Niềm vui thì ngắn ngủi, và hạnh phúc cần được mong chờ.
Hai người chỉ ở đó một tuần, còn bên ngoài thì đất trời đã đảo lộn. Vì sự mất tích của Vân Thường mà công ty không dám hấp tấp công bố tin tức, song đã ngầm phái người đi tìm kiếm. Còn chuyện của Lục Địch thì càng nan giải hơn, bởi vì Thẩm Hàm đã mang thai.
Vân Thường về công ty, Lục Địch cũng quay về quán bar.
Thẩm Hàm lúc này đã mang thai ba tháng, Lục Địch chẳng có chút tâm tư nào với cô, đến dỗ dành cũng lười.
Lục Địch ngả bài với Thẩm Hàm, anh ở bên cô chẳng qua là để trả thù nhà họ Thẩm, chẳng qua chỉ lợi dụng cô mà thôi. Bây giờ cô đã không còn giá trị lợi dụng, anh cũng không cần vờ vĩnh lấy lòng cô nữa. Thẩm Hàm không chịu nổi đả kích, ngã xuống từ cầu thang, cái thai không giữ được.
Lục Địch đưa Thẩm Hàm đến bệnh viện xong liền rời đi, anh cũng không định để ý đến cô gái đó nữa.
Nhưng Lâm Trạch lại dẫn Hạ Xuyên tìm đến tận nơi. “Cậu quá đáng quá thể rồi đấy.”
Lục Địch cười bâng quơ. “Thế này mà cũng coi như quá đáng ư? Sao cậu không nghĩ xem họ đã làm chuyện quá đáng thế nào với tôi.”
“Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không nên làm vậy với Thẩm Hàm.”
“Bởi vì cô ta là em gái của Thẩm Giai Kỳ, cho nên cậu bảo vệ cô ta như thế. Bởi vì Thẩm Giai Kỳ mới là bạn thân của Lâm Trạch cậu, còn tôi chẳng là gì cả.” Lục Địch cười lạnh nhìn Lâm Trạch.
Lâm Trạch đấm anh một cú. “Cậu quá đáng quá rồi.”
Lục Địch nhếch khóe miệng, dùng tay sờ qua, có chút máu, ra tay tàn nhẫn ghê ha. “Thế thì sao, bây giờ Thẩm Hàm nằm viện, tôi cũng coi như công đức viên mãn rồi.”
“Rốt cuộc cậu là thể loại người gì vậy, khiến một cô gái mang thai với cậu rồi cậu lại đích thân phá bỏ đứa bé đó, cậu có còn nhân tính nữa không?”
“Tôi không có. Cậu có là được.”
Lâm Trạch vẫn còn muốn xông lên đánh anh, nhưng Hạ Xuyên túm chặt Lâm Trạch.
Lâm Trạch cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng lại. “Cậu đến bệnh viện thăm cô ấy đi, cô ấy cứ gọi tên cậu mãi.”
“Tôi sẽ không đi đâu.”
Lâm Trạch hất đổ rượu ở bên cạnh. “Coi như tôi đã uổng công quen biết cậu.” Bấy giờ Lâm Trạch mới kéo Hạ Xuyên rời đi.
Lục Địch nhún vai chẳng bận tâm, cái gì quan trọng cái gì không, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ là, anh không ngờ, khi anh vừa xoay người thì đã trông thấy Vân Thường với khuôn mặt thờ ơ. Anh thoáng kinh ngạc, song chỉ đợi đối phương lên tiếng.
“Hóa ra tớ thật sự chưa từng hiểu cậu.” Khuôn mặt Vân Thường đầy vẻ lạnh lùng.
Lục Địch cười. “Vậy thì càng tốt.”
Song Vân Thường có vẻ đã tức giận. “Cậu lợi dụng một cô gái như thế thì cậu cảm thấy mình kiêu ngạo lắm đúng không? Khiến cô ấy yêu cậu như thế, đánh đổi tất cả vì cậu, cậu vỗ tay rồi liền xoay người rời đi. Cậu có bao giờ nghĩ cô ấy yêu cậu thế nào, cô ấy yêu cậu như thế, sao cậu có thể nhẫn tâm lợi dụng cô ấy hay không. Cậu không thể hiểu được một trái tim yêu mà không được hèn mọn thế nào đâu.”
Lục Địch sững người trong giây lát, rồi mới lạnh mặt nhìn cô. “Cậu đang nói bản thân cậu chứ gì!”
Vân Thường chỉ có thể nhìn anh với vẻ suy sụp.
Lục Địch không bận tâm đến cô, xoay người liền rời đi.
Đêm hôm ấy, Lục Địch thức trắng, nhưng ngày hôm sau anh vẫn đến bệnh viện.
Thẩm Hàm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô trắng bệch lạ thường, làn da có phần trong suốt.
Nghìn lời vạn chữ cũng chỉ có một câu: “Anh đến rồi à.”
Cô cười nhợt nhạt, còn Lục Địch ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị cho người nhà bệnh nhân mà không nói một lời. Anh yên lặng, chỉ nhìn căn phòng VIP này với vẻ châm chọc. Quả nhiên là con gái người có tiền có thế, đãi ngộ không phải thứ người bình thường có thể so bì được.
“Em không ngờ là anh sẽ đến.”
Lục Địch không hạ vẻ châm chọc trên khóe miệng xuống. “Đây không phải điều cô muốn ư?”
Hai tay cô không ngừng xoắn lại. “Anh ở bên em, chỉ vì muốn khiến em đau khổ sao?”
“Không phải tôi đã sớm nói rõ rồi à?”
Cô ngẩng đầu với vẻ không cam tâm. “Chẳng lẽ ngoài điều đó ra, anh không thích em một chút xíu nào sao?”
Anh nhíu mày với vẻ mất kiên nhẫn. “Không.”
Cô bật khóc. “Em biết mà, em biết ngay mà. Nếu không sao anh lại luôn bài xích có quan hệ thân mật với em, ngay cả việc biết em mang thai đứa con của người khác mà anh cũng chẳng bực bội một chút nào. Bởi vì anh không yêu em, bởi vì anh không có bất cứ tình cảm gì với em.”
Lục Địch lười nhìn cô, đứng dậy. “Tôi tới chẳng qua là muốn nói cho cô biết, cô muốn chết thì cứ chết, đừng có bày trò làm phiền tôi. Đây là lần cuối cùng tôi xuất hiện trước mặt cô, sau này tôi không muốn thấy cô nữa, chỉ vậy thôi.”
Mặc Thẩm Hàm khóc lóc kêu gọi, Lục Địch cũng chẳng quay đầu.
Đối với anh, đó chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, hoặc là nói con gái của kẻ thù, việc gì anh phải quan tâm cô ta? Anh không thiếu tự tôn đến vậy.
Lục Địch đi trên đường cái, đầu anh váng vất. Dạo gần đây anh thường như vậy. Anh nheo mắt, rồi mới xoay người về bệnh viện, anh muốn làm kiểm tra triệt để một lần.
Anh hơi bất an, nhưng vẫn biết phải nhẫn nại đợi xét nghiệm, phải ba ngày sau mới có kết quả.
Ba ngày này anh sống rất chán nản, làm gì cũng không đúng, cho nên khi bác sĩ nói với anh “ung thư máu giai đoạn cuối”, anh đón nhận kết quả này một cách rất bình tĩnh. Anh vốn chỉ có một mình, không ai quan tâm, không ai yêu thương, cho dù anh chết cũng sẽ không có ai đau lòng.
Nhưng anh hơi phiền muộn, anh không đợi được nữa, anh phải ra tay trước.
Anh bỏ công việc ở quán bar, ngày ngày hút thuốc, uống rượu ở căn hộ tồi tàn, cả căn phòng đều là mùi thuốc. Cuối cùng, anh ném điếu thuốc trong tay đi.
Anh chỉ có một con đường có thể đi.
Hai người chỉ ở đó một tuần, còn bên ngoài thì đất trời đã đảo lộn. Vì sự mất tích của Vân Thường mà công ty không dám hấp tấp công bố tin tức, song đã ngầm phái người đi tìm kiếm. Còn chuyện của Lục Địch thì càng nan giải hơn, bởi vì Thẩm Hàm đã mang thai.
Vân Thường về công ty, Lục Địch cũng quay về quán bar.
Thẩm Hàm lúc này đã mang thai ba tháng, Lục Địch chẳng có chút tâm tư nào với cô, đến dỗ dành cũng lười.
Lục Địch ngả bài với Thẩm Hàm, anh ở bên cô chẳng qua là để trả thù nhà họ Thẩm, chẳng qua chỉ lợi dụng cô mà thôi. Bây giờ cô đã không còn giá trị lợi dụng, anh cũng không cần vờ vĩnh lấy lòng cô nữa. Thẩm Hàm không chịu nổi đả kích, ngã xuống từ cầu thang, cái thai không giữ được.
Lục Địch đưa Thẩm Hàm đến bệnh viện xong liền rời đi, anh cũng không định để ý đến cô gái đó nữa.
Nhưng Lâm Trạch lại dẫn Hạ Xuyên tìm đến tận nơi. “Cậu quá đáng quá thể rồi đấy.”
Lục Địch cười bâng quơ. “Thế này mà cũng coi như quá đáng ư? Sao cậu không nghĩ xem họ đã làm chuyện quá đáng thế nào với tôi.”
“Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không nên làm vậy với Thẩm Hàm.”
“Bởi vì cô ta là em gái của Thẩm Giai Kỳ, cho nên cậu bảo vệ cô ta như thế. Bởi vì Thẩm Giai Kỳ mới là bạn thân của Lâm Trạch cậu, còn tôi chẳng là gì cả.” Lục Địch cười lạnh nhìn Lâm Trạch.
Lâm Trạch đấm anh một cú. “Cậu quá đáng quá rồi.”
Lục Địch nhếch khóe miệng, dùng tay sờ qua, có chút máu, ra tay tàn nhẫn ghê ha. “Thế thì sao, bây giờ Thẩm Hàm nằm viện, tôi cũng coi như công đức viên mãn rồi.”
“Rốt cuộc cậu là thể loại người gì vậy, khiến một cô gái mang thai với cậu rồi cậu lại đích thân phá bỏ đứa bé đó, cậu có còn nhân tính nữa không?”
“Tôi không có. Cậu có là được.”
Lâm Trạch vẫn còn muốn xông lên đánh anh, nhưng Hạ Xuyên túm chặt Lâm Trạch.
Lâm Trạch cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng lại. “Cậu đến bệnh viện thăm cô ấy đi, cô ấy cứ gọi tên cậu mãi.”
“Tôi sẽ không đi đâu.”
Lâm Trạch hất đổ rượu ở bên cạnh. “Coi như tôi đã uổng công quen biết cậu.” Bấy giờ Lâm Trạch mới kéo Hạ Xuyên rời đi.
Lục Địch nhún vai chẳng bận tâm, cái gì quan trọng cái gì không, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ là, anh không ngờ, khi anh vừa xoay người thì đã trông thấy Vân Thường với khuôn mặt thờ ơ. Anh thoáng kinh ngạc, song chỉ đợi đối phương lên tiếng.
“Hóa ra tớ thật sự chưa từng hiểu cậu.” Khuôn mặt Vân Thường đầy vẻ lạnh lùng.
Lục Địch cười. “Vậy thì càng tốt.”
Song Vân Thường có vẻ đã tức giận. “Cậu lợi dụng một cô gái như thế thì cậu cảm thấy mình kiêu ngạo lắm đúng không? Khiến cô ấy yêu cậu như thế, đánh đổi tất cả vì cậu, cậu vỗ tay rồi liền xoay người rời đi. Cậu có bao giờ nghĩ cô ấy yêu cậu thế nào, cô ấy yêu cậu như thế, sao cậu có thể nhẫn tâm lợi dụng cô ấy hay không. Cậu không thể hiểu được một trái tim yêu mà không được hèn mọn thế nào đâu.”
Lục Địch sững người trong giây lát, rồi mới lạnh mặt nhìn cô. “Cậu đang nói bản thân cậu chứ gì!”
Vân Thường chỉ có thể nhìn anh với vẻ suy sụp.
Lục Địch không bận tâm đến cô, xoay người liền rời đi.
Đêm hôm ấy, Lục Địch thức trắng, nhưng ngày hôm sau anh vẫn đến bệnh viện.
Thẩm Hàm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô trắng bệch lạ thường, làn da có phần trong suốt.
Nghìn lời vạn chữ cũng chỉ có một câu: “Anh đến rồi à.”
Cô cười nhợt nhạt, còn Lục Địch ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị cho người nhà bệnh nhân mà không nói một lời. Anh yên lặng, chỉ nhìn căn phòng VIP này với vẻ châm chọc. Quả nhiên là con gái người có tiền có thế, đãi ngộ không phải thứ người bình thường có thể so bì được.
“Em không ngờ là anh sẽ đến.”
Lục Địch không hạ vẻ châm chọc trên khóe miệng xuống. “Đây không phải điều cô muốn ư?”
Hai tay cô không ngừng xoắn lại. “Anh ở bên em, chỉ vì muốn khiến em đau khổ sao?”
“Không phải tôi đã sớm nói rõ rồi à?”
Cô ngẩng đầu với vẻ không cam tâm. “Chẳng lẽ ngoài điều đó ra, anh không thích em một chút xíu nào sao?”
Anh nhíu mày với vẻ mất kiên nhẫn. “Không.”
Cô bật khóc. “Em biết mà, em biết ngay mà. Nếu không sao anh lại luôn bài xích có quan hệ thân mật với em, ngay cả việc biết em mang thai đứa con của người khác mà anh cũng chẳng bực bội một chút nào. Bởi vì anh không yêu em, bởi vì anh không có bất cứ tình cảm gì với em.”
Lục Địch lười nhìn cô, đứng dậy. “Tôi tới chẳng qua là muốn nói cho cô biết, cô muốn chết thì cứ chết, đừng có bày trò làm phiền tôi. Đây là lần cuối cùng tôi xuất hiện trước mặt cô, sau này tôi không muốn thấy cô nữa, chỉ vậy thôi.”
Mặc Thẩm Hàm khóc lóc kêu gọi, Lục Địch cũng chẳng quay đầu.
Đối với anh, đó chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, hoặc là nói con gái của kẻ thù, việc gì anh phải quan tâm cô ta? Anh không thiếu tự tôn đến vậy.
Lục Địch đi trên đường cái, đầu anh váng vất. Dạo gần đây anh thường như vậy. Anh nheo mắt, rồi mới xoay người về bệnh viện, anh muốn làm kiểm tra triệt để một lần.
Anh hơi bất an, nhưng vẫn biết phải nhẫn nại đợi xét nghiệm, phải ba ngày sau mới có kết quả.
Ba ngày này anh sống rất chán nản, làm gì cũng không đúng, cho nên khi bác sĩ nói với anh “ung thư máu giai đoạn cuối”, anh đón nhận kết quả này một cách rất bình tĩnh. Anh vốn chỉ có một mình, không ai quan tâm, không ai yêu thương, cho dù anh chết cũng sẽ không có ai đau lòng.
Nhưng anh hơi phiền muộn, anh không đợi được nữa, anh phải ra tay trước.
Anh bỏ công việc ở quán bar, ngày ngày hút thuốc, uống rượu ở căn hộ tồi tàn, cả căn phòng đều là mùi thuốc. Cuối cùng, anh ném điếu thuốc trong tay đi.
Anh chỉ có một con đường có thể đi.
Danh sách chương