ích kỉ như Đằng Hy. Anh từ tốn không điên tiếc rống lên, chỉ nhu trầm cười gằn hỏi.

-Em đang đe doạ anh mà anh không biết sao?_Môi Giai Băng giật giật, cảm thấy mình như một con khỉ đột nãy giờ tập nói tiếng người_Anh không sợ em sẽ giết anh diệt khẩu à? Với sức mạnh khủng khiếp đó, em có thể giết anh đấy?

Lần này, Đằng Hy tự nguyện đóng băng.

Bầu không khí ảm đảm như cặn nước lắng xuống đáy cốc, ép kiệt sự nhiệt huyết trong tim con cái nhà người ta.

-Thật...khôi hài!_Thật lâu sau, Đằng Hy mới nở một nụ cười nhạt hơn cả nước bọt.

Song "nụ cười nước bọt" kia lại làm Giai Băng nghiệm ra...đã là Lọ Lem thiện lương như lông đầy mình thì dù có tu 10 kiếp cũng không thể sắm vai phù thủy với nụ cười hoang dại được. Điển hình là...đến đe dọa cô cũng chỉ khiến người ta thêm nhục mạ mình.

-Em không có gan giết anh đâu_Ngắm nhìn biểu hiện thất vọng trên ngũ quan nhu mì không kém phần sắc sảo của Giai Băng, Đằng Hy lợi thế chiều cao "vò" mái tóc khá rối của cô, ôn nhu 1 cách kì lạ mà nói.

-Sao không?_Lạnh lùng hất tay Đằng Hy đi, Giai Băng cộc cằn đáp lại. Cảm giác thất bại xộc lên mũi khiến cô muốn hắc xì ngay lập tức phóng uế vi khuẩn vào mặt người đối diện.

-Vì người háo sắc như em không có lòng phá huỷ một tuyệt tạc như anh, càng không có gan triệt tiêu con đường sống cuối cùng khi em bị Đằng gia này vứt bỏ!_Trầm giọng mê hoặc, Đằng Hy từ từ dồn Giai Băng vào góc cụt. Hai tay anh chống lên bức tường màu tro xám kìm giữ, đôi môi khiêu gợi đồng thời phối hợp lướt lên chiếc cổ dài của cô, khiêu khích toàn bộ sự nhạy cảm của một thiếu nữ.

Toàn thân Giai Băng như mặt trống căng mịn bị dùi trống nện vào, run rẩy dữ dội. Da vượn kiên cường hết thảy dựng đứng như lông nhím.

Lần đầu tiên, cô tiếp xúc quá gần với 1 người khác giới như thế này, cho dù, trước đó cô và Lãnh Kiên yêu nhau say đắm.

Lãnh Kiên là vì tôn trọng cô nên mấy năm qua "án binh bất động" không lời than oán, so đo. Còn Đằng Hy, anh ta chỉ mới gặp cô chưa trọn 1 tháng mà đã ham hố như vậy...không phải đem cô đặt ngang hàng với mấy cô nàng hư đốn tối ngày uốn éo bên cột điện không sợ giật sao?

Thật khiếm nhã!

Được danh dự dẫn lối chỉ đường, Giai Băng tỉnh hẳn khỏi cơn mê man sai lạc. Cô phẫn uất run lên nhìn mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu của Đằng Hy đang chọc chọc vào mũi, miệng, má mình đến ngứa ngáy. Càng tức giận muốn trốc da khi cảm nhận được cánh môi đầy nước bọt của anh ta bò bò trên vành tai mình.

Giỏi lắm! Anh ta không biết mấy cái chỗ anh ta rải bọt lên chỉ có chồng cô mới xứng đáng được cấp giấy phép hưởng thụ thôi sao? Xem ra hôm nay trời xanh muốn cô thay mẹ chồng giáo huấn đứa con hư đốn này rồi.

P/s: Từng này đủ chưa nhỉ? Su có làm cho trái tim kák pà hướng về ĐẰNG hy ko zợ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện