Diệp Phàm lúc này đã đi xa, lại không tản ra thần thức, đối với lời tuyên bố của Lãnh Cơ Vi Y một chút cũng không biết.

Nếu không, lần sau, trước khi ra tay cứu người, khẳng định Diệp Phàm sẽ không thiếu một phen đắn đo.

Hắn cứu Lãnh Cơ Vi Y, nào có tình toán đối phương phương tâm ám hứa, lấy thân báo đáp. Hắn hành động chẳng vì nàng xinh đẹp, cũng không phải vì phát thiện tâm, mà chỉ đơn giản vì một chữ duyên mà thôi.

Diệp Phàm ban đầu không định can thiệp, chỉ là từ xa đứng nhìn, thế nhưng nàng lại tình cờ nhìn thấy hắn.

Đó là duyên. 

Nếu không, tại sao không phải là hai cái nam tử bắt cóc nhìn thấy hắn trước tiên? Đương nhiên, có duyên rồi, cũng cần phải xem đối phương là ai nữa.

Nếu là một cái mỹ lệ nữ nhân, thế nhưng nội tâm ngu xuẩn, Diệp Phàm cũng lười động tay; đừng nói trong mắt hắn, Lãnh Cơ Vi Y trị nhan còn chưa đủ.

Lý do chân chính để Diệp Phàm vừa rồi ra tay, đó là nàng tâm tư thuần khiết lại linh lung, hiểu được rằng không thể tùy tiện kêu cứu, nếu không sẽ có thể hại chết người vô tội, chứ không bị nỗi sợ làm cho mù quáng, bậy bạ hướng hắn hô lớn.

Mặc dù tới cuối cùng, kết quả không có bao lớn khác biệt, Diệp Phàm vẫn bị phát hiện, thế nhưng chỉ cần xuất phát điểm khác nhau, hắn đã có thể có quyết định tương xứng.

Diệp Phàm lại vì nàng thiện lương, không màng bản thân an nguy mà cảnh báo cho hắn, phá lệ nói chuyện với nàng vài câu, đến cuối cũng xử lý hai nam tử bắt cóc theo ý nguyện của nàng.

Bất quá, mọi thứ cũng chỉ tới đó là dừng.

Vì có duyên, hắn đã cứu nàng, xong xuôi hai người liền thành vô duyên.

Nàng hướng hắn cảnh báo, hắn hoàn lại ân tình bằng cách vừa rồi dựa theo ý nguyện của nàng làm việc, không ai nợ ai.

Kể từ đó, nàng cùng hắn coi như nhân quả đã dứt...

...

Mặt trời đã thoát ly đường chân trời, lơ lửng trên hư không.

Diệp Phàm sau khi dời đi bãi tha ma, đường cũ phản hồi mà với tới căn hộ nhỏ.

Hắn không tiếp tục tản bộ, bởi đường phố đã dần đông người lên, tiếng xô bồ nào nhiệt đã phá tan cái cảm giác thanh tĩnh buổi sớm mai.

Về tới nhà, Diệp Phàm liền ngửi được một cỗ hương thơm nức mũi từ trong phòng bếp tỏa ra.

Cung Hàn Nguyệt không biết từ khi nào đã dời giường, đang tẩn mẩn làm bữa sáng.

"Về rồi?"

Nhìn đến Diệp Phàm đi vào, Cung Hàn Nguyệt hướng hắn mỉm cười chào hỏi, thanh âm chi gian để lộ chút lười biếng ngái ngủ.

Diệp Phàm gật gật đầu, kinh diễm nhìn tiểu ma nữ, ánh mắt nhất thời không thể dời đi.

Nàng hôm nay diện trang phục gồm áo len chui đầu cùng váy ngắn gấp nếp.

Áo len màu tím to rộng, che đi dáng người ngạo nhân của nàng, cứ như vậy phủ quá mông, chỉ để lộ ra một chút chân váy trắng.

Dĩ nhiên, nếu chỉ có thế, tuy đã rất đẹp mắt, nhưng vẫn không đủ để Diệp Phàm cảm thấy kinh diễm.

Mấu chốt ở chỗ, nàng hôm nay lựa chọn đi vào một đôi bốt ôm chân đồng màu với váy, bốt cao quá đầu gối.

Một thân trang điểm như vậy, tuy để lộ ra chỉ có một phần của cặp đùi đẹp, so với bình thường còn ít lộ liễu, chính là lực dụ hoặc đánh vào thị giác lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến người tâm ngứa ngáy phiền loạn.

Cung Hàn Nguyệt phối trang như vậy, vừa nhìn sẽ có cảm giác ôn nhu thanh thuần như cái hiền huệ tức phụ, lại lãnh diễm ngạo kiều tự như một vị kiêu ngạo nữ vương.

Diệp Phàm đối với tiểu ma nữ cực kỳ quen thuộc, thậm chí có thể nói hắn hiểu nàng còn hơn Cung Vô Song.

Hai loại khí chất này trên người Cung Hàn Nguyệt, Diệp Phàm đã gặp qua, chi gian chứng kiến nàng bất thình lình thay đổi từ loại này sang loại kia cũng không phải lần một lần hai.

Chính là, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chứng kiến tiểu ma nữ đồng thời hiển lộ hai loại khí chất này, cứ như vậy trái ngược rồi lại hoàn mỹ dung nhập vào bên nhau.

Có lẽ bản thân Cung Hàn Nguyệt cũng không biết, nàng bộ dạng hiện tại, có bao nhiêu mê người.

Cảm giác được một mạt lửa nóng từ cái nhìn của nam nhân, Cung Hàn Nguyệt trên mặt lộ ra một tia ranh mãnh, nhảy nhót tới, duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, toàn bộ thân mình dán sát lên, thanh âm kiều mị kề sát bên tai Diệp Phàm thì thào:

"Phu quân, ngươi làm gì nhìn nhân gia chằm chằm nha ~"

Là một cái tu sĩ, lại có khả năng khống chế lực lượng tương đương thành thạo, Diệp Phàm lục giác cực kỳ nhạy bén, hắn không khó mà cảm giác được, ngăn cản giữa bộ ngực của Cung Hàn Nguyệt với cánh tay của hắn lúc này đây chỉ có một lớp vải len mềm mại, nói cách khác nàng phía dưới áo cũng không có đeo nịt ngực.

Diệp Phàm không trả lời nàng, bá đạo mà dán môi hôn xuống.

Miếng thịt được người dâng lên tận miệng, tội gì không ăn. 

Lại nói hai người cá nước mây mưa với nhau không thiếu, đều là lão phu lão thê...

Về tình về lý, Diệp Phàm một chút miễn cưỡng đều không có.

Chỉ là, đôi môi của hắn còn chưa được như ý nguyện mà gặm lên hai cánh môi của đối phương, Cung Hàn Nguyệt không hiểu cọng thần kinh nào bị đứt rồi, đột ngột đẩy Diệp Phàm ra.

"Ta mỹ sao?" - tiểu ma nữ thích thú nhìn Diệp Phàm tỏ vẻ khó hiểu, giương cằm hỏi.

"Mỹ!"

Diệp Phàm biểu tình vô ngữ gật đầu, trên trán đầy hắc tuyến, vì cái gì nữ nhân nào cũng thích hỏi đi hỏi lại câu này?

"Quỳ xuống, hôn chân ta!"

Không chút báo trước, thanh âm của Cung Hàn Nguyệt đột nhiên biến hóa, trở nên đầy sắc lạnh, bá đạo, toàn thân tản mát ra khí thế duy ngã độc tôn, ngôn xuất tức lệnh.

???

Toàn bộ căn phòng theo lời nói của nàng rơi vào trong tuyệt đối yên tĩnh.

Một giây trôi qua...

Hai giây...

Ba giây...

Bốn...

Cốp!

"Nha đầu, ngươi quá mức! Ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói đúng không?"

Diệp Phàm cười lạnh, không chút thương hoa tiếc ngọc, đối với cái trán tiểu ma nữ gõ một cái bạo lật.

Chưa hả giận, hắn thô bạo ôm lấy nàng, hướng phòng ngủ tiến đi...

Không bao lâu sau, trong phòng một mảnh xuân sắc; một loạt hòa âm của tự nhiên không ngớt quanh quẩn khắp căn hộ nhỏ...

...

"Hỗn đản, khi dễ ta đủ rồi sao?" - Cung Hàn Nguyệt lười biếng bò trên bụng Diệp Phàm, oán hận nói.

Làn da trắng muốt của nàng lúc này phủ lên một tầng nhàn nhạt phấn hồng, ngẫu nhiên điểm xuyết vài giọt chất lỏng, quyến rũ rồi lại ám muội đến cực điểm.

Nhẹ vỗ lưng giai nhân, Diệp Phàm cười mắng:

"Còn không phải ngươi thiếu thu thập? Đứng lên, đi học!"

Cung Hàn Nguyệt bĩu môi, lắc đầu:

"Không vội!"

Nói đến đấy, nàng lại nở ra một nụ cười nguy hiểm:

"Ngươi khi dễ ta đủ rồi, hiện tại tới lượt Bản Đế trả thù! Ngoan, đừng mất công phản kháng, hảo hảo hưởng thụ đi, phu quân ~"

Diệp Phàm nhướn mày, chợt cảm giác toàn thân yếu ớt vô lực, nội thể tiên lực bị phong ấn lên, không vận dụng được dù một tia.

Khống Tâm Ấn!

Nhếch miệng cười khổ, tiểu ma nữ một chiêu này là "ăn chắc" hắn, thậm chí đến cơ hội "phản kháng" hắn cũng không có.

Mà lúc này, Cung Hàn Nguyệt đã lần nữa ngồi dậy, trên mặt ranh mãnh hả hê nhìn Diệp Phàm.

Nhất thời, khúc hòa âm tưởng như đã kết thúc lại một lần nữa có tiết tấu mà vang lên, liên miên không dứt...

...

Nam Phong đại học, khoa quản trị kinh doanh.

Thời điểm Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt bước vào phòng học, bài giảng đã bắt đầu từ lâu.

Tiết này học Tài Chính, đứng lớp là một thầy giáo mập mạp có vẻ hài ước, bởi khi hai người tiến tới, cả lớp đang cười nghiêng ngả.

Diệp Phàm hai người tới muộn không ít, bất quá đối phương cũng không có vẻ gì là tức giận, chỉ là hướng hai người gật đầu, vẫy tay tỏ vẻ làm hai người ngồi xuống. 

Thấy hắn biểu tình thân thiện, Diệp Phàm cũng cười cười đáp lại, tỏ vẻ xin lỗi, sau đó mới lôi kéo Cung Hàn Nguyệt xuống cuối lớp.

Tiết đầu nhẹ nhàng như vậy trôi qua.

Tiết học kế tiếp, lại là một tiết Kinh Tế, giáo viên đứng lớp hiển nhiên vẫn là Hạ Thanh Linh.

Sau tiếng trống báo vào giờ năm phút, Hạ Thanh Linh cùng với một người nữ sinh bước vào phòng học.

"Nói cho mọi người một cái tin tức tốt, khoa của chúng ta hôm nay nghênh đón thêm một học viên mới, vẫn là một cái đại mỹ nữ nha!"

Lập tức, khắp phòng học nhấc lên một trận xôn xao, đặc biệt là nhóm nam sinh có quân số chiếm tới hai phần ba lớp.

Trước một loạt vỗ tay đầy nhiệt tình cùng đôi mắt tràn ngập lửa nóng của nhóm nam sinh, vị nữ sinh này bước lên trên bục giảng, thanh âm lảnh lót như chim sơn ca

"Chào mọi người, tên ta là Lãnh Cơ Vi Y, lẽ ra hôm qua nên tới tham dự buổi học đầu tiên cùng cả nhà, bất quá ta bị bận chút việc riêng, còn thỉnh mọi người không để tâm, sau này chiếu cố nhiều hơn."

Nữ sinh một thân đồng phục cổ điển nơi vườn trường, buộc tóc đuôi ngựa, thanh thuần đáng yêu.

Vòng eo tinh tế, trước ngực phình phình, phía dưới làn váy lộ ra một đôi chân dài trắng nõn không tỳ vết, Lãnh Cơ Vi Y nháy mắt liền trở thành nữ thân trong lòng nam sinh lớp.

Trên thực tế, Lãnh Cơ Vi Y so sánh với Cung Hàn Nguyệt có chút nhược thế, bất quá qua thái độ lạnh băng của Cung Hàn Nguyệt hôm qua, nam sinh trong lớp đều biết người sau cực kỳ khó tiếp cận.

Đừng nói sau sự kiện sân trường ngày hôm qua, rất nhiều người đều biết, Cung Hàn Nguyệt đối với Diệp Phàm khăng khăng một mực; có ngốc cũng đoán được, bọn hắn đến chín mươi chín phần trăm không có bất luận cơ hội gì.

Mà Lãnh Cơ Vi Y sao, ấn tượng ngay từ đầu đã là thân thiện, dễ gần, còn có một tia ngây ngô.

Xinh đẹp có lẽ kém Cung Hàn Nguyệt một tia, nhưng thắng ở tính cách a!

Chưa kể, Lãnh Cơ Vi Y trị nhan chỉ không bằng Cung Hàn Nguyệt mà thôi, đổi lại các nữ đồng học khác... Thôi, không so sánh liền không có thương tổn!...

Có thể khiến một cái nữ tử như vậy trở thành bạn gái, ngủ cũng có thể cười tỉnh! Tương lai thất nghiệp hay nợ nần, vẫn có thể ngẩng cao đầu a!

Quan trọng nhất là, nàng không giống đã có bạn trai!

Ít nhất, chừng nào nàng còn chưa tuyên bố mình có bạn trai, bọn hắn vẫn còn nhiều cơ hội.

...

"Ân?"

Phía cuối lớp, Diệp Phàm đang gục đầu trên mặt bàn, vốn không chút để ý tới nữ sinh mới tới, chợt nghi hoặc ngẩng lên.

Như thế nào lại là nàng?

Nguyên bản, Diệp Phàm cho rằng hắn cùng nàng chỉ là tình cờ gặp nhau một lần, sau đó nhân quả liền chấm dứt, sẽ không lại có bất luận cái gì giao thoa.

Không nghĩ tới, lập tức liền gặp lại.

Chẳng nhẽ, cái này gọi là, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ?

Lại nói, trong trí nhớ của hắn tại kiếp trước cũng không có nữ đồng học nào tên Lãnh Cơ Vi Y.

Chuyện này...

Là hiệu ứng cánh bướm do hắn mở ra thời không chi lộ trở về, vẫn là do sáng nay hắn tùy tay cứu nàng, tạo ra tuyến nhân quả, lại chưa thành công chặt đứt nó?

Hoặc là một lý do nào đó hắn không biết?

"Làm sao vậy?" - Cung Hàn Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì, nàng là cái người quen mà thôi!" - Diệp Phàm chỉ Lãnh Cơ Vi Y, tóm tắt ngắn gọn vài câu chuyện sáng nay.

...

Trên bục giảng.

Lãnh Cơ Vi Y mỉm cười nhạt nhòa mang tính lễ phép nhìn một đám nam nhân nhao nhao ngươi năm câu ta mười câu, tựa như một đám giống đực tới kì động dục.

Chợt, ánh mắt nàng dừng lại phía cuối lớp, nơi có hai cái đồng học một nam một nữ đang thủ thỉ mà nói chuyện, một chút cũng không để tâm tới phía trên này, tựa như bọn hắn đang tồn tại trong một cái không gian song song cách biệt.

Sững sờ hai giây, thế rồi, vệt cười nhạt nhòa trên mặt Lãnh Cơ Vi Y lập tức được thay thế bằng một nụ cười thật tươi, vô cùng mê người, tựa như muôn hoa nở rộ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện