Nhóm dịch: Bánh Bao
Lúc này, trong phòng chỉ có một mình cô.
Khi tay chạm vào phong bì, Tảo Tảo lập tức cảm nhận được một tia châm chích.
Trong chớp mắt, chỗ dính của phong bì mở ra.
Rút thư ra, liếc mắt nhìn mấy chữ “Bé con không biết trời cao đất rộng”.
Tảo Tảo dùng sức túm chặt phong thư, cô không tức giận với kẻ ngốc.
“Mấy ngày trước, buổi đêm quan sát thiên tượng, thấy sao tử vi giáng xuống Đông Bắc, tôi nghe tin nên đến đây.”
“Thoạt nhìn cảm thấy em không phù hợp với sao tử vi, nhưng lại phát hiện em cực kỳ thông minh, có thể không học tự thông.”
“Nếu thực sự có điều gì không hiểu, thì tôi thực sự là một sư phụ giỏi, nhớ số điện thoại của tôi, nếu em muốn liên lạc, em có thể gọi cho tôi hoặc gửi điện tín.”
Bức thư không đề cập đến bất kỳ linh hồn khác.
Thấy vậy, cuối cùng Tảo Tảo cũng yên lòng.
Chỉ cần không bị phát hiện cô đến từ dị thế, vậy mọi việc đều có thể thương lượng.
Nghĩ đến đây, lại ngẫm lại hai quyển nhật ký ông Đường đưa cho cô, không chừng cái đồ yêu nghiệt kia thật sự có thể giải thích nghi hoặc cho mình.
Nhưng ngẫm lại cái miệng vô tình của đối phương, Tảo Tảo lập tức cất thư lại.
Để có thể sống thêm vài năm, tốt nhất vẫn nên thôi.
Huống chi kiểu con trai độc miệng như yêu nghiệt đó, thật sự có thể là một người thầy giỏi sao? Rất nhanh chuyện này đã bị Tảo Tảo lãng quên, ngay cả thư cũng không biết bị cô nhét đi đâu.
Chủ yếu là cô không có nhiều năng lượng để chú ý đến vấn đề này.
Dù sao so sánh với nhận sư phụ, thì làm gì để ăn no mặc ấm mới là việc quan trọng nhất.
Bởi vì bão tuyết liên tiếp rơi trong ba ngày, độ dày của tuyết đã dày đến độ tầm sáu bảy mươi cm rồi.
Ngay cả khi tuyết ở trong thôn được dọn dẹp sạch sẽ, thì đường đi vẫn bị tắc nghẽn.
Buổi sáng vừa mới ăn cơm xong, người nhà họ Đường bắt đầu đẩy tuyết ra ngoài.
Tuyết đọng trong sân đã không chứa được, chỉ có thể vận chuyển ra ngoài sân.
“Năm nay cảnh quang không tốt, vừa bị nạn sâu rầy, vừa gặp bão tuyết nữa.”
Chú hai Đường Quốc cùng vợ là Trần Mỹ Lệ, tay thì lấy ván trượt tuyết đẩy tuyết, mồm thì lẩm bẩm nói.
“Chị dâu, việc này chị cũng không biết sao, hôm trước em tới thôn nghe thấy những lão già kia nói, thôn chúng ta cứ năm mươi năm lại gặp phải loại tai họa này, đây chính là nguyền rủa đó.”
Đỗ Quyên chính là một người ưa hóng hớt.
Bình thường sau khi làm xong công việc trong nhà, chị ta sẽ luôn đi ra ngoài khắp chốn, hóng hớt mọi chuyện.
Nghe Đỗ Quyên nói, người trong sân gần như dừng động tác trong tay.
Đường An nhìn em dâu thứ ba, sau đó nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng nói bậy.”
“Anh cả, em đâu có nói bậy đâu, người già trong thôn nói, năm mươi năm trước bọn họ đã gặp qua một lần, lúc ấy còn...”
Còn không đợi Đỗ Quyên nói xong lời, Đường An đã nâng xẻng lên mặt đất.
Âm thanh bén nhọn chói tai lập tức ngăn lại lời nói sau đó của Đỗ Quyên.
“Mau quét tuyết đi, nhà chúng ta quét xong, còn phải đi dọn dẹp tuyết đọng trên đường làng.”
Thấy Đường An hạ lệnh, những người khác cũng không dám tiếp tục nghe Đỗ Quyên nói chuyện.
Ngược lại Tảo Tảo vẫn luôn chú ý động tĩnh trong sân kia, trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ rất lớn.
Không phải là cô đa nghi, mà là trong sổ tay của ông Đường cũng ghi lại thiên tai năm mươi năm trước.
Tuy rằng đều là dùng tranh vẽ, phàm là người có chút thông minh đều có thể nhìn ra.
Tình huống năm đó rất thảm thiết, không chỉ mỗi thôn Đồng Sơn, mà ngay cả thôn bên cạnh cũng chết rất nhiều người.
Lúc này, trong phòng chỉ có một mình cô.
Khi tay chạm vào phong bì, Tảo Tảo lập tức cảm nhận được một tia châm chích.
Trong chớp mắt, chỗ dính của phong bì mở ra.
Rút thư ra, liếc mắt nhìn mấy chữ “Bé con không biết trời cao đất rộng”.
Tảo Tảo dùng sức túm chặt phong thư, cô không tức giận với kẻ ngốc.
“Mấy ngày trước, buổi đêm quan sát thiên tượng, thấy sao tử vi giáng xuống Đông Bắc, tôi nghe tin nên đến đây.”
“Thoạt nhìn cảm thấy em không phù hợp với sao tử vi, nhưng lại phát hiện em cực kỳ thông minh, có thể không học tự thông.”
“Nếu thực sự có điều gì không hiểu, thì tôi thực sự là một sư phụ giỏi, nhớ số điện thoại của tôi, nếu em muốn liên lạc, em có thể gọi cho tôi hoặc gửi điện tín.”
Bức thư không đề cập đến bất kỳ linh hồn khác.
Thấy vậy, cuối cùng Tảo Tảo cũng yên lòng.
Chỉ cần không bị phát hiện cô đến từ dị thế, vậy mọi việc đều có thể thương lượng.
Nghĩ đến đây, lại ngẫm lại hai quyển nhật ký ông Đường đưa cho cô, không chừng cái đồ yêu nghiệt kia thật sự có thể giải thích nghi hoặc cho mình.
Nhưng ngẫm lại cái miệng vô tình của đối phương, Tảo Tảo lập tức cất thư lại.
Để có thể sống thêm vài năm, tốt nhất vẫn nên thôi.
Huống chi kiểu con trai độc miệng như yêu nghiệt đó, thật sự có thể là một người thầy giỏi sao? Rất nhanh chuyện này đã bị Tảo Tảo lãng quên, ngay cả thư cũng không biết bị cô nhét đi đâu.
Chủ yếu là cô không có nhiều năng lượng để chú ý đến vấn đề này.
Dù sao so sánh với nhận sư phụ, thì làm gì để ăn no mặc ấm mới là việc quan trọng nhất.
Bởi vì bão tuyết liên tiếp rơi trong ba ngày, độ dày của tuyết đã dày đến độ tầm sáu bảy mươi cm rồi.
Ngay cả khi tuyết ở trong thôn được dọn dẹp sạch sẽ, thì đường đi vẫn bị tắc nghẽn.
Buổi sáng vừa mới ăn cơm xong, người nhà họ Đường bắt đầu đẩy tuyết ra ngoài.
Tuyết đọng trong sân đã không chứa được, chỉ có thể vận chuyển ra ngoài sân.
“Năm nay cảnh quang không tốt, vừa bị nạn sâu rầy, vừa gặp bão tuyết nữa.”
Chú hai Đường Quốc cùng vợ là Trần Mỹ Lệ, tay thì lấy ván trượt tuyết đẩy tuyết, mồm thì lẩm bẩm nói.
“Chị dâu, việc này chị cũng không biết sao, hôm trước em tới thôn nghe thấy những lão già kia nói, thôn chúng ta cứ năm mươi năm lại gặp phải loại tai họa này, đây chính là nguyền rủa đó.”
Đỗ Quyên chính là một người ưa hóng hớt.
Bình thường sau khi làm xong công việc trong nhà, chị ta sẽ luôn đi ra ngoài khắp chốn, hóng hớt mọi chuyện.
Nghe Đỗ Quyên nói, người trong sân gần như dừng động tác trong tay.
Đường An nhìn em dâu thứ ba, sau đó nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng nói bậy.”
“Anh cả, em đâu có nói bậy đâu, người già trong thôn nói, năm mươi năm trước bọn họ đã gặp qua một lần, lúc ấy còn...”
Còn không đợi Đỗ Quyên nói xong lời, Đường An đã nâng xẻng lên mặt đất.
Âm thanh bén nhọn chói tai lập tức ngăn lại lời nói sau đó của Đỗ Quyên.
“Mau quét tuyết đi, nhà chúng ta quét xong, còn phải đi dọn dẹp tuyết đọng trên đường làng.”
Thấy Đường An hạ lệnh, những người khác cũng không dám tiếp tục nghe Đỗ Quyên nói chuyện.
Ngược lại Tảo Tảo vẫn luôn chú ý động tĩnh trong sân kia, trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ rất lớn.
Không phải là cô đa nghi, mà là trong sổ tay của ông Đường cũng ghi lại thiên tai năm mươi năm trước.
Tuy rằng đều là dùng tranh vẽ, phàm là người có chút thông minh đều có thể nhìn ra.
Tình huống năm đó rất thảm thiết, không chỉ mỗi thôn Đồng Sơn, mà ngay cả thôn bên cạnh cũng chết rất nhiều người.
Danh sách chương