ngôn Phi Ly, bức tường sập xuống nhưng được lưng hắn chống đỡ, khuôn mặt bám đầy bụi bặm, máu chậm rãi rỉ xuống.
Hắn nhìn rõ thanh nhan của Ngôn Phi Ly đang mê man dưới thân mình, thân thể đột nhiên to lớn, trong lòng thật chua xót.
Y quả nhiên, đã trở về bên môn chủ…
Đột ngột, trên người nhẹ bẫng đi, một thanh âm quen thuộc thét đến chói tai:
“Ngươi đang làm gì ở đây?!”
Lăng Thanh xoa vết máu và tro bụi trên mặt, đau đớn đáp: “Đại ca, vì sao lại làm vậy?”
“Ngươi u mê cái gì! Tránh ra!” Lăng Chu giơ kiếm lên, hướng về Ngôn Phi Ly: “Tên nam nhân này là dị tộc, là tai họa! Có thể không trừ sao?!”
“Không, hắn không phải như thế!” Lăng Thanh liều mạng lắc đầu: “Hắn là người tốt! Đại ca, huynh đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Lăng Chu lạnh nhạt nói: “Ta không sai! Môn chủ bị hắn mê hoặc, ngươi cũng bị hắn mê hoặc! Vốn hắn đã đi nhưng rồi lại quay về. Ngươi nhìn bộ dạng của hắn đi, có chỗ nào giống nam nhân chứ. Chúng ta là ám vệ của Bắc Đường gia, chỉ bảo hộ môn chủ và chủ mẫu, không phải là quái vật bất nam bất nữ này! Lùi ra!”
“Không! Đệ biết đại ca vì đệ thích hắn mới nổi giận như vậy, nhưng hắn chẳng làm gì sai cả, là đệ một mình yêu hắn, không phải lỗi của hắn! Đại ca …” Lăng Thanh đang cố ngăn cản đột nhiên mở to mắt kinh hoàng, hét lên một tiếng: “Đại ca!”
Thân thể Lăng Chu chợt ngã quỵ, đổ về phía trước! Lăng Thanh kinh hãi mà đưa tay ôm lấy gã, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bắc Đường Ngạo đang ôm Ly nhi, khí thế như la sát, lạnh lùng đứng đó.
…
Vai trái của Ngôn Phi Ly như bị thiêu đốt, nóng quá nóng quá. Thai nhi trong bụng lại xao động, hình như muốn rơi ra. Đây là lần thứ hai y cảm nhận cái cảm giác sắp rơi này. Hai chân ướt đẫm.
Không! Đừng…
Ngôn Phi Ly ôm chặt lấy bụng.
Không thể để mất… Không thể để mất hài tử lần nữa… Cứu hài tử với… Cứu cứu…
Ly nhi? Ly nhi của ta đâu? Ly nhi… Ly nhi của ta…
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ, ta ở đây, Ly nhi ở đây! Người mở mắt ra đi, người nhìn ta một cái đi!” Tiếng khóc của Bắc Đường Diệu Nhật ở ngay bên tai.
“Phi Ly? Phi Ly! Ngươi không sao đâu, ngươi mau mở mắt ra đi! Ta và Ly nhi không sao, chúng ta không sao, ngươi mau tỉnh lại đi!” Thanh âm thanh lãnh của Bắc Đường Ngạo cũng bên tai, lo lắng và nóng nảy, rõ ràng chẳng giống hắn bình thường.
Luồng nhiệt ấm áp không ngừng được truyền vào, bảo vệ tâm mạch y.
Có người tách miệng y ra, cho y nuốt viên gì đó. Vị đông y nồng nặc tràn ngập trong miệng, dần dần tan ra, tan hết.
Danh sách chương