Tại một nơi hẻo lánh trong một công viên cách Nam Phong đại học không xa.
Lãnh Cơ Vi Y cả người dựa vào một thân cây, toàn thân run rẩy dữ dội, mắm môi mắm lợi cố không để chiếc điện thoại di động lỏng lẻo trong lòng bàn tay rơi xuống.
Ọe!
Một trận biển cuộn sóng gầm trong dạ dày, nàng không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Chỉ là, như cũ, là nôn khan, cái gì cũng chưa ra.
Không, phải nói chính xác ra, không còn cái gì để mà nôn ra.
Lãnh Cơ Vi Y hoa dung thất sắc, tựa như hồn phách bị người câu đi, thần trí mơ hồ không rõ, không nhớ nổi nàng đã nôn ọe bao lượt.
Trong đầu nàng lúc này, từng cảnh tượng máu me điên cuồng, những thủ đoạn tàn nhẫn không giống người, những tiếng rên rỉ thảm thiết, cầu xin được chết, nhưng rồi lại không thể toại nguyện,... cứ như thế ám ảnh không sao vứt đi được.
Phía trước nàng cũng đã thấy Diệp Phàm tra tấn người... Hai tên bắt cọc nàng bị Diệp Phàm cắt cụt tứ chi, để cho bọn hắn sống không được chết không xong.
Bất quá so với một màn vừa rồi, quả thực là kém xa quá nhiều.
Nàng mê mang, rốt cục Diệp Phàm là người như thế nào? Tàn nhẫn, vô nhân tính? Nếu vậy thì vì cái gì hắn lại cứu nàng? Nếu hắn là một người tốt, vậy thì vì cái gì trái tim hắn có thể đủ tàn nhẫn để ngạnh sinh tra tấn những sinh mạng kia dằng dặc mười phút thời gian mới để bọn hắn đi chết?
Đầu óc non nớt của Lãnh Cơ Vi Y ngổn ngang trăm mối tơ vò, dường nhưng không thể tìm ra được một câu trả lời cho câu tự hỏi.
"Đây chính là thế giới của ta, ngươi cảm thấy, bản thân có thể tiếp thu sao?"
Lãnh Cơ Vi Y ánh mắt vô chừng...
Nàng, có thể tiếp thu sao?
...
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Cửu Tọa trong đầu giằng co hồi lâu, rốt cục vẫn không nhịn được, nhược nhược hỏi, cùng với khí thế tự tin lúc mới xuất hiện quả thực là hai thái cực.
"..."
Diệp Phàm hơi quay người, ném cho nàng một cái khóe mắt, sau đó cố tự mình không nhanh không chậm ôm Diệp Vân Phi vẫn còn đang hôn mê tiến về phía trước.
"Ngươi!"
Cửu Tọa nghiến răng, vung tay tưởng lại đánh nhau một trận với Diệp Phàm, thế nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, chính mình căn bản không đánh lại đối phương, lời nói lên tới đầu lưỡi vẫn bị nàng nuốt ngược trở lại.
Nàng đối với Diệp Phàm không có bao nhiêu hiểu biết, không biết tính cách hắn như thế nào, đến bây giờ vì sao hắn để lại nàng một mạng vẫn là vô giải...
Bởi vậy, nàng không thể không tiểu tâm hết sức, ngộ nhỡ lỡ lời chọc giận hắn, mạng nhỏ liền không còn, mất nhiều hơn được.
Vì mạng sống, nàng nhẫn.
...
Diệp Phàm mới không quản Cửu Tọa trong lòng nghĩ gì, đối với hắn có bao nhiêu oán hận.
Nếu không phải nàng thân thế không đơn giản, đối với trước mắt tu luyện chi lộ của hắn có chút tác dụng, hắn đã tiễn nàng qua Tây thiên từ lâu.
Hiện tại, Diệp Phàm đang một đầu đầy hắc tuyến, thần thức tản ra bốn phía, tuyệt nhiên không tìm được một công cụ giao thông nào.
Đừng nói là ô tô, đến xe đạp cũng không có.
Cũng không hiểu phía trước, đám người Quang Minh Hội là như thế nào tới đây? Chẳng lẽ cả một đám đều đi bộ?
Vù! Vù!
Đang lúc Diệp Phàm chần chừ không biết có nên tốn chút sức lực di chuyển vào nội thành, sau đó lại bắt tàu trở về Hàn Giang hay không, không khí bị mạnh mẽ xé rách tạo ra từng đợt thanh âm mãnh liệt.
Bản năng ngẩng đầu lên, Diệp Phàm thấy được trên trời có một cái chấm nhỏ màu đen, đang không biến to dần, hiển nhiên thứ đồ vật này đang di chuyển lại gần đây.
Nheo nheo mắt, hắn không khó nhận ra đây là một chiếc võ trang máy bay trực thăng.
Dễ dàng có thể đoán được, trực thăng này là thuộc về tổ chức Lạc Hồng.
"Nha đầu kia, tinh tức đảo cũng linh thông, nhanh như vậy đã biết!"
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, điều khiển thần thức phóng lên không trung, nhìn ra được trong máy bay ngoài phi công còn có hai người, trong đó một cá nhân chính là Cổ Tuyết.
Đến cũng tốt, một chốc liền có công cụ trở về, Diệp Phàm ám đạo.
Nghĩ đến Cổ Tuyết, trong đầu Diệp Phàm một tia linh quang chợt lóe lên.
Hắn khóe miệng cong lên một vòng cung đầy tà tính.
Nha đầu này, một bộ tính tình đại tiểu thư nhà giàu, lần đầu gặp hắn cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.
Dù cho tới cuối cùng nàng thức thời, Diệp Phàm cũng lười so đo, bất quá hiện tại hắn không ngại lợi dụng Cổ Tuyết một phen.
Quang Minh Hội tổng bộ sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi đòi một cái công đạo, chỉ là chưa biết rõ lực lượng đối phương đã xông tới thì thật thiếu khôn ngoan.
Hắn phía trước có thể leo lên được vị trí Tiên Đế đệ nhất nhân, cũng không phải chỉ đơn thuần dùng vũ lực mà thôi, nếu không đã chết bất đắc kỳ tử từ lâu.
Chưa kể hiện tại hắn tu vi vạn phần không còn một, ai dám đảm bảo đối phương không có tồn tại mạnh hơn hắn.
Phải biết, Đông Hoàng Phi Phi đã nói qua, tồn tại siêu việt Sinh Đan Cảnh trên Địa Cầu vẫn có vài cái.
Lập Giới Cảnh, lấy tu vi chưa tới Ngưng Khí Cảnh của hắn mà đối đầu, chẳng khác nào đi tìm chết, mặc cho tu vi của hắn có viễn siêu cảnh giới đi chăng nữa.
Đương nhiên, bức Diệp Phàm thực sự tức giận lên, hắn một khi sử dụng đạo phong ấn Tiên Đế, thổi tan Địa Cầu cũng chỉ là một cái búng tay, nói gì tới một cái Quang Minh Hội con con.
Chính là, át chủ bài dùng một lần liền thiếu một lần, không ai dám đảm bảo Diệp Phàm về sau sẽ không cần dùng tới chúng.
Nói tóm lại, trước khi có được thông tin sơ bộ về Quang Minh Hội, Diệp Phàm tạm thời sẽ để cho bọn hắn nhảy nhót thêm một chút thời gian.
Quân tử sao, báo thù mười năm vẫn chưa muộn, đừng nói Diệp Phàm nhiều nhất cho bọn chúng sống lâu dăm ba tháng.
Nghĩ nghĩ, hắn chợt quay lại nhìn Cửu Tọa, thử thử:
"Nha đầu, ta cho ngươi một cái cơ hội, chỉ cần ngươi báo ra mọi thông tin bản thân biết về Quang Minh Hội, ta liền tha cho ngươi một lần... Thế nào?"
Cửu Tọa lạnh nhạt nhìn lại hắn, bốn mắt đối chọi.
"Hừ!"
Đến cuối cùng, kết quả vẫn là nàng hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt đầu đi, cắn chặt ngân nha không nói một từ.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu tâm can nàng, Cửu Tọa chỉ sợ bản thân nhìn nhiều một giây thôi liền sẽ không nhịn được đầu hàng.
Diệp Phàm nhún vai, cũng không có quá lớn phẫn nộ hay khó chịu.
Hắn lại chưa đe dọa hay dùng hình gì đó, nếu Cửu Tọa vội vàng không có cốt khí, như vậy khai báo mới là đáng ngờ.
Cho dù về sau có nàng khai báo, Diệp Phàm vẫn cần phải cẩn thận đối chiếu, đó cũng là lý do hắn sẽ cần tới sự trợ giúp của Cổ Tuyết.
Về phần soát hồn, không phải phía trước Diệp Phàm chưa thử qua, chỉ là không thành công.
Một phần vì hắn còn yếu ớt, phần khác do nàng thân thế cũng không đơn giản đâu...
Diệp Phàm ẩn ẩn có chút hối hận nhanh như vậy đã khiến Hồn Hỏa mạt sát linh hồn Dania, hắn cũng không tin nữ nhân kia cũng giống như Cửu Tọa, ngăn cản được hắn soát hồn.
Chính là, cũng không đáng kể, nhiều lắm là đi chút đường vòng, hắn không thiếu kiên nhẫn...
...
Diệp Phàm ôm Diệp Vân Phi ngồi xuống một cái ghế đá cách đó không xa, thảnh thơi đợi trực thăng hạ cánh.
Diệp Vân Phi chưa tỉnh lại, chính là thương thế đã bị hắn chữa cái thất thất bát bát, lấy tu vi của nàng không qua vài ngày liền có thể hoàn toàn khôi phục.
Cửu Tọa chớp chớp mắt, do dự một hồi, cuối cùng mặt mũi ỉu xìu tựa lưng vào một gốc cây cách đó không xa.
Máy bay trực thăng tốc độ thực mau, đảo mắt liền di chuyển tới khu vực Diệp Phàm đang ngồi, bắt đầu hạ cánh.
Tại thời điểm máy bay còn cách mặt đất mấy chục mét, cửa hông đột ngột mở ra, hai bóng người nhảy xuống.
"Diệp Phàm!"
Cổ Tuyết hô lên một câu, từ thanh âm nghe ra biểu tình vui mừng lo lắng lẫn lộn, ngoài ra còn có một tia ngạc nhiên.
Diệp Phàm nhướn mày, nha đầu này, rõ ràng hận không thể tháo hắn ra làm tám khối, chả qua không thể mà thôi, thái độ này không đúng tý nào!
Vô sự bất đăng tam bảo điện, Cổ Tuyết khẳng định đánh chủ ý cái gì đó.
"Ngươi vậy mà chưa chết!"
Cổ Tuyết dừng lại trước mặt Diệp Phàm, đôi mắt đẹp không ngừng dò xét trên dưới, nói một câu.
Diệp Phàm tối sầm mặt lại, hóa ra hắn nghĩ nhiều, Cổ Tuyết rõ ràng vẫn hận không thể nhìn thấy hắn chết quách đi.
Ngước lên nhìn đối phương, Diệp Phàm thấy được vẻ mặt đầy khiêu khích của nàng, liền vỡ lẽ.
Nha đầu này rõ ràng cố ý làm hắn khó chịu.
Hắn lười cùng nàng so đo, ánh mắt không hỏi chếch đi một chút, đánh giá cá nhân còn lại.
Đây là một cái trung niên nam tử, tuổi tầm ngũ tuần, ăn mặc chính là quân trang màu xanh lục, quân hàm trên áo cho thấy, người này là một cái Thượng Tá.
Không giống Cổ Tuyết hồ hởi chạy tới, hắn hờ hững đứng tại đó, biểu tình đầy kiêu căng, hiển nhiên không đặt Diệp Phàm vào trong mắt.
Diệp Phàm thân thức đảo qua, đối phương một thân tu vi không chút nào giấu giếm hiện ra.
Tông Sư hậu kỳ!
Diệp Phàm cười thầm, Cổ Tuyết chắc hẳn dựa vào người này mới dám qua đây trêu chọc hắn đi.
Nếu không, lấy độ hiểu biết của nàng về hắn, có cho nàng mười cái lá gan nàng cũng không dám bừa bãi như vậy, rốt cục hai người lại không thân.
Diệp Phàm thu hồi ánh mắt, một cái Tông Sư hậu kỳ mà thôi, cùng một con kiến không có bao khác biệt.
Khách khách khí khí thì còn có thể nói chuyện một hai câu, đối phương đây rõ ràng đang cậy già lên mặt, Diệp Phàm mới lười để ý tới hắn.
"Nói đi, ngươi lại đây làm gì?"
Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi.
Thế rồi, không để cho Cổ Tuyết kịp trả lời, hắn lại bồi thêm một câu:
"Nghĩ kỹ lại nói, ta sẽ không cho ngươi cơ hội tiếp theo!"
"Ngươi!" - Cổ Tuyết cắn chặt ngân nha, ủy khuất không thôi - "Mất công ta còn lo lắng ngươi sẽ ra chuyện, thậm chí còn điều động cả trực thăng quân sự để nhanh chóng chạy tới nơi, cuối cùng nhận được là thái độ không mặn không nhạt của ngươi... Thật đúng là bất thức hảo nhân tâm!"
Diệp Phàm mặt vẫn không chút đổi sắc, dùng ngữ khí hiển nhiên nói chuyện:
"Đang yên đang lành, ta có thể xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi còn dám mạnh miệng" - Cổ Tuyết buồn bực, cảnh giác nhìn quanh - "Ta mà đến trễn một chút nữa, không khéo ngươi đã chết còn không có xác để cho ta nhặt!"
Nói xong, nàng không hề có ý định đợi Diệp Phàm phản ứng cái gì, vội vàng túm lấy tay hắn, kéo lên:
"Đây không phải là nơi nói chuyện, ngươi mau cùng ta lên trên trực thăng. Người tới không phải là một cái Tông Sư lúc đầu có thể đối kháng!"
Diệp Phàm bất vi sở động, cười cười:
"Người tới, ngươi nói là Quang Minh Hội người?"
Cổ Tuyết trợn trắng mắt, giọng nói càng thêm gấp rút:
"Ngươi nếu đã biết, còn không mau cùng ta dời đi? Nghe nói đối phương lần này dẫn đội là một cái nửa bước Đại Tông Sư đâu!"
Cổ Tuyết mường tượng, nàng tung ra thông tin này, Diệp Phàm trên mặt sẽ hiện ra thần sắc kinh hoàng, sau đó vội vã cùng nàng lên trực thăng.
Chỉ cần hắn bước lên trực thăng, đồng nghĩa với việc hắn thiếu nàng, thiếu tổ chức Lạc Hồng một nhân tình.
Đến lúc đó, muốn hắn vì Tổ Quốc cống hiến, còn không phải là chuyện một sớm một chiều?
Nàng được phía trên ra lệnh, mặc dù lần này có Tông Sư hậu kỳ đi cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là đừng dùng vũ lực.
Nói trắng ra, bọn họ muốn "lấy đức phục người".
Một cái 19 tuổi thiếu niên Tông Sư, tiềm lực kinh người a, hoàn toàn có khả năng đạt tới cảnh giới Thiên Sư bao người đỏ mắt ao ước.
Đối với thể loại yêu nghiệt như Diệp Phàm, tổ chức hận không thể nhận hắn làm con nuôi, đãi ngộ có thừa, làm sao có ai nhược chí bỗng dưng đi đắc tội hắn?
Không thể không nói, tổ chức Lạc Hồng bán tình không tồi, bất quá chẳng phải, lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc hay sao?
Bọn họ sai trầm trọng ngay từ ban đầu, đó là để tầm nhìn gò bó trong cái bộ não bảo thủ, hạn hẹp của mình
"Nửa bước Đại Tông Sư? Con kiến mà thôi"
Diệp Phàm nhếch miệng cười, nhún vai.
"Đừng nói nửa bước Đại Tông Sư, có là chân chính Đại Tông Sư đến nơi này, thì đã sao? Cũng chỉ là việc một bàn tay mà thôi"
"Thật là thiếu niên kinh cuồng, không biết trời cao đất dày!"
Đột ngột, từ lúc nào, trung niên nam tử đã tiến tới phía sau lưng Cổ Tuyết, sắc mặt lạnh băng, giọng nói ẩn chứa một cỗ khinh thường kèm vài phần tức giận.
"Nga, vậy ngươi nói, thiên có bao nhiêu cao, địa có bao nhiêu dày?"
Diệp Phàm đạm mạc trả về một câu, cũng không buồn quay đầu lại nhìn đối phương.
(Chương xong)
Tái bút: Chương này mang tính chất câu từ, cũng để báo với các đạo hữu ta vẫn còn sống. Gần nhất quả thật bận quá, ngồi viết chương này nhưng không có thời gian nghiên cứu lại đề cương để bố cục các tình tiết trong mạch truyện chính. Mong mọi người thông cảm. Nhận ra kỳ thực tập của ta đã qua hơn nửa rồi *cười*
Lãnh Cơ Vi Y cả người dựa vào một thân cây, toàn thân run rẩy dữ dội, mắm môi mắm lợi cố không để chiếc điện thoại di động lỏng lẻo trong lòng bàn tay rơi xuống.
Ọe!
Một trận biển cuộn sóng gầm trong dạ dày, nàng không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Chỉ là, như cũ, là nôn khan, cái gì cũng chưa ra.
Không, phải nói chính xác ra, không còn cái gì để mà nôn ra.
Lãnh Cơ Vi Y hoa dung thất sắc, tựa như hồn phách bị người câu đi, thần trí mơ hồ không rõ, không nhớ nổi nàng đã nôn ọe bao lượt.
Trong đầu nàng lúc này, từng cảnh tượng máu me điên cuồng, những thủ đoạn tàn nhẫn không giống người, những tiếng rên rỉ thảm thiết, cầu xin được chết, nhưng rồi lại không thể toại nguyện,... cứ như thế ám ảnh không sao vứt đi được.
Phía trước nàng cũng đã thấy Diệp Phàm tra tấn người... Hai tên bắt cọc nàng bị Diệp Phàm cắt cụt tứ chi, để cho bọn hắn sống không được chết không xong.
Bất quá so với một màn vừa rồi, quả thực là kém xa quá nhiều.
Nàng mê mang, rốt cục Diệp Phàm là người như thế nào? Tàn nhẫn, vô nhân tính? Nếu vậy thì vì cái gì hắn lại cứu nàng? Nếu hắn là một người tốt, vậy thì vì cái gì trái tim hắn có thể đủ tàn nhẫn để ngạnh sinh tra tấn những sinh mạng kia dằng dặc mười phút thời gian mới để bọn hắn đi chết?
Đầu óc non nớt của Lãnh Cơ Vi Y ngổn ngang trăm mối tơ vò, dường nhưng không thể tìm ra được một câu trả lời cho câu tự hỏi.
"Đây chính là thế giới của ta, ngươi cảm thấy, bản thân có thể tiếp thu sao?"
Lãnh Cơ Vi Y ánh mắt vô chừng...
Nàng, có thể tiếp thu sao?
...
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Cửu Tọa trong đầu giằng co hồi lâu, rốt cục vẫn không nhịn được, nhược nhược hỏi, cùng với khí thế tự tin lúc mới xuất hiện quả thực là hai thái cực.
"..."
Diệp Phàm hơi quay người, ném cho nàng một cái khóe mắt, sau đó cố tự mình không nhanh không chậm ôm Diệp Vân Phi vẫn còn đang hôn mê tiến về phía trước.
"Ngươi!"
Cửu Tọa nghiến răng, vung tay tưởng lại đánh nhau một trận với Diệp Phàm, thế nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, chính mình căn bản không đánh lại đối phương, lời nói lên tới đầu lưỡi vẫn bị nàng nuốt ngược trở lại.
Nàng đối với Diệp Phàm không có bao nhiêu hiểu biết, không biết tính cách hắn như thế nào, đến bây giờ vì sao hắn để lại nàng một mạng vẫn là vô giải...
Bởi vậy, nàng không thể không tiểu tâm hết sức, ngộ nhỡ lỡ lời chọc giận hắn, mạng nhỏ liền không còn, mất nhiều hơn được.
Vì mạng sống, nàng nhẫn.
...
Diệp Phàm mới không quản Cửu Tọa trong lòng nghĩ gì, đối với hắn có bao nhiêu oán hận.
Nếu không phải nàng thân thế không đơn giản, đối với trước mắt tu luyện chi lộ của hắn có chút tác dụng, hắn đã tiễn nàng qua Tây thiên từ lâu.
Hiện tại, Diệp Phàm đang một đầu đầy hắc tuyến, thần thức tản ra bốn phía, tuyệt nhiên không tìm được một công cụ giao thông nào.
Đừng nói là ô tô, đến xe đạp cũng không có.
Cũng không hiểu phía trước, đám người Quang Minh Hội là như thế nào tới đây? Chẳng lẽ cả một đám đều đi bộ?
Vù! Vù!
Đang lúc Diệp Phàm chần chừ không biết có nên tốn chút sức lực di chuyển vào nội thành, sau đó lại bắt tàu trở về Hàn Giang hay không, không khí bị mạnh mẽ xé rách tạo ra từng đợt thanh âm mãnh liệt.
Bản năng ngẩng đầu lên, Diệp Phàm thấy được trên trời có một cái chấm nhỏ màu đen, đang không biến to dần, hiển nhiên thứ đồ vật này đang di chuyển lại gần đây.
Nheo nheo mắt, hắn không khó nhận ra đây là một chiếc võ trang máy bay trực thăng.
Dễ dàng có thể đoán được, trực thăng này là thuộc về tổ chức Lạc Hồng.
"Nha đầu kia, tinh tức đảo cũng linh thông, nhanh như vậy đã biết!"
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, điều khiển thần thức phóng lên không trung, nhìn ra được trong máy bay ngoài phi công còn có hai người, trong đó một cá nhân chính là Cổ Tuyết.
Đến cũng tốt, một chốc liền có công cụ trở về, Diệp Phàm ám đạo.
Nghĩ đến Cổ Tuyết, trong đầu Diệp Phàm một tia linh quang chợt lóe lên.
Hắn khóe miệng cong lên một vòng cung đầy tà tính.
Nha đầu này, một bộ tính tình đại tiểu thư nhà giàu, lần đầu gặp hắn cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.
Dù cho tới cuối cùng nàng thức thời, Diệp Phàm cũng lười so đo, bất quá hiện tại hắn không ngại lợi dụng Cổ Tuyết một phen.
Quang Minh Hội tổng bộ sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi đòi một cái công đạo, chỉ là chưa biết rõ lực lượng đối phương đã xông tới thì thật thiếu khôn ngoan.
Hắn phía trước có thể leo lên được vị trí Tiên Đế đệ nhất nhân, cũng không phải chỉ đơn thuần dùng vũ lực mà thôi, nếu không đã chết bất đắc kỳ tử từ lâu.
Chưa kể hiện tại hắn tu vi vạn phần không còn một, ai dám đảm bảo đối phương không có tồn tại mạnh hơn hắn.
Phải biết, Đông Hoàng Phi Phi đã nói qua, tồn tại siêu việt Sinh Đan Cảnh trên Địa Cầu vẫn có vài cái.
Lập Giới Cảnh, lấy tu vi chưa tới Ngưng Khí Cảnh của hắn mà đối đầu, chẳng khác nào đi tìm chết, mặc cho tu vi của hắn có viễn siêu cảnh giới đi chăng nữa.
Đương nhiên, bức Diệp Phàm thực sự tức giận lên, hắn một khi sử dụng đạo phong ấn Tiên Đế, thổi tan Địa Cầu cũng chỉ là một cái búng tay, nói gì tới một cái Quang Minh Hội con con.
Chính là, át chủ bài dùng một lần liền thiếu một lần, không ai dám đảm bảo Diệp Phàm về sau sẽ không cần dùng tới chúng.
Nói tóm lại, trước khi có được thông tin sơ bộ về Quang Minh Hội, Diệp Phàm tạm thời sẽ để cho bọn hắn nhảy nhót thêm một chút thời gian.
Quân tử sao, báo thù mười năm vẫn chưa muộn, đừng nói Diệp Phàm nhiều nhất cho bọn chúng sống lâu dăm ba tháng.
Nghĩ nghĩ, hắn chợt quay lại nhìn Cửu Tọa, thử thử:
"Nha đầu, ta cho ngươi một cái cơ hội, chỉ cần ngươi báo ra mọi thông tin bản thân biết về Quang Minh Hội, ta liền tha cho ngươi một lần... Thế nào?"
Cửu Tọa lạnh nhạt nhìn lại hắn, bốn mắt đối chọi.
"Hừ!"
Đến cuối cùng, kết quả vẫn là nàng hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt đầu đi, cắn chặt ngân nha không nói một từ.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu tâm can nàng, Cửu Tọa chỉ sợ bản thân nhìn nhiều một giây thôi liền sẽ không nhịn được đầu hàng.
Diệp Phàm nhún vai, cũng không có quá lớn phẫn nộ hay khó chịu.
Hắn lại chưa đe dọa hay dùng hình gì đó, nếu Cửu Tọa vội vàng không có cốt khí, như vậy khai báo mới là đáng ngờ.
Cho dù về sau có nàng khai báo, Diệp Phàm vẫn cần phải cẩn thận đối chiếu, đó cũng là lý do hắn sẽ cần tới sự trợ giúp của Cổ Tuyết.
Về phần soát hồn, không phải phía trước Diệp Phàm chưa thử qua, chỉ là không thành công.
Một phần vì hắn còn yếu ớt, phần khác do nàng thân thế cũng không đơn giản đâu...
Diệp Phàm ẩn ẩn có chút hối hận nhanh như vậy đã khiến Hồn Hỏa mạt sát linh hồn Dania, hắn cũng không tin nữ nhân kia cũng giống như Cửu Tọa, ngăn cản được hắn soát hồn.
Chính là, cũng không đáng kể, nhiều lắm là đi chút đường vòng, hắn không thiếu kiên nhẫn...
...
Diệp Phàm ôm Diệp Vân Phi ngồi xuống một cái ghế đá cách đó không xa, thảnh thơi đợi trực thăng hạ cánh.
Diệp Vân Phi chưa tỉnh lại, chính là thương thế đã bị hắn chữa cái thất thất bát bát, lấy tu vi của nàng không qua vài ngày liền có thể hoàn toàn khôi phục.
Cửu Tọa chớp chớp mắt, do dự một hồi, cuối cùng mặt mũi ỉu xìu tựa lưng vào một gốc cây cách đó không xa.
Máy bay trực thăng tốc độ thực mau, đảo mắt liền di chuyển tới khu vực Diệp Phàm đang ngồi, bắt đầu hạ cánh.
Tại thời điểm máy bay còn cách mặt đất mấy chục mét, cửa hông đột ngột mở ra, hai bóng người nhảy xuống.
"Diệp Phàm!"
Cổ Tuyết hô lên một câu, từ thanh âm nghe ra biểu tình vui mừng lo lắng lẫn lộn, ngoài ra còn có một tia ngạc nhiên.
Diệp Phàm nhướn mày, nha đầu này, rõ ràng hận không thể tháo hắn ra làm tám khối, chả qua không thể mà thôi, thái độ này không đúng tý nào!
Vô sự bất đăng tam bảo điện, Cổ Tuyết khẳng định đánh chủ ý cái gì đó.
"Ngươi vậy mà chưa chết!"
Cổ Tuyết dừng lại trước mặt Diệp Phàm, đôi mắt đẹp không ngừng dò xét trên dưới, nói một câu.
Diệp Phàm tối sầm mặt lại, hóa ra hắn nghĩ nhiều, Cổ Tuyết rõ ràng vẫn hận không thể nhìn thấy hắn chết quách đi.
Ngước lên nhìn đối phương, Diệp Phàm thấy được vẻ mặt đầy khiêu khích của nàng, liền vỡ lẽ.
Nha đầu này rõ ràng cố ý làm hắn khó chịu.
Hắn lười cùng nàng so đo, ánh mắt không hỏi chếch đi một chút, đánh giá cá nhân còn lại.
Đây là một cái trung niên nam tử, tuổi tầm ngũ tuần, ăn mặc chính là quân trang màu xanh lục, quân hàm trên áo cho thấy, người này là một cái Thượng Tá.
Không giống Cổ Tuyết hồ hởi chạy tới, hắn hờ hững đứng tại đó, biểu tình đầy kiêu căng, hiển nhiên không đặt Diệp Phàm vào trong mắt.
Diệp Phàm thân thức đảo qua, đối phương một thân tu vi không chút nào giấu giếm hiện ra.
Tông Sư hậu kỳ!
Diệp Phàm cười thầm, Cổ Tuyết chắc hẳn dựa vào người này mới dám qua đây trêu chọc hắn đi.
Nếu không, lấy độ hiểu biết của nàng về hắn, có cho nàng mười cái lá gan nàng cũng không dám bừa bãi như vậy, rốt cục hai người lại không thân.
Diệp Phàm thu hồi ánh mắt, một cái Tông Sư hậu kỳ mà thôi, cùng một con kiến không có bao khác biệt.
Khách khách khí khí thì còn có thể nói chuyện một hai câu, đối phương đây rõ ràng đang cậy già lên mặt, Diệp Phàm mới lười để ý tới hắn.
"Nói đi, ngươi lại đây làm gì?"
Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi.
Thế rồi, không để cho Cổ Tuyết kịp trả lời, hắn lại bồi thêm một câu:
"Nghĩ kỹ lại nói, ta sẽ không cho ngươi cơ hội tiếp theo!"
"Ngươi!" - Cổ Tuyết cắn chặt ngân nha, ủy khuất không thôi - "Mất công ta còn lo lắng ngươi sẽ ra chuyện, thậm chí còn điều động cả trực thăng quân sự để nhanh chóng chạy tới nơi, cuối cùng nhận được là thái độ không mặn không nhạt của ngươi... Thật đúng là bất thức hảo nhân tâm!"
Diệp Phàm mặt vẫn không chút đổi sắc, dùng ngữ khí hiển nhiên nói chuyện:
"Đang yên đang lành, ta có thể xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi còn dám mạnh miệng" - Cổ Tuyết buồn bực, cảnh giác nhìn quanh - "Ta mà đến trễn một chút nữa, không khéo ngươi đã chết còn không có xác để cho ta nhặt!"
Nói xong, nàng không hề có ý định đợi Diệp Phàm phản ứng cái gì, vội vàng túm lấy tay hắn, kéo lên:
"Đây không phải là nơi nói chuyện, ngươi mau cùng ta lên trên trực thăng. Người tới không phải là một cái Tông Sư lúc đầu có thể đối kháng!"
Diệp Phàm bất vi sở động, cười cười:
"Người tới, ngươi nói là Quang Minh Hội người?"
Cổ Tuyết trợn trắng mắt, giọng nói càng thêm gấp rút:
"Ngươi nếu đã biết, còn không mau cùng ta dời đi? Nghe nói đối phương lần này dẫn đội là một cái nửa bước Đại Tông Sư đâu!"
Cổ Tuyết mường tượng, nàng tung ra thông tin này, Diệp Phàm trên mặt sẽ hiện ra thần sắc kinh hoàng, sau đó vội vã cùng nàng lên trực thăng.
Chỉ cần hắn bước lên trực thăng, đồng nghĩa với việc hắn thiếu nàng, thiếu tổ chức Lạc Hồng một nhân tình.
Đến lúc đó, muốn hắn vì Tổ Quốc cống hiến, còn không phải là chuyện một sớm một chiều?
Nàng được phía trên ra lệnh, mặc dù lần này có Tông Sư hậu kỳ đi cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là đừng dùng vũ lực.
Nói trắng ra, bọn họ muốn "lấy đức phục người".
Một cái 19 tuổi thiếu niên Tông Sư, tiềm lực kinh người a, hoàn toàn có khả năng đạt tới cảnh giới Thiên Sư bao người đỏ mắt ao ước.
Đối với thể loại yêu nghiệt như Diệp Phàm, tổ chức hận không thể nhận hắn làm con nuôi, đãi ngộ có thừa, làm sao có ai nhược chí bỗng dưng đi đắc tội hắn?
Không thể không nói, tổ chức Lạc Hồng bán tình không tồi, bất quá chẳng phải, lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc hay sao?
Bọn họ sai trầm trọng ngay từ ban đầu, đó là để tầm nhìn gò bó trong cái bộ não bảo thủ, hạn hẹp của mình
"Nửa bước Đại Tông Sư? Con kiến mà thôi"
Diệp Phàm nhếch miệng cười, nhún vai.
"Đừng nói nửa bước Đại Tông Sư, có là chân chính Đại Tông Sư đến nơi này, thì đã sao? Cũng chỉ là việc một bàn tay mà thôi"
"Thật là thiếu niên kinh cuồng, không biết trời cao đất dày!"
Đột ngột, từ lúc nào, trung niên nam tử đã tiến tới phía sau lưng Cổ Tuyết, sắc mặt lạnh băng, giọng nói ẩn chứa một cỗ khinh thường kèm vài phần tức giận.
"Nga, vậy ngươi nói, thiên có bao nhiêu cao, địa có bao nhiêu dày?"
Diệp Phàm đạm mạc trả về một câu, cũng không buồn quay đầu lại nhìn đối phương.
(Chương xong)
Tái bút: Chương này mang tính chất câu từ, cũng để báo với các đạo hữu ta vẫn còn sống. Gần nhất quả thật bận quá, ngồi viết chương này nhưng không có thời gian nghiên cứu lại đề cương để bố cục các tình tiết trong mạch truyện chính. Mong mọi người thông cảm. Nhận ra kỳ thực tập của ta đã qua hơn nửa rồi *cười*
Danh sách chương