Triệu Tử Nguyên trầm ngâm một lúc rồi nhìn Triệu Chi Lan nói :

- Mẫu thân, hài nhi muốn lên Thái Chiêu bảo xem sao.

Dứt lời chàng trở gót xuống núi. Triệu Chi Lan gọi giựt lại :

- Tử Nguyên hãy khoan.

Triệu Tử Nguyên dừng bước lại hỏi :

- Mẫu thân có điều gì chỉ thị? Triệu Chi Lan đáp :

- Bây giờ chưa phải là lúc nên đi.

Triệu Tử Nguyên nói :

- Hài nhi cũng biết thế, nhưng đối phương khinh người quá lắm! Tuy hài nhi trước nay vẫn bao dung cho người, nhưng lần này không nhịn được nữa rồi.

Triệu Chi Lan đáp :

- Ta hiểu lắm nhưng bây giờ có hai điều chưa thể đi ngay.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

- Mẫu thân, hai điều gì vậy?

Triệu Chi Lan đáp :

- Một là ngươi đi một mình mạo hiểm quá. Giả sử “Thiên Cương song sát” và Tư Mã Đạo Nguyên đều ở đó, ngươi không đánh nổi bọn họ đâu.

Triệu Tử Nguyên khom lưng nói :

- Mẫu thân dạy rất đúng nhưng hài nhi biết tùy cơ ứng biến.

Triệu Chi Lan nói :

- Hai là chưa chắc Tư Mã Thiên Võ còn ở Thái Chiêu bảo. Ngươi đi kiếm không thấy gã há chẳng uổng công?

Triệu Tử Nguyên đáp :

- Mẫu thân cứ yên lòng. Nếu gã không còn ở Thái Chiêu bảo, hài nhi đi nơi khác tìm kiếm. Thấy gã rồi, hài nhi cũng không động thủ ngay, hãy hỏi cho rõ mọi việc rồi mới hành động.

Chàng thở dài nói tiếp :

- Thật là quái dị! Hài nhi vẫn có cảm giác Tư Mã Thiên Võ không phải là con người tồi bại. Dù gã chẳng phục thiện cũng không đến nỗi ngang ngược, dã man mới phải.

Tô Kế Phi lắc đầu nói :

- Trước khác, bây giờ khác, Tử Nguyên chớ tin người quá.

Triệu Tử Nguyên khom lưng đáp :

- Cái đó tiểu điệt biết rồi.

Triệu Chi Lan thấy chàng quyết ý ra đi, không cản nữa, thở dài nói :

- Được rồi, ngươi đi thì đi, nếu tiện đường thì rẽ vào núi Võ Đang, báo cáo chuyện này cho Chưởng môn hay và nói vẫn theo kế hoạch trước để hành động.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

- Chỉ nói một câu này là xong ư?

Triệu Chi Lan gật đầu đáp :

- Phải rồi.

Triệu Tử Nguyên trở gót.

Nhâm Hoài Trung bỗng lên tiếng :

- Triệu huynh hãy đi trước một bước. Tại hạ còn muốn nói với Giác Ngộ đại sư mấy câu rồi cũng đi ngay.

Triệu Tử Nguyên chắp tay từ biệt, băng mình xuống núi.

Giác Ngộ đại sư hỏi :

- Nhâm thí chủ có điều chi dạy bảo?

Nhâm Hoài Trung đáp :

- Vừa rồi tại hạ đã nói đại khái về tình hình võ lâm hiện nay. Cục diện mai hậu có thể phát triển đến chỗ: Tây Hậu liên thủ với Ma Vân Thủ cùng “Thiên Cương song sát”. Ma đạo lên cao, bọn ta không hợp lực chống lại không xong.

Giác Ngộ đại sư nói :

- Chủ thuyết của Nhâm thí chủ hay lắm!

Nhâm Hoài Trung hỏi :

- Vì vậy tại hạ có điều chỉnh cầu, không hiểu đại sư có nguyện ý đảm đương nhiệm vụ chăng?

Giác Ngộ đại sư hỏi lại :

- Nhiệm vụ gì?

Nhâm Hoài Trung đáp :

- Hay hơn hết là đại sư nhân danh Chưởng môn phái Thiếu Lâm, phái sứ giả đi mời những cao thủ các nơi đến hội họp ở chùa Thiếu Lâm hoặc núi Võ Đang để quần hùng thương lượng biện pháp đối phó.

Giác Ngộ đại sư toan trả lời, bỗng Triệu Chi Lan lên tiếng :

- Biện pháp này rất hay, tưởng đại sư nên tiện nghi hành sự.

Giác Ngộ đại sư sửng sốt nghĩ thầm :

- “Hiện giờ bọn mình đã có kế hoạch hành động, mà sao Hương Xuyên Thánh Nữ lại không để ta đem sự tình nói ra mà lại cướp lời. Phải chăng bà còn có ý hoài nghi Nhâm thí chủ?”

Tuy nghĩ vậy, nhưng vốn rất khâm phục cơ mưu của Triệu Chi Lan, liền khẳng khái nhận lời đáp :

- Ý kiến của Nhâm thí chủ rất hay, nhưng một mình lão tăng thì sợ chưa đủ.

Vụ này tưởng nên do lão tăng và Chưởng môn phái Võ Đang đứng ra mới tiện.

Nhâm Hoài Trung hỏi :

- Như vậy càng hay, nhưng chưa hiểu đại sư chọn địa điểm nào, và ngày giờ nào?

Giác Ngộ đại sư đáp :

- Việc này quan hệ trọng đại, lão tăng bàn với Chưởng môn phái Võ Đang rồi sẽ quyết định.

Nhâm Hoài Trung nói :

- Được vậy tại hạ mới yên tâm.

Y dừng một chút rồi tiếp :

- Triệu huynh đi Thái Chiêu bảo lần này quả sẽ nguy đến tính mạng, tại hạ đã ước hẹn với y, vậy xin đi coi. Các vị hãy thong thả bàn định.

Dứt lời y chắp tay từ biệt xuống núi.

Triệu Chi Lan chờ cho Nhâm Hoài Trung đi xa rồi mới nhìn Tô Kế Phi nói :

- Tiện thiếp muốn ủy thác đại thúc một việc.

Tô Kế Phi ngơ ngác hỏi :

- Là người trong nhà, sao đại tẩu còn khách sáo?

Triệu Chi Lan sắc mặt nghiêm trang đáp :

- Vụ này quan hệ trọng đại, đại thúc chớ coi thường. Tiện thiếp hy vọng đại thúc lập tức rượt theo Triệu Tử Nguyên. Mặt khác, tiện thiếp hy vọng đại thúc giữ kín, đừng để Nhâm Hoài Trung phát hiện.

Bà nói câu này, chẳng những Tô Kế Phi sửng sốt mà cả Giác Ngộ đại sư cũng ngẩn người ra. Giác Ngộ đại sư hỏi :

- Cử động này của Thánh Nữ tất có dụng ý gì?

Triệu Chi Lan thở dài đáp :

- Họ Nhâm quả là ghê gớm! Hắn tùy tiện đưa ra những lời quỷ quái không ngờ lòe cả được cao nhân như đại sư?

Giác Ngộ đại sư chấn động tâm thần hỏi :

- Lão tăng ngu muội, không hiểu hắn lừa dối ở chỗ nào?

Triệu Chi Lan hỏi lại :

- Chúng ta chưa bàn cái đó vội. Tiện thiếp xin thỉnh giáo một điều là lúc Nhâm Hoài Trung nói tới tấm đồng bài, dường như đại sư đã biết tấm bài đó là gì rồi thì phải?

Giác Ngộ đại sư ngẫm nghĩ rồi đáp :

- Đúng thế, lão tăng quả quyết đó là tấm “Miễn Tử Bài”.

Tô Kế Phi kinh hãi hỏi :

- “Miễn Tử Bài” ư? Phải chăng đó là “Miễn Tử Bài” của Độc Thủ Thiên Vương?

Giác Ngộ đại sư gật đầu đáp :

- Ngoài Thiên Vương không ai có.

Về chuyện này dường như Triệu Chi Lan không hiểu mấy, bà hỏi :

- Độc Thủ Thiên Vương ư? Ai là Độc Thủ Thiên Vương?

Giác Ngộ đại sư đáp :

- Độc Thủ Thiên Vương tên gọi Nhâm Đăng Sơn, là tay hào kiệt đệ nhất cách đây năm chục năm. Võ công của lão nhân gia cao thâm không biết đến đâu mà kể. Lão nhân gia còn là người trung hậu, thành thật đệ nhất thiên hạ.

Triệu Chi Lan lẩm bẩm :

- Nhâm Đăng Sơn rồi Nhâm Hoài Trung. Phải chăng Nhâm Hoài Trung là con cháu Nhâm Đăng Sơn?

Giác Ngộ đại sư đáp :

- Có thể như vậy. Bây giờ hãy nói về Nhâm Đăng Sơn. Đây là một nhân vật rất tử tế lại võ công cao cường, các môn phái trong thiên hạ hầu hết đều được lão viện trợ. Phái nào lâm nguy liền được lão nhân gia vì nghĩa bênh vực mà không mong báo đáp. Từ khi lão gác kiếm quy ẩn, các cao thủ thiên hạ đều muốn làm một việc có ý nghĩa để báo đáp.

Triệu Chi Lan hỏi :

- Sau cùng họ đúc tấm “Miễn Tử Bài” đó ư?

Giác Ngộ đại sư đáp :

- Đúng thế! Đây là một việc cả hai phe Hắc, Bạch trong thiên hạ đã công nghị với nhau, chẳng một ai phản đối. Hễ tấm “Miễn Tử Bài” này được đưa ra thì dù người phạm tội thập ác, quần hùng đều tha cho một lần chết. Thánh Nữ thử nghĩ xem “Thiên Cương song sát” mà có tấm “Miễn Tử Bài” trong tay thì bọn họ muốn làm gì cũng được. Nhâm Hoài Trung rất mong đoạt tấm “Miễn Tử Bài” lại.

Đó cũng là một việc không nên trì hoãn.

Triệu Chi Lan cười lạt hỏi :

- Tiện thiếp xin hỏi tấm “Miễn Tử Bài” đó nguyên trước ở trong tay ai?

Giác Ngộ đại sư đáp :

- Dĩ nhiên trong tay Nhâm Đăng Sơn.

Triệu Chi Lan hỏi :

- Thế thì phải rồi. Nó đã ở trong tay Nhâm Đăng Sơn, sao lại lọt vào tay “Thiên Cương song sát”?

Giác Ngộ đại sư ngơ ngác đáp :

- Chẳng lẽ “Thiên Cương song sát” đã lấy cắp ở Nhâm gia?

Triệu Chi Lan hỏi :

- Sự tình có thể suy diễn như vậy, nhưng đại sư còn sơ sót một điểm là Nhâm Hoài Trung thủy chung đều nói hoang đường, chẳng lẽ dại sư chưa phát giác?

Giác Ngộ đáp :

- Lão tăng chỉ cảm thấy có điều khả nghi mà không tiện truy vấn.

Triệu Chi Lan cười nói :

- Dù mình có truy vấn, hắn cũng có lý do để lấp liếm, tiện thiếp càng nghĩ càng thấy nghi.

Giác Ngộ đại sư trầm ngâm nói :

- Đúng thế! Nhiều điều hắn làm như chính mắt trông thấy. Ví dụ hắn thừa nhận võ công có thể thắng “Thiên Cương song sát” thì sao hắn không sớm đoạt tấm “Miễn Tử Bài” mà còn đợi đến bây giờ?

Triệu Chi Lan gật đầu đáp :

- Đó là một nguyên nhân, ngoài ra còn nhiều chỗ sơ hở nữa.

Giác Ngộ đại sư hỏi :

- Vậy Thánh Nữ nghi ngờ về lai lịch của hắn hay sao?

Triệu Chi Lan đáp :

- Tiện thiếp hoài nghi hắn là một người trong “Thiên Cương song sát”.

Giác Ngộ đại sư chấn động tâm thần hỏi :

- Có thể thế được chăng?

Triệu Chi Lan đáp :

- Câu chuyện đêm nay, tiện thiếp đứng bên ngoài quan sát hồi lâu nhận ra những lời hắn nói dường như đã chuẩn bị từ trước. Nếu không phải là một trong “Thiên Cương song sát” thì còn ai hiểu rõ hơn thế?

Giác Ngộ đại sư đáp :

- Nhưng lão tăng có hai điều không sao hiểu nổi.

Triệu Chi Lan hỏi :

- Đại sư thắc mắc điều chi?

Giác Ngộ đại sư nói :

- Một là nếu Nhâm thí chủ là một trong “Thiên Cương song sát” thì đêm nay hắn rất có thể nhân lúc phái Thiếu Lâm mỏi mệt để hạ thủ, sao hắn lại bỏ lỡ cơ hội tốt này?

Triệu Chi Lan đáp :

- Bên trong tất có điều ngoắt ngoéo. Sự thật bản lĩnh của “Thiên Cương song sát” muốn trừ khử phái Thiếu Lâm bất cứ lúc nào cũng có thể làm được, nhưng mục đích của họ không phải ở đó.

Giác Ngộ đại sư hỏi :

- Vậy mục đích bọn họ như thế nào?

Triệu Chi Lan đáp :

- Có thể chúng muốn quăng một mẻ lưới quét hết các phe phái.

Giác Ngộ đại sư tỉnh ngộ nói :

- Phải rồi! Phải rồi! Thảo nào hắn hỏi lão tăng về nơi và địa điểm tập họp.

Triệu Chi Lan nói :

- Hắn dụng tâm rất thâm độc. Lúc Triệu Tử Nguyên còn ở đây, chắc hắn tự lượng không thể hành đông một phen đánh giết được bọn ta, nên hắn ngần ngại.

Tử Nguyên đi rồi, hắn lại thay đổi tâm ý chuẩn bị hạ thủ Tử Nguyên trước.

Bà dừng lại một chút rồi tiếp :

- Nên biết hiện nay số người đối phó được với “Thiên Cương song sát” không có mấy. Nhâm Hoài Trung chẳng những biết Tư Mã Đạo Nguyên không chết mà còn hiểu rõ tại sao lão không chết, vậy ngoài đương sự còn ai thông tỏ đến thế?

- A Di Đà Phật! Thánh Nữ đoán việc như thần, khiến lão tăng được sáng mắt ra. Lão tăng cơ hồ bị ma chướng ám ảnh. Thật là nguy hiểm.

Tô Kế Phi nói :

- Vậy bây giờ tại hạ đi theo Tử Nguyên.

Triệu Chi Lan nói :

- Việc này không phiền đến đại thúc không xong. Tử Nguyên đến Thái Chiêu bảo tất trúng phải cạm bẫy, dù gã khôn ngoan đến đâu cũng bằng vô dụng.

Giác Ngộ đại sư hỏi :

- Lão tăng phái mấy tên đệ tử đắc lực đi với Tô thí chủ nên chăng?

Triệu Chi Lan lắc đầu đáp :

- Nhiều người lại làm cho lỡ việc. Tử Nguyên là người cơ cảnh, tưởng không đến nỗi rối loạn. Có điều tiện thiếp không yên tâm mà thôi.

Tô Kế Phi chắp tay từ biệt :

- Vậy tại hạ xin lên đường.

Triệu Chi Lan đáp :

- Đại thúc nên thận trọng, tiện thiếp sẽ đi theo tiếp ứng.

Tô Kế Phi băng mình xuống núi.

Triệu Chi Lan lại dặn Giác Ngộ đại sư :

- Đại sư cần phải để ý, vì Nhâm Hoài Trung đã nói sau mấy bữa “Thiên Cương song sát” còn đến đây sinh sự. Đại sư chẳng thể không đề phòng.

Giác Ngộ đại sư thở dài nói :

- Thiếu Lâm Ngũ Lão vì càn rỡ mở sát giới mà phải suốt đời quay mặt vào vách sám hối. Nhưng nay đại dịch ở trước mắt, phái Thiếu Lâm ở vào tình trạng sinh tử tồn vong, lão tăng đành phá lệ mời Ngũ lão ra mới được.

Triệu Chi Lan nói :

- Đại sư nghĩ phải lắm. Không thế thì chẳng thể nào vãn hồi được. Tiện thiếp còn có việc gấp, vậy xin cáo biệt.

Giác Ngộ đại sư biết bà đang lo nhiều việc nên không dám lưu lại, liền đưa mắt tiễn bà lên kiệu ra đi.

Bóng tịch dương đã hạ về Tây, ánh vàng rực rỡ. Trời thu hiu hắt lá vàng rơi.

Cái rét thấu xương tựa hồ bữa đông sơ.

Triệu Tử Nguyên đi thật lẹ, chàng giận mình không có ngựa cưỡi để về ngay Thái Chiêu bảo.

Một hôm chàng đi tới một thị tập nhỏ bé, chỉ có mấy chục nóc nhà. Chàng vào thị tập lúc lên đèn. Bức màn đêm rủ xuống. Chàng vừa bước chân tới đầu đường đã cảm thấy tình hình khác lạ, vì thị tập nhỏ bé mà bốn mặt đều nghe tiếng ngựa hí. Chàng đảo mắt nhìn quanh, càng nhận ra tình thế khác thường.

Chàng thấy mấy tên đại hán đang rượt bầy tuấn mã. Đoàn ngựa này đến mấy chục con đều không lấp yên cương, chẳng có ai cưỡi liền bụng bảo dạ :

- “Đây đều là những lái ngựa. Không hiểu nhân vật nào mà mua một lúc mấy chục con ngựa, chắc là một nhà tư bản hùng hậu.”

Chàng tiếp tục tiến về phía trước.

Mấy đại hán vẫn đuổi bầy ngựa tới, họ vừa đi, vừa nói chuyện. Triệu Tử Nguyên thử lắng nghe nhưng không hiểu câu nào, bất giác la thầm :

- “Người Man Di! Người Man Di! Không hiểu sao họ lại đến đây bán ngựa?”

Chàng tìm vào một phạn điếm. Trong điếm có năm sáu người ngồi. Chủ quán và chưởng quỹ ngồi một bên, trợn mắt lên nhìn năm sáu người kia ra chiều bực dọc nói chẳng nên lời. Triệu Tử Nguyên tiến vào, tên tiểu nhị uể oải ra đón :

- Khách quan! Mời khách quan ngồi.

Triệu Tử Nguyên ngồi xuống bên một bàn nói :

- Lấy cho hai cân thịt bò, một cân...

Tiểu nhị không chờ chàng nói hết đã lắc đầu đáp :

- Xin lỗi khách quan. Thịt bò tiểu điếm bán hết rồi.

Triệu Tử Nguyên cười nói :

- Đắt hàng quá nhỉ. Lấy con gà cũng được.

Tiểu nhị lắc đầu đáp :

- Gà cũng hết rồi.

Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi :

- Vậy quí quán còn thứ gì ăn không?

Tiểu nhị đáp :

- Thức ăn ngon thì không còn. Thịt đầu heo còn lại một ít. Nếu khách quan muốn dùng thì tiểu tử thái một đĩa.

Triệu Tử Nguyên thấy gã nhăn nhó tựa hồ không muốn làm ăn. Chàng bản tính nhẫn nại muốn kêu chủ quán nhưng xem chừng lão đang tức mình, liền đáp :

- Được rồi! Có rau đậu gì lấy ra nhắm cũng được.

Tiểu nhị gật đầu. Gã cũng chẳng buồn hỏi Triệu Tử Nguyên muốn uống rượu gì, trở gót đi ngay. Sau một lúc, tiểu nhị bưng mâm ra, quả nhiên có một đĩa đầu heo và một ít đậu hủ.

Triệu Tử Nguyên cũng không nói gì, chàng hỏi :

- Điếm gia! Trấn tập này kêu bằng gì?

Tiểu nhị lạnh lùng đáp :

- Mã Trấn.

Triệu Tử Nguyên nói :

- Thảo nào sản xuất ngựa nhiều thế.

Tiểu nhị cười gượng một tiếng rồi trở gót đi ngay.

Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm hồi hộp. Chàng rót một chung rượu, thủng thẳng ngồi uống. Lát sau thấy hai người hương thân đi tới. Hai người này một mập, một gầy, khoảng năm mươi tuổi, đi thẳng tới chỗ năm sáu người kia. Một người lạnh lùng hỏi :

- Sự tình ra sao?

Lão hương thân người cao cười đáp :

- Quân gia! Tệ trấn có bao nhiêu ngựa đưa ra hết rồi, không còn nữa.

Triệu Tử Nguyên động tâm nghĩ thầm :

- “Lão gọi người kia là quân gia, mà sao bọn họ đều không mặc quân phục? E bên trong có điều trá ngụy.”

Người kia hắng giọng hỏi tiếp :

- Mã Trấn mà chỉ có hơn trăm con ngựa thì ai tin được? Ngô hương thân, chẳng lẽ lại muốn bọn ta sục sạo?

Ngô hương thân vội vàng đáp :

- Tiểu nhân không nói dối đâu. Quân gia có đi sục cũng uổng công mà thôi.

Một người cất tiếng thóa mạ :

- Đồ khốn!

Hắn hất chung rượu vào mặt Ngô hương thân, Ngô hương thân biến sắc mấy lần nhưng rồi cũng nhịn nhục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện