Dương Vân Vũ nhìn quanh phòng họp, một đám người sắc mặt khó coi, Cung Ngọc hai vợ chồng ngoại trừ.

Tuy thế, không một ai đứng lên nói chuyện, tất cả đều trầm mặc, bởi thứ nhất, họ biết Dương Vân Vũ nói không sai.

Thứ hai, bản thân Dương Vân Vũ vẫn là một đại cổ đông, tuy không rõ thực hư hắn nắm trong tay bao nhiêu cổ phần, thế nhưng tuyệt đối có quyền lên tiếng hơn bọn họ

"Không ngại nói cho mấy vị ở đây biết, Thiên Diệu tập đoàn chấm dứt hợp đồng với tập đoàn ta, đó không phải là vô cớ. Gần đây nhất, Quý thiếu đã cho mạnh tay thu mua Thiên Diệu tập đoàn, giờ đây Thiên Diệu tập đoàn đã đổi chủ thành Quý gia, hiển nhiên sẽ không hợp tác với chúng ta..."

Hắn dừng lại, ánh mắt thích thú mà nhìn mọi người biểu lộ ra khuất nhục chi sắc, rồi mới nói tiếp

"...Lý do không ở đâu xa, mà chính vì tổng giám đốc của chúng ta Cung Vô Song đã hết lần này tới lần khác từ chối lời mời của Quý thiếu. Đến được Quý thiếu sủng ái, đó là vinh hạnh của nàng, thế nhưng do nàng không biết nặng nhẹ, thiệt hơn, liên tục làm cho Quý thiếu đau lòng, Quý thiếu mới không muốn tiếp tục hợp tác với chúng ta"

Dương Vân Vũ lộ ra một vẻ tiếc hận, đau lòng, cùng phẫn nộ.

Phòng họp đang yên lặng đột nhiên nổi lên vài tiếng xì xào nho nhỏ...

Bài diễn văn của Dương Vân Vũ có lẽ còn dài, thế nhưng ở bên ngoài, Diệp Phàm cùng Cung Vô Song đã không muốn nghe tiếp.

Phòng họp bị Diệp Phàm một chân đá văng ra, hai người bước vào, lập tức hơn mười cặp mắt không hẹn mà cùng nhìn lại.

"Nói thật hay, không hổ là cẩu của Quý gia" - giữa căn phòng yên lặng, tiếng vỗ tay của hắn vang lên, đẩy vẻ giễu cợt.

Vốn, hắn không muốn cùng những con kiến này nhiều lời, nề hà hình tượng của Cung Vô Song trong công ty qua lời nói của Dương Vân Vũ bị bôi đen quá đáng.

Hắn có thể dùng vũ lực trấn áp những người này, thế nhưng không có Dương Vân Vũ này thì sẽ có Dương Vân Vũ khác, bản thân Cung Vô Song trong công ty cần luôn có hình tượng tốt để thu mua lòng người, chỉ thế mới bớt đi những thành phần con sâu làm rầu nồi canh.

"Ngươi là ai, tại sao dám tự tiện vào đây?" - Dương Vân Vũ đang thao thao bất tuyết, chợt bị người cắt ngang, nhìn qua thì chỉ là một cái tiểu tử, liền vỗ tay xuống bàn quát to.

"Ngươi còn không xứng biết" - Diệp Phàm nhàn nhạt đáp.

Dương Vân Vũ lời vọt đến miệng liền bị nghẹn lại, mặt mày tái mét.

"Vô Song, ngươi đã tới! Mau vào ngồi đi, mọi người đang chờ ngươi đâu" - Tô Hàn vội vã chen ngang, không quên ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.

Chính sự hôm nay là bãi bỏ chức vị của Cung Vô Song, không thể để cho bất kì ai làm hư. Về phần Diệp Phàm, đặt trong mắt hắn không hơn không kém một cái tiểu bạch kiểm, không khuấy lên được bọt sóng gì.

Cung Vô Song vẻ mặt vẫn lãnh băng như vậy, không nhìn ra hỷ nộ ái ố. Chỉ có Diệp Phàm mới để ý tới tay nàng khẽ run, thể hiện nàng đang rất phẫn nộ.

Nghĩ đến giai nhân kiếp trước phải một mình mà đối mặt với những điều này, hắn hận không thể tự tát cho mình một cái.

Cung Vô Song bước đến vị trí thủ tịch, liền phải ngồi xuống.

"Từ từ" - Dương Vân Vũ lại hô lên, ngăn cản.

Hắn tính tình táo bạo lại nhỏ mọn, nắm chắc leo lên được nhà Cung gia, lập tức liền không coi Tô Hàn cùng Cung Ngọc ra cái gì, ném lời nói của hai người phía sau đầu. Bây giờ hắn chỉ nghĩ đến hảo hảo xỉ nhục Diệp Phàm để lấy lại mặt mũi.



"Dương Vân Vũ, ngươi có ý gì?" - Cung Vô Song ngước lên nhìn hắn, đạm mạc hỏi, có chút cảm giác biển lặng trước cơn bão -"chả nhẽ ta không được ngồi xuống?"

"Ha hả, ngươi là tổng tài, đương nhiên có tư cách tiến vào phòng họp cùng ngồi đây. Nhưng!" - Dương Vân Vũ đứng lên kêu to, giơ ngón tay chỉ vào Diệp Phàm lúc này đang lười biếng dựa mình vào tường, nhàn nhã nhìn quanh - "Hắn là ai, chắc ở đây ngoài Cung tổng không ai biết đi. Ta tốt xấu cũng là đệ nhị cổ đông, trong tay cổ phần 35%, lại bị một ngoại nhân không rõ lai lịch mắng là cẩu, tựa hồ ta cũng cần xin Cung tổng một lời giải thích đi.

Cung Vô Song nội tâm có chút bất ngờ, nàng không nghĩ Dương Vân Vũ trong một thời gian ngắn như vậy đã thu mua được đến 35% cổ phần.

Thoáng nhìn Diệp Phàm một cái, Cung Vô Song mạc danh có chút ấm áp, ít nhất hôm nay không giống như tuần trước, bên nàng không phải không có ai...

Nàng dù không biết giải pháp của Diệp Phàm đến cùng là gì, thế nhưng nàng không tin hắn hồ ngôn.

Nàng chứng kiến ngày hôm qua hắn cường thế ép Minh lão phế bỏ đi tứ chi của Quý Minh Dương, vậy mà đến tận bây giờ Quý gia vẫn chưa có động tĩnh gì. Riêng điều này đã đủ để chứng minh, Diệp Phàm có năng lực, hoặc bối cảnh, không thua kém gì Quý gia mà nàng không thể tra ra được.

Cung Vô Song cũng không lo Diệp Phàm sẽ hướng thân thể nàng mà tới giống Quý Minh Dương... nói cho cùng vẫn là nàng chủ động tìm đến hắn, mà hắn còn bộ dạng ghét bỏ.

Chỉ là trực giác vẫn luôn bảo nàng, mọi hành động, cử chỉ, ánh mắt,... lần đầu Diệp Phàm gặp nàng cũng không phải là ngụy trang, mà là thực sự.

Cung Vô Song vô điều kiện tin tưởng trực giác của mình, rốt cục nó đã cứu nàng nhiều lần.

Vậy thì, điều gì có thể khiến một con người thay đổi nhiều đến như vậy, chỉ trong một tuần? ...

Tô Hàn cùng Cung Ngọc vẻ mặt bất đắc dĩ, hai người đều không muốn cành mẹ đẻ cành con, chỉ là tên đã lên dây không bắn ra không thể, lập tức chuyển mục tiêu chính tạm thời từ Cung Vô Song sang tới Diệp Phàm, đuổi hắn ra ngoài lại nói.

"Đúng vậy, chất nữ, ngươi tốt xấu cùng phải công đạo cùng đại gia một câu cái dã tiểu tử kia từ đâu tới, chưa kể ngươi định ra giờ họp, cuối cùng thân là tổng tài lại đến muộn mười lăm phút" - Cung Ngọc tươi cười hướng Cung Vô Song nói, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa thuê.

Nàng cắn ba chữ "dã tiểu tử" thật nặng, hiển nhiên là muốn nhục nhã Diệp Phàm.

Nàng nhớ rõ, là tiểu tử này đêm qua dám làm lơ đi sự tồn tại của nàng, là hắn dám ở trước mặt nàng đóng sầm cánh cửa lại.

Cung Vô Song khẽ nhíu mày, nàng vẫn biết vợ chồng Tam cô tính tình thích nịnh bợ, nhỏ mọn cùng tham lam. Thế nhưng hai người trắng trợn nói dối, sau đó liên kết với người ngoài để đối phó với nàng xác định cực kì quá phận, quả thực làm nàng thất vọng đến cực điểm.

Nàng vốn còn ảo tưởng sẽ giữ lại ít nhất được một tia tình thân, thế nhưng giờ tâm nàng lạnh hoàn toàn rồi.

"Giải thích? Hắn là phu quân của ta, ta hỏi ngươi ta cần hướng ngươi giải thích cái gì? Ngược lại hắn vừa bước vào đây ngươi liền đập bàn hùng hổ mắng người, ngươi có nên hay không cũng cho ta một cái công đạo đây?" - Cung Vô Song toát ra cổ khí thế thượng vị giả, lãnh diễm như một vị băng sương nữ vương mà đối chọi gay gắt.

Về phần Tam cô, nàng trực tiếp làm lơ, nói chuyện với loại người này quả thật làm nàng bị hạ giá.

"Diệp Phàm, ngươi lại bên cạnh ta ngồi" - Cung Vô Song vẫy tay với Diệp Phàm, lời nói không dung cự tuyệt.

Diệp Phàm tiện tay cầm đi cái ghế của Dương Vân Vũ, đặt sang phía bên phải Cung Vô Song, đặt mông ngồi xuống, từ đầu đến cuối hắn không nhìn lấy Dương Vân Vũ, Tô Hàn cùng Cung Ngọc lấy nửa con mắt.

Dương Vân Vũ khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng vẫn không chịu được tiếp tục bị mất mặt, quay người đi lấy ra một chiếc ghế dự trữ, khuất nhục ngồi xuống

"Tiện loại, chờ Quý thiếu chơi chán ngươi, ta phải hung hăng mà dạy dỗ" - hắn âm thầm nắm chặt tay, bì ổi nghĩ.

Cung Ngọc cũng bị khí run lên, Tô Hàn phải mạnh mẽ kéo nàng ngồi xuống, tránh nàng làm loạn lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm đầy âm độc.

Diệp Phàm cười lạnh, thản nhiên cùng hắn mắt đối mắt, liền nháy mắt chi gian, Tô Hàn thấy mình đang đứng trong một mảnh thế giới đỏ như máu, trươc mặt hắn là Cung Ngọc còn có Dương Vân Vũ đang cười to một cách quái dị, thình lình lấy ra con dao găm thọc vào người hắn.

"A a a a!!!"

Trong huyễn giới, Tô Hàn nhìn thấy bản thân mình đang bị hai người kia liên thủ điên cuồng đâm hắn mấy trăm nhát, còn tại thực tế, mọi người chỉ có thể thấy Tô Hàn đang yên đang lành, bỗng dưng gào thật to như hóa điên, hai mắt nhắm chặt, sau đó nằm bò trên đất, ôm mình quằn quại.

"Lão công!" - Cung Ngọc hốt hoảng hét lên thất thanh.

Diệp Phàm lặng lẽ thu hồi huyễn thuật, người này còn không thể chết, hắn còn cần Cung Ngọc và Tô Hàn sắm vai chủ đạo trong màn diễn cuối cùng, để hắn vạch trần bộ mặt thật của hai người, sau đó họ mới có thể chết đi.

Huyễn giới sụp đổ, hình chiếu hai người Cung Ngọc và Dương Vân Vũ cũng tan biến, Tô Hàn suy yếu mở mắt.

"Đây là...đâu?" - hắn ngồi lên, liền thấy Cung Ngọc đang ở ngay bên cạnh.

Hắn vội vã bò lùi lại

"Không, đừng giết ta, ta bồi tội là được... đừng giết ta" - hắn hoảng hốt kêu lên, cảnh giác nhìn lấy Cung Ngọc như một tôn dã thú.

"Lão công, ngươi làm sao vậy?" - Cung Ngọc trên mặt hiện lên nét hoảng loạn, đừng nhìn nàng đầy tật xấu, nhưng đối với Tô Hàn thực ra rất tận tâm.

Cung Vô Song liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nàng cảm giác đây là tác phẩm của hắn. Chỉ là nhà Tâm cô thực đáng hận, nàng sẽ không giúp họ.

"Chúng ta cần thiết mở họp cổ đông. Nếu hai người không thể tham gia, mời hai người ra ngoài cho" - nàng chỉ tay về phía cánh cửa, giọng nói lạnh lùng không chứa một tia tình cảm.

Cung Ngọc gương mặt vặn vẹo, oán độc hết nhìn Cung Vô Song đến Diệp Phàm, mà Tô Hàn thì tránh nàng như tránh tà, rúc vào trong góc phòng.

Dương Vân Vũ lúc này cũng ngậm chặt miệng, hắn cảm giác chuyện vừa rồi thật qủy dị, bản năng có chút sợ hãi.

Hắn biết, kế hoạch hôm nay, coi như phá sản, lần sau muốn kéo Cung Vô Song khỏi ghế tổng tài chỉ sợ khó như lên trời.

"Cần thiết phải liên hệ với Quý thiếu" - hắn tự nhủ, lén lút móc ra chiếc di động của mình.

Thình lình, Lan Vi mở cửa đi vào, sắc mặt khó coi mà nói:

"Không hảo, người của Quý gia tới!"

(Chương xong)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện