1. Lăng Tiêu

Dưới sự chăm sóc của nhiều vị bảo mẫu, Nhai Tí nhanh chóng hồi phục.

Mùi hương tổ yến quanh quẩn trong miệng, Nhai Tí không chút khách khí uống ừng ực ừng ực không còn một bình trong lúc vừa sôi để nguội, liếm liếm miệng, hài lòng thong thả bước ra ban công phơi nắng.

Trong chiếc hộp xa hoa còn một bình may mắn sống sót, Lăng Tiêu chua chua nhìn rồi nhìn.

Nhớ lại hơn hai mươi năm trước, cái thứ tổ yến này chỉ nghe tên chứ chưa chắc được nếm, vải nhung đỏ trải trong hộp gỗ, một tấm giấy chứng nhận làm từ bìa cứng màu vàng, mặc dù hộp lớn nhưng cũng chỉ có sáu bình, mà giá niêm yết thì… Lăng Tiêu cũng lười đếm.

Có một vài thứ được hắn phân vào nhóm “cả đời không thể chạm”

Tổ yến chính là một trong số đó.

Mà cái thứ không thể chạm ấy lại sáng lấp lánh trước mặt mình.

Nói hắn không thèm chính là nói dối.

Từ khi tổ yến xuất hiện, Lăng Tiêu đã chảy nước bọt đến rơi đầy đất.

Âu Dương Huy cảm thấy buồn cười, y cầm lấy bình tổ yến may mắn còn sót lại đưa cho Lăng Tiêu: “Hàng chính hãng, nếm thử đi.”

Tổ yến bổ dưỡng, chính là thánh phẩm trong các loại thuốc bổ!

Hắn xoay mở nắp, đưa cho Âu Dương Huy.

Ánh mắt hai người vô tình đụng nhau.

Âu Dương Huy cười nói: “Nếu tôi muốn ăn có thể mua bất cứ lúc nào cũng được.”

Lăng Tiêu do dự một lúc, quyết định thử nhấp miệng một cái rồi lại đưa cho Âu Dương Huy: “Vị nhạt quá, ăn không quen.”

Muốn gạt người thì cần kỹ năng diễn, Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt khổ qua: “Mở cũng mở rồi, đừng lãng phí.”

Lý do không một kẽ hở.

Âu Dương Huy tự nhiên nhận lấy, ưu nhã uống sạch, còn chép miệng một cái, lúc này mới chợt nhớ ra Lăng Tiêu từng uống qua.

Hầy, được rồi, đều là đàn ông, sợ cái gì chứ? Lăng Tiêu lén lút quan sát, không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không, sau khi đổ phân bón cao cấp, sắc mặt của cọng cỏ cứu mạng Âu Dương Huy đột nhiên đỏ hồng lên.

Bóng đèn hiệu Nhai Tí đứng xem nãy giờ không nhịn được chế giễu: “Có tác dụng với hắn không?”

Mấy ngày nay toàn dùng nước nóng để tắm, rượu ngọt táo đỏ đường đỏ dịch dinh dưỡng để bồi bổ, dưới sự oanh tạc của đủ loại phân bón mà đại sư vẫn không khá lên, đến tối ngủ vẫn cảm thấy lạnh.

Xoa xoa tay, quả nhiên rất lạnh.

Âu Dương Huy đỏ mặt rút tay về, sợ vị Long thiếu gia nói không lựa lời mà để lổa hết, y vội vàng đổi chủ đề: “Bụng của anh còn đau không?”

Bị mù cũng phát hiện, đổ mấy bình tổ yến và thuốc bổ đổ vào bụng,Long thiếu gia đã sớm hồi đầy bình mana.

Mà Long thiếu gia tu dưỡng vài ngày cũng đủ để giúp người khác đầy bình mana.

Nếu suy đoán của cảnh sát là đúng, tên khốn kia nhờ sự trợ giúp của Trần Tam đã hồi phục khoẻ mạnh lại như cũ.

Từ lúc gặp quỷ đả tường, Trần Tam gần như mất tích.

Nhưng bọn họ biết, Trần Tam vẫn còn ở đó.

Mỗi ngày có thể nghe thấy tiếng cửa phòng anh ta đóng mở, tiếp đó là tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang không người.

Trần Tam vẫn còn đó, chỉ là không biết dùng nhãn pháp gì mà bọn họ không nhìn thấy anh ta.

Nước sông không phạm nước giếng chung sống dưới một mái nhà.

Nhưng không liên quan, nhân viên Âm Phủ làm thêm giờ vì tình hữu nghị Bạch Nguyệt đã tra ra mục tiêu.

Sớm muộn gì cũng sẽ mặt đối mặt với Hoàng Nhị Cẩu.

Lăng Tiêu sờ sờ vết đỏ trên mu bàn tay, mấy ngày nay vết đỏ đau âm ỉ, màu sắc càng lúc càng đậm, giống như máu tụ…

Ể?! Không đúng, sao lại ẩm ướt thế nhỉ?

Giở bàn tay ra, một vũng máu đỏ đỏ vô cùng chướng mắt.

“Chuyện gì thế này?” Nhìn chằm chằm một vũng máu đỏ, bệnh choáng máu của Âu Dương Huy lại tái phát, sắc mặt từ từ xanh xám.

Nhai Tí nhanh chóng cầm lấy tay Lăng Tiêu, nhanh chóng chấm lên vết máu đó viết chữ vẽ phù, máu lập tức ngưng chảy, vết đỏ đang nứt ra liền ngưng kết biến thành vết thương.

Âu Dương Huy yếu ớt nâng tay lên nhìn, màu sắc trên mu bàn tay của y cũng thay đổi nhưng cũng may chưa tới mức chảy máu.

“Nhìn giống như bị đóng dấu.” Nhai Tí dính máu Lăng Tiêu, cầm tay Âu Dương Huy vẽ một đạo phù tương tự.

Máu trở thành cọng rơm đè chết lạc đà, xúc cảm ẩm ướt khiến trước mắt bệnh nhân choáng máu tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh…

Lúc tỉnh lại trời đã chạng vạng tối, một đống đàn ông cao to chen chúc chật ních trong phòng.

Cuống họng khô rát, Âu Dương Huy khó chịu ho một tiếng.

Papa Ngu Thanh cầm ly nước nóng đưa tới, quan tâm nói: “Uống ít nước thông cổ.”

Lương Liêm rầu rĩ nói: “Tôi cũng khát.”

Bạch Nguyệt tốt bụng rót một chén trà đưa cho Lương Liêm.

Bàn chiêu hồn quấn trên cổ Lăng Tiêu gấp gáp nâng lên một góc, vì động tác quá nhẹ nên không ai chú ý tới cảm xúc khác thường của nó.

Âu Dương Huy nhận lấy cái ly, chợt y nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay Ngu Thanh, thầm giật mình.

Lương Liêm cũng nâng mu bàn tay lên cho y nhìn: “Chúng tôi cũng giống các cậu.”

Sắc mặt Ngu Thanh cực kỳ bình tĩnh: “Trên mu bàn tay của mấy người chết trước đó cũng có dấu vết này.”

Lạy “trúa”, xin anh đừng dùng vẻ mặt nhẹ nhõm đó để nói chủ đề nghiêm túc chứ!

Trái tim bé nhỏ của Lăng Tiêu lại nhảy bum ba là bum.

Nhớ lại cách đây không lâu, cùng anh Cẩu gặp mặt lần đầu tiên, tên khốn kiếp ấy cũng nói câu tương tự, vốn nghe qua bọn họ còn chưa tin, nhưng bây giờ chuyện lãng quên đã lâu, nay lại được tổ cảnh sát hình sự chuyên án đặc biệt khơi lên trả lời đầy chắc chắn!

Trả lời quá dứt khoát rồi!

Đệt mịa! Điềm xấu!

Lương Liêm suy nghĩ chốc lát, sau đó chỉ chỉ mu bàn tay mình: “Dấu vết này, trên tay hung thủ cũng có, vụ án xảy ra cùng ngày, lúc tôi bắt giữ bọn họ cũng nhìn thấy dấu vết này!”

Ngu Thanh suy nghĩ một chút: “Quả thật tôi không chú ý đến điểm này.”

“Hung thủ bị nhập!” Lương Liêm gần như có thể khẳng định.

Nhai Tí cũng tham gia hóng hớt, “Người bị khắc ấn, không bị nhập cũng mất mạng.”

Nhập? Dường như giữa từng sự việc bắt đầu xuất hiện khớp nối?!

“Chúng ta còn sống, vậy chẳng lẽ chúng ta cũng sẽ bị nhập?” Lăng Tiêu nghĩ mãi không ra, trong lòng lo lắng suy nghĩ đủ thứ, vừa lệch khỏi đầu liền phát hiện ánh mắt ân cần quan tâm của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía mình.

Để trở thành quả hồng mềm cần hai điều kiện: Đủ mềm, dễ bóp.

Thật không may, Lăng Tiêu có đủ hai điều kiện.

Quan viên Âm Phủ, Thiên Sư loài người, quan viên chính phủ, con của rồng, nếu nói bọn họ không khác gì xe tăng thằn lằn bọc thép thì Lăng Tiêu tay trói gà không chặt với sức phòng ngự âm vô cực chẳng khác gì chuột bạch.

Nhai Tí đầy cảm thông vỗ vai Lăng Tiêu.

Âu Dương Huy bất đắc dĩ sờ sờ Lăng Tiêu: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Ngu Thanh nghiêm túc nói: “Đối phương ở một nơi bí mật gần đó, chúng ta đang ở ngoài sáng, nếu rơi vào bị động, tình thế đối với chúng ta rất bất lợi.”

Lương Liêm gật đầu: “Chờ thêm chút nữa, nhỡ đâu Hoàng Nhị Cẩu khỏi hẳn, vậy việc càng không dễ làm.”

Cơ hội rất hiếm có, có khe hở phải biết cắm châm, muốn gặp BOSS không phải thường chờ khi nó bị một đống hiệu ứng debuff lên mới dễ đánh sao!

Hoàng Nhị Cẩu bị thương ở vai, trực tiếp ảnh hưởng đến hành động, nếu không chữa trị tốt thì ngay cả vũ khí cũng không cầm nổi!

Bạch Nguyệt vẫn luôn im lặng, nói chuyện: “Đêm nay?”

Mọi người nhìn về phía Ngu Thanh.

Ngu Thanh gật đầu.

2. Lư Mộng Mộng

Lư Mộng Mộng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Vết đỏ không hiểu tại sao xuất hiện trên mu bàn tay tới giờ vẫn không biến mất, mấy ngày nay luôn đau âm ỉ.

Mu bàn tay đau thì thôi đi, chỗ chết người là ngay cả đầu cũng đau.

Đầu đau, mu bàn tay cũng đau, kéo xuống dưới là dạ dày cứ cồn cào khó chịu, cô không nhịn được chỉ muốn ói ngay lập tức.

Nhìn đống sách trên bàn rồi lại nhìn đống đề chưa làm, đầu óc cô rối thành một đống, cô nhanh chóng vào toilet công cộng rửa mặt, chợt cửa phòng ngăn phía sau cọt kẹt mở ra, Lư Mộng Mộng nghe thấy tiếng nói. Đột nhiên cô cảm thấy choáng đầu, mở vòi nước rửa mặt, dòng nước mát lạnh kích thích cô tỉnh táo hơn không ít, cô rửa mặt xong, nhìn vào trong gương.

Cửa phòng nửa đóng nửa mở, hẳn là người bên trong đã sớm đi rồi nhỉ?

Có lẽ đi ra lúc mình rửa mặt? Ầy, người kia thật không vệ sinh gì cả, ít nhất cũng nên rửa tay đi chứ.

Suy nghĩ miên man, lấy khăn tay ra lau mặt, khăn tay hút nước, hút thành một vũng nước tròn tròn, hầy, thật đáng ghét. Đang lúc cô định rút một tờ khăn giấy, đèn lập loè, tắt ngúm.

Nguồn sáng duy nhất trong toilet chỉ còn lại ánh sáng xuyên qua cửa sổ thông gió chiếu xuống.

Chợt có gió thổi qua, cánh cửa phòng ngăn sau lưng lung lay cọt kẹt cọt kẹt, một dòng khí tức âm lãnh từ từ tiếp cận, cơ thể Lư Mộng Mộng run lên.

Có cái gì đó!

Có thứ gì đó chẳng lành ở ngay phía sau!

Lư Mộng Mộng ứa mồ hôi lạnh, cô không dám ở lâu lập tức mở cửa, dưới ánh đèn đường, một người dán chặt lấy sau lưng Lư Mộng Mộng.

Đầu óc cô vẫn chưa hết đau nhưng cô không phát hiện.

Cô không thể tập trung tiếp tục ôn tập, một chữ cũng không vào đầu, cô không hiểu sao mình rửa mặt xong thì đầu càng đau, cô không thể kiên trì được nữa đành xin về sớm. Lúc trở lại nhà trọ cô nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc Lư Mộng Mộng ngủ, em họ gấp gáp ngồi ở mép giường trông coi chị họ.

Năng lượng của cậu quá yếu nên không thể ra ánh sáng, càng không có cách nào đi theo chị họ ra ngoài.

Lúc Lư Mộng Mộng trở về, cậu nhìn thấy sắc mặt cô tái xanh liền biết chắc chắn có chuyện xảy ra.

Cậu liếc nhìn tủ quần áo, cửa tủ quần áo không đóng kính, để lộ ra một khe hở đen nhánh, chợt không biết từ đâu truyền đến tiếng động khiến em họ khẩn trương quay đầu nhìn.

Một tờ giấy ăn bị gió thổi rơi xuống.

Em họ bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng mình đã thành du hồn, không có gì phải sợ, chớ tự doạ mình!

Tuy nói vậy nhưng ánh mắt vẫn không kềm được trôi tới cửa nhà vệ sinh, cửa ở đó không đóng kỹ, để lộ ra một khe hở, ánh sáng chập chờn như ẩn như hiện giống như có thứ gì đó ở bên trong đang nhìn ra ngoài.

Em họ đứng lên, cậu run rẩy bước đến nhà vệ sinh, vươn tay đẩy cửa.

Nhưng cánh tay lại xuyên qua cánh cửa, gió nhẹ thổi qua, khe cửa lại mở lớn một chút, năng lượng của em họ quá yếu, chỉ có thể làm được đến mức này.

Bên trong không có gì cả, hầy, là tự mình doạ mình.

Em họ ngồi xuống mép giường, cười tự giễu.

Ban đêm, đèn trong phòng không bật, cũng là lúc nghi thần nghi quỷ, tất cả mọi ngóc ngách đều trở nên khả nghi, góc tường trống rỗng, khe hở không đóng chặt, gầm bàn mờ tối, có thật là giấy ăn bị gió thổi rơi xuống đất không?

Em họ trơ mắt nhìn tờ giấy kia bị thổi bay lên, rơi xuống đất, rồi lại bị thổi lên, tiếp tục rơi xuống đất, cuối cùng trượt xuống bên chân.

Giấy ăn không bay nữa.

Trong căn phòng mờ tối, khăn giấy trông cực kỳ chướng mắt.

Em họ khẩn trương quan sát nó.

Giấy ăn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Ngay lúc cậu thất thần, chợt cảm giác có người nhìn mình chằm chằm từ sau lưng, em họ quay đầu, gương mặt của Lư Mộng Mộng gần ngay trước mắt…

3. Ngu Thanh

Nơi nên tới rồi sẽ đến.

Đội thám hiểm ngồi giữa một đống chai lon cầm bia tu ừng ực.

Bạch Nguyệt bảo vệ bên cạnh Lăng Tiêu, bàn chiêu hồn duỗi một góc vải về phái Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cầm lon bia đụng nó một cái: “Muốn uống à?”

Bàn chiêu hồn đụng tay Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cười nói: “Không phải ngươi thích uống nước trái cây sao? Từ bao giờ chuyển sang uống bia thế?” Cậu lắc lắc lon bia, bên trong trống rỗng.

Lăng Tiêu lắc lắc lon của mình: “Tôi còn một ít, cho nó uống được không?”

“Được.”

Thế là Lăng Tiêu đổ bia lên khăn quàng cổ.

Bàn chiêu hồn hấp thụ bia của Lăng Tiêu, cơ thể ướt sũng nhanh chóng khô lại, phờ phạc cụp xuống.

Lăng Tiêu không hiểu: “Nó say?”

Bạch Nguyệt cũng khó hiểu: “Chỉ có chút bia thôi mà, không thể nào?”

Nhai Tí chen qua, thấp giọng nói với Bạch Nguyệt: “Ngươi mau quản cái thứ này đi!” Chỉ chỉ lưng quần.

Khốn Tiên Tác thò đầu ra ngoài nhìn, nó không phục, bàn chiêu hồn có đãi ngộ, tại sao nó không có?

Bạch Nguyệt nói khẽ: “Nghe lời, chừng nào về ta cho ngươi một vạc rượu.”

Lúc này Khốn Tiên Tác mới thoả mãn rụt về, tiếp tục trói trên đùi Nhai Tí.

“Sao ngươi không lấy nó đi hả?!” Long thiếu gia có thành kiến, lúc đi tiểu thì bị nó nhìn, lúc đi tắm nó cũng quấn lấy, gỡ mãi gỡ không ra, hoàn toàn mất hết quyền riêng tư.

Ngu Thanh hâm mộ nói: “Có binh khí quấn theo bên mình không tốt sao? Tôi cũng muốn nhưng không có đây này.”

Lương Liêm ưỡn ngực: “Có con đây!”

Papa Ngu Thanh lườm hắn, uống sạch lon bia rồi ném vào thùng rác, kỹ thuật ném quá xuất sắc, lon nước long cong long cong ngoài miệng thùng rác vài cái, sau đó đứng vững trên núi rác.

Bọn họ đi không bao lâu, lúc đi ngang qua thùng rác, bên ngoài thùng rác có một cái lon nước đứng sừng sững không ngã.

Không tới mấy phút lại đi ngang qua một cái thùng rác, bên ngoài thùng rác lại có một lon nước…

Nhìn kỹ lại, người đi đường xung quanh đi ngang qua, không tới mấy phút, cũng là tốp người đó tiếp tục đi ngang qua, như một chiếc đèn kéo quân lặp đi lặp lại.

“Tới rồi.” Ngu Thanh âm trầm nói.

Âu Dương Huy lấy ba lô đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Trong ba lô có rất nhiều vật phẩm, chuyên dùng để đối phó với quỷ đả tường.

Nhưng tiếc là vật phẩm của y không phát huy được tác dụng trong suốt đoạn đường đi.

Có quan vien Âm Phủ ở đây, muốn đột phá du hồn cản đường không phải vấn đề.

Bình Ngọc Tịnh thu hết du hồn vào bình sau đó ném bình lên không trung, một cái bình chứa đầy du hồn xuyên qua không gian chuyển phát nhanh đến Âm Phủ.

Ngu Thanh nhìn Bạch Nguyệt: “Cậu nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Sắc mặt của Bạch Nguyệt vô cùng mệt mỏi tràn đầy tiều tuỵ, lắc đầu: “Vẫn chưa xong.”

Sương trắng quá dày, du hồn quá nhiều, không gian hư hư thật thật vặn vẹo biến hình suốt cả đường đi, đám du hồn không ngừng tụ tập sức mạnh quyết tâm phản kích một đòn cuối cùng.

Nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách tốt, Ngu Thanh dời ánh mắt lên người Nhai Tí, Nhai Tí bĩu môi, cơ thể biến lớn, trở về nguyên hình khổng lồ.

“Mau lên đi.” Taxi cao cấp hạ cơ thể xuống.

Bạch Nguyệt cầm bình Ngọc Tịnh, nhìn đám sương mù cuồn cuộn.

Nếu bỏ đi, bọn chúng sẽ bỏ lỡ cơ hội đầu thai, nếu khiến chúng tản ra, chúng vẫn sẽ là cô hồn dã quỷ lượn lờ xung quang.

Nếu có thể giúp chúng một tay…

bàn chiêu hồn không nhìn được nữa, nó thoát khỏi Lăng Tiêu quấn lên Bạch Nguyệt.

Quả hồng mềm không có Bùa Hộ Thân lập tức biến thành đối tượng dễ bị nắm thóp nhất, Bạch Nguyệt đành phải vội bò lên xe taxi, cầm bàn chiêu hồn quấn lên cổ Lăng Tiêu.

Bạch Nguyệt sờ sờ bàn chiêu hồn: “Đừng chạy lung tung như thế.”

Bàn chiêu hồn nâng một góc vải lên giống như đang nhìn cậu.

Thấy hành khách đã ngồi xuống, taxi cao cấp chuyển động, một tiếng rồng rống lên, sức mạnh bộc phá, sương trắng bị vỡ thành một cái động lớn, bên trong động lớn có nột không gian hư giả vặn vẹo. Nhai Tí chở mọi người thế như chẻ tre nhanh chóng tiến lên, một đường đâm mạnh tới, quấy cho không gian hỗn loạn tưng bừng, Âu Dương Huy móc ra đồng tiền xu, dùng lá bùa bọc lấy ném vào trong sương mù.

Quả nhiên không thể coi thường sức mạnh của đạn pháo cải tiến, ném vào trong không gian nổ ra một cái hố, tuy hố nhỏ nhưng ném mấy phát liên tục, du hồn từ từ mỏng đi, cuối cùng, một lùm cây được cắt tỉa tỉ mỉ xuất hiện bên ngoài cái hố.

“Ở đó!” Bạch Nguyệt nhắc nhở, “Là công viên bên ngoài khách sạn!”

Taxi quay đầu, nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía lối ra.

Xuyên qua không gian trong nháy mắt, Nhai Tí cool ngầu hoá thân thành người, xoay một vòng rơi xuống đất.

Bạch Nguyệt đạp đất, nhẹ nhàng nhảy một cái, khéo léo hoá giải xung lực.

Còn đám đàn ông theo sát phái sau té thành một cục trông cực kỳ chướng tai gai mắt.

Sương mù phiêu tán, không bao lâu lại ngưng tụ lần nữa, Âu Dương Huy móc lá bùa ra đánh tới, lá bùa đốt lên xâu thành một chuỗi phù văn xuyên thấu qua làn sương mù.

“Đi mau, phù văn này không chống đỡ được bao lâu đâu.” Âu Dương Huy kéo Lăng Tiêu chạy về phía khách sạn.

Lương Liêm cũng nắm tay Ngu Thanh đuổi theo.

Không gian bị Long thiếu gia va chạm tạo ra rung chuyển, kết giới phân bố xung quanh chọi ảnh hưởng của năng lượng xung kích bắt đầu mỏng dần. Lúc này, nữ du hồn đứng ngoài quan sát đã lâu xuyên qua kết giới, lặng lẽ theo đuôi mọi người.

Mặc dù công viên rất lớn nhưng người đu đường lại ít, chỉ có ánh đèn yếu ớt loé lên trên mặt cỏ, không biết có phải vì hiệu ứng ảo giác từ ánh đèn hay không mà xung quanh luôn có một màn sương mù vờn quanh như ẩn như hiện.

Một đường không gặp trở ngại, rất nhanh đã đến trước cửa khách sạn.

Khách sạn năm sao tráng lệ y như cấp bậc của nó, đối nặt với đại sảnh xa hoa, Lăng Tiêu không có lòng dạ nào thưởng thức, hắn vịn tường, thở dốc hít từng ngụm không khí.

“Kỳ quái, khách sạn này có gì đó rất lạ?” Ngu Thanh trốn ở một góc hẻo lánh, lén lút nhìn đại sảnh.

Trong đại sảnh không một bóng người.

Quan sát thật lâu, chợt anh cảm giác có người kéo mình, Ngu Thanh quay đầu, đối diện với ánh mắt của Lương Liêm.

Lương Liêm nói khẽ: “Không thấy bọn họ.”

Hả?

Lúc này Ngu Thanh mới nhìn ngắm bốn phía, rõ ràng Bạch Nguyệt với Nhai Tí ở sau lưng bọn họ, cách đó không xa còn có Lăng Tiêu đứng vị tượng, theo sau Lăng Tiêu là Âu Dương Huy… Nhưng bây giờ tất cả đều biến mất không thấy bóng dáng.

4. Lăng Tiêu

lập tức vịn tường thở hổn hển thật lâu mới khôi phục lại: “Đại sư, chúng ta nên vào không?” Vừa quay đầu, sau lưng không có một ai.

Hả? Quái, người đâu?

“Đại sư?” Lăng Tiêu khẽ hô lên, “Này, Ngu Thanh? Lương Liêm? Mọi người có ở đây không?” Lăng Tiêu nhìn góc hẻo lánh xa xa, hai vị cảnh sát hình sự không có ở đó, mà quan viên Âm Phủ với binh khí cổ đại cũng biến mất theo!

Không thể nào?! Chuyện quái quỷ gì thế này?

Lăng Tiêu vội vàng hấp tấp chạy một vòng, hắn không nhịn được hô lớn: “Đại sư! Mọi người ở đâu?”

Ngay cả hô lớn cũng không có ai đáp lại.

Nếu bọn họ đi vào từ cửa chính, vậy không có khả năng hắn không gặp được, chẳng lẽ phât hiện ra mật đạo nên lén lút đi vòng qua?

Lăng Tiêu an ủi mình, sờ sờ trái tim nhỏ đập bum bum suốt đường đi, không chừng có cửa ngầm ở đâu đó, hoặc là hang động, chỉ cần xoay qua chỗ khác sẽ tìm thấy bọn họ.

Đi qua góc ngoặt, trái tim nhỏ của Lăng Tiêu xém chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.

Lại là cửa lớn!

Đại sảnh tráng lệ không có một bóng người.

Lăng Tiêu cẩn thận từng li từng tí đi men theo  cánh cửa, vượt qua góc tường, đi một hướng khác, ở đó có một cánh cửa giống y như trong đại sảnh!

Ba mặt tường, ba cánh cửa chính ra vào giống nhau như đúc.

Đây là… Quỷ đả tường đúng không?

Lăng Tiêu buồn bực rống lên một tiếng, không biết tiến hay lùi, ngay lúc đầu óc cảm thấy vô cùng đau nhức,bàn chiêu hồn nâng một góc vải lên vỗ vỗ hắn, sau đó chỉ chỉ đại sảnh.

“Đi vào?” Nhưng Lăng Tiêu không dám.

bàn chiêu hồn gật gật rồi sờ sờ Lăng Tiêu, giống như đang an ủi hắn.

Hiện tại thứ duy nhất hắn có thể dựa vào cũng chỉ có mỗi tấm vải rách này, chật vật quyết định một hồi, Lăng Tiêu quyết tâm liều mạng, hắn cắn răng vọt vào trong đại sảnh.

Cảnh tượng oan hồn vây quanh không hề xuất hiện, đại sảnh trống vẫn hoàn trống.

Lăng Tiêu nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ngay tại thang máy.

Đèn chỉ dẫn trong thang máy nhảy nhảy, tầng 10, tầng 9, tầng 8… Tầng 1. Đing. Cửa mở ra.

A a a! Có thứ gì đó sắp chui ra ngoài!

Lăng Tiêu hú lên quái dị, tay cầm chậu hoa bên cạnh giơ lên chuẩn bị đập.

Cửa thang máy mở ra, bên trong không có người.

Lăng Tiêu ôm chậu hoa đứng bên ngoài quan sát, hắn quan sát bao lâu, cửa thang máy mở ra bấy lâu.

“Đi… Đi vào hả?” Lăng Tiêu hỏi bàn chiêu hồn.

Bàn chiêu hồn nâng một góc vải lên, dường như cũng đang quan sát thang máy.

Mẹ nó, cứ đứng đây trừng mắt nhìn cũng không phải cách, đáng ra tay thì sẽ ra tay! Gió lửa bao trùm lấy Cửu Châu!* Nam tử hán nên oanh liệt xông pha, dứt khoát tiêu sái đi một lần!

*Câu này trong bài Hảo Hán Ca của Lưu Hoan.

Lăng Tiêu nhắm tịt mắt, nhanh chân bước vào trong thang máy.

5. Lương Liêm

Lương Liêm nắm chặt tay Ngu Thanh, sợ lúc mình không để ý, Ngu Thanh cũng biến mất.

Ngu Thanh đang xem xét hoàn cảnh bốn phía, bị hắn nắm tay như thế cảm thấy bàn tay có hơi khô nóng, anh trừng mắt: “Cậu có thể đổi cách khác không?”

Lương Liêm đổi thành vòng lên ôm cả cánh tay Ngu Thanh.

Ngu Thanh đỡ trán.

Buồn bực đi suốt một đoạn đường, bọn họ không quan tâm mình đi hướng nào vì trước sau gì cũng sẽ quay lại trước cửa chính của quán rượu.

Xem ra bọn họ buột phải vào đấy.

Lương Liêm sờ sờ cổ, tháo phật bài nhét vào tay Ngu Thanh: “Anh phải bình an.”

“Cậu tin mấy cái này?” Ngu Thanh cười mắng nhưng vẫn bỏ phật bài vào túi trước ngực.

Đèn trong đại sảnh sáng trưng, Ngu Thanh đi đến cửa thoát hiểm phòng cháy, lung lay cánh cửa.

Cánh cửa dày nặng bị khoá lại, không mở ra được.

Chợt một tiếng đing truyền đến từ phía thang máy, như tiếng sấm nổ giữa không gian yên tĩnh.

Hai cảnh sát hình sự rút súng ra chĩa vào thang máy ngay lập tức.

Thang máy trống không mở ra, giống như đang chờ bọn họ.

Lương Liêm: “Vào chứ?”

Ngu Thanh quay đầu nhìn cửa thoát hiểm phòng cháy, chợt có nột khuôn mặt vụt thoáng qua, anh xoa xoa mắt, lại nhìn về phái cửa sổ, bên trong đen xì không thấy gì cả.

Anh lại rung lắc cánh cửa, đập cho cánh cửa vang lên ầm ầm, nếu bên trong có người hẳn là sẽ chú ý tới nơi này.

“Thanh, anh làm gì thế?”

“Hình như có người đi qua.” Ngu Thanh cật lực gõ cửa, tạo ra đủ loại tạp âm.

“Ai? Nhân viên phục vụ?” Lương Liêm dán mặt lên cửa sổ nhỏ nhìn vào trong.

“Là nữ, hình như là cô Lư.” Ngu Thanh không dám khẳng định, hiện tại Lư Mộng Mộng đang bận thi công chức, ngày ngày đi sớm về trễ ôn thi, nào có khả năng xuất hiện ở đây?

Giày vò hơn nửa ngày, trong đường hầm phòng cháy vẫn không có động tĩnh.

Chẳng lẽ gặp ảo giác?

Ngu Thanh dán lên cửa sổ nhỏ nhìn một hồi, cuối cùng vẫn từ bỏ, xoay người đi tới thang máy.

Lương Liêm theo sát phía sau, nắm tay Ngu Thanh.

Hai người sóng vai đứng trước cửa thang máy, dáng người thon dài của hai người phản chiếu trong tấm gương.

“Thanh, anh nghĩ bọn họ đi đâu?”

“Không biết, tôi cảm thấy có người muốn cô lập chúng ta.” Ngu Thanh suy luận nói, “Tên này rất thông minh, muốn xử lý từng người.”

Có mấy lời không cần nói nhiều, chỉ cần trong lòng sớm hiểu nhau là được.

Lương Liêm vịn vai Ngu Thanh, như chuồn chuồn lướt nước hôn anh một cái: “Khó lắm mới có ngày nghỉ, chúng ta đi Hàm Dương một chuyến nhé?”

Trước đó bọn họ đã chuẩn bị xong chuyến đi chỉ dành riêng cho hai người nhưng bị nhiệm vụ cắt ngang, chuyến đi Hàm Dương bị hủy bỏ, hai người tiếp tục bận rộn.

“Được.” Ngu Thanh cười nói, “Chờ chuyện kết thúc, chúng ta xuất phát.”

Hai người nắm tay nhau, bình tĩnh bước vào trong thang máy.

Dù anh có đi đâu, tôi vẫn sẽ luôn đi theo bên cạnh anh.

Lương Liêm nhìn Ngu Thanh, Ngu Thanh cũng đang nhìn hắn.

Mười ngón tay đan xen vào nhau.

Cửa thang máy rộng mở đã lâu, cuối cùng cũng từ từ khép lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện