Trên thực tế, mìn vốn không có cách nào trách cứ nàng.

Dù sao, nàng cũng chẳng hề nói qua, phần lớn mọi chuyện đều là mong muốn đơn phương của mình mà thôi.

Giúp được môt tay cũng tốt, từ mỗi tháng tiền sinh hoạt trích ra một phần lớn trả tiền trọ dẫn đến sinh hoạt túng quẫn cũng tốt.

Đều là mình tự làm.

Là mình tự nguyện

Cũng không phải là lỗi của nàng.

Quả nhiên Phương Nhiên năm nay hai mươi tuổi, vẫn có thói quen độc thân.

Ngẫm lại cũng phải thôi, người ta là một trong những cô gái xinh đẹp nhất khóa, tại sao nàng lại muốn coi trọng một người bình thường không có năng khiếu nào như mày chứ?

Bởi vì mày giúp người ta sao?

Chớ làm rộn Phương Nhiên, mày bị đạo đức bắt cóc đấy.

Chính mày cũng rõ, hiện tại mình nói ra cũng chỉ để mình khỏi khổ sở thôi.

Có lẽ phương thức của mình không đúng, dù sao, cô gái nào chẳng muốn được theo đuổi.

Mày yên lặng vươn tay, vừa gọi liền có mặt ở đó, chẳng phải chỉ là lốp dự phòng thôi sao.

Phương Nhiên.

Mày ngốc lắm.

Nếu là đứa bé trai kiêu ngạo hay cười giỡn năm xưa, đối với loại việc này hẳn là chẳng thèm ngó ngàng.

Nếu là chàng thiếu niên kiệm lời năm xưa hẳn sẽ xây một vòng vỏ bọc bảo vệ chính mình.

Sao đến mày thì thay đổi?

Chẳng lẽ chạm phải sợi dây thần kinh "yêu đương" rồi?

Hay là khát vọng có người quan tâm, có người ôm ấp?

Phương Nhiên, đừng ngốc.

Mày chỉ đứa bé trong một gia đình bình thường thôi, cha mẹ mày đều là công nhân viên chức bình thường, thành thành thật thật tìm một công việc ổn định đi.

Về sau nhờ bạn bè người quen giới thiệu cho ra mắt, chọn một người ôn nhu biết lo cho gia đình mà kết hôn.

Đây mới là tương lai sáng sủa nhất của mày.

Ài, sau nay chớ làm những việc này nữa.

Cô gái xinh đẹp ưu tú như thế, sau này mình vẫn nên tránh xa một chút đi.

Hơn nữa, nhớ kỹ khi ngọn lửa yêu đương bắt đầu le lói, bóp tắt nó.

Người độc thân hai mươi năm vốn không đàm phán yêu đương.

Nếu có một tí xíu thiên phú yêu đương, mình có phải đã sớm thoát ế hay không?

Chẳng qua không thể không nói, Phương Nhiên, ánh mắt của mày thật chuẩn đấy.

Cuối cùng, cô gái kia vẫn im lặng nhã nhặn từ chối mày, đó là một cô gái tốt.

Còn là một cô gái dễ thương thích cosplay nữa chứ.

Tính cách lại ôn nhu như vậy.

Nói trở lại, đi theo người ta nhiều triển lãm như vậy, mình cũng coi như không lỗ, cười.

(nơi này vẽ khuôn mặt tươi cười)

Hai kẻ lạ lẫm không quen biết, thích nhau, yêu nhau.

Rốt cuộc như thế nào ta?

Luôn cảm giác bây giờ mình tưởng tượng thôi đều tưởng tượng không tới.

Ngoài nghèo túng, hiện tại tới độc thân cũng bắt đầu hạn chế trí tưởng tượng của mình rồi sao?

Dù sao cũng tốt, ngã một lần khôn hơn một chút, sau này mình sẽ không đơn thuần bị người ta hấp dẫn nữa.

Tự hiểu bản thân mình.

Dù sao, mình chỉ là người bình thường.

Không năng khiếu, không thừa lực lượng.

Chỉ có thể có một tấm lòng muốn cứu vớt thế giới, cười.

Cô gái càng xinh đẹp sẽ càng dễ gạt người.

Không sai! Sau này xem câu nói này của Trương mụ mụ như là lời răn đi.

Tránh những cô gái xinh đẹp kia xa một chút

Người ta sẽ không thích gần những người giống vô vàn những người khác như mình.

Cho nên.

Nhớ kỹ, Phương Nhiên.

Sau này ít dòm ngó những cô gái xinh đẹp lại.

Dù sao cũng chẳng thể nào là của mày.

Còn đối với những cô gái xinh đẹp đột nhiên bắt chuyện, nhớ cảnh giác lấy.

Các nàng nhất định có toan tính trong lòng

Đột nhiên trên đường có người giữ chặt mày lại, nói muốn mời mày ăn cơm, đối phương vẫn là một cô gái siêu dễ thương gì gì đó.

Chuyện này đại khái chỉ có ở trong mơ hoặc truyện cổ tích mà thôi.

Hiện thực nhưng mày liên tục do dự, quyết định đưa tay ra đối với cô gái mày thích.

Đổi lại cũng chỉ có sự từ chối trong im lặng.

Phương Nhiên, mày thật ra chỉ là người bình thường.

Buổi tối mấy năm về trước, không phải mày đã rõ ràng rồi sao?

Mày không phải là anh hùng, cũng không phải là nhân vật chính.

Không có vần sáng gì đó của nhân vật chính.

Mày đã không phải là đứa bé trai muốn làm gì cũng có thể làm, muốn gì có đó.

Chuyện này, không phải chúng ta đã sớm rõ ràng rồi sao?

Được rồi, lần này viết đên đây đi.

Đây chỉ là một lần nếm thử yêu đương, nhưng lần nữa ý thức được mình chỉ là người bình thường, một cái đồ đần.

Một chút phiền muộn nói một mình thôi.

Chẳng qua, mặc dù như thế.

Mùa hè này,

Nửa đêm dưới ánh đèn đường, có thể trợ giúp cô gái mặc trang phục cosplay kia, nàng lớ ngớ chẳng biết làm.

Thật sự là quá tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện