Dịch: Hé
10 giờ tối thứ tư, Triệu Hương Nông đến nơi Tống Ngọc Trạch ở tại khu vực phía Bắc Chicago. Giống như những gì Tống Ngọc Trạch đã nói trước khi rời khỏi nhà cô: "Anh không vội, anh cảm thấy người phải vội là em đấy, có lẽ em sẽ vội vàng đến gõ cửa nhà anh mà xem."
Lúc ấy, vì câu nói này của Tống Ngọc Trạch mà cô đã thẳng tay cho anh một phát tát rồi nói với Triệu Diên Đình: "Ba, đây chính là câu trả lời của con."
Giây phút ấy, cơn giận đã khiến cô không nhìn ra sắc mặt thảm bại của ba cô.
Từ ngày Tống Ngọc Trạch và Tống Học Nhữ đến nhà cô đến bây giờ cũng chỉ vỏn vẹn bốn ngày ngắn ngủi.
Đối với Triệu Hương Nông, bốn ngày này giống như trời đất bị đảo lộn. Lúc này người ba vạn năng của cô đang nằm trong bệnh viện, từ lúc trưa được đưa vào viện đến bây giờ ông đã hôn mê 7 tiếng đồng hồ.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh! Nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Thứ hai, vì các nhà đầu tư rút vốn cùng với lời thanh minh của Bách Chính Sơn đã khiến giá cổ phiếu của Bách hóa Triệu thị giảm mạnh. Đến trưa, IRS* đi vào tổng bộ của Triệu thị trong giờ làm việc rồi lấy đi nhiều máy tính ở bộ phận kế toán. Thứ 3, giá cổ phiếu của Triệu thị tiếp tục giảm, đến trưa nhiều cán bộ cấp cao ở Triệu thị bị điều tra. Sáng thứ tư, IRS đến công ty dẫn Triệu Diên Đình đi khi ông đang họp. Trong ba tiếng đồng hồ bị tra hỏi, Triệu Diên Đình mất đi tri giác liền được đưa vào bệnh viện mà IRS chỉ định. Khi Triệu Hương Nông và Lý Nhu đến thì ông đã hôn mê được bốn tiếng đồng hồ.
*IRS (The Internal Revenue Service) - Sở Thuế Vụ là cơ quan thu thuế của nhà nước Hoa Kỳ và đồng thời là cơ quan quản lý-điều hành bộ luật thuế do Quốc Hội ban hành. Nhiệm vụ của IRS là phục vụ đắc lực người đóng thuế ở Hoa Kỳ qua công tác giúp đỡ họ hiểu và thi hành nhiệm vụ đóng thuế, và qua việc thực thi luật thuế công bằng và vô tư đối với mọi người.
Nếu không được tận mắt nhìn thấy cảnh Triệu Diên Đình nằm trên giường bệnh thì Triệu Hương Nông vẫn ngỡ rằng những gì cô nghe được chỉ là tin vịt.
"Ba ơi, ba!" Cô đứng bên cạnh giường bệnh gọi Triệu Diên Đình, nhưng ông chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Triệu Hương Nông đờ đẫn ra khỏi phòng bệnh, cô thử gọi điện cho Bách Nguyên Tú nhưng điện thoại của anh ta vẫn không có người nhận. 6 giờ tối, Triệu Hương Nông đứng ở nhà Tống Ngọc Trạch, cố gắng nhớ lại những chi tiết của buổi tối thứ bảy. Cô vẫn còn nhớ Tống Học Nhữ và Triệu Diên Đình đã nói chuyện nửa tiếng trong thư phòng. Khi Tống Học Nhữ ra khỏi thư phòng thì Triệu Diên Đình vẫn còn ở trong. Thế là Triệu Hương Nông mở cửa thư phòng ra liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Triệu Diên Đình. Thế nhưng, lúc đó cô đang giận điên lên nên hoàn toàn không nghĩ đến trong nửa tiếng kia đã xảy ra chuyện gì, ngược lại còn cậy vào thân phận người thừa kế nhà họ Triệu mà cho Tống Ngọc Trạch một bạt tai.
Lúc ấy, Triệu Hương Nông tưởng rằng cái tát của cô chỉ đánh bay cái hợp đồng 60% thị phần ở các sân bay quốc tế kia chứ không chú ý đến ánh mắt ảm đạm và vẻ mặt mệt mỏi của ba mình.
Giờ đây Triệu Hương Nông cuối cùng đã biết, đã hiểu nhưng cô đã triệu hồi ác quỷ trong chiếc hộp Pandora đến với gia tộc của mình. Lúc này, cô đứng ở nơi đây, ôm trong mình ý nghĩ đồng quy vô tận.
Trước khi đến đây, Triệu Hương Nông đã gọi điện cho Tống Ngọc Trạch. Đây là khu Michigan lake ở phía Bắc Chicago, phần lớn diện tích nơi này được bao phủ bởi cỏ cây rậm rạp. Men theo con đường quốc lộ nấp dưới những tán cây, cuối cùng cũng đến nơi mà Tống Ngọc Trạch ở. Triệu Hương Nông đứng dưới tán cây nhìn tòa nhà hình tròn màu ngà lộ ra ánh đèn.
Người làm mặc đồng phục dẫn cô đi qua con đường dài rồi cuối cùng cũng đến phòng của Tống Ngọc Trạch. Đứng ở bên ngoài, Triệu Hương Nông nhớ đến căn phòng chật chội có cây cầu thang lung lay chực rơi xuống kia, Triệu Hương Nông cười cay đắng.
Duỗi tay, gõ cửa.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, người mở cửa cho cô vẫn có một đôi mắt nai và nụ cười rạng rỡ.
Nửa tiếng sau, Triệu Hương Nông mới biết một chuyện, hóa ra ba cô bí mật nuôi một đám người. Mỗi người trong đám người này đều biết cách lách luật để đề xuất các kiểu tiết kiệm tiền cho ông chủ của mình. Cách tiết kiệm tiền này còn có một cái tên khác, chính là trốn thuế. Còn những người khác trong đám người này thì phụ trách biến những khoản tiền trốn thuế thành tiền hợp pháp qua mọi con đường, khâu này chính là rửa tiền. Hơn nữa, đám người này đã tồn tại được mười mấy năm rồi, cũng có nghĩa là...
Triệu Hương Nông bủn rủn chân tay, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất thì một đôi tay đỡ cô lại, cô mềm nhũ dựa vào lòng Tống Ngọc Trạch.
"Triệu Hương Nông, có một số chuyện ba em vẫn chưa biết đó là đám người dưới trướng ba em còn giữ quan hệ lâu năm với những tên buôn bán vũ khí và ma túy. Trong lúc làm việc cho ba em thì chúng cũng phục vụ cho những người kia. Anh nói như vậy em có hiểu không?"
Đôi chân Triệu Hương Nông run lẩy bẩy, cô nhớ đến bà mẹ gầy guộc ốm yếu như chiếc lá của mình, trước khi đến đây cô còn nói với bà rằng cô sẽ nghĩ mọi cách.
Mẹ cô đã nói với cô rằng: "Tiểu Nông, mẹ hận ông ấy nhưng cũng yêu ông ấy. Mẹ không muốn ông ấy xảy ra chuyện gì. Tiểu Nông, mẹ chẳng biết phải làm gì cả."
"Con biết, con biết, mẹ hãy tin ở con." Cô đã cam đoan với mẹ như vậy.
"Có biết khái niệm chuỗi thức ăn không? Ba em, đám người dưới trướng ba em và những tên buôn bán vũ khí ma túy kia. Những tên buôn vũ khí bán vũ khí cho tổ chức cực đoan, rồi tổ chức cực đoan dùng chỗ vũ khí đó để gây ra những vụ tấn công khủng bố, mà ba em lại là một mắt xích trong chuỗi thức ăn ấy." Người kia tốt bụng nhắc nhở cô: "Triệu Hương Nông, em cũng biết mỗi năm nước Mỹ đã tốn bao nhiêu kinh phí vào việc chống khủng bố mà."
Đúng vậy, cô biết, cô hiểu! Cô tin ba cô cũng biết rõ điều đó! Vì vậy con người mạnh mẽ như vậy lần đầu tiên phải nhập viện. Mà tất cả mọi chuyện đều là tại cô, là cô mang đến tai họa cho gia tộc cô.
Chuyện đã đến nước này thì phải làm sao đây? Cô thật sự chẳng có cách nào.
Thế là, cô dí súng vào tim anh: "Tống Ngọc Trạch, tất cả là tại anh."
"Triệu Hương Nông, em nghe anh nói." Giọng anh vẫn không có bất cứ sự hoảng loạn nào.
Ha ha, lại muốn giải thích phải không? Ngón trỏ chạm vào cò súng, chỉ cần cô bóp nhẹ một cái thì Tống Ngọc Trạch sẽ đi đời luôn, vậy thì tên ác ma trong chiếc hộp Pandora cũng sẽ lập tức biến mất.
"Chuyện của ba em sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Anh cho rằng biết sớm còn có lợi hơn biết muộn. Triệu Hương Nông, nếu anh nói anh có thể biến cục diện bị động bây giờ thành cục diện chủ động thì sao?"
Giết anh ta mau giết anh ta đi! Còn nghe anh ta nói nhảm làm gì? "Triệu Hương Nông, em đừng quên em cũng là một thành viên nhà họ Triệu."
Đúng thế, Triệu Hương Nông nhớ lại mấy ngày trước ba cô cũng nói với cô như vậy.
Khẩu súng rơi xuống đất, Triệu Hương Nông thoát ra khỏi lồng ngực kia. Cô nhìn chăm chú Tống Ngọc Trạch, giọng nói đờ đẫn: "Vì sao, vì sao, tôi đã trả giá cho lỗi lầm tôi phạm phải thời niên thiếu rồi mà."
Anh duỗi tay che mắt cô lại.
"Triệu Hương Nông, anh cũng không biết, anh cũng không biết là vì cái gì. Anh chỉ biết làm xong những chuyện kia anh không hề vui vẻ."
"Cho nên?" Cô lên tiếng.
"Ở bên anh!" Anh nói với cô.
11 giờ, căn phòng của Tống Ngọc Trạch giờ đây chỉ còn bật đèn sát tường. Bên ngoài, vầng trăng đã nhô cao, ánh trăng xuyên qua những tán lá hắt xuống ban công phòng Tống Ngọc Trạch. Lan can ban công cao đến eo Triệu Hương Nông, cô dựa lưng vào lan can đón nhận nụ hôn của Tống Ngọc Trạch. Đầu lưỡi của hai người còn vương mùi rượu vì không lâu trước họ đã uống một chút rượu.
Nụ hôn của Tống Ngọc Trạch triền miên quấn quít, giống như đang đùa giỡn với thú cưng. Triệu Hương Nông nheo mắt nhìn ánh trăng, đôi môi Tống Ngọc Trạch dời khỏi cánh môi cô xuống cần cổ cô. Nụ hôn của anh khiến cô muốn rụt người lại nhưng anh không cho cô bất cứ cơ hội né tránh nào mà áp chặt vào người cô hơn.
"Ngứa..." Cô nói.
Anh càng hôn ác hơn.
Cô thở hổn hển nói với anh: "Tống Ngọc Trạch, đừng kết hôn được không? Không phải anh nói muốn em ở bên anh sao, vậy thì em sẽ ở bên anh. Em bảo đảm anh gọi thì em sẽ đến luôn, nhé..."
Tay anh nắm lấy ngực cô cách lớp áo, cô liền ưỡn ngực lên hùa theo anh.
"Được không, Tống Ngọc Trạch, hửm?" Cô lắc eo, ánh mắt vẫn nhìn về phía ánh trăng, miệng đang nói những lời nũng nịu.
Bàn tay đang nắm ngực cô bỗng buông ra, môi anh dừng lại trên xương quai xanh của cô.
"Sao thế? Hửm?" Giọng cô lộ vẻ nghi hoặc. Một hồi sau cô mới nhớ ra: "Đúng rồi, lúc này anh không thích em gọi anh là Tống Ngọc Trạch."
Cô khoác tay lên cổ anh, chủ động dán vào người anh: "Được không? A Trạch? Chúng ta không cần kết hôn cũng được. Vừa rồi không phải anh nói anh không vui sao? Nếu không thì em sẽ có trách nhiệm mang vui vẻ đến cho anh nhé?"
Triệu Hương Nông vừa nói vừa cọ chân vào bộ phận nhạy cảm của anh.
Khuôn mặt hướng về phía ánh trăng bị anh ép quay lại đối mặt với anh. Triệu Hương Nông lập tức nhắm mắt lại, cự tuyệt nhìn Tống Ngọc Trạch.
"Triệu Hương Nông, mở mắt ra."
"Không đâu Tống Ngọc Trạch, tính tình của tôi không tốt lắm, tôi sợ vừa mở mắt ra tôi sẽ không nhịn được mà nhổ nước bọt vào mặt anh."
"Nếu anh nói anh thích em nhổ nước bọt vào mặt anh thì sao?"
Triệu Hương Nông vẫn mím chặt môi.
Tống Ngọc Trạch ôm lấy cô, để cô tựa đầu lên bờ vai anh.
"Triệu Hương Nông, có những lời anh chỉ nói một lần, đừng giở trò với anh, kết hôn là chuyện chắc chắn phải làm. Đương nhiên, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ cho em thấy thành ý của anh."
Ngừng một lúc, Tống Ngọc Trạch nói tiếp: "Thật sự có cô gái hắt rượu vào anh. Lúc ấy, anh cũng thật sự chỉ thuê được căn phòng chật chội kia, tiền trong túi anh thật sự có thể tiêu sạch bất cứ lúc nào."
Triệu Hương Nông ngây người, không phản ứng gì.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng thở dài của anh, xa xăm tựa cơn gió len lỏi qua con ngõ dài.
Một lúc sau, anh buông cô ra, nắm lấy tay cô: "Anh đưa em về."
Lúc Triệu Hương Nông về đến Triệu công quán thì đêm đã khuya. Xe của Tống Ngọc Trạch dừng lại trước cổng, Triệu Hương Nông vừa chạm tay vào dây an toàn thì bị Tống Ngọc Trạch nắm lấy, thế là cô không gỡ dây an toàn nữa.
Ánh đèn trong khoang xe được chỉnh yếu đi, nơi chiếc xe đang đậu rất kín đáo, khi bóng đen phủ xuống người cô thì Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.
Trong khoang xe có hai luồng âm thanh, một tiếng hít thở cực kỳ đều đặn, một tiếng hít thở đầy hỗn loạn nặng nề.
Chỉnh lại móc khóa áo lót xong, Triệu Hương Nông cúi đầu cài lại những chiếc cúc áo bị Tống Ngọc Trạch cởi ra. Sau khi cài lại cúc áo, Triệu Hương Nông cởi dây an toàn, lần này Tống Ngọc Trạch không ngăn cô.
Vừa chạm tay vào cửa xe, Tống Ngọc Trạch liền lên tiếng: "Hôn lễ của chúng ta được định vào thứ ba tuần sau. Ngày cử hành hôn lễ anh sẽ để ba em nhận lại hộ chiếu. Triệu Hương Nông, chắc em cũng biết những người kia trả lại hộ chiếu cho ba em có nghĩa là gì nhỉ?"
"Lát nữa về nói với mẹ em một tiếng, mười giờ tối mai anh sẽ đến đón em đến sống ở nhà anh."
Vốn dĩ, Triệu Hương Nông nên mở cửa xe rồi coi những lời Tống Ngọc Trạch như không khí, sau đó về phòng mình ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, cuối cùng vẫn là...
Cô cầm chiếc túi đập vào đầu Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, không có cái hôn lễ kia đâu, vĩnh viễn sẽ không có, tôi thề!"
Sáng thứ năm, mấy công ty đầu tư lớn dẫn đầu thị trường đồng loạt tuyên bố Bách hóa Triệu thị sẽ trở thành một trong những mục tiêu đầu tư trọng điểm của bọn họ. Tin tức này đặt trong bối cảnh doanh nghiệp Triệu thị đang tiếp nhận kiểm xét của IRS và Triệu Diên Đình đang nằm viện chắc chắn sẽ khiến người ta phải kinh ngạc. Chiều thứ năm, IRS lên tiếng làm sáng tỏ cuộc kiểm xét nhằm vào doanh nghiệp Triệu thị là một sự hiểu lầm. Sau khi IRS đưa ra lời thanh minh không lâu, doanh nghiệp Triệu thị cũng tuyên bố họ đã dành được cơ hội hợp tác với sân bay quốc tế của các quốc gia trên trang chủ của mình. 6 giờ tối, các bản tin kinh tế lớn đều đặt tin tức này lên vị trí hàng đầu, giật tít "Triệu Diên Đình đã có một cú chuyển mình đẹp mắt, Bách hóa Triệu thị khởi tử hồi sinh".
Gần 8 giờ tối, Martin xuất hiện ở Triệu công quán, ông để chiếc ipad có một dãy số Ả Rập dài dặc trên màn hình trước mặt Lý Nhu.
Ông nói chuyện với Lý Nhu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Hương Nông đang ngồi bên cạnh Lý Nhu: "Đây là khoản thuế mà bộ phận kế toán đã nộp cho IRS, cùng với khoản tiền phạt nộp hết một lần."
"Sao lại có nhiều tiền như vậy, chẳng phải công ty chúng ta đang đối mặt với việc thiếu vốn trầm trọng sao?" Mẹ của Triệu Hương Nông ngơ ngác hỏi: "Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc Triệu Diên Đình đã không có chuyện gì nữa rồi? Bọn họ sẽ không bắt ông ấy đi nữa?"
Người đàn ông Mỹ phụ trách đoàn cố vấn của Triệu thị không đáp là "Phải" hay là "Không phải", ánh mắt của ông vẫn dừng lại trên người Triệu Hương Nông. Triệu Hương Nông liền đứng dậy nói với Lý Nhu rằng: "Đúng vậy, mẹ à, về sau ba sẽ không có chuyện gì nữa, con cam đoan."
Ánh mắt của người đàn ông Mỹ hiện lên ý cười, sau đó ánh mắt ông ta cuối cùng cũng chuyển sang phía nữ chủ nhân, gật đầu thật mạnh.
10 giờ đúng, Triệu Hương Nông xách hành lí đơn giản đứng trên bậc tam cấp.
10 giờ tối thứ tư, Triệu Hương Nông đến nơi Tống Ngọc Trạch ở tại khu vực phía Bắc Chicago. Giống như những gì Tống Ngọc Trạch đã nói trước khi rời khỏi nhà cô: "Anh không vội, anh cảm thấy người phải vội là em đấy, có lẽ em sẽ vội vàng đến gõ cửa nhà anh mà xem."
Lúc ấy, vì câu nói này của Tống Ngọc Trạch mà cô đã thẳng tay cho anh một phát tát rồi nói với Triệu Diên Đình: "Ba, đây chính là câu trả lời của con."
Giây phút ấy, cơn giận đã khiến cô không nhìn ra sắc mặt thảm bại của ba cô.
Từ ngày Tống Ngọc Trạch và Tống Học Nhữ đến nhà cô đến bây giờ cũng chỉ vỏn vẹn bốn ngày ngắn ngủi.
Đối với Triệu Hương Nông, bốn ngày này giống như trời đất bị đảo lộn. Lúc này người ba vạn năng của cô đang nằm trong bệnh viện, từ lúc trưa được đưa vào viện đến bây giờ ông đã hôn mê 7 tiếng đồng hồ.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh! Nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Thứ hai, vì các nhà đầu tư rút vốn cùng với lời thanh minh của Bách Chính Sơn đã khiến giá cổ phiếu của Bách hóa Triệu thị giảm mạnh. Đến trưa, IRS* đi vào tổng bộ của Triệu thị trong giờ làm việc rồi lấy đi nhiều máy tính ở bộ phận kế toán. Thứ 3, giá cổ phiếu của Triệu thị tiếp tục giảm, đến trưa nhiều cán bộ cấp cao ở Triệu thị bị điều tra. Sáng thứ tư, IRS đến công ty dẫn Triệu Diên Đình đi khi ông đang họp. Trong ba tiếng đồng hồ bị tra hỏi, Triệu Diên Đình mất đi tri giác liền được đưa vào bệnh viện mà IRS chỉ định. Khi Triệu Hương Nông và Lý Nhu đến thì ông đã hôn mê được bốn tiếng đồng hồ.
*IRS (The Internal Revenue Service) - Sở Thuế Vụ là cơ quan thu thuế của nhà nước Hoa Kỳ và đồng thời là cơ quan quản lý-điều hành bộ luật thuế do Quốc Hội ban hành. Nhiệm vụ của IRS là phục vụ đắc lực người đóng thuế ở Hoa Kỳ qua công tác giúp đỡ họ hiểu và thi hành nhiệm vụ đóng thuế, và qua việc thực thi luật thuế công bằng và vô tư đối với mọi người.
Nếu không được tận mắt nhìn thấy cảnh Triệu Diên Đình nằm trên giường bệnh thì Triệu Hương Nông vẫn ngỡ rằng những gì cô nghe được chỉ là tin vịt.
"Ba ơi, ba!" Cô đứng bên cạnh giường bệnh gọi Triệu Diên Đình, nhưng ông chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Triệu Hương Nông đờ đẫn ra khỏi phòng bệnh, cô thử gọi điện cho Bách Nguyên Tú nhưng điện thoại của anh ta vẫn không có người nhận. 6 giờ tối, Triệu Hương Nông đứng ở nhà Tống Ngọc Trạch, cố gắng nhớ lại những chi tiết của buổi tối thứ bảy. Cô vẫn còn nhớ Tống Học Nhữ và Triệu Diên Đình đã nói chuyện nửa tiếng trong thư phòng. Khi Tống Học Nhữ ra khỏi thư phòng thì Triệu Diên Đình vẫn còn ở trong. Thế là Triệu Hương Nông mở cửa thư phòng ra liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Triệu Diên Đình. Thế nhưng, lúc đó cô đang giận điên lên nên hoàn toàn không nghĩ đến trong nửa tiếng kia đã xảy ra chuyện gì, ngược lại còn cậy vào thân phận người thừa kế nhà họ Triệu mà cho Tống Ngọc Trạch một bạt tai.
Lúc ấy, Triệu Hương Nông tưởng rằng cái tát của cô chỉ đánh bay cái hợp đồng 60% thị phần ở các sân bay quốc tế kia chứ không chú ý đến ánh mắt ảm đạm và vẻ mặt mệt mỏi của ba mình.
Giờ đây Triệu Hương Nông cuối cùng đã biết, đã hiểu nhưng cô đã triệu hồi ác quỷ trong chiếc hộp Pandora đến với gia tộc của mình. Lúc này, cô đứng ở nơi đây, ôm trong mình ý nghĩ đồng quy vô tận.
Trước khi đến đây, Triệu Hương Nông đã gọi điện cho Tống Ngọc Trạch. Đây là khu Michigan lake ở phía Bắc Chicago, phần lớn diện tích nơi này được bao phủ bởi cỏ cây rậm rạp. Men theo con đường quốc lộ nấp dưới những tán cây, cuối cùng cũng đến nơi mà Tống Ngọc Trạch ở. Triệu Hương Nông đứng dưới tán cây nhìn tòa nhà hình tròn màu ngà lộ ra ánh đèn.
Người làm mặc đồng phục dẫn cô đi qua con đường dài rồi cuối cùng cũng đến phòng của Tống Ngọc Trạch. Đứng ở bên ngoài, Triệu Hương Nông nhớ đến căn phòng chật chội có cây cầu thang lung lay chực rơi xuống kia, Triệu Hương Nông cười cay đắng.
Duỗi tay, gõ cửa.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, người mở cửa cho cô vẫn có một đôi mắt nai và nụ cười rạng rỡ.
Nửa tiếng sau, Triệu Hương Nông mới biết một chuyện, hóa ra ba cô bí mật nuôi một đám người. Mỗi người trong đám người này đều biết cách lách luật để đề xuất các kiểu tiết kiệm tiền cho ông chủ của mình. Cách tiết kiệm tiền này còn có một cái tên khác, chính là trốn thuế. Còn những người khác trong đám người này thì phụ trách biến những khoản tiền trốn thuế thành tiền hợp pháp qua mọi con đường, khâu này chính là rửa tiền. Hơn nữa, đám người này đã tồn tại được mười mấy năm rồi, cũng có nghĩa là...
Triệu Hương Nông bủn rủn chân tay, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất thì một đôi tay đỡ cô lại, cô mềm nhũ dựa vào lòng Tống Ngọc Trạch.
"Triệu Hương Nông, có một số chuyện ba em vẫn chưa biết đó là đám người dưới trướng ba em còn giữ quan hệ lâu năm với những tên buôn bán vũ khí và ma túy. Trong lúc làm việc cho ba em thì chúng cũng phục vụ cho những người kia. Anh nói như vậy em có hiểu không?"
Đôi chân Triệu Hương Nông run lẩy bẩy, cô nhớ đến bà mẹ gầy guộc ốm yếu như chiếc lá của mình, trước khi đến đây cô còn nói với bà rằng cô sẽ nghĩ mọi cách.
Mẹ cô đã nói với cô rằng: "Tiểu Nông, mẹ hận ông ấy nhưng cũng yêu ông ấy. Mẹ không muốn ông ấy xảy ra chuyện gì. Tiểu Nông, mẹ chẳng biết phải làm gì cả."
"Con biết, con biết, mẹ hãy tin ở con." Cô đã cam đoan với mẹ như vậy.
"Có biết khái niệm chuỗi thức ăn không? Ba em, đám người dưới trướng ba em và những tên buôn bán vũ khí ma túy kia. Những tên buôn vũ khí bán vũ khí cho tổ chức cực đoan, rồi tổ chức cực đoan dùng chỗ vũ khí đó để gây ra những vụ tấn công khủng bố, mà ba em lại là một mắt xích trong chuỗi thức ăn ấy." Người kia tốt bụng nhắc nhở cô: "Triệu Hương Nông, em cũng biết mỗi năm nước Mỹ đã tốn bao nhiêu kinh phí vào việc chống khủng bố mà."
Đúng vậy, cô biết, cô hiểu! Cô tin ba cô cũng biết rõ điều đó! Vì vậy con người mạnh mẽ như vậy lần đầu tiên phải nhập viện. Mà tất cả mọi chuyện đều là tại cô, là cô mang đến tai họa cho gia tộc cô.
Chuyện đã đến nước này thì phải làm sao đây? Cô thật sự chẳng có cách nào.
Thế là, cô dí súng vào tim anh: "Tống Ngọc Trạch, tất cả là tại anh."
"Triệu Hương Nông, em nghe anh nói." Giọng anh vẫn không có bất cứ sự hoảng loạn nào.
Ha ha, lại muốn giải thích phải không? Ngón trỏ chạm vào cò súng, chỉ cần cô bóp nhẹ một cái thì Tống Ngọc Trạch sẽ đi đời luôn, vậy thì tên ác ma trong chiếc hộp Pandora cũng sẽ lập tức biến mất.
"Chuyện của ba em sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Anh cho rằng biết sớm còn có lợi hơn biết muộn. Triệu Hương Nông, nếu anh nói anh có thể biến cục diện bị động bây giờ thành cục diện chủ động thì sao?"
Giết anh ta mau giết anh ta đi! Còn nghe anh ta nói nhảm làm gì? "Triệu Hương Nông, em đừng quên em cũng là một thành viên nhà họ Triệu."
Đúng thế, Triệu Hương Nông nhớ lại mấy ngày trước ba cô cũng nói với cô như vậy.
Khẩu súng rơi xuống đất, Triệu Hương Nông thoát ra khỏi lồng ngực kia. Cô nhìn chăm chú Tống Ngọc Trạch, giọng nói đờ đẫn: "Vì sao, vì sao, tôi đã trả giá cho lỗi lầm tôi phạm phải thời niên thiếu rồi mà."
Anh duỗi tay che mắt cô lại.
"Triệu Hương Nông, anh cũng không biết, anh cũng không biết là vì cái gì. Anh chỉ biết làm xong những chuyện kia anh không hề vui vẻ."
"Cho nên?" Cô lên tiếng.
"Ở bên anh!" Anh nói với cô.
11 giờ, căn phòng của Tống Ngọc Trạch giờ đây chỉ còn bật đèn sát tường. Bên ngoài, vầng trăng đã nhô cao, ánh trăng xuyên qua những tán lá hắt xuống ban công phòng Tống Ngọc Trạch. Lan can ban công cao đến eo Triệu Hương Nông, cô dựa lưng vào lan can đón nhận nụ hôn của Tống Ngọc Trạch. Đầu lưỡi của hai người còn vương mùi rượu vì không lâu trước họ đã uống một chút rượu.
Nụ hôn của Tống Ngọc Trạch triền miên quấn quít, giống như đang đùa giỡn với thú cưng. Triệu Hương Nông nheo mắt nhìn ánh trăng, đôi môi Tống Ngọc Trạch dời khỏi cánh môi cô xuống cần cổ cô. Nụ hôn của anh khiến cô muốn rụt người lại nhưng anh không cho cô bất cứ cơ hội né tránh nào mà áp chặt vào người cô hơn.
"Ngứa..." Cô nói.
Anh càng hôn ác hơn.
Cô thở hổn hển nói với anh: "Tống Ngọc Trạch, đừng kết hôn được không? Không phải anh nói muốn em ở bên anh sao, vậy thì em sẽ ở bên anh. Em bảo đảm anh gọi thì em sẽ đến luôn, nhé..."
Tay anh nắm lấy ngực cô cách lớp áo, cô liền ưỡn ngực lên hùa theo anh.
"Được không, Tống Ngọc Trạch, hửm?" Cô lắc eo, ánh mắt vẫn nhìn về phía ánh trăng, miệng đang nói những lời nũng nịu.
Bàn tay đang nắm ngực cô bỗng buông ra, môi anh dừng lại trên xương quai xanh của cô.
"Sao thế? Hửm?" Giọng cô lộ vẻ nghi hoặc. Một hồi sau cô mới nhớ ra: "Đúng rồi, lúc này anh không thích em gọi anh là Tống Ngọc Trạch."
Cô khoác tay lên cổ anh, chủ động dán vào người anh: "Được không? A Trạch? Chúng ta không cần kết hôn cũng được. Vừa rồi không phải anh nói anh không vui sao? Nếu không thì em sẽ có trách nhiệm mang vui vẻ đến cho anh nhé?"
Triệu Hương Nông vừa nói vừa cọ chân vào bộ phận nhạy cảm của anh.
Khuôn mặt hướng về phía ánh trăng bị anh ép quay lại đối mặt với anh. Triệu Hương Nông lập tức nhắm mắt lại, cự tuyệt nhìn Tống Ngọc Trạch.
"Triệu Hương Nông, mở mắt ra."
"Không đâu Tống Ngọc Trạch, tính tình của tôi không tốt lắm, tôi sợ vừa mở mắt ra tôi sẽ không nhịn được mà nhổ nước bọt vào mặt anh."
"Nếu anh nói anh thích em nhổ nước bọt vào mặt anh thì sao?"
Triệu Hương Nông vẫn mím chặt môi.
Tống Ngọc Trạch ôm lấy cô, để cô tựa đầu lên bờ vai anh.
"Triệu Hương Nông, có những lời anh chỉ nói một lần, đừng giở trò với anh, kết hôn là chuyện chắc chắn phải làm. Đương nhiên, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ cho em thấy thành ý của anh."
Ngừng một lúc, Tống Ngọc Trạch nói tiếp: "Thật sự có cô gái hắt rượu vào anh. Lúc ấy, anh cũng thật sự chỉ thuê được căn phòng chật chội kia, tiền trong túi anh thật sự có thể tiêu sạch bất cứ lúc nào."
Triệu Hương Nông ngây người, không phản ứng gì.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng thở dài của anh, xa xăm tựa cơn gió len lỏi qua con ngõ dài.
Một lúc sau, anh buông cô ra, nắm lấy tay cô: "Anh đưa em về."
Lúc Triệu Hương Nông về đến Triệu công quán thì đêm đã khuya. Xe của Tống Ngọc Trạch dừng lại trước cổng, Triệu Hương Nông vừa chạm tay vào dây an toàn thì bị Tống Ngọc Trạch nắm lấy, thế là cô không gỡ dây an toàn nữa.
Ánh đèn trong khoang xe được chỉnh yếu đi, nơi chiếc xe đang đậu rất kín đáo, khi bóng đen phủ xuống người cô thì Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.
Trong khoang xe có hai luồng âm thanh, một tiếng hít thở cực kỳ đều đặn, một tiếng hít thở đầy hỗn loạn nặng nề.
Chỉnh lại móc khóa áo lót xong, Triệu Hương Nông cúi đầu cài lại những chiếc cúc áo bị Tống Ngọc Trạch cởi ra. Sau khi cài lại cúc áo, Triệu Hương Nông cởi dây an toàn, lần này Tống Ngọc Trạch không ngăn cô.
Vừa chạm tay vào cửa xe, Tống Ngọc Trạch liền lên tiếng: "Hôn lễ của chúng ta được định vào thứ ba tuần sau. Ngày cử hành hôn lễ anh sẽ để ba em nhận lại hộ chiếu. Triệu Hương Nông, chắc em cũng biết những người kia trả lại hộ chiếu cho ba em có nghĩa là gì nhỉ?"
"Lát nữa về nói với mẹ em một tiếng, mười giờ tối mai anh sẽ đến đón em đến sống ở nhà anh."
Vốn dĩ, Triệu Hương Nông nên mở cửa xe rồi coi những lời Tống Ngọc Trạch như không khí, sau đó về phòng mình ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, cuối cùng vẫn là...
Cô cầm chiếc túi đập vào đầu Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, không có cái hôn lễ kia đâu, vĩnh viễn sẽ không có, tôi thề!"
Sáng thứ năm, mấy công ty đầu tư lớn dẫn đầu thị trường đồng loạt tuyên bố Bách hóa Triệu thị sẽ trở thành một trong những mục tiêu đầu tư trọng điểm của bọn họ. Tin tức này đặt trong bối cảnh doanh nghiệp Triệu thị đang tiếp nhận kiểm xét của IRS và Triệu Diên Đình đang nằm viện chắc chắn sẽ khiến người ta phải kinh ngạc. Chiều thứ năm, IRS lên tiếng làm sáng tỏ cuộc kiểm xét nhằm vào doanh nghiệp Triệu thị là một sự hiểu lầm. Sau khi IRS đưa ra lời thanh minh không lâu, doanh nghiệp Triệu thị cũng tuyên bố họ đã dành được cơ hội hợp tác với sân bay quốc tế của các quốc gia trên trang chủ của mình. 6 giờ tối, các bản tin kinh tế lớn đều đặt tin tức này lên vị trí hàng đầu, giật tít "Triệu Diên Đình đã có một cú chuyển mình đẹp mắt, Bách hóa Triệu thị khởi tử hồi sinh".
Gần 8 giờ tối, Martin xuất hiện ở Triệu công quán, ông để chiếc ipad có một dãy số Ả Rập dài dặc trên màn hình trước mặt Lý Nhu.
Ông nói chuyện với Lý Nhu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Hương Nông đang ngồi bên cạnh Lý Nhu: "Đây là khoản thuế mà bộ phận kế toán đã nộp cho IRS, cùng với khoản tiền phạt nộp hết một lần."
"Sao lại có nhiều tiền như vậy, chẳng phải công ty chúng ta đang đối mặt với việc thiếu vốn trầm trọng sao?" Mẹ của Triệu Hương Nông ngơ ngác hỏi: "Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc Triệu Diên Đình đã không có chuyện gì nữa rồi? Bọn họ sẽ không bắt ông ấy đi nữa?"
Người đàn ông Mỹ phụ trách đoàn cố vấn của Triệu thị không đáp là "Phải" hay là "Không phải", ánh mắt của ông vẫn dừng lại trên người Triệu Hương Nông. Triệu Hương Nông liền đứng dậy nói với Lý Nhu rằng: "Đúng vậy, mẹ à, về sau ba sẽ không có chuyện gì nữa, con cam đoan."
Ánh mắt của người đàn ông Mỹ hiện lên ý cười, sau đó ánh mắt ông ta cuối cùng cũng chuyển sang phía nữ chủ nhân, gật đầu thật mạnh.
10 giờ đúng, Triệu Hương Nông xách hành lí đơn giản đứng trên bậc tam cấp.
Danh sách chương