Thanh âm lành lạnh mềm nhẹ hiếm hoi của Đằng Dạ vừa thốt lên, hai con người đang trôi dạt trong suy nghĩ và nỗi niềm riêng đồng loạt ngẩng đầu, chiếu ánh mắt khó hiểu vô cùng nhìn anh.
Ủy khuất? Ủy khuất là sao? Tại sao lại làm ủy khuất? Giai Băng khó khăn nuốt nước bọt, có thứ gì đó chua chua nghẹn lên cổ họng. Cô muốn hỏi, rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng, cô không thể. Hơi thở cô dồn dập, lồng ngực theo đó phập phồng lên xuống hỗn loạn. Đôi mắt hẹp dài của cô phút chốc ngập nước, cầu vai thêm run mạnh. Lí trí của cô có thể không hiểu, đúng hơn là không muốn hiểu ý nghĩa của câu nói đó, tuy nhiên, cơ thể cô, cảm giác của cô lại rất rõ. Chúng nó run sợ, chúng nó hoảng hốt, chúng nó phản ứng kịch liệt, như thế, đã quá rõ ràng rồi còn gì...Sao cô có thể vọng tưởng Đằng Dạ sẽ bỏ qua đống hàng giá trị đó để chọn cô cơ chứ? Từ khi nào, cô lại nuôi nấng những thứ không thực như vậy?
Giai Băng kìm nén, cô không muốn để những tiếng nấc thổn thức làm mình thêm yếu đuối. Thay vì nhìn anh, cô cúi đầu, tự chôn chặt đáy lòng bằng những thương tổn vừa ập đến.
Đương lúc đang thả hồn rong ruổi theo những dòng cảm xúc của bản thân, một thứ chất lỏng mát lạnh trên làn tóc mái ẩm ướt của cô rơi tõm xuống đỉnh mũi, mang theo mùi anh đào đặc trưng của rượu vang thượng đẳng đánh thức thính giác đang đình trệ, kéo Giai Băng về với thực tại.
Giai Băng giật mình theo phản xạ lùi ra sau. Đầu cô cúi xuống, kinh ngạc nhìn chiếc bộ cánh trắng từ khi nào đã sũng ướt một màu đỏ đen của mình, không nói được một câu nào. Những vệt máu bết dính trên người cô hòa cùng thứ chất lỏng ấy, phai nhạt, theo làn da trắng trượt xuống, rơi trên nền kim loại.
Bần thần nhìn lại, Giai Băng mới nhận ra, thứ chất lỏng phảng phất mùi anh đào ấy là rượu. Và Đằng Dạ đang đứng trước mặt cô - người vừa tàn nhẫn thốt lên câu nói mập mờ kia - chính là người đã đổ chúng.
Chớp mắt, chai rượu đã chỉ còn vài vệt lỏng nhỏ nhoi, trưng ra lớp thủy tinh trong suốt. Giai Băng mờ mịt nhìn thân thể sũng ướt của mình, không tự chủ được ngẫng đầu nhìn Đằng Dạ, đôi mắt đen khó hiểu hơi nheo lại.
Đằng Dạ như cũ giữ nét mặt bình thản quẳng vỏ rượu không còn giá trị sang bên, tiện tay châm một mồi lửa, rồi ném vào chiếc giường tanh tưởi cũng đã loang lổ màu đen đỏ của rượu.
Phút chốc, lửa bén cháy bùng lên, liếm qua mọi thứ ở gần nó, bao lấy cả cái xác lạnh ngắt cùng những con dao sắc nhọn.
Màu lửa đỏ rực phun xa, nhảy múa theo từng gió biển tuồn vào qua cửa sổ, thảng hoặc, bén dính lên một sợi dây điện trên trần nhà. Ánh đèn chập chờn, lúc sáng lúc tắt đánh bừng thần trí vì bất ngờ mà tê liệt của Ngạo Vĩ. Hắn hoảng hốt gào lên, ra lệnh cho thuộc hạ dập lửa.
Mùi khói khét cháy nhờ gió bay đến đại phòng đang tổ chức dạ tiệc, "bới tung" thành một mảnh náo động. Những vị khách "chê" thọ mình còn quá ít liền hối hả xô đẩy, cướp xuồng nhỏ nhanh chóng rời đi, kẻ thất thế đến chậm thì ngán đời "chơi dại" nhảy xuống biển tự mình cứu mình trước, dù sao tàu cũng đậu gần bờ, bơi một lúc cũng không hề gì.
Chứng kiến đám khách mình cất công mời tới chưa kịp lợi dụng đã biến nhanh không thấy khói, Ngạo Vĩ tức đến lỗ mũi gần như cháy đen, kìm không nổi mà gầm lên.
Ủy khuất? Ủy khuất là sao? Tại sao lại làm ủy khuất? Giai Băng khó khăn nuốt nước bọt, có thứ gì đó chua chua nghẹn lên cổ họng. Cô muốn hỏi, rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng, cô không thể. Hơi thở cô dồn dập, lồng ngực theo đó phập phồng lên xuống hỗn loạn. Đôi mắt hẹp dài của cô phút chốc ngập nước, cầu vai thêm run mạnh. Lí trí của cô có thể không hiểu, đúng hơn là không muốn hiểu ý nghĩa của câu nói đó, tuy nhiên, cơ thể cô, cảm giác của cô lại rất rõ. Chúng nó run sợ, chúng nó hoảng hốt, chúng nó phản ứng kịch liệt, như thế, đã quá rõ ràng rồi còn gì...Sao cô có thể vọng tưởng Đằng Dạ sẽ bỏ qua đống hàng giá trị đó để chọn cô cơ chứ? Từ khi nào, cô lại nuôi nấng những thứ không thực như vậy?
Giai Băng kìm nén, cô không muốn để những tiếng nấc thổn thức làm mình thêm yếu đuối. Thay vì nhìn anh, cô cúi đầu, tự chôn chặt đáy lòng bằng những thương tổn vừa ập đến.
Đương lúc đang thả hồn rong ruổi theo những dòng cảm xúc của bản thân, một thứ chất lỏng mát lạnh trên làn tóc mái ẩm ướt của cô rơi tõm xuống đỉnh mũi, mang theo mùi anh đào đặc trưng của rượu vang thượng đẳng đánh thức thính giác đang đình trệ, kéo Giai Băng về với thực tại.
Giai Băng giật mình theo phản xạ lùi ra sau. Đầu cô cúi xuống, kinh ngạc nhìn chiếc bộ cánh trắng từ khi nào đã sũng ướt một màu đỏ đen của mình, không nói được một câu nào. Những vệt máu bết dính trên người cô hòa cùng thứ chất lỏng ấy, phai nhạt, theo làn da trắng trượt xuống, rơi trên nền kim loại.
Bần thần nhìn lại, Giai Băng mới nhận ra, thứ chất lỏng phảng phất mùi anh đào ấy là rượu. Và Đằng Dạ đang đứng trước mặt cô - người vừa tàn nhẫn thốt lên câu nói mập mờ kia - chính là người đã đổ chúng.
Chớp mắt, chai rượu đã chỉ còn vài vệt lỏng nhỏ nhoi, trưng ra lớp thủy tinh trong suốt. Giai Băng mờ mịt nhìn thân thể sũng ướt của mình, không tự chủ được ngẫng đầu nhìn Đằng Dạ, đôi mắt đen khó hiểu hơi nheo lại.
Đằng Dạ như cũ giữ nét mặt bình thản quẳng vỏ rượu không còn giá trị sang bên, tiện tay châm một mồi lửa, rồi ném vào chiếc giường tanh tưởi cũng đã loang lổ màu đen đỏ của rượu.
Phút chốc, lửa bén cháy bùng lên, liếm qua mọi thứ ở gần nó, bao lấy cả cái xác lạnh ngắt cùng những con dao sắc nhọn.
Màu lửa đỏ rực phun xa, nhảy múa theo từng gió biển tuồn vào qua cửa sổ, thảng hoặc, bén dính lên một sợi dây điện trên trần nhà. Ánh đèn chập chờn, lúc sáng lúc tắt đánh bừng thần trí vì bất ngờ mà tê liệt của Ngạo Vĩ. Hắn hoảng hốt gào lên, ra lệnh cho thuộc hạ dập lửa.
Mùi khói khét cháy nhờ gió bay đến đại phòng đang tổ chức dạ tiệc, "bới tung" thành một mảnh náo động. Những vị khách "chê" thọ mình còn quá ít liền hối hả xô đẩy, cướp xuồng nhỏ nhanh chóng rời đi, kẻ thất thế đến chậm thì ngán đời "chơi dại" nhảy xuống biển tự mình cứu mình trước, dù sao tàu cũng đậu gần bờ, bơi một lúc cũng không hề gì.
Chứng kiến đám khách mình cất công mời tới chưa kịp lợi dụng đã biến nhanh không thấy khói, Ngạo Vĩ tức đến lỗ mũi gần như cháy đen, kìm không nổi mà gầm lên.
Danh sách chương