Nhóm dịch: Bánh Bao

Sau đó, Đường Minh tức giận xông tới trước cửa lớn, mở cửa lớn, trực tiếp chắn trước mặt mọi người.

“Dương Đại Quốc, mày tới làm cái gì, không phải anh cả tao đã bàn giao xong công việc cho mày rồi hả?”

Dương Đại Quốc đánh giá Đường Minh từ trên xuống dưới, cũng không để đối phương ở trong lòng.

“Tôi đến đây không phải bởi vì chuyện này, mà là thôn dân tìm tôi để phản ánh rằng, chuyện anh cả cậu đồng ý tu sửa từ đường vẫn chưa tiến hành!”

Đường Minh thấy thái độ hùng hổ bức người của đối phương, chú ta khẽ nắm chặt nắm đấm.

Nếu như không phải sợ gây chuyện cho anh cả, thì chú ta đã sớm dùng nắm đấm để chào hỏi mọi người rồi.

Nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn, vì thế chú ta nghiêng người sang bên cạnh.

Dương Đại Quốc khinh thường nhếch khóe môi, mang theo người đi vào trong viện.

Lúc này, người nhà họ Đường đều từ trong phòng chuyển đến trong sân.

Bọn nhỏ đều ở trong phòng, Tảo Tảo sợ xảy ra chuyện, thế nên cô nằm sấp ở cửa phòng, mở ra một khe hở nhỏ, quan sát tình huống bên ngoài.

Trong viện, dân làng mà Dương Đại Quốc mang đến rất kiêu ngạo.

Bọn họ chỉ vào Đường An mắng to, lời nói vô cùng khó nghe.

Nhưng đổ lỗi cho cùng chỉ là sợ Đường An không có tiền.



Từ đường sụp đổ nghiêm trọng, chi phí tu sửa phải cần có, cũng không thể để cho thôn chi được.

Là thôn trưởng mới nhậm chức, sau khi Dương Đại Quốc bàn giao công việc xong với Đường An, phản ứng đầu tiên của hắn ta là xem sổ sách.

Phát hiện trên sổ sách căn bản không có bao nhiêu tiền, lương thực cũng không có.

Một chút dầu nhớt cũng không vớt vát được tý nào.

Bấy giờ hắn ta mới đi theo dân làng đến đòi tiền.

Dương Đại Quốc thấy người bên cạnh mắng cũng đã đủ rồi, hắn ta lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười.

“Anh Đường à, tình huống nhà mấy người tôi cũng hiểu rõ, nhưng tu sửa từ đường thật sự rất quan trọng, chỉ hơn tháng nữa thôi là sẽ đón năm mới, anh phải để cho dân chúng thôn Đồng Sơn chúng ta có một năm an ổn.”

Nhìn xem, lời này đúng là rất có trình độ.

Phủi sạch quan hệ với bản thân, đổi thành tất cả vì dân chúng.

Đường An làm thôn trưởng nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ trong lòng Dương Đại Quốc nghĩ gì.

Vì thế, trên mặt chú ta lộ ra một tia trào phúng.

“Tôi biết rõ, mấy người cứ yên tâm, số tiền này sẽ do tôi bỏ ra, buổi chiều tôi sẽ lên huyện mua gạch, mua ngói.”

“Còn nữa, tu sửa từ đường cũng sẽ không để cho mọi người hỗ trợ vô ích, nhà chúng ta cung cấp cơm, còn có phí lao động.”

Tuy rằng tính cách của Đường An ôn hòa, nhưng không phải là người mặc cho người ta nắn bóp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện