Nhóm dịch: Bánh Bao
“Bà ơi, thứ này quá quý giá...” Cô vội nói.
“Đồ có quý giá đến đâu thì cũng phải ăn, cháu ăn nhanh đi.”
Nhìn trứng gà trong chén thêm nước đường, Đường Tảo Tảo cố nén nước mắt, ăn từng ngụm nhỏ.
Kiếp trước, cha mẹ cô qua đời trong một tai nạn xe hơi.
Từ nhỏ Tảo Tảo được nuôi nấng ở nhà cô, cô đối xử với bản thân cũng không tốt.
Sở dĩ nuôi cô cũng là bởi vì ba mẹ để lại cho cô một khoản tiền bồi thường lớn.
Là người giám hộ của mình, cô có quyền được nhận một phần tiền bồi thường.
Sau đó cô biết chuyện, thế là chưa tới mười tám tuổi đã rời khỏi nhà cô mình.
Kể từ đó, cô hiếm khi cảm nhận được sự chăm sóc và tình cảm gia đình.
Nhưng hai ngày nay ở nhà họ Đường, cô đã cảm nhận được rồi.
Sau khi ăn trứng đường, Tảo Tảo rửa bát xong.
Khi khi quay lại phòng, cô đã lấy hai quyển sổ ghi chép ra.
Với tình huống hiện tại của cô, giả vờ là đồ đệ của ông Đường, rõ ràng đấy chính là biện pháp nhanh nhất có thể kiếm được tiền.
Vì mình, cũng vì sự quan tâm của bà Đường dành cho mình, cô quyết định thử xem.
Thế là…
“Bà ơi, tối hôm qua cháu mơ thấy ông nội, cũng thấy ông nội, có phải ông có một bộ râu màu trắng hay không, độ dài tầm cỡ như này…”
Bàn tay Tảo Tảo đặt ở vị trí hàm dưới.
Nghe thấy lời nói của Tảo Tảo, bà Đường sợ ngây người.
“Cháu... cháu thực sự mơ thấy ông ấy hả?”
Tảo Tảo dùng sức gật đầu, sau đó kể lại chuyện mình bái sư như thế nào trong mộng, làm sao có được y bát của ông Đường cho bà Đường nghe.
“Ông nói cho cháu rằng, hy vọng cháu có thể học tập từ hai quyển sổ tay này cho tốt, tương lai cũng có thể lợi hại như ông ấy.”
“Tốt, tốt, quá tốt, tốt lắm.”
Bà Đường rất sùng bái bạn già nhà mình, chính bởi vì sùng bái nên mới có thể không để ý cha mẹ phản đối mà gả cho đối phương.
Hơn nữa ở trong lòng bà, Xuất Mã Tiên rất lợi hại.
“Bà đã nói cháu là người nhà chúng ta mà, hôm nay bà sẽ tới nhà lão già trong thôn coi ngày lành.”
Bão tuyết vẫn còn rất lớn.
Đường An bất chấp sự phản đối của mọi người, cố ý muốn lên trên huyện.
Không ai ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể do chủ nhiệm an ninh trong thôn, chính là Dương Đại Quốc đi theo.
May mắn thay, mặc dù tuyết dày nhưng dân làng rất siêng năng.
Cứ hai, ba tiếng là bọn họ lại ra ngoài dọn tuyết.
Ít nhất ở trong thôn, mọi người vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Bà Đường tìm lão già trong thôn coi một ngày may mắn, vừa khéo là vào một tuần sau.
Nghe được tin tức này, thật ra mọi người rất vui vẻ.
Chỉ là niềm vui này không kéo dài bao lâu, thì đã bị chú hai Đường Quốc từ cửa thôn chạy về cắt đứt.
“Mẹ, anh cả về rồi!”
“Hả? Không phải mới đi chưa đầy ba tiếng sao?”
“Vâng, không những về, mà còn mang về mấy người.”
Nghe thấy thế, bà Đường trực tiếp từ trên giường sưởi nhảy xuống đất.
“Con nói cái gì, mang về mấy người? Tuyết rơi dày đặc như thế, mấy người kia có lai lịch gì chứ!”
Trên thực tế, Đường An cũng không biết mấy người này có lai lịch gì.
Chú ta và chủ nhiệm an ninh cầm xẻng, vừa nhanh chóng dọn dẹp tuyết đọng, vừa đi về huyện thành.
Vốn chặng đường đi không quá xa, cơ mà còn chưa đi được một nửa, đã thấy mấy người đi tới cách đó không xa.
Đi đầu là một người đàn ông rất xinh đẹp.
Người này mặc một chiếc áo bông màu tím đen, còn đội một chiếc mũ da.
Người đó đi đến trước mặt Đường An, tiện thể cảnh cáo cả hai.
“Không thể tiếp tục đi về phía trước, nếu không sẽ chọc phải tai họa sát thân.”
“Bà ơi, thứ này quá quý giá...” Cô vội nói.
“Đồ có quý giá đến đâu thì cũng phải ăn, cháu ăn nhanh đi.”
Nhìn trứng gà trong chén thêm nước đường, Đường Tảo Tảo cố nén nước mắt, ăn từng ngụm nhỏ.
Kiếp trước, cha mẹ cô qua đời trong một tai nạn xe hơi.
Từ nhỏ Tảo Tảo được nuôi nấng ở nhà cô, cô đối xử với bản thân cũng không tốt.
Sở dĩ nuôi cô cũng là bởi vì ba mẹ để lại cho cô một khoản tiền bồi thường lớn.
Là người giám hộ của mình, cô có quyền được nhận một phần tiền bồi thường.
Sau đó cô biết chuyện, thế là chưa tới mười tám tuổi đã rời khỏi nhà cô mình.
Kể từ đó, cô hiếm khi cảm nhận được sự chăm sóc và tình cảm gia đình.
Nhưng hai ngày nay ở nhà họ Đường, cô đã cảm nhận được rồi.
Sau khi ăn trứng đường, Tảo Tảo rửa bát xong.
Khi khi quay lại phòng, cô đã lấy hai quyển sổ ghi chép ra.
Với tình huống hiện tại của cô, giả vờ là đồ đệ của ông Đường, rõ ràng đấy chính là biện pháp nhanh nhất có thể kiếm được tiền.
Vì mình, cũng vì sự quan tâm của bà Đường dành cho mình, cô quyết định thử xem.
Thế là…
“Bà ơi, tối hôm qua cháu mơ thấy ông nội, cũng thấy ông nội, có phải ông có một bộ râu màu trắng hay không, độ dài tầm cỡ như này…”
Bàn tay Tảo Tảo đặt ở vị trí hàm dưới.
Nghe thấy lời nói của Tảo Tảo, bà Đường sợ ngây người.
“Cháu... cháu thực sự mơ thấy ông ấy hả?”
Tảo Tảo dùng sức gật đầu, sau đó kể lại chuyện mình bái sư như thế nào trong mộng, làm sao có được y bát của ông Đường cho bà Đường nghe.
“Ông nói cho cháu rằng, hy vọng cháu có thể học tập từ hai quyển sổ tay này cho tốt, tương lai cũng có thể lợi hại như ông ấy.”
“Tốt, tốt, quá tốt, tốt lắm.”
Bà Đường rất sùng bái bạn già nhà mình, chính bởi vì sùng bái nên mới có thể không để ý cha mẹ phản đối mà gả cho đối phương.
Hơn nữa ở trong lòng bà, Xuất Mã Tiên rất lợi hại.
“Bà đã nói cháu là người nhà chúng ta mà, hôm nay bà sẽ tới nhà lão già trong thôn coi ngày lành.”
Bão tuyết vẫn còn rất lớn.
Đường An bất chấp sự phản đối của mọi người, cố ý muốn lên trên huyện.
Không ai ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể do chủ nhiệm an ninh trong thôn, chính là Dương Đại Quốc đi theo.
May mắn thay, mặc dù tuyết dày nhưng dân làng rất siêng năng.
Cứ hai, ba tiếng là bọn họ lại ra ngoài dọn tuyết.
Ít nhất ở trong thôn, mọi người vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Bà Đường tìm lão già trong thôn coi một ngày may mắn, vừa khéo là vào một tuần sau.
Nghe được tin tức này, thật ra mọi người rất vui vẻ.
Chỉ là niềm vui này không kéo dài bao lâu, thì đã bị chú hai Đường Quốc từ cửa thôn chạy về cắt đứt.
“Mẹ, anh cả về rồi!”
“Hả? Không phải mới đi chưa đầy ba tiếng sao?”
“Vâng, không những về, mà còn mang về mấy người.”
Nghe thấy thế, bà Đường trực tiếp từ trên giường sưởi nhảy xuống đất.
“Con nói cái gì, mang về mấy người? Tuyết rơi dày đặc như thế, mấy người kia có lai lịch gì chứ!”
Trên thực tế, Đường An cũng không biết mấy người này có lai lịch gì.
Chú ta và chủ nhiệm an ninh cầm xẻng, vừa nhanh chóng dọn dẹp tuyết đọng, vừa đi về huyện thành.
Vốn chặng đường đi không quá xa, cơ mà còn chưa đi được một nửa, đã thấy mấy người đi tới cách đó không xa.
Đi đầu là một người đàn ông rất xinh đẹp.
Người này mặc một chiếc áo bông màu tím đen, còn đội một chiếc mũ da.
Người đó đi đến trước mặt Đường An, tiện thể cảnh cáo cả hai.
“Không thể tiếp tục đi về phía trước, nếu không sẽ chọc phải tai họa sát thân.”
Danh sách chương