Edit: Blanche

Hai người cứ như vậy bình đạm tiếp tục cuộc sống đại học của bọn họ, so với những bạn học khác, Hứa Phượng Lâm cùng Bạch Dạ Thần thật sự xem như là thuận buồm xuôi gió. Hứa Phượng Lâm cố gắng hết sức, năm đó thi được thành tích thứ nhất luận án thạc sĩ, công ty Bạch Dạ Thần cũng bắt đầu mở rộng quy mô.

Vấn đề duy nhất chính là, chuyện của bọn họ bị cha Bạch Dạ Thần phát hiện.

Bạch Dạ Thần từ khi lên đại học ít liên lạc với cha, Bạch Dạ Thần lấy học bổng toàn phần không cần trong nhà cung cấp sinh hoạt phí. Cậu và Hứa Phượng Lâm ở gian nhà kia là từ trước khi cha mẹ ly hôn, mẹ của cậu vì cậu mà tranh lấy, cho nên cũng không thông báo với cha một tiếng.

Vì vậy khi Bạch Hồng Phủ đến thủ đô công tác, nghĩ đến ở đây có phòng ở tạm, vừa mới mở cửa ra, gắp được Hứa Phượng Lâm cùng Bạch Dạ Thần ở ghế salon triền mien.

Bạch Hồng Phủ vừa vào cửa, ba người đều sửng sốt, Hứa Phượng Lâm trước hết phản ứng lấy quần áo che thân thể Bạch Dạ Thần lại.

“Bác trai!”

Bạch Hồng Phủ lấy lại bình tĩnh nói: “Các cậu trước tiên mặc quần áo vào, nhanh lên!”

Ông nói xong liền xoay người, hai người mặc quần áo, đứng trước mặt Bạch Hồng Phủ.

“Ba” “Bác trai!”

Bạch Hồng Phủ ngồi ở ghế salon, ngồi trước mặt bọn họ, “Bắt đầu từ khi nào?”

Hứa Phượng Lâm ngăn Bạch Dạ Thần ở phía sau, “Bác trai con…”

Lời của hắn bị Bạch Dạ Thần đánh gãy, “Từ lâu đã ở cùng nhau.”

Bạch Hồng Phủ tức chỉ vào bọn họ nói không ra lời, chậm đến nửa ngày mới lên tiếng, “Chuyện này ngoại trừ ta, còn ai biết nữa?”

Bạch Dạ Thần trả lời ông: “Vẫn không có.”

Bạch Hồng Phủ gật gật đầu, “Được, thừa dịp còn chưa có ai biết, nhanh chóng tách ra đi.” Ông nói rồi chỉ vào Hứa Phượng Lâm, “Nếu các cậu không đồng ý, tôi nghĩ tôi sẽ thông báo cho cha mẹ cậu.”

Bạch Dạ Thần căn bản không lo sợ gì, không nghĩ tới Bạch Hồng Phủ uy hiếp Hứa Phượng Lâm, trong mắt cậu có thể thấy được hoang mang cùng dao động. Lại không nghĩ Hứa Phượng Lâm lấy điện thoại ra, ấn mấy cái, đưa tới tay Bạch Hồng Phủ, “Bác trai, đây là điện thoại của mẹ con, vậy bác hiện tại muốn nói, vậy cũng xem như là gia trường hai bên gặp mặt đi? Con cần để bọn họ chuẩn bị gì không?”

Bạch Hồng Phủ bị nghẹn không nói được lời, Bạch Dạ Thần cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Bạch Hồng Phủ chậm một lúc mới nói: “Có ý gì? Cậu nói là cậu đã thông báo cho cha mẹ rồi?”

Hứa Phượng Lâm gật gật đầu: “Đúng, bọn họ đã biết rồi.”

Bạch Hồng Phủ đặt điện thoại lên mặt bàn, “Bọn họ không quản cậu?”

“Họ yêu con, nên bọn họ nguyện ý chấp nhận người con yêu.”

Một câu nói này, khiến Bạch Hồng Phủ không biết nói gì cho phải, giải thích thế nào cũng là đang đánh vào mặt mình. Mà hắn vẫn phải bày ra bộ dáng gia trưởng uy nghiêm, “Bọn họ đó là dung túng! Các người lớn được bao lâu? Các cậu có biết con đường về sao khó đi thế nào không? Nước bọt của xã hội đủ dìm chết đuối hai cậu!”

Hứa Phượng Lâm mới vừa muốn nói chuyện, liền bị Bạch Dạ Thần cản lại, “Con năm nay tốt nghiệp đại học, ba cũng không biết con học ngành nào nhỉ? Cha mẹ anh ấy dung túng? Ba không nghĩ từ trước tới nay cũng không quan tâm con sao? Hiện tại đột nhiên chạy đến tự xưng cha? Người có tư cách gì?”

Bạch Hồng Phủ trầm mặc. Ông là một nam nhân rất hung hăng, ông dựa vào một nhà ngoại của Bạch Dạ Thần trợ giúp, bò lên vị trí hôm nay. Những năm từng trải làm cho ông dưỡng thành tính cách nói một không nói hai, ông không cho phép có người tin nghi mình. Có người nói ông chính trực, có người đánh giá bảo thủ, mà vô luận nói thế nào, ông xác thực là một thằng nhóc từ nông thôn đi ra, biến thành quan to tỉnh. Mà hiện tại rốt cuộc cũng theo ý nguyện của ông, thoát khỏi đoạn hôn nhân không tình nguyện.

Ông đối với gia đình thê tử cũng là rõ như ban ngày, đối xử với vợ cũng là nho nhã lễ độ, chưa bao giờ bỏ qua phép tắc. Có thể càng như vậy, càng khiến vợ không cách nào nhịn được, hơn mười năm qua như một đều khách sáo sinh hoạt. Cho nên mẹ Bạch Dạ Thần xuất quỹ, tình nhân cầm bức ảnh khó coi tới uy hiếp Bạch Hồng Phủ. Sự tình tuy rằng được giải quyết, nhưng tình cảm vợ chồng thực sự đứt đoạn mất. Bạch Hồng Phủ nhận lấy công ty, Bạch Dạ Thần cùng mẹ nhận lấy toàn bộ bất động sản. Tất cả, ai cũng không tính là thắng cuộc.

Nhưng Bạch Hồng Phủ không phải là một người cha tốt, ông ít quản giáo Bạch Dạ Thần, mở để thời trung học cơ sở nhiều lần sinh sự. Sau khi gặp được Hứa Phượng Lâm, Bạch Dạ Thần mới thay đối tính khí trước kia, biến thành “con nhà người ta” trong miệng của người khác. Nội tâm Bạch Hồng Phủ rất kiêu ngạo con ông, nhưng chỉ là hạn chế ở kiêu ngạo, ông và Bạch Dạ Thần cũng không thân cận, điểm ấy tâm hai cha con đều hiểu rõ ràng. Bọn họ không giống như cặp cha con khác từng tâm sự, càng giống như hai người quen biết hơn.

Bây giờ Bạch Hồng Phủ lấy ra thân phận cha để quản giáo con trai, bây giờ nói không lên cây ngay không sợ chết đứng. Ông gật gật đầu, nói với Bạch Dạ Thần: “Được, ta không có tư cách nói. Con có thể phụ trách cuộc đời của mình là được, con tốt nhất không cần nói cho mẹ con, bà nhất định không chịu được, cậu của con đã…” Nói xong những lời này, Bạch Hồng Phủ cầm cặp công văn, ra khỏi nhà, cha con bọn họ một câu gặp lại cũng keo kiệt không cho.

Cửa vừa đóng, hai người dường như mềm nhũn ngồi trên ghế salon.

“Anh thực sự nói mẹ anh rồi?”

Hứa Phượng Lâm chột dạ trả lời: “Chưa, đây không phải là chỉ lừa ông ấy thôi sao. Nếu quả thật nói cho mẹ rồi, khẳng định là hai ta cùng nói, nếu để cho mẹ anh từ ba em mới biết, vậy càng tiêu đời.”

Bạch Dạ Thần búng trán hắn, “Anh lá gan cũng to nhỉ, nếu ông ấy gọi thật thì làm sao bây giờ?”

Hứa Phượng Lâm gãi đầu nở nụ cười: “Không thể, tính cách hai người giống nhau, càng nói càng không nghe, phải làm cho ông ấy đánh trái lại ông không đánh nữa!”

Bạch Dạ Thần cười lạnh: “Há, hoá ra anh đã nhìn thấu em rồi ha?”

Hứa Phượng Lâm ôm lấy, bàn tay tiến vào trong quần áo, “Không quá hiểu rõ, để anh tìm hiểu thêm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện