Edit: Blanche

Bạch Dạ Thần từ cấp dưới đã là cái đồ sinh sự, bất quá không phải cậu muốn sinh sự, mà là phiền phức toàn đến gây chuyện với cậu.

Cha là quan lớn, đứng giữa một đám người như vậy, bề ngoài quá mức tinh xảo, cũng có thể trở thành lý do để người khác kiếm cớ.

Thế nhưng Bạch Dạ Thần cũng không phải dễ chọc, đánh thắng được liền đánh, đánh không được cũng không bỏ chạy, nên một học kỳ xong vẫn cứ bình an trốn tới đây.

Nhưng sau khi kết thúc thi học kỳ, Bạch Dạ Thần muốn đi xem Hứa Phượng Lâm thi đấu, lại bị người chặn trong hẻm nhỏ bên cạnh trường học.

Trước sau đều là người, hai mươi mấy nam sinh, có học sinh cũng có lưu manh bên ngoài mời tới, kẹp cậu ở giữa.

Bạch Dạ Thần đã chuẩn bị xong tinh thần bị đánh cho tàn phế, lại không nghĩ tới người đáng lẽ phải ở trường đấu Hứa Phượng Lâm, cầm viên gạch vọt vào đám người.

Hai người bị một đám người kia đánh sung mặt sung mũi, Bạch Dạ Thần bởi vì vẫn luôn được Hứa Phượng Lâm bảo hộ dưới thân, cũng không quá đáng lo, nhưng Hứa Phượng Lâm lại bị tổn thương vai.

Một năm sơ nhị này, Hứa Phượng Lâm quen được Bạch Dạ Thần, lại vĩnh viễn mất đi giấc mộng của hắn.

Phụ thân Bạch Dạ Thần mang theo cậu tới nhà Hứa Phượng Lâm xin lỗi, Hứa gia lại đóng cửa không gặp.

Bạch phụ để Bạch Dạ Thần quỳ gối trước cửa nhà, người ta không mở cửa, ông không cho đứng lên.

Mỗi người đi qua trong hành lang đều hiếu kỳ mà đánh giá Bạch Dạ Thần, Bạch Dạ Thần lại cam tâm tình nguyện quỳ.

Sau vẫn là cha của Hứa Phượng Lâm nhịn không nổi, dìu Bạch Dạ Thần vào phòng.

Bạch phụ thành khẩn xin lỗi, cũng cam kết gánh vác tương lai tất cả tiền chữa bệnh, thậm chí học tập phí dụng và cuộc sống sau này của Hứa Phượng Lâm, ông cũng gánh chịu.

Bởi vì ông biết, nếu không phải Hứa Phượng Lâm, nằm trên giường của là con của ông.

Hứa phụ vung tay cự tuyệt: “Tôi không cần tiền của ông, tôi một phần cũng không thiếu, không cần đền bù, tôi một phần cũng không muốn. Nó là thay con ông cản thương tổn, đó là nó nguyện ý, hiện tại hậu quả cũng là nó gánh chịu.”

Bạch Dạ Thần vẫn luôn trầm mặc rốt cục mở miệng nói chuyện, cậu cố nén không để mình khóc lên, nhưng cậu nói mỗi câu mỗi chữ đều mang theo tiếng khóc nức nở.

“Thúc thúc, Hứa Phượng Lâm hiện tại thế nào rồi ạ?”

Hứa phụ lau mặt một cái, nói rằng: “Không có việc gì lớn, tuy rằng nó không thể bơi lội nữa, thế nhưng không khác gì người bình thường cả, chính là không có cách nào bơi được nữa… Haiz…”

Bạch Dạ Thần biết Hứa Phượng Lâm yêu bơi lội nhiều thế nào, hắn vừa nhắc tới bơi lội, đôi mắt đều loé sáng, mà vì cậu, hắn mất đi giấc mơ của mình.

Gia trưởng nói xong về chuyền bồi thường, Bạch Dạ Thần rốt cuộc cũng được phép vào thăm Hứa Phượng Lâm.

Ngay sau ngày tới xin lỗi, Hứa Phượng Lâm đợi Bạch Dạ Thần một tuần lễ cuối cùng cũng tới rồi.

Bạch Dạ Thần vừa vào nhà, hoàn toàn không có dáng dấp hung hăng trước kia, vẫn luôn hiểu biết lại không biết cách nào mở miệng nói chuyện.

Hứa Phượng Lâm lại không khách khí, để một của quýt trên vai cậu.

“Tiểu tử ngươi có hay không có lương tâm hả? Ngươi đem ca ca của mình vứt ở đây một tuần lễ? Thương thế của ca ca là vì ngươi mà nhận, ngươi phải đến phụ trách đó!”

Bạch Dạ Thần ngẩng tấm mặt trắng bệch lên, vẫn cố nhịn ý khóc xuống: “Tớ biết, tớ nhất định phụ trách!”

Hứa Phượng Lâm biết lại đùa nữa sẽ khóc thật, nên lập tức thu.

“Ai nha Bạch đại thiếu gia, như vậy làm sao mà nói đùa đây. Cậu có phải vì tớ không thể bơi lội mà khó chịu không?”

Bạch Dạ Thần quay đầu đi không nhìn hắn.

“Kì thực cậu không cần khó chịu, tớ không có như cậu tưởng tượng yêu bơi lội như vậy, chỉ là bởi vì tớ am hiểu, cho nên tớ mới yêu thích. Bơi không được thì không bơi nữa, giờ tớ có thể tập trung học văn hoá. Trước đây tớ học hành chẳng ra sao, thời điểm đó còn phải nhờ vào cậu…”

Bạch Dạ Thần vẫn không phát biểu, Hứa Phượng Lâm nhìn cánh tay tàn phế đang treo kia, lớn tiếng gọi: “Ai ô ô đau quá!”

Bạch Dạ Thần phút chốc ngẩng đầu lên chạy đến bên cạnh hắn, “Làm sao vậy? Tớ đi gọi bác sĩ nhé?”

Hứa Phượng Lâm không thể làm gì khác là dùng cánh tay còn lại ôm chặt lấy Bạch Dạ Thần: “Tớ không đau, đùa thôi.”

Bạch Dạ Thần giằng co, Hứa Phượng Lâm dùng sức hạn chế Bạch Dạ Thần không cho cậu động.

“Thật, cậu không để ý tớ tớ liền đau, cậu vừa qua là tớ hết đau liền. Cho nên cậu đừng không để ý tới tớ nha, có được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện