Hiệp sĩ hộp sô-cô-la che mặt

Ông trời ơi...

Mạnh Lãng và Cẩu Úc sững sờ nhìn Phương Nhiên võ trang đầy đủ, đồng thời cũng bị "biệt danh" hoàn toàn mới của hắn làm cho kinh ngạc!

Này này, dạng này thật được chứ?

Cậu thật dự định sau này lúc chiến đấu với địch nhân, đối diện đấu khí, kiếm thuật, sau đó cậu móc hộp sô-cô-la ra để làm phép!?

Cậu nghiêm túc sao?

Cẩu Úc nhìn Phương Nhiên đã hoàn toàn nhập vai, mặt mũi tràn đầy sụp đổ, tam quan vừa khôi phục một lần nữa nhận lấy xung kích!

Mạnh Lãng cũng kinh ngạc, mặc dù đã sớm nhận ra, nhưng Mạnh Lãng vẫn lần đầu tiên cảm thấy sức sáng tạo của Phương Nhiên khủng bố như thế!

Móa, lão đệ, chớ nói người ta có nhận ra cậu là ma pháp thiếu nữ hay không, một thân này ở trong đêm để người ta nhận ra cậu cũng rất tốn sức đó!

Thiên ngôn vạn ngữ chấn kinh hóa thành một câu cảm thán, Mạnh Lãng sợ hãi than thở:

"Cậu a quá ác nữa nha!"

"Lão ca, tôi biết anh muốn cà khịa tôi, nhưng anh chợt nhại giọng Đường Sơn, có phải quá mức hay không."

Phương Nhiên trợn trắng mắt, lườm gã rồi nói.

"Móa, lão đệ, cậu mẹ nó giọng Đường Sơn cũng biết à? Rõ ràng tiếng Anh cấp bốn còn chưa qua..."

Vẻ mặt Mạnh Lãng kinh ngạc

Phốc!

Phương Nhiên cảm thấy ngực mình như bị đâm một dao.

Qua tiếng Anh cấp bốn với biết phương ngữ Đường Sơn thì có liên quan gì nhau hả?

Cẩu Úc im lặng nhìn hai người bọn họ.

"Tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Cẩu Úc thở dài nói.

"Nói nhảm! Đương nhiên là đi ngủ!"

Hai người đồng thanh nói!

"Ha!?"

Cẩu Úc run rẩy nhìn hai người họ vô cùng ăn ý, trong lòng ngập tràn bất lực.

Vì sao mình theo không kịp mạch suy nghĩ của bọn họ.

"Vì sao bỗng dưng lại muốn đi ngủ?".

Lần đầu tiên Cẩu Úc cảm nhận rõ ràng rào cản trong giao tiếp như vậy, tư duy "không theo lối mòn" của hai người trước mặt kiến gã hoàn toàn theo không kịp.

"Tiểu Hoặc, nếu như cậu bôn ba bốn phía, ứng đối đủ loại lão già khiến cậu đau đầu, bị ép làm việc một ngày, nửa đường lại trải qua một trận nạn xe cộ, rốt cục liều mạng vượt qua, ngay lúc muốn tắm rửa nghỉ ngơi và đi ngủ, bỗng dưng bị bắt vào Dạ Chiến, chỉ kịp mặc một chiếc quần lót, lúc này cậu có mệt hay không?"

"Tiểu Hoặc, nếu cậu học xong tiết buổi sáng, hì hục đạp xe rất lâu, ngay lúc muốn ăn bữa cơm, bỗng dưng nhà hàng sập, liều mạng cứu người sau khi chạm trán với phần tử vũ trang, cuối cùng cứng rắn chống lại Boss cuối thì bị bắt vào Dạ Chiến, máu me đầy mặt cũng không kịp rửa, lúc này cậu có mệt hay không?"

Hai người ăn ý đảo cặp mắt cá chết nhìn gã.

"Ách..."

Sinh hoạt hằng ngày của bọn họ đặc sắc như vậy sao?

Cẩu Úc ràn rụa mồ hôi...

"Đi thôi, tôi nhớ cửa hàng bán đồ nội thất ở tầng năm có giường, chúng ta chọn một giường nệm cáo su để ngủ."

Phương Nhiên xung phong dẫn đầu đi trước, áo choàng làm bằng màn cửa bởi quá dài quét lết phết trên mặt đầt, vì công tác vệ sinh làm ra một phần cống hiến của mình!

"Không sai, lão đệ, mệt chết mất!"

Mạnh Lãng đi theo sát phía sau.

Cuối cùng Cẩu Úc thở dài đi theo.

Bởi vì chỉ cách nhau một tầng, ba người cũng không đi thang máy mà từ thang cuốn đi ngược về.

Nhưng khi đi ngang tầng chuyên bán các mặt hàng đồ điện gia dụng, Phương Nhiên tùy ý ngó xung quanh, nhìn các loại đồ điện mà trong căn phòng trọ của hắn chẳng hề có.

Hơn nữa trưng bày không ít TV cao cấp, màn hình màu sắc rực rỡ.

Phương Nhiên tùy ý liếc qua, rồi bỗng dưng khựng lại tại chỗ.

Σ(⊙▽⊙ "a

Wait! what did I see just now!!!!????

Bởi vì quá ư kinh ngạc, trong đầu Phương Nhiên tiếng Anh đều chợt xuất hiện!

Mạnh Lãng cũng đang nhìn bốn phía lập tức va vào Phương Nhiên, rồi kỳ quái nhìn dáng vẻ ngạc nhiên tới há hốc miệng của hắn.

"Lão đệ, cậu sao thế?"

Phương Nhiên không trả lời, vẫn còn ngạc nhiên, Mạnh Lãng kỳ quái nhìn theo ánh mắt của hắn.

Đập vào mắt gã là một chiếc TV OLED siêu mỏng như một bức tranh vẽ treo lủng lẳng trên tường, kích cỡ chắc chắn vượt qua 70 inch.

Song, Mạnh Lãng ngạc nhiên cũng không phải vì "Móa, chiếc TV này thật lớn" hay giá cả ¥28999 của nó, mà là....

Trên màn hình TV tươi sáng đầy màu sắc, ánh nắng ấm áp xinh đẹp xuyên qua những ô kính bên ngoài khu vườn phản chiếu lại những tia sáng vàng ươm chói mắt, cánh hoa trà màu trắng tinh khiết pha chút vàng nhạt của nhụy, đây chính là mùa hoa nở rộ rực rỡ nhất.

Hương thơm ngan ngát, nhụy hoa vàng nhạt.

Cô bé có mái tóc màu nâu vàng nhắm mắt cười khẽ, bị những tia sáng phủ lên phác hoạ đường viền màu vàng.

Tiếng ca du dương, tràn ngập tình yêu.

"Ừm?" Mạnh Lãng cũng nhìn thấy cảnh này, rồi gật đầu cảm thán: "Mặc dù vị đại tỷ tỷ xinh đẹp thần bí trước đó mới là gu của tôi, nhưng không thể không nói, cô bé này thật xinh đẹp, trong MV nàng tựa như công chúa từ truyện cổ tích vậy, thực tế nàng hẳn là tình nhân trong mộng của mỗi nam sinh."

"Tựa như năm đó học trung học, đại học, cô gái xinh đẹp nhất trường."

Mạnh Lãng nhún vai, cảm thán nói, Cẩu Úc cũng chăm chú nhìn, chầm chậm mở miệng giới thiệu lai lịch của cô bé.

"Thủy Liên Tâm, người sở hữu tập đoàn Thiên Vũ, chủ tịch tập đoàn Lăng Thủy, bao gồm cả tòa cao ốc này, con gái của vợ chồng đương nhiệm cầm quyền gia tộc Thủy gia, người thừa kế dòng chính của Thủy gia, trước mắt đang theo nghiệp ca hát, vỏn vẹn trong vòng 3 ngày, dưới lực lượng của Thủy gia, nàng trở thành minh tinh nóng bỏng nhất đương thời."

"Nàng nàng nàng...."

Phương Nhiên lắp bắp không rõ với Mạnh Lãng, chỉ chỏ vào màn hình!

"Ai!" Mạnh Lãng nắm tay đặt lên bờ vai của hắn, lời nói thành khẩn khuyên nhủ: "Lão đệ, tôi rõ ràng ý tứ của cậu, cô gái kiểu này người nào lúc trẻ chẳng thầm mến, nhưng mà, truy tinh không đáng tin cậy, đám minh tinh kia với cậu sống không phải chung một thế giới."

Hỗn đản, tôi biết điều này!

Phương Nhiên trợn trắng mắt, rồi vội vàng nói:

"Mới vừa nãy, ở bên ngoài cô gái đó còn mời tôi ăn cơm! Tôi còn thuận tay cứu nàng một lần!"

Thế rồi hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt như đưa đám cực kỳ hối hận nói:

"Nhưng tôi lại không nhận ra người ta, đáng chết! Không xin chữ ký à!!!"

Đáng chết! Không xin được chữ ký!

Bán lại cho người khác, cũng không cẩn đổi chiếc điện thoại không tới một ngàn này!!!

Sau đó Phương Nhiên thấy Mạnh Lãng như Bồ Tát từ bi tha thứ nhìn mình, như thể mang theo tình thương của cha mỉm cười nói:

"Chúng ta đợi lát nữa mới muốn đi ngủ, lão đệ, chuyện hoang đường của cậu có thể đợi lát nữa lại nói."

Mình nói chính là sự thật! Hỗn đản!!!

Phương Nhiên tức hổn hển nhìn Mạnh Lãng căn bản không tin tưởng mình, Cẩu Úc cũng cho mình đang nói đùa.

"Cô có phải đã sớm biết hay không!?"

Phương Nhiên chợt nhận ra, tự hỏi trong đầu!

"A, không rõ ràng nha ~ "

Cô dùng giọng loli tự xưng là lão nương, ít có ở chỗ này mà tỏ ra dễ thương!!

Đối với Linh cười khẽ phủ nhận trong mũ trùm đầu, Phương Nhiên không khỏi la lối om sòm trong lòng!

Gia hỏa này tuyệt đối đã sớm biết!

Trách không được!

Trách không được cô gái kia xinh đẹp như vậy!

Còn tháo mắt kính, còn bỏ khẩu trang nhìn mình chằm chằm!

Có thể mình lại là đồ đần, căn bản không nhận ra được!

Thật là một cơ hội tốt để xin chữ ký! Thật là một biện pháp tốt để làm giàu!

Vậy mà mình lại bỏ lỡ!

Gì mà bàn tay đen biết mình đã làm những chuyện gì, gì mà lực lượng quốc gia!

Nói không chừng người ta chỉ là đại minh tinh "cải trang vi hành" thôi!

Cảm giác bỏ lỡ một trăm triệu.

Bỏ lỡ cơ hội đổi một chiếc điện thoại xịn hơn, Phương Nhiên thật đau lòng.

Nhưng hắn cũng không rõ, trên thực tế, Linh cũng biết đêm đó Phương Nhiên cứu là Thủy Liên Tâm

Nhưng nàng chẳng nói với Phương Nhiên điều gì hết.

Trong không gian số liệu, nhìn dáng vẻ ảo não của hắn, Linh vui vẻ cười khanh khách.

"A, bất ngờ thú vị."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện