Diệp Phàm, Diệp Vân Phi, Cung gia tỷ muội bốn người cùng nhìn ra ngoài.

"Đại bá" - Cung Vô Song mày đẹp nhẹ nhăn, khẽ hô lên.

Cung Khải sắc mặt âm trầm, rảo bước thật nhanh vào trong phòng bệnh, chất vấn:

"Vô Song, ngươi đang làm gì ở đây?" 

Cung Vô Song nhìn ra được trong mắt hắn có một tia hoảng loạn, lại liên hệ phía trước Diệp Phàm nói chuyện, trong lòng có chút đắn do. 

Chả nhẽ người hại gia gia chính là hắn? Tâm tư biến chuyển, thế nhưng trên mặt nàng vẫn bất động thanh sắc, đạm nhiên trả lời:

"Không phải Đại bá báo tin gia gia tình trạng biến xấu hay sao, ta đương nhiên đến xem gia gia rồi"

Dứt lời, nàng chợt nhìn chằm chằm Cung Khải, lạnh lẽo nói thêm:

"Hay là Đại bá có gì giấu diếm, mới không muốn cho ta xuất hiện tại đây?"

Diệp Phàm nghe thấy lời này, âm thầm tán thưởng Cung Vô Song nhạy bén, chỉ một ánh mắt liền nhìn ra Cung Khải hiện tại đang đứng ngồi không yên; không những thế còn tự tự tru tâm.

Không hổ là Bản Đế nữ nhân a!

Cung Khải rùng mình, đáng chết, có phải cái nha đầu này đã nhìn ra cái gì không?

"Chất nữ nói đùa, không phải Đại bá ta chủ động liên lạc với ngươi hay sao, làm sao có thể không muốn"

Cung Khải vội vàng thanh minh.

Ngay sau đó, hắn lại chỉ về phía Diệp Phàm cùng Diệp Vân Phi, dùng thái độ trưởng bối, miệng lưỡi răn đe mà nói:

"Chỉ là... ngươi cùng muội muội ngươi vốn thân là tôn nữ, vào thăm lão gia tử thì cũng thôi, thế nào lại để chút người ngoài trộn lẫn? Ngươi cần phải hiểu thế nhân hiểm ác, hai người này lai lịch không rõ, động cơ liền không thuần, rất có thể là gian tế từ gia tộc khác phái đến!"

Dứt lời, hắn liền đối với bên ngoài hô lớn:

"Người đâu, mau tống cổ một nam một nữ này ra ngoài, đánh nửa tàn cho ta. Cho bọn chúng biết không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể loạn sấm Cung gia"

Bên ngoài nổi lên nhiều tiếng bước chân đan xen, lập tức có năm cái đại hán thân hình cao lớn xuất hiện trước cửa phòng bệnh, không nói hai lời đã định ngạnh kéo Diệp Phàm hai người đi.

"Đại bá, còn thỉnh ngươi chú ý ăn nói có tố chất! Hắn..." - nàng chỉ vào Diệp Phàm - "là ta nam nhân, nàng là tỷ tỷ của hắn."

Nghe thấy nàng nói như vậy, năm cái đại hán liền bối rối, không biết nên xử lý thế nào, đưa mắt về phía nhìn về phía Cung Khải dò hỏi.

"Ngươi nam nhân!?"

Phải nói Cung Khải rất có tiềm năng bước chân vào ngành điện ảnh, hắn diễn đến thật hảo, đầu tiên là một thoáng ngạc nhiên nhìn lại Diệp Phàm, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm, nhẹ giọng quát:

"Hồ nháo! Ngươi thân là Cung gia tiểu thư, sao có thể ở bên cạnh cái tiểu tử không rõ lai lịch như thế này? Người đâu, lôi hắn cùng nữ nhân kia ra ngoài!"

"Dừng tay!" - Cung Vô Song rét lạnh quát - "Hắn chính là người từ nhỏ đã được định ra làm vị hôn phu của ta, đây là gia gia định ra, ta hôm nay xem ai dám trước mặt gia gia đuổi hắn đi?"

Cung Khải trong lòng một hận, lão bất tử kia sắp chết rồi vẫn có cách để ngáng chân hắn.

Trước mặt bàn dân thiên hạ như thế này, Cung Khải quả thật không dám đuổi Diệp Phàm đi.

Đuổi không đi, vậy liền nhục nhã để hắn không còn mặt mũi nào ở đây!

"Ngươi nói hắn là Diệp Phàm?" - Cung Khải giả bộ bừng tỉnh, lộ vẻ hiểu rõ, hỏi thăm.

Cung Vô Song gật đầu, thừa nhận, cố gắng kèm nén lửa giận trong lòng.

Nếu trước đó nàng chỉ là hơi nghi ngờ Cung Khải có chút thái độ không bình thường, thì bây giờ nàng cơ hồ có thể khẳng định việc gia gia đang nằm kia có liên quan tới tay hắn dựng nên.

Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến, không phải Cung Thành quên nhiệm vụ nên bọn họ mới có thể tiến vào, mà Diệp Phàm vừa rồi đã phế đi hắn, từ đó Cung Vô Song cũng đã nghe rõ kế hoạch hắn thiết lập ra để hạ nhục Diệp Phàm, càng rõ ràng hắn đã điều tra qua Diệp Phàm.

Vậy mà bây giờ hắn tỏ vẻ một bộ không biết, tìm mọi cách đuổi Diệp Phàm ra ngoài

Điều này chỉ có thể một cách giải thích phù hợp, đó là hắn không muốn Diệp Phàm nhìn ra điều gì đó.

Kết hợp với tình huống hiện tại, nàng chỉ có thể nghĩ tới, điều Cung Khải không muốn Diệp Phàm nhận ra bất thường chính là gia gia.

"Ngươi bảo tiểu tử này chính là cái kia phế vật?"

Một giọng nói the thé, đanh đá chua ngoa, cùng Cung Ngọc có sức liều mạng chợt vang lên.

Chỉ thấy một nữ tử mập mạp tiến vào. Nàng trên mặt hóa nùng trang, trên người mặc một cái váy bó ngắn, để lộ từng tảng mỡ thừa trên bụng cùng đôi chân đến voi cũng phải cam bái hạ phong. Ngoài ra, nữ tử trên những ngón tay mập ú của mình còn chen chúc những nhẫn là nhẫn, như thể sợ người khác không nhìn được ra nàng giàu có thế nào.

Nữ nhân này chính là vợ của Cung Khải, tên là Dương Lệ

Dương Lệ tiến vào, cũng không chờ ai đáp lại lời mình, sắc mặt bất thiện quát lớn Diệp Phàm:

"Ta thật không rõ lúc trước lão gia tử nghĩ cái gì lại để Vô Song đính hôn với ngươi cái này phế vật, muốn quyền không quyền, muốn tiền không tiền, lại còn phải đi làm công bên ngoài mới lay lắt sống qua ngày"

Nói đến đấy, nàng quay qua Cung Vô Song, tức tối hỏi:

"Ngươi mang cái phế vật về đây có mục đích gì, muốn xin thêm phần chia tài sản? Môn cũng không có đâu!"

"Câm miệng"

Cung Vô Song quát lên.

"Nếu ngươi lại nói, ta không ngại tát cho ngươi hoài nghi nhân sinh" 

Lạnh băng cũng không phải là tính cách thực sự của nàng, chỉ là nàng đã làm bạn với bộ mặt đó quá lâu, không dễ bộc lộ ra bộ mặt chân thật của mình mà thôi.

Thế nhưng lúc này, Dương Lệ liền thành công làm cho nàng bạo phát, nàng liền không chút cố kỵ trước mặt Cung Khải nói ra lời.

Nếu trước khi tới nơi này, nàng còn niệm chút tình cảm gia tộc, vậy nên dù có bất mãn vẫn cố gắng giữ lễ nghĩa rõ ràng thì bây giờ, nàng liền không bận tâm nữa.

Nàng triệt để thất vọng, không còn gì để thất vọng thêm.

Nguyên bản nàng còn tưởng rằng, dù sao đều là người Cung gia, có coi trọng lợi ích đến mức nào, cũng sẽ có một cái hạn.

Thế nhưng...

Vợ chồng tam cô liên tục muốn tống nàng lên giường người khác để hiến thân.

Gia gia bệnh tình chuyển biến xấu, có bóng dáng của Đại bá đứng sau lưng.

Hiện tại gia gia đang nằm trên giường đằng kia, đại bá mẫu tiến vào không tỏ chút nào lo lắng cho hắn, ngược lại bắt đầu nghĩ đến làm thế nào để nhục nhã Diệp Phàm và nàng, cùng tính toán đến phân chia tài sản như thể biết trước lão gia tử sẽ không qua khỏi.

Thật sự, nàng không hiểu được, chả lẽ tiền bạc cùng tài sản nó quan trọng tới mức, có thể làm lơ đi máu mủ tình thâm, để cha con tương tàn hay sao?

"Cung Vô Song, ngươi làm sao dám như vậy cùng ngươi đại bá mẫu nói chuyện!" - Cung Khải tức giận quát lên - "Thật là thiếu giáo dưỡng, không có tôn ti trật tự gì!"

"Ngươi người này, là Cung gia hổ thẹn a! Cung gia hổ thẹn a!"

Hắn một bộ bi phẫn, hận rèn sắt không thành thép, nếu trong phòng này không phải đều là nhân tinh, còn tưởng hắn thực sự nghĩ tốt cho Cung Vô Song đâu.

"Ta tuyên bố!" - Cung Khải chợt đổi giọng, dõng dạc hùng hồn hô - "Cung Vô Song thân là Cung gia tôn nữ, lại không có giáo dưỡng đầy đủ, không biết kính trọng bậc tiền bối, không xứng đáng được đến thăm lão gia tử. 

Người đâu! Đuổi bốn người này ra ngoài, đừng để bọn chúng tiếp tục làm ô nhiễm căn phòng phụ thân ta nằm chữa bệnh"

Hắn một câu này dụng tâm hiểm ác, không những muốn mượn cớ đuổi Cung Vô Song đám người ra khỏi phòng, lại còn nhân cơ hội để nàng đeo một cái bêu danh.

Diệp Phàm biết, hiện tại mình cần phải ra tay.

Cung Vô Song thông minh cùng tài năng, thế những rốt cục tâm tính tôi luyện mới chỉ được mấy năm, còn chưa hoàn toàn thành thục.

Đối mặt với thương trường, có thể nàng đã bình tĩnh, không để cảm xúc ảnh hưởng đến ý trí; vậy nhưng khi đối mặt với những tình huống như bây giờ, gia gia bị thương, các tộc thúc tộc bá lại không màng thủ đoạn mà đấu tránh, nàng liền không thể cảm xúc hoàn toàn cảm xúc của mình.

Chung quy, nàng mới chỉ là cái thiếu nữ 21 tuổi a, đã bao giờ phải trải qua việc gia tộc tương tàn thế này.

Năm cái đại hán là Cung gia hạ nhân không sai, theo lẽ thường cũng liền không dám động vào Cung Vô Song, chỉ là lúc này nhìn theo tình hình, Cung Vô Song đại thế đã mất, mà Cung Khải khả năng sẽ là gia chủ đời tiếp theo.

Nghĩ vậy, năm cái đại hán cắn chặt răng, xông lên phía trước, chuẩn bị động thủ.

Tại thời điểm một cái đại hán chuẩn bị chạm vào cánh tay của Cung Vô Song, một thanh âm lạnh băng, mang theo vô tận sát ý vang lên giữa phòng bệnh, phảng phất như thanh âm từ Cửu U Địa Ngục

"Chạm vào nữ nhân của ta, ngươi muốn chết sao?"

Cùng lúc đó...

Phụt! 

Máu tươi tung tóe mà phun ra.

Màu đỏ tươi của máu đem một thân áo thun trắng của Cung Vô Song đều nhiễm hồng.

Cung Vô Song hoảng sợ nhắm mắt lại, thân thể lùi về sau một bước.

Diệp Phàm bước một bước lên trước, kéo lấy thân thể mềm mại của Cung Vô Song, để nàng dựa vào trong lòng mình.

"A!"

Cái đại hán kia thảm thiết kêu lên, thanh âm vô cùng thê lương.

Hắn giơ lên cánh tay của mình, lúc này đã cụt mất bàn tay, lộ ra huyết nhục rợn người

Một tiếng kêu này, làm một loạt tiếng bước chân ở bên ngoài trở nên dồn dập hơn, hiển nhiên là đám người đi sau Cung Khải, Dương Lệ đã cách không xa.

"Lão bà, ngươi cứ như vậy nhắm mắt lại" - Diệp Phàm không bận tâm tới hắn, ôn nhu nói với nữ nhân trong lồng ngực của mình.

Cung Vô Song ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại, còn quay mặt vào trong lưng Diệp Phàm, cả cơ thể vẫn khẽ run.

Diệp Phàm khẽ vuốt lưng nàng, thầm than.

Vừa rồi lại là tâm ma quấy nhiễu!

Trong một khoảnh khắc, phong ấn tâm ma không hiểu sao buông lỏng một tia, khiến cho Diệp Phàm thay vì chỉ vận dụng chút lực lượng đẩy lùi cái đại hán kia lại trở thành thẳng tay lấy tiên lực hóa đao trảm đoạn bàn tay của hắn.

Còn may mắn là ngay lập tức hắn lấy lại được quyền khống chế, áp chế tâm ma, hiện tại nó đã yên lặng ngủ sâu trong linh hồn Diệp Phàm.

Chỉ là rốt cục vẫn để Cung Vô Song thấy hắn thị huyết một mặt, cũng không biết nàng sẽ nghĩ sao.

"Lão tử liều mạng với ngươi"

Cái đại hán cụt tay rầm lên với Diệp Phàm, tay còn lại rút từ trong túi ra một con dao găm quân đội, nhăm thẳng phía lưng Cung Vô Song mà đâm tới.

Phanh!

Nhưng là, hắn còn chưa kịp tiếp cận hai người, liền bị Diệp Phàm một chân hung hăng đạp ra.

May mắn cho hắn là, đến giây cuối cùng, Diệp Phàm vẫn quyết định thu liễm, không sử dụng tiên lực, tại hắn không nghĩ cho Cung Vô Song nhận thêm kinh hách.

Nếu không, một chân vừa rồi của hắn, đủ để xuyên thủng từ trước bụng ra sau lưng, tạo thành một cái lỗ hổng hình chiếc giày trên người đại hán.

Rầm! Bịch!

Đại hán một đường bay ngược lại, va thật mạnh vào tưởng, sau đó rơi xuống, đổ gục trên mặt đất như một đám bùn nhão, tuy không chết nhưng cũng phải gãy mấy cái xương, hoàn toàn mất sức chiến đấu.

Thấy một màn như vậy, bốn cái đại hán còn lại toàn thân toát mồ hôi lạnh, không dám có dị động, rụt rè lùi bước về sau.

Dương Lệ không cấm co rụt đầu, trốn ra đằng sau trượng phu của mình.

"Ngươi... Ngươi đây là phạm pháp!"

Cung Khải hai mắt trợn trừng, ghê tởm nhìn một cánh tay cụt lăn lóc trên mặt đất, lại nhìn cái đại hán đang nằm nơi chân tường, không cấm run rẩy quay về phía Diệp Phàm hô.

"Phạm pháp?" - Diệp Phàm cười lạnh - "Ngươi dọa trẻ lên ba hay sao? Ta đảo muốn xem có cái cảnh sát nào dám bảo đây không phải là tự vệ chính đáng"

Cung Khải nghe vậy liền nghẹn lời.

Xác thật như Diệp Phàm nói, từ đầu đến cuối Diệp Phàm là bên bị động, không có chủ định công kích ai cả.

Lúc này, rốt cục bên ngoài mọi người đi sau cũng tới nơi.

Ngoại trừ ánh mắt ngoan độc của Cung Ngọc, tất cả đều tò mò cùng hứng thú bừng bừng mà "nghiên cứu" hắn cùng tam nữ.

...

"Tránh ra, ta cần đem thuốc tiêm cho Cung lão gia tử!"

(Chương xong)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện